Hứa Úy mang cô vào phòng vệ sinh rồi thả xuống, Trình Kiến đang định đóng cửa thì anh ôm lấy cô từ phía sau, hôn hai miếng lên cổ cô.
“Ra ngoài đi.” Trình Kiến đỏ mặt muốn đẩy anh ra, Hứa Úy giữ bụng cô, lại đâm vào trong cô từ phía sau.
“Anh muốn xem em đi tè đó hả?” Cô hơi cáu, vặn to âm lượng hơn xíu.
Hứa Úy chẳng nói chẳng rằng, chỉ đè cô đ*t mạnh hơn, Trình Kiến rên rỉ, cảm giác mắc tiểu càng dữ dội hơn.
“Em có cái gì mà anh chưa từng xem à?” Anh không tức giận, chỉ bình tĩnh hỏi cô, không mảy may ý thức được rằng mình đang tán tỉnh với cô.
“… Chưa xem đi tè bao giờ.” Trình Kiến hổn hển nắm chặt cánh tay anh, sau lưng va chạm từng cú, alpha của cô dường như chẳng bao giờ biết mệt, hông eo nhưng gắn động cơ vậy.
“Nhưng bây giờ là em bị anh đ*t tè… A Kiến, anh có quyền xem.” Hứa Úy vòng tay ra trước bắt một bên ngực mềm của cô không ngừng xoa nắn, một tay khác quấy rối âm vật.
Trình Kiến bị anh đ*t muốn nhũn cả eo, hai chân khe khẽ run rẩy, đùi trong còn có chất lỏng dâm đãng chảy ròng.
“Không…” Vẻ mặt cô như sắp khóc, thật quá xấu hổ, cảm giác này vẫn đang tiếp tục lan ra khắp nơi trong người cô, cứ như có ngọn đuốc đang mặc sức phóng hỏa, niệu đạo bị kích thích, làm bên trong lối kín cũng càng lúc càng nhạy cảm hơn.
Hứa Úy ôm cô chặt hơn, quyến luyến nhoài người trên bờ vai trần của cô thở dốc, thân dưới ra vào tới lui, liên tiếp kích thích Trình Kiến.
Anh há miệng ngậm gáy cô một lòng muốn đánh dấu cô, răng nanh đã sắp đâm rách làn da non mịn của cô.
“Đừng nhìn!” Cô sắp tiểu ra thật rồi, tai đỏ rực như thể nhịn tiểu lúc làm thí nghiệm trong ngày thường.
“Nhìn thì sao?” Anh hỏi bên tai cô, Trình Kiến còn chưa kịp trả lời, anh đã tăng thêm sức đâm vào cơ thể cô, rốt cuộc, áp lực co thắt vẫn làm cô không nhịn được, ở tư thế đứng chịu đ*t, bên dưới dần chảy xuống chất lỏng trong suốt.
“Hu hu…” Trình Kiến cắn môi khóc tội nghiệp, bên dưới cô vẫn đang tè dầm, mỗi một lần Hứa Úy ra vào bên dưới, cô đều có thể nghe rõ tiếng nước chảy nhớp nháp, ngượng muốn chết, hơn nữa cô còn tiểu rất lâu.
Hứa Úy bị kẹp bắn trong cơ thể cô, anh bắn phọt tinh dịch, ngậm cái gáy đã phớt hồng của cô, vùi vào tóc cô hít thở thật sâu.
“Đừng khóc, em càng khóc anh càng muốn làm em.”
Mặt Trình Kiến hãy còn vương nước mắt, cô nghiêng mặt, dái tai đỏ như muốn nhỏ máu bị Hứa Úy thuận miệng ngậm lấy.
“Đừng cử động vội.” Anh liếm tai cô, ngửi mùi trên người cô, đó là mùi của omega nhà anh, thơm ngọt, phải ghi nhớ thật kĩ.
“Trước đây anh đâu có như vậy.” Trình Kiến hơi tủi thân, cô muộn màng nhận ra hiện giờ không chỉ có thân dưới bị anh sử dụng đi sử dụng lại mà gáy cũng bị anh cắn đến nhức nhối.
“Trước kia anh như thế nào?”
“Anh không để ý tới em, cảm thấy em có cũng được không cũng chẳng sao.”
Hứa Úy một tay nắm vú cô, một tay ôm eo cô, vẫn đang ngửi mùi pheromone thoang thoảng trên người cô.
Anh đang ghi nhớ để tiện sau này lại gần là có thể tìm ngay ra cô.
Trong lòng Trình Kiến hơi chua xót, dẫu sao tính cách của Hứa Úy cũng là vậy, dù đã thoải mái trên người cô nhiều lần như thế song phỏng chừng cũng chẳng thể nghe được anh nói câu nào bùi tai.
“Anh chưa bao giờ nghĩ như vậy.” Anh buông Trình Kiến, lấy vòi hoa sen mở ra điều chỉnh nước ấm, đưa lưng về phía Trình Kiến.
“Ban đầu, em là nhân viên nghiên cứu trong viện nghiên cứu độc lập, anh cho rằng giá trị của em rất cao, thế nên vẫn luôn nghĩ cách giúp em thoát hiểm; sau đó anh cho rằng em sẽ trở thành vợ anh, thế nên có thời gian rảnh sẽ lập tức chú ý đến cuộc sống của em.
Đối với anh, em chưa bao giờ là người có cũng được không cũng chẳng sao.”
Đây là lần đầu tiên Trình Kiến nghe anh nói như vậy, sửng sốt mấy giây rồi đi tới ôm hông anh từ phía sau, áp trán lên sống lưng anh.
Cô không biết nên nói gì, chỉ là rất muốn ôm anh, rất muốn cứ thế bên anh đến già.
Anh điều chỉnh xong nước ấm, nắm tay cô kéo ra phía trước.
Trình Kiến cứ như một món đồ treo trên người anh, một lần nữa xáp lại dính vào anh, mặt áp lên ngực anh.
Hai người trần truồng đứng trong phòng tắm, bầu không khí mang hơi nước ấm áp nên cũng dần nóng lên.
“Em…” Trình Kiến muốn nói gì đó nhưng lời đến cửa miệng lại trượt mất, không nói ra được.
“Em muốn nói gì?”
Hứa Úy tắm lưng cho cô, gan bàn tay của anh trượt trên xương bướm của cô, làn da trắng mịn bị vết chai trên tay anh cọ đỏ.
“Kho tiến hóa.” Cô không biết nên bắt đầu nói từ đâu, bèn nói ra cái mình muốn nói nhất, những lời phía sau rời miệng rất tự nhiên, “Em muốn anh nằm trong nhóm người tiến hóa sớm nhất.”
Tay anh khựng lại, Trình Kiến cảm nhận được, cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Hứa Úy, nuốt nước bọt, hơi khẩn trương nói với anh: “Bắt đầu tiến hóa càng sớm, sức mạnh có được trong tương lai sẽ càng mạnh.”
“Em có thể điều phối thuốc thử phản ứng anh cần dùng trong ba lần đầu, như vậy dẫu em có không ở bên cạnh, anh cũng có thể tự dùng kho tiến hóa…”
Hứa Úy chợt siết vòng tay ôm cô chặt hơn, ngực Trình Kiến bị đè, nhất thời không thở nổi, rên thành tiếng.
“Sao đột nhiên em lại nói như vậy?” Bất kì ai nghe thấy lời này cũng sẽ có cảm giác bất an, cứ như cô sắp rời đi vậy.
“Em cũng không biết, chỉ là có dự cảm đó.” Trình Kiến cau mày, não cô đã trải qua tiến hóa nhiều lần, đến giờ đã có thể nhớ được mọi chuyện xảy ra quanh mình.
Có một vài ấn tượng quái dị cứ bám riết lấy đầu cô, có thể là một ánh mắt không rõ ý tứ, cũng có thể là vài chuyện xảy ra ở chỗ khác, tất cả những điểm vặt vãnh quái dị đó tập hợp lại với nhau, cứ như giác quan thứ sáu vậy, khiến cô nảy sinh hoài nghi với sự an toàn của mình.
Nếu mọi thứ đều bình thường thì cô đã chẳng có phản ứng đó, thế nên chắc chắn là bị theo dõi.
Hơn nữa, tình huống của cô thế này, bị để mắt tới cũng là chuyện đương nhiên.
Nghe nói lượng người đến ám sát Quý Thanh Hòa năm nay đã đạt đến một con số đáng sợ, anh gạt bỏ mọi cuộc gặp mặt cũng là để đảm bảo cho an toàn của mình.
“Em ở bên anh.” Hứa Úy nhìn chằm chằm vào mắt cô, “Không ai có thể động đến em.”
“Em biết, chỉ là…”
Còn chưa nói hết, anh đã lấp miệng cô hôn nghiến.
Môi Trình Kiến bị mút phát đau, vất vả mãi mới tách ra được, anh giữ chặt sau đầu cô, đối mặt với Trình Kiến đang cau mày, nhấn mạnh từng chữ: “Không có chỉ là.”
Cô không dám nói lại nữa, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định thuyết phục anh dùng kho tiến hóa.
Trù trừ một hồi, Trình Kiến hỏi nhỏ: “Vậy anh có bằng lòng tham gia không? Nghiên cứu của em…”
Đây là chuyện có tính đảo lộn thế giới nhất mà cô làm ra trong đời, Trình Kiến không biết người khác sẽ nghĩ thế nào nhưng điều này có ý nghĩa phi phàm đối với cô, quãng đời còn lại của cô cũng sẽ thay đổi theo hạng mục nghiên cứu này.
Nhưng Hứa Úy lại chẳng có nhu cần nhất định phải tiến hóa.
Không tiến hóa anh cũng là mạnh nhất, sau khi tiến hóa có khi còn thụt lùi vì công nghệ này chưa đủ chín muồi, vì hiện giờ đối tượng thí nghiệm trên cơ thể người mới chỉ có mình cô.
Với khả năng phân tích của não Trình Kiến bây giờ, cô cảm thấy xảy ra sai sót trong quá trình tiến hóa là chuyện không thể xảy ra, nhưng cô biết tình trạng cơ thể mình bây giờ căn bản là chẳng có một chút sức thuyết phục nào.
“Anh có thể tham gia.” Hứa Úy buông đầu cô ra, nói: “Nhưng điều kiện tiên quyết là sau đây em phải khiến cơ thể mình tiến hóa được dưới sự rèn luyện chuyên biệt của anh, em có thể chứng minh cho anh thấy không?
“Em… không thành vấn đề.” Trình Kiến hơi do dự vì sợ thủ đoạn ma quỷ của Hứa Úy, nhưng cô không thể từ bỏ cơ hội chứng mình bản thân với Hứa Úy vì cái này.
Cô vẫn luôn đợi khoảnh khắc ấy, như là được ba chấp thuận rồi mong đợi lời tán dương của ba vậy.
Rất khó, nhưng cô sẽ không chùn bước trước khó khăn..