Ngày Tàn FULL


Hôn xong, Trình Kiến lập tức ôm đầu co rúm lại.

Cô run rẩy đợi bị ăn đòn, kết quả đợi một hồi lâu mà chẳng thấy Hứa Úy nổi giận.
Cô ngẩng đầu lên dè dặt nhìn, phát hiện ra Hứa Úy đang cúi người nhặt mũ lính bên cạnh cô lên, tỉ mỉ phủi hết bụi bặm bên trên đi rồi cứ thế nhìn cô, chờ cô đứng lên.
Chỉ… chỉ thế thôi? Không bị đánh à?
Bảo là máu huyết cả người Trình Kiến đều sôi lên sùng sục cũng chẳng quá lời.

Cô run run đứng lên, định lấy lại cái mũ của mình trong tay Hứa Úy, nhưng tay cô vừa giơ ra, Hứa Úy đã chụp lại cái mũ về đầu cô.
“Anh tức giận à?” Trình Kiến khẩn trương nhìn anh chằm chằm, vừa ngóng vừa sợ lời anh sắp nói.
“Không.” Anh thu tay về, bình thản nói: “Lần sau cẩn thận đứng vững chút.”
… Có phải anh hiểu sai gì không?
Trình Kiến chẳng muốn thành tích vất vả mãi mình mới kiếm được về không một tẹo nào.

Cô quan sát chung quanh một lượt, thấy không có bao người, vốn định hôn anh thêm cái nữa song lại không dám sáp vào.
“Anh sẽ ở lại khu an toàn Daint bao lâu?”
“Mở hội nghị xong sẽ đi ngay.”
“Ban nãy không phải em đứng không vững.” Trình Kiến đột ngột nói một câu chẳng liên quan gì tới câu trước.

Cô cúi đầu mím môi, nghĩ đến lần tới chẳng biết bao giờ mới lại được gặp anh, bèn mở miệng nói: “Là em hôn anh.”
Hứa Úy im lặng nhìn cô, ánh mắt chăm chú bình tĩnh làm cô cảm thấy tâm tư của mình dành cho anh trở nên không chốn ẩn núp.
Nếu bây giờ còn có thể quay lại đêm uống say đó, chắc chắn cô sẽ không ngây thơ như lúc ấy nữa…
Trình Kiến đưa tay sờ lên tai, nhìn vẫn rất thuần khiết vô hại nhưng trong mắt lại thấp thoáng chút không cam lòng.
Hứa Úy xem thời gian, đi sang một chỗ rẽ bên cạnh.

Trình Kiến vô thức đi theo, nhưng với tới chỗ rẽ, tay phải cô đã bị Hứa Úy nắm chặt, thân mình cũng bị anh ấn lên tường.
“Đây không phải lần đầu tiên em làm chuyện như vậy đâu đấy.” Anh nhìn Trình Kiến đăm đăm, rõ ràng chẳng liên quan gì đến ám sát sống chết mà Trình Kiến lại có cảm giác bị anh úy hiếp đến sinh mạng một cách khó hiểu.
“Làm cũng làm rồi, cùng lắm thì anh hôn lại.” Gan hùm cô nhặt được từ thiếu tướng Weir bắt đầu càn quấy, ương ngạnh đáp trả anh một câu, còn thuận tiện giãy cổ tay muốn điều chỉnh tư thế, kết quả là càng bị Hứa Úy siết chặt hơn.
Cô còn định nói thêm gì, nhưng vừa hé mở, miệng đã bị đụng nghiến lên.

Cằm cô bị nắm rất chặt, rõ ràng cái chạm vào cũng là môi lưỡi mềm mại của đối phương nhưng Trình Kiến lại cảm thấy đó là một sức mạnh xâm lược gần như trí mạng.
Cô nảy lòng sợ hãi theo bản năng, lúc định tách lưỡi ra lại nếm thấy vị tanh máu, chẳng biết là miệng cô rách hay miệng Hứa Úy trầy, đến răng cô cũng đang run lên.
Tay phải vừa được anh buông ra, sống lưng đã bị giữ chặt, tưởng chừng như xương cốt cũng đang kêu vang lách cách.
Cứng rắn như sắt thép, mạnh mẽ tự một cỗ máy không cho phép kháng cự, còn mang theo mùi máu, đón nhận nụ hôn của anh mà Trình Kiến có cảm tưởng như mình sắp chết vậy.
Là cái chết nguy hiểm nghĩa trên mặt chữ chứ không phải kiểu khoái cảm muốn sống muốn chết đầy hư ảo đó.
Quả nhiên cô vẫn rất sợ Hứa Úy.

