Edit: Tiệm Bánh Sò (đã beta)
Trong phòng tắm, hơi nước mờ mịt tạo thành màn sương khói mỏng.
Lâm Di ngồi trong bồn tắm, chà xát khắp cơ thể mình thật mình, muốn gột rửa hết những gì bẩn thỉu đi.
Cô đứng dậy xả nước bẩn đi rồi lại đổ đầy bồn tiếp tục chà xát, lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, mãi đến khi cả người sưng đỏ mới thôi.
Ánh đèn chói bị sương mờ che phủ, Lâm Di hoảng hốt nhìn chằm chằm ánh sáng ấy thật lâu, thật lâu sau, cô từ từ duỗi người nằm chìm dần xuống, khuôn mặt cô vô thần chìm dưới mặt nước.
Cảm giác khó thở ập đến, Lâm Di chậm rãi nhắm hai mắt lại, hai tay gầy gò nắm chặt thành bồn tắm, gân xanh nổi lên phủ kín mu bàn tay cô.
Lâm Di cố gắng chống lại cảm giác khó chịu khi không còn không khí.
Không biết qua bao lâu, có lẽ là một phút, cũng có thể là hai phút, cô lại cảm tưởng như thời gian trôi qua dài đằng đẵng.
Cuối cùng, cơ thể vốn đã yếu ớt của cô đến giