Lúc nói chuyện anh vẫn có thể làm tiếp, nhưng hiển nhiên, Trình Kiến không có khả năng tập trung tốt được như anh.
Cô vừa bị khoái cảm xâm nhập, vừa mơ mơ màng màng nghĩ đến những cái mình cho anh xem khi trước.
Kích Việt 15 đã đạt đến giới đỉnh cao cực hạn của vũ khí nóng cầm tay hiện giờ, sau đó, Trình Kiến bắt đầu thử nghiệm kết hợp cơ thể con người với những vũ khí giết người đứng đầu này.
Ban đầu chỉ là cải tiến chi giả, nhưng dần dần, Trình Kiến bắt đầu đặt trọng tâm vào việc kết hợp chi giả với vũ khí, muốn biến chúng thành loại vũ khí khiến người ta không kịp trở tay.
Mong ước trong tương lai của cô là muốn chứng kiến một ngày nào đó, chi giả cải tiến sẽ trở thành một thứ được lính tráng ưa chuộng phổ biến chứ không biểu trưng cho sự tàn phế hay khuyết tật.
Sau khi được cải tiến, sức chiến đấu của họ sẽ tăng lên gấp bội mà không hề ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày của họ.
Khác hẳn với kiểu tiến hóa sinh lí của chất dung hợp sinh học và kho tiến hóa, đó là sự tiến hóa loại hai, có thể gọi là tiến hóa cải tạo vật lí.
Chỉ tiếc, sự liên kết giữa máy móc và thần kinh con người hãy còn chưa đạt đến độ hoàn mĩ, Trình Kiến vẫn chưa tìm được phương pháp nào có thể kết nối chúng thông suốt trơn tru.
Trong khoảng thời gian ở bên Hứa Úy này, cô có thể thử chuyên tâm chinh phục vấn đề nan giải này.
Dù sao bây giờ cũng bị Hứa Úy nhốt ở đây không cho ra ngoài, việc thí điểm kho tiến hóa cũng chưa được cấp trên gửi thông báo chính thức.
Trình Kiến đoán cấp trên không cưỡng ép mang cô rời khỏi đây cũng là bởi muốn cô tạm thời tránh đầu sóng ngọn gió.
Chung quy cũng sắp đến lúc công bố chất dung hợp sinh học của Quý Thanh Hòa rồi.
Ban đêm, Trình Kiến bị Hứa Úy làm hai lần mới ngủ được, hôm sau anh cũng không gọi cô dậy ngay, cuối cùng, lúc Trình Kiến vội và bò dậy khỏi giường chạy tới đội ngũ thì đã hơn chín giờ, buổi sáng đã trôi hết một nửa.
Cô vô cùng xấu hổ, ai cũng biết là nhờ vào quan hệ với Hứa Úy, cô mới có thể muốn gì làm nấy trong đội, hơn nữa không dậy được đại khái còn có xác suất là vì đêm qua bị Hứa Úy đ*t rã rời.
Cảm giác lúng túng khi cuộc sống riêng tư bị phơi bày trước mặt tất cả mọi người khiến cô không khỏi nảy lòng giận dỗi với Hứa Úy.
Nhưng nghĩ lại thì, anh làm vậy là hoàn toàn bất chấp danh tiếng của mình, quang minh chính đại bao che bênh vực, nói cho cùng cũng là để bảo vệ cô, đâm ra Trình Kiến lại chẳng giận nổi anh nữa.
Trình Kiến biết lời anh nói đêm qua có ý gì, chỉ cần suy nghĩ sâu thêm tí xíu thôi là cô hiểu ra ngày mục đích Hứa Úy mang cô tới đây.
Lúc mình còn chưa phá bom thành công, thái độ của anh đã rất cẩn trọng rồi, phái luôn hai chiến sĩ tinh nhuệ Clara và Hàn Hành theo sát cô bảo vệ, sau còn đích thân dẫn cô tới sở chọn lọc của bộ đội đặc chủng.
Tụ họp ở đây cơ hồ đều là lính tinh nhuệ, cô sống cùng với họ hằng ngày cũng có nghĩa tất cả mọi người đều có thể bảo vệ cô, hơn nữa Hứa Úy còn tỏ thái độ thiên vị cô rõ ràng như thế, người có mắt đều sẽ không dám gây khó dễ với cô, càng không bắt nạt cưỡng hiếp cô vì thấy cô yếu đuối.