Trình Kiến cảm thấy mình là một người nghiêm túc, nhưng dường như Hứa Úy còn nghiêm túc gấp một vạn lần cô.
Cô quên mất cả chuyện thật ra mình đang hôn môi.
Toàn thân Trình Kiến đều bị anh hôn cho mềm nhũn, dẫu Hứa Úy có làm cô ngay tại đây, phòng chừng cô cũng chẳng phản kháng, bởi căn bản là cô không dám nhúc nhích, y như một con thú nhỏ bị nhéo cổ chỉ cần thoáng làm thợ săn chú ý đến thôi là sẽ lập tức bị chém đứt động mạch máu tuôn như suối.
Bên tai vọng lại tiếng nói chuyện xa xôi.
Sĩ quan phụ tá bị pheromone cực kì thiếu ổn định của Hứa Úy dọa sợ đang đứng xa xa bên cạnh, nhỏ giọng nhắc anh đã đến giờ vào hội trường.
Hứa Úy buông môi cô ra, để mặc Trình Kiến bải hoải tựa vào người mình há miệng thở dốc.
Hứa Úy chờ cô đứng vững, dùng ngón tay lau sạch vệt nước chưa kịp nuốt xuống bên khóe miệng cô.
“Đi thôi.”
Trình Kiến hơi nhếch nhác ngẩng lên nhìn dáng người cao ráo của Hứa Úy, sinh ra chấp niệm khó hiểu với cặp chân dài thẳng tắp bọc trong quần và giày lính kia.
Lần đầu tiên được anh cứu, anh xa cách vô ngần, ánh mắt quá lạnh, đến chân cũng cho người ta cảm giác lãnh đạm không thể với tới.
Chẳng biết lúc lên giường với anh, quặp chặt chân vào hông và eo anh, anh sẽ có biểu cảm thế nào…
Không không không, chắc chắn anh sẽ đ*t chết mình!
Bị nụ hôn của Hứa Úy dọa cho héo rũ, Trình Kiến vội giơ tay lên gõ gõ trán mình.

Dù sao trong thời gian ngắn cô cũng tuyệt đối không dám tùy tiện trêu chọc Hứa Úy nữa, tuy rất thèm cơ thể anh nhưng cô còn sợ bị alpha dư thừa thể lực đè trên giường nện cả một tuần hơn.
“Aizz.” Trình Kiến thở dài, chống má cụp mí mắt đờ đẫn nhìn về phía trước.

Hứa Úy ngồi ngay trước mặt cô, nhưng cách rất nhiều người, cô không thấy được cũng chẳng sờ được.
Vừa nãy rốt cuộc anh có ý gì? Hình như cũng chẳng tỏ thái độ rõ ràng gì lắm, có thể coi là xác nhận quan hệ không? Hay là anh chỉ đối phó với mình vậy thôi?
Thậm chí còn giống như lúc trước, chỉ là lịch sự không từ chối bạn giường ship đến cửa?
Mình vẫn buông tuồng quá à?
Trình Kiến buồn bực qua quít xoa xoa mặt, trong họng hãy còn đọng vị máu tanh, môi cô bị cắn rách, rất có thể Hứa Úy làm vậy là đang trừng phạt cô.
Mắt thấy Trình Kiến một mình sầu não ngồi đó, sĩ quan trẻ tuổi trong hội trường cứ lúc lúc lại đậu ánh mắt lên cô.
Cô nàng thiên sứ này, đến cả cau mày buồn rầu cũng xinh đẹp như vậy.
Giữa một đám beta xoàng xĩnh và nữ alpha đẹp thì đẹp nhưng quá dũng mãnh, cô nàng beta Trình Kiến trẻ tuổi dung hợp hoàn mĩ giữa mỹ lệ và hào sảng đã hấp dẫn sự chú ý của họ gần như trong nháy mắt.
Nếu phải lựa chọn giữa cô và một omega, chỉ e tuyệt đại đa số quân nhân có lí tưởng theo đuổi đều sẽ chọn cô, dẫu sao omega yếu ớt cũng chẳng thể nào có liên hệ gì với sự nghiệp và tương lai của họ, nhưng một thiếu tá trẻ tuổi đến từ Viện Nghiên cứu Trung ương thì có.
Càng đừng nói tính tình cô ôn hòa, toàn thân toát lên phong độ nhã nhặn của người trí thức, lại sở hữu gương mặt thiên sứ tuyệt trần và vóc dáng gợi cảm ma mị.
Đúng như Dụ Vũ Trạch tưởng tượng lúc gặp Trình Kiến lần đầu, loại beta mang hết thảy đặc điểm của omega như Trình Kiến chỉ cần ăn diện lên cái là sẽ thành người tình trong mộng của quân nhân trên chiến trường ngay.
Thiếu tướng Simmons Weir nghe thấy bàn bên có người đang bán tán về cô bé thiếu tá xinh đẹp kia, thầm thở dài.

Đối tượng lớn nhất mà ham muốn chiếm hữu mãnh liệt và xung động xâm lược bẩm sinh của alpha nhằm vào chính là người yêu hoặc bạn tình của họ.
Nhưng Hứa Úy lại có thể nhịn đến tận bây giờ.
Simmons Weir cảm thấy, cậu học trò này của mình nhất định là một tên quái thai trấn tĩnh thái quá, nhưng ông cũng hoàn toàn hiểu được suy nghĩ của Hứa Úy.
Hiện giờ căn bản không phải lúc để yêu, chỉ có một số ít người biết trong bom mìn Dahl cài cho vụ nổ lần này có cái gì.
Đây là một sợi dây dẫn nổ.
Có lẽ rất nhanh thôi, cuộc chiến tranh Ngày Tàn sẽ khai hỏa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui