Mấy năm trước, Trình Kiến vẫn chỉ coi ở lại xưởng công binh và đến Viện Nghiên cứu Trung ương là lựa chọn cuộc đời của một cá nhân, nhưng bây giờ nhìn lại, chỉ có thể nói khi đó mình quá ngây thơ.
Dù quân đội và bên khoa học kĩ thuật đều muốn có nhân tài nhưng lựa chọn về với viện nghiên cứu của Trình Kiến hồi đó rõ rành rành là tương đương với chọn phe trong cuộc tranh chấp này.
Xưởng công binh muốn có nhân tài vũ khí Trình Kiến, đó chắc chắn cũng là nguyện vọng của quân đội, ban đầu họ có thể dễ dàng thả cô đi, giao hoàn toàn lựa chọn cho cô, nhất định là có nguyên nhân.
Sau đó Trình Kiến nghĩ thế nào cũng chỉ có thể đoán nhất định là Hứa Úy ra mặt thay cô đối phó với rất nhiều áp lực cấp trên dồn xuống.
Khi đó Trình Kiến chỉ cho là anh không quan tâm đến mình, nhưng về sau, cô mới dần hiểu được ý tưởng của anh.
Nửa năm trước, cô vô tình gặp được Clara ở trung tâm hội nghị, thông qua cô nàng, Trình Kiến mới biết được một chuyện.
Hồi cô nằm trong hạng mục phát triển Kích Việt 15 ở xưởng công binh, việc xin vốn khởi đầu gặp phải trở ngại, cô cứ tưởng là Quý Thanh Hòa giúp cô giải quyết chuyện này, nhưng thực chất, sau khi đàn anh đề nghị với cấp trên, chính thượng tá Hứa Úy đã giúp cô kéo quan hệ, đối phương mới phê duyệt cho vay.
Từ đầu tới cuối anh đều lặng lẽ tiêu diệt những chướng ngại to lớn thay cô, tựa như vị thần dõi theo bước chân tín đồ.
Anh hoàn toàn không can thiệp vào sự lựa chọn của cô, cũng chẳng hề nói với cô những cái giá phải trả, có lẽ là bởi không muốn chúng làm ảnh hưởng đến suy đoán của cô.
Trình Kiến vẫn luôn muốn gặp Hứa Úy, nhưng hiện giờ cô đang bị hạn chế rất gắt gao, thứ nhất là vì sức khỏe còn chưa ổn định hẳn, thứ hai là vì cô đang là đối tượng bảo hộ trọng điểm.
Kế hoạch của Dahl tạm thời bị phá đám, trước mắt cô là đối tượng chịu sự chú ý lớn nhất, rất có thể gián điệp nằm vùng sẽ ám sát cô, cũng có thể có tính toán khác với cô, ai mà biết được bọn điên rồ đó nghĩ gì chứ?
Bên Viện nghiên cứu Trung ương đã nâng giá trị con người của Trình Kiến lên một bậc, cô được thăng hàm thiếu tá đã là chuyện mười phần chắc chín, bên trên đã có thông báo chính thức, bây giờ chỉ chờ cô khỏe hẳn là lập tức cử hành nghi lễ thăng cấp.
Tuy đãi ngộ và sự coi trọng mà quân hàm thiếu tá được hưởng đã rất khác so với hàm thượng úy rồi nhưng dự đoán giá trị tiềm lực tương lai của cấp trên với Trình Kiến không dừng lại ở đây.
Lúc trước Quý Thanh Hòa được đãi ngộ thế nào, bây giờ cô cũng được hưởng y thế, Trong lòng Trình Kiến cũng biết rõ trong lòng, bởi đến viện trưởng Noël cũng hạ mình tới thăm cô.
Vị trung tướng này khích lệ cô tiếp tục phát huy trí tuệ của mình.
Chính miệng ông đã nói với cô, con đường của cô mới chỉ bắt đầu, bề rộng và chiều sâu của thành tựu tương lai sẽ vượt xa hiện giờ.
Đánh giá này không thể nghi ngờ là cực kì cao, Quý Thanh Hòa còn trêu cô, nói dẫu là anh cũng chưa từng được trung tướng Noël khích lệ như thế.
Tâm thái của Trình Kiến rất tốt, nhanh chóng tìm được vị trí của mình.
Người cô biết ơn nhất bây giờ không phải bất kì ai khác ngoài thượng tá Hứa Úy.
Trên hết phải sống sót được mới có mạng để hưởng thụ đảm đương hết thảy những cái này.
Mạng cô là do Hứa Úy cầm về từ chiến trường, thậm chí không chỉ một lần mà hết lần này đến lần khác.
Cô rất muốn gặp anh, nhưng run rẩy trong tâm linh lại khiến cô không kìm được chùn bước.
Nói không sợ là giả, mỗi lần đối mặt với Hứa Úy, Trình Kiến đều có ảo giác bị vực thẳm chăm chú soi nhìn.