Không phải ai ở đây cũng tốt, nhưng có Hứa Úy, kẻ không tốt sẽ không có gan động đến một sợi tóc của cô.
Buổi huấn luyện ban sáng còn sống không bằng chết hơn những gì Trình Kiến tưởng tượng, cô tập luyện đến chỉ thiếu điều tắt thở, bị uốn nắn tư thế chạy bộ vô số lần, lúc hao hết thể lực chẳng khác nào zombie.
Trình Kiến cảm thấy mình chẳng có lòng dạ nào mà làm nghiên cứu buổi chiều nữa, phỏng chừng ngủ thẳng một giấc đến sáng hôm sau cũng có khả năng.
Cô buồn nôn, trưa nôn khan dữ dội đến mức cơm cũng nuốt không trôi, vẫn là Hứa Úy kiên nhẫn giám sát cô ăn hết từng miếng một, thậm chí nghe cô đau khổ năn nỉ mà anh vẫn đút cho cô mấy thìa.
Anh nói luyện quen mấy ngày rồi sẽ khá lên thôi.
Nhưng chắc là anh cũng đau lòng, thế nên buổi chiều không giục cô làm bất kì chuyện gì.
Trình Kiến tắm rửa xong về nằm, Hứa Úy không rời đi mà ngồi xuống mép giường cô, rất chuyên nghiệp mát xa, xoa bóp tay chân cho cô.
Trình Kiến mệt bã người, nhức mỏi len sâu vào từng đốt xương cốt, nhưng mỗi chỗ Hứa Úy đều ấn bóp rất chuẩn vị trí, thoải mái vô cùng.
“Ba Hứa Úy, có mỏi tay không? Có cần em bóp cho anh không?” Trình Kiến mềm oặt nằm trên giường, quần áo cởi sạch, trên làn da trắng mịn có dấu ngón tay Hứa Úy để lại.
Hứa Úy không nói gì, ấn gáy cô xuống, day ngón tay cho cô.
“Có phải em yếu ớt quá không, rèn luyện ba tiếng mà nghỉ mất nửa ngày.” Trình Kiến nhìn chòng chọc ga giường trước mắt, vừa hưởng thụ phục vụ đặc biệt dành riêng cho mình của Hứa Úy, vừa tự giễu chẳng có tí thành ý nào.
Trình Kiến thật sự cảm thấy bây giờ quá khác trước kia.
Hôm nay lúc bị bắt guồng chân chạy bộ, cô cảm nhận được những chuyện từng xảy ra trước kia rất rõ ràng.
Khi ấy mình bị zombie đuổi theo ở Dahl, tuy cứu cô nhưng Hứa Úy hoàn toàn chẳng có vẻ gì là quan tâm tới cô.
Anh có quỹ đạo của anh, tuyệt đối sẽ không dễ dàng dao động vì cô, trừ phi tình huống đó gây nguy hiểm tới tính mạng cô.
Chỉ khi ấy anh mới bằng lòng đưa mắt nhìn cô.
Nhưng bây giờ, cô chỉ bị đau eo đau chân vì rèn luyện thôi, còn chưa kêu than gì anh đã mát xa làm dịu đau đớn cho cô rồi.
Là anh chàng Hứa Úy đó đang mát xa cho cô đấy!
Rõ ràng mình mẩy cô chẳng làm sao, chỉ đau mỏi thôi.
Trình Kiến cào cào ga giường, nghĩ bụng Hứa Úy đúng là rất khó chinh phục, bình thường lúc nào nom cũng công chính nghiêm minh, nhưng một khi đã chinh phục được rồi, đọ cưng chiều cũng chẳng thua ai.
Trình Kiến vùi mặt vào gối hí hửng thầm, nghĩ lung tung một hồi, kết quả được Hứa Úy mát xa cho sướng quá ngủ luôn mất.
Xong xuôi, Hứa Úy cũng không đi mà đắp chăn cho cô rồi ngồi bên cạnh trông nom cô, nửa bước không rời.
Không sao hết.
Chỉ cần ở bên anh, cô sẽ không sao hết.
Trong mắt Hứa Úy, hình tượng của Trình Kiến đã chẳng khác nào một cô gái được nuông chiều từ bé.
Nhóm người tham gia kì chọn lọc chỉ biết Trình Kiến là sĩ quan cần được bảo vệ trọng điểm đến từ Viện Nghiên cứu Trung ương, họ không biết chính xác cô là ai, trong đội có người rất bất mãn với hành động của cô, cuối cùng đều bị Hậu Hưởng dùng thủ đoạn sấm sét dìm xuống.
Nghi ngờ Trình Kiến chính là nghi ngờ thượng tá Hứa Úy.
Trong đội không ai có thể nghi ngờ người ấy, không ai có thực lực đó, dám lắm lời một câu, cút thẳng đi là vừa.
Cuối cùng, ba tên không thức thời bị đuổi, người ở lại đều không dám nghĩ ngợi nhiều về chuyện này nữa, coi như trong đội nhiều thêm một vật cát tường.
Ngày thứ hai vẫn như cũ, trước tiên là rèn luyện thể lực trụ cột nhất, sáng sớm võ trang đầy đủ chạy mười cây, tiếp theo là ba bài tập gồm một ngàn cái hít đất, một ngàn cái squat, một ngàn cái gập bụng, kế đó trang bị nhẹ nhàng chạy tiếp mười lăm cây.
Đó mới chỉ là buổi sáng, còn chưa tính buổi chiều và buổi tối.
Chỉ nghe đến ba bài ngàn cái kia thôi, Trình Kiến đã nhũn chân, đối với cô, một ngàn cái đã là con số thiên văn rồi.
Chưa kể đến tình huống mang nặng, mười cây cô đã chạy mất nửa cái mạng, hít đất làm năm cái đã nằm bẹp, squat thì khá hơn chút, có thể lên đến vài chục, nhưng gập bụng thì lại nằm bẹp tiếp.
Mười lăm cây cuối cùng căn bản là cô không tham dự được, thế nên ngày thứ hai của cô vẫn kết thúc tại nằm liệt giữa đường.
Đến ngày thứ ba, tuy đã có Hứa Úy mát xa cho nhưng tay chân cô vẫn mỏi nhừ, ban đêm bị đ*t một lần đã không chịu nổi nữa, ầm ĩ kêu đau bụng, thật ra chỗ đau là cơ bụng, do cô tập gập bụng ban ngày.
Đến ngày thứ tư, Trình Kiến đã có thể miễn cưỡng chạy đủ mười cây.
Đến ngày thứ năm, cô tiến bộ lên trông thấy, bởi chiều hôm đó, cô vẫn còn sức đến phòng thí nghiệm của xưởng công binh.
Hứa Úy chứng kiến tất cả những biến đổi này, biểu hiện của Trình Kiến quả thật có chỗ khác với người thường.
Anh từng gặp rất nhiều người chưa từng rèn luyện bao giờ, cùng trong năm ngày, tiến bộ của Trình Kiến thật sự lớn hơn họ đôi chút.
Tuy chỉ đôi chút nhưng vẫn đáng phải suy ngẫm.
Mỗi ngày cô chỉ luyện nửa ngày, quan trọng nhất là cô là một omega, thể chất của cô tồn tại sự khác biệt về bản chất với alpha và beta.
Tựa như có làm thế nào thì 1cm cũng không thể vượt qua 100cm vậy, cô có luyện xuyên ngày suốt tháng cũng chẳng thể vượt được alpha.
Nếu không phải vì cô có thiên phú dị bẩm thì cũng chỉ có thể giải thích rằng sau khi được kho tiến hóa điều chỉnh, cơ thể cô đã nảy sinh biến đổi khác với người khác.
Thật ra bản thân Trình Kiến cũng chẳng có cảm giác gì rõ ràng, cô vẫn vừa chạy đã liệt, vừa động vào đã mệt mỏi, nhưng sau một tuần rèn luyện thể lực, một lần nữa trở lại bàn thí nghiệm của mình, cảm giác sốt ruột đè nén đã lâu trong lòng cô đã hoàn toàn được khống chế.
Cô cảm thấy mình sắp bùng nổ rồi!
Giống như đã trút hết những khổ não trong học tập vào chạy bộ vậy, cách cô trút hết khổ não của việc điên cuồng rèn luyện trong khoảng thời gian này chính là học tập! Là làm nghiên cứu!.