“Em phải làm sao? Thí nghiệm của em thất bại rồi! Chỉ cần suy nghĩ quá độ em sẽ mất ngủ ngủ không yên giấc, em là phế phẩm của chính mình.”
Trình Kiến ôm chặt anh, nghẹn ngào thút thít, thậm chí còn sặc mấy lần vì khóc quá dữ.
“Thật ra em cũng biết không nên lấy mình làm thí nghiệm, nhưng chuyện này thật sự chỉ là bị lỗi số liệu nên mới thành ra như vậy thôi… Tại sao ba mẹ em lại lừa em? Em căn bản không phải beta, mẹ lại cứ phải lấy em làm vật thí nghiệm cho thuốc chuyển đổi thuộc tính ABO, em tưởng em là beta nên mới dùng số liệu cơ sở beta để làm!”
Trình Kiến bị anh bịt miệng, lúc này cô mới ý thức được rằng tâm trạng mình mất khống chế, tiếng khóc kể hơi to.
Cô nước mắt lưng tròng nhìn Hứa Úy, đọc được chỉ thị khẽ khàng từ khẩu hình của anh.
Cô gật đầu, Hứa Úy bèn buông tay ra, dùng ngón cái lau nước mắt trên mặt cô.
“Tôi tin năng lực nghiệp vụ của em không có vấn đề, xảy ra lỗi vì nguyên nhân này cũng là chuyện bất khả kháng, nếu có ngày tôi được cho biết thật ra mình là O, tôi cũng sẽ không chịu nổi.”
“Sao có thể, nhìn là biết anh là A mà, ngược lại, đáng ra em nên hoài nghi bản thân từ sớm, ai cũng bảo là em trông yếu ớt như omega.”
Cổ tay cô chợt bị Hứa Úy bắt lấy, nắm trong tay anh có cảm giác nhám ráp, là vết chai sinh ra do anh cầm vũ khí huấn luyện hằng năm.
“Em không yếu ớt, phương diện thể chất là chướng ngại tồn tại khách quan, nhưng thực tế ý chí của em mạnh hơn đa số các alpha rất nhiều.”
Thật sự rất khó khăn để Trình Kiến có thể nhận được lời khen ngợi đến từ miệng Hứa Úy.
Cô cúi đầu, phát hiện ra bàn tay nhìn từ xa nom thon dài rắn rỏi này khi soi gần chẳng tốt đẹp đến thế.
Làn da hơi sần sùi, từ mu đến lòng bàn tay chằng chịt vết thương, thậm chí còn có một vết sẹo có thể thấy là bị xuyên thủng.
Cô cúi đầu chạm chóp mũi lên tay Hứa Úy, cảm nhận nhiệt độ cơ thể anh bây giờ, sau đó đặt một nụ hôn lên vết sẹo của anh.
“Em còn kém xa lắm, ít nhất vẫn chưa thể hoàn toàn so với anh.
Anh nghe thuộc tính ABO của em đột ngột biến thành cái khác mà cũng chẳng kinh ngạc một xíu nào.”
“Tôi từng tiếp xúc thân mật với em, có thể loáng thoáng cảm nhận được ở em dường như có kỳ động dục ngắn hạn, xin lỗi vì không nói sớm hơn cho em biết.”
Đã rất lâu rồi Trình Kiến không nhớ tới những hình ảnh mình vô lễ với Hứa Úy khi trước, thế mà anh lại chính miệng nhắc lại, nhiệt độ đã trôi qua đó lại như một lần nữa trở về xương cốt cô.
“Không sao.” Trình Kiến hơi mất tự nhiên, vội buông tay Hứa Úy ra ngồi ngay ngắn về ghế mình.
Khóc được một trận, cảm xúc cô bình phục trở lại, kết quả bây giờ lại bắt đầu để ý đến cảm giác tồn tại của anh.
Tiếp xúc thân mật gì chứ… Đó căn bản không thể coi là thân mật chân chính trên ý nghĩa được, anh chỉ miễn cưỡng dùng tay dưới sự nửa cưỡng ép của mình thôi, đến hôn môi hai người cũng chỉ có mỗi cái lần vào nửa năm trước.
Trình Kiến càng nghĩ càng cảm thấy hướng phát triển tình yêu của mình càng đi càng kì quái, thế này đã được gọi là qua lại chưa? Hay mới chỉ ở thời kì thả thính thôi?
Nhưng nếu nói có hiểu hay không thì cô lại cảm thấy mình đã đủ hiểu biết anh.
Thời gian của anh hoặc là trên chiến trường, hoặc là làm nhiệm vụ, nghe người khác nói bình thường anh hoàn toàn không cần thời gian riêng tư, có lẽ đối với anh, chuyện riêng tư nhất bây giờ chính là là đặc biệt đi từ khu an toàn khác tới thăm mình?
Trình Kiến bị tưởng tượng của chính mình dọa cho hết hồn, không nhịn được kinh hãi bưng miệng, chẳng lẽ, chẳng lẽ… Cô đã đang yêu đương với Hứa Úy rồi?
Không phải, nhưng bắt đầu từ khi nào chứ? Tại sao chính bản thân cô cũng không hề nhận ra?
Trong đầu Trình Kiến nhanh chóng lượt qua đủ loại chi tiết, cuối cùng dừng lại ở cái đêm mình uống rượu mạnh trong xưởng công binh.
Cô nhớ là đêm đó mình tỏ tình với Hứa Úy, nhưng cuối cùng bị anh vứt lại đó một mình.
Sau đó, mình có còn phát tín hiệu gì với anh không?
Trình Kiến lại cắn ngón cái, tổng cộng cô và Hứa Úy cũng chỉ chung đụng có mấy lần như vậy, đếm trên đầu ngón tay là hết.
Lần đầu tiên là lúc được cứu trong đống đổ nát ở viện nghiên cứu, Trình Kiến có thể đảm bảo là Hứa Úy hoàn toàn không có cảm giác gì với cô, sau đó là lần thứ hai được cứu ở Dahl, cô động dục với anh trong rừng cây, Trình Kiến thật sự cảm thấy mình có lẽ đã suýt nữa mất mạng.
Hai lần này khẳng định không thể khiến Hứa Úy nảy sinh hảo cảm với cô, kế tiếp là bị anh kéo vào phòng vệ sinh quán bar cưỡng chế khẩu giao, cũng thuần túy là anh trừng phạt hành động dâm ô của mình với anh lúc trước.
Sau nữa thì là mình thay thế Quý Thanh Hòa, cùng anh ra ngoài điều tra zombie khổng lồ, cái duy nhất khắc sâu ấn tượng trong lòng Trình Kiến ở lần đó là lúc cô lên phi cơ trông thấy anh chém chết kẻ cản trở cách cửa sổ, khi đó anh dừng lại, đối mặt với mình mấy giây.
… Thậm chí cô còn chẳng quá chắc chắn người đó rốt cuộc có phải Hứa Úy hay không.
Tâm trạng Trình Kiến hơi phức tạp, tốc độ tư duy của cô rất nhanh, nhưng việc xét lại mối quan hệ này lại vẫn khiến cô phải khựng lại năm, sáu giây.
Cho đến nay, Trình Kiến cho rằng lần duy nhất mối quan hệ của họ tiến triển khá nhanh đó là lúc trung tướng Weir dẫn mối cho họ xem mắt.
Lần ấy thậm chí Hứa Úy còn hôn cô, nụ hôn đầu mất tại đó… Tức là rốt cuộc hai người thành đôi vẫn là qua xem mắt à?
“Thượng tá Hứa Úy, cái lần chúng ta cùng tham dự hội nghị đó, nếu người trung tướng Weir giới thiệu với anh không phải là em mà là người khác trong viện nghiên cứu, có phải bây giờ anh cũng sẽ đi thăm người đó chứ không thăm em không?”
Ý là, có phải người ta giới thiệu ai với anh thì anh lấy người đó không?
Hứa ÚY thoáng sửng sốt, nói: “Trung tướng chưa từng giới thiệu người khác cho tôi.”
“Nhưng nếu có thì sao?” Trình Kiến truy hỏi một câu, lại cảm thấy dường như nó chẳng có ý nghĩa gì, cô cúi đầu ho nhẹ, “Xin lỗi, em không nên hỏi cái này.”
Từ đầu tới cuối quả thật là họ chưa từng xác định quan hệ, dù anh tới đây thăm cô, còn tiện thể an ủi cô thì tất thảy cũng chẳng có gì thay đổi, bình thường Quý Thanh Hòa cũng rất hay làm vậy với cô mà.
Trình Kiến cảm thấy là mình suy nghĩ nhiều, alpha lạnh lùng dũng mãnh như Hứa Úy sao có thể được giới thiệu cho người nào vừa ý người đó ngay?
Thế nên không tồn tại khả năng anh chọn mình là vì xem mắt, đến giờ anh vẫn còn chưa có bất kì dấu hiệu lựa chọn nào nữa là.
Trong tình huống này, hỏi câu hỏi đó chứng tỏ là cô khá tự mình đa tình.
“Thế nên, em muốn biết chuyện gì?” Thấy Trình Kiến đảo mắt đã lại như hoàn toàn đổi một suy nghĩ khác, Hứa Úy dứt khoát hỏi thẳng nguyên do.
Thấy anh mặt không biểu cảm như vậy, Trình Kiến càng cảm thấy nhất định là mình quan tâm tất loạn, cô cào cào đầu ngón tay mình, lảng tránh ánh mắt Hứa Úy.
“Em muốn biết hiện giờ quan hệ của hai ta là thế nào.”
“Em là người yêu tôi.”
Câu trả lời của anh chẳng do dự mảy may, Trình Kiến tức thì có cảm giác mình tê dại, cả người tê dại.
Tế bào của cô quá sôi nổi, như thể ngay giây tiếp theo sẽ nổ tung tại chỗ.
“Nếu, em nói là nếu, nếu em là alpha thì sao?” Cô rất nghiêm túc dùng giọng thảo luận nhân sinh hỏi anh.
“Em là alpha tôi cũng muốn.”
Toi rồi… Mũi Trình Kiến lại cay lên, bây giờ cô chỉ muốn nhào lên giường ra sức ôm gối cắn chăn rồi gào thét, còn muốn lấy chân đập giường nữa, tóm lại là cảm giác mình sắp chết tới nơi.
“Nhưng, nhưng bình thường alpha không cam lòng bị một alpha khác đè đâu.” Trình Kiến không biết mình đang nói gì nữa, đầu cô đang xoay mòng mòng, toàn thân nóng bỏng bốc hơi, phỏng chừng bị sốt hỏng người rồi.
“Em có thể đánh với tôi một trận, ai thắng ở trên.”
“Ai mà đánh thắng được anh?”
Thực ra câu hỏi của Trình Kiến rất vô nghĩa, nhưng Hứa Úy lại nghiêm túc suy nghĩ thật, anh liệt kê ra vài cái tên Trình Kiến chưa nghe thấy bao giờ, cuối cùng bổ sung một câu: “Mấy người họ còn rất trẻ, tương lai đều có tiềm lực thay thế tôi.”
Qua sự nghiêm túc của anh, Trình Kiến cảm nhận được thế nào là tre già măng mọc, vốn định an ủi anh mấy câu, nhưng vừa nắm lấy tay anh, trong đầu cô đã hiện ra dáng vẻ mỗi một lần anh cứu mình khỏi miệng zombie.
Bất kể thế nào, sự dũng mãnh của anh cũng là điều không thể nghi ngờ, dù không thể hiện ở khả năng tuyệt đối nhưng phẩm chất kẻ mạnh cũng vẫn tồn tại vĩnh viễn trong vẻ dửng dưng hờ hững khi anh nhìn xuống vách nát tường xiêu.
Hơn nữa, ai dám nói là hiện giờ anh không phải người lính đặc chủng lợi hại nhất? Dầu gì Trình Kiến cũng vẫn nghe được tin hành lang, trước nay sức chiến đấu cá nhân của Hứa Úy vẫn được ca ngợi là một vị thần, anh chính là một vị vua chính cống!
Ý định an ủi anh cứ thế tắt ngóm, Trình Kiến định rút tay về, nhưng vất vả mãi mới có thể chạm vào anh ở khoảng cách gần như vậy, không làm gì cả lại thấy hơi không cam lòng.
Thế nên cô dứt khoát thuận thế mà làm, nhẹ nhàng nắm ngón tay anh trong lòng bàn tay mềm mại.
“Chất dung hợp sinh học sắp được đưa vào sử dụng rồi, anh có biết không?” Trình Kiến hỏi, đã nhắc đến sức chiến đấu cao thấp thì không thể không dính đến loại thuốc Quý Thanh Hòa sắp cho ra mắt.
“Đã nhận được tin, phe bảo thủ ước tính không đến nửa năm là có thể bồi dưỡng được một nhóm chiến sĩ năng lực tác chiến siêu việt.”
Trình Kiến ủ ê: “Em không mong anh dùng nó đâu, tác dụng phụ của loại thuốc này rất lớn, sau khi sử dụng tuổi thọ sẽ rút ngắn xuống một nửa, về sau nếu vẫn không khống chế được thì còn có tỉ lệ mất trí rất cao.
Đến lúc đó sẽ có một đống thứ như zombie ra đời, hơn nữa tên nào tên nấy đều có rất nhiều đặc tính của dã thú, như vậy chắc chắn sẽ còn giống Ngày Tàn hơn cả bây giờ.”
“Lúc đề cử thuốc cũng đã được cảnh báo về một vài nguy hiểm trong đó.” Hứa Úy nói, “Nhưng vẫn có rất nhiều người muốn dùng, căn cứ vào thống kê đăng kí, lúc thí điểm nhóm đầu tiên thậm chí còn cung không đủ cầu.”
“Tại sao?” Trình Kiến không hiểu lắm, cô nhìn vấn đề ở góc độ nhân viên nghiên cứu, hoàn toàn không thể hiểu được tại sao một thành phẩm đầy khuyết điểm như vậy lại có thể khiến mọi người khát vọng đến thế.
“Vì so với sinh mạng mình, mọi người càng muốn bảo vệ người thân, bạn bè, con cái, chiến hữu còn lại của mình hơn.
Chiến tranh lại bắt đầu rồi, thượng tướng Mẫn Lam Không bị giết hại, bọn tôi đều muốn đánh bại mọi kẻ địch xâm phạm, những gì chiến tranh mang tới còn nặng nề hơn sinh mạng của mình rất nhiều.”
Hứa Úy nắm một ngón tay nhỏ nhắn của Trình Kiến, đang cố gắng khống chế lực tay mình nắm cô như vừa sợ gây tổn thương tới cô mà cũng vừa muốn nắm cô thật chặt.
“Tất cả đều là để hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn.”
Trình Kiến đắp một bàn tay khác lên, nắm siết Hứa Úy, ánh mắt nhìn anh như đuốc, “Chất dung hợp sinh học tuyệt đối không phải thứ gì tốt đẹp, nó rất đáng sợ, anh phải tin em.”
“Cho em thêm chút thời gian, em sẽ cho anh cái tốt hơn… Cho tất cả chúng ta một thứ tốt hơn.”
Hứa Úy đối mặt với cô, như đọc được quyết tâm lật đổ hết thảy trong con ngươi đen láy bình tĩnh của cô.
“Được, tôi tin em.” Anh nói, “Nhưng em không thể sốt ruột như vậy nữa, từ từ thôi.”
Trình Kiến gật mạnh, ít nhất thì hiện tại, cô cũng lọt tai những lời này..