Điều này đã trở thành ma chướng trong lòng Trình Kiến, cô không nghĩ ra vì sao mình lại càng yêu càng sợ, thế nên đã đi gặp bác sĩ tư vấn tâm lí một vài lần.
Vị nữ alpha đảm nhiệm chức vụ chuyên gia tra hỏi ở sở thẩm vấn tiếp đãi Trình Kiến, hai người bưng cà phê, dùng tư thế bình thường nhất tiến hành vài cuộc trò chuyện.
Khi đó Trình Kiến mới dần hiểu ra rốt cuộc tình cảm trộn lẫn sợ hãi vô tận chết cũng không ngừng của mình đối với Hứa Úy đến từ đâu, nói cho đơn giản thì đại khái có thể quy về hai phương diện: một là tại sao cô lại thích thượng tá Hứa Úy lạnh nhạt, hai là tại sao cô cứ nhác thấy anh là run như cầy sấy.
Tình yêu của cô dành cho Hứa Úy thoạt đầu được thành lập trên cơ sở hai lần anh cứu mạng cô, khát vọng sống đã khiến cô nảy sinh hảo cảm mãnh liệt với Hứa Úy, những chuyện thế này thường sẽ dẫn đến sự kiện lấy thân báo đáp.
Nếu chỉ là cứu và được cứu bình thường thì thật ra rung động dữ dội dưới sự kích thích của hormones toàn thân có thể dần tiêu tan theo thời gian, nhưng ngay sau đó, cô lại thật sự có hành vi sát mép tình dục với người đã cứu mình, không thể nghi ngờ, điều này chẳng khác nào ném một quả lựu đạn vào ngọn lửa đang hừng hực cháy, làm thế giới của cô nổ tung trong tích tắc, phá hủy hết mọi phương hướng.
Trong tình huống cực đoan bất lực ấy, theo bản năng cô sẽ dõi mắt theo người đã cho mình hai lần sinh mạng, mà Hứa Úy lại chẳng cự tuyệt sự tiếp cận của cô, đó chính là vấn đề lớn nhất ở giai đoạn đầu dẫn đến Trình Kiến sa lầy.
Mà hiện giờ, dù anh có cự tuyệt, đại khái Trình Kiến cũng chẳng thoát được khỏi trạng thái kia nữa, bởi tình cảm của cô dành cho Hứa Úy không chỉ đơn thuần là yêu mà còn trộn lẫn rất nhiều cảm xúc phức tạp.
Dường như trong vô hình, sĩ quan cấp trên nghiêm khắc đã cho Trình Kiến một chỗ dựa.
Trình Kiến rất dễ nảy sinh cảm giác giống như trẻ nhỏ đối mặt với người cha nghiêm khắc, muốn tới gần nhưng lại bị uy phong của ông dọa sợ.
Cảm giác an toàn tương tự tình cha là mặt ngoài cùng, mà sự từng trải tràn ngập nguy hiểm của bản thân Hứa Úy mới là nhân tố quan trọng nhất khắc sâu thêm nỗi sợ hãi nơi cô.
Cô đã dùng trải nghiệm của chính mình xác nhận rằng ở lại bên anh có rất nhiều nguy hiểm, sự mạo hiểm ấy vượt xa khả năng chịu đựng của cô hiện tại.
Nhưng đồng thời, đủ mọi sự hấp dẫn khi đến gần Hứa Úy cũng đang thúc giục hormones của cô sản sinh tác dụng, vì vậy nên ở Trình Kiến xuất hiện mâu thuẫn to lớn.
Một mặt, lòng mến mộ mãnh liệt và sức hấp dẫn đang dẫn dắt cô, khiến cô dẫu có phải hủy diệt chính mình cũng muốn đi về phía anh.
Mặt khác, bên cạnh Hứa Úy lại đầy rẫy những địa ngục chân thực, đi về phía trước thêm một bước sẽ tan xương nát thịt, Trình Kiến thì lại vừa sợ chết vừa sợ đau, đã định sẵn là không có duyên với kiểu gánh vác đối mặt với máu tanh mưa máu đó.
Sau khi được khơi rõ mạch suy nghĩ, Trình Kiến cũng dần biết được rằng cái cô khát khao hướng về là sức hấp dẫn giới tính và sự chăm sóc mập mờ không rõ Hứa Úy dành cho cô, muốn đến gần nhưng vì anh quá nguy hiểm mạnh mẽ nên dừng bước không tiến thêm nữa.
Cô còn chưa đủ mạnh để có thể đảm bảo sống sót qua trùng trùng nguy hiểm bên cạnh anh.
Phương án giải quyết hiện giờ cũng rất đơn giản, chỉ cần nỗ lực nâng cấp bản thân đến trình độ nhất định là được.
Về mặt này, Trình Kiến đã làm rất tốt.
Tốt nghiệp được hai năm, thông qua công huân tự mình sáng tạo thăng hàm đến thiếu tá, dù đặt trong bối cảnh Ngày Tàn khi điều kiện lên cấp thăng bậc đã khá rộng rãi, đây cũng tuyệt đối là trường hợp đầu tiên.
Nhưng dù biết tuần tự tiến bước là biện pháp nhanh nhất để đến gần Hứa Úy, cô vẫn không nhịn được muốn đi lối tắt.
Một giây một phút cũng chờ không kịp, cô nóng lòng gấp rút muốn nói chuyện với anh, đối mặt với anh, trao đổi suy nghĩ với anh.
Cô nằm dài rảnh rang, ngày ngày nhớ nhung Hứa Úy, bèn tìm người hỏi xin phương thức liên lạc với Hứa Úy, nhưng đã gửi liền mấy tin nhắn nhìn thì có vẻ là cảm ơn nhưng thực chất là có ý thăm dò qua mà bên kia vẫn chẳng có động tĩnh gì, cô đành từ bỏ ý định.
Xem ra dạo này anh thật sự rất bận rộn.
Sau khi xuất viện, lịch trình mấy ngày của Trình Kiến bị sắp xếp rất rõ ràng.
Quá nhiều sự kiện long trọng, mà quan trọng nhất lại chính là hội nghị tổng thống công khai vào hai ngày sau.
Đến lúc đó, hội nghị này sẽ được phát sóng trong tất cả các khu an toàn.
Trình Kiến cần phải tham gia, mà ngay cả chuyện có nên để cô đích thân ra mặt nhận biểu dương hay không cũng đã khiến quân đội và viện nghiên cứu tranh cãi nguyên một trận rồi.
Quân đội cảm thấy cô đích thân ra mặt sẽ rất dễ bị Dahl ghi nhớ tướng mạo, bất lợi cho công tác bảo vệ về sau.
Còn Viện Nghiên cứu Trung ương thì cho rằng đó là biểu hiện quân đội thừa nhận mình yếu kém, tại sao đến một nhân viên nghiên cứu cũng không có lòng tin bảo vệ từ tế được? Chẳng lẽ sau này Trình Kiến chỉ có thể ẩn núp trốn tránh mọi lúc mọi nơi, mang vinh quang của mình sống trong bóng tối bị ám sát?
Cuối cùng vẫn là phó viện trưởng Văn Tư ra mặt giải quyết trận cãi vã này.
Ông cho rằng sự an toàn của Trình Kiến vẫn là quan trọng nhất, trao tặng riêng phù hiệu quân hàm trong nội bộ là được rồi, bận xong chuyện này còn phải tranh thủ thời gian bắt đầu công việc.
Mãi đến đây, Trình Kiến mới có thể thở phào nhẹ nhõm, bởi đó cũng là ý tưởng của cô.
Chắc đây là lần đầu tiên trong nhà tớ có một truyện mà tình cảm nam nữ chính được tác giả phân tích rõ ràng bộc trực ra ngô ra khoai ngay trong truyện ha, dịch cái chương này mà cứ tưởng mình đang dịch review gì chứ không phải truyện á:))))))
Hãy tận hưởng cơn fangirling này của tớ đi vì sau đó chúng ta sẽ lại quay về với những ngày tháng soi hint ~~ Con người tớ ngại kiểu truyện mà tuyến tình cảm quá rõ ràng lắm, chỉ là sở thích cá nhân của một con cẩu độc thân lâu năm thôi, gu của tớ thì, như tớ thường miêu tả với bạn tớ, là kiểu tình yêu như hoa mọc trong rừng: Đó là một trải nghiệm rất ấn tượng của tớ khi vào rừng lần đầu – ngửi thấy hương hoa thoang thoảng thơm ngát và bắt gặp những cánh hoa rụng song chẳng hề tìm được bóng dáng của cây hoa mình đang thưởng thức ấy ở đâu, bởi đó là loài hoa mọc bám trên thân cây đại thụ mãi tít trên cao, bị những tán lá ở tầng thấp che khuất nên chỉ có hương thơm e ấp tỏa xuống và cánh hoa về đất khi đã tàn.
Cuộc sống trong rừng rất khắc nghiệt, thô thiển, ẩm ướt, bụi bặm, đầy rẫy nguy hiểm, nhưng từ chính sự khắc nghiệt ấy mà sự sống nảy mầm bền bỉ và khi xuân về, cánh bướm bay rợp đất trời.
Ủa sao nói nhảm gì lắm vậy =))))
Nói chung là gu tớ khùng điên vậy đó ~~
Tự dưng làm nhớ một cái stt tớ đăng trên FB cá nhân hôm bữa:
mọi người: không đọc ngược vì cuộc sống đã đủ đau khổ
Cụt: đọc ngược vì thấy chúng nó sống khổ hơn mình, mình rất vui *=))))*
Nhưng đây là truyện ngọt sủng nha!!!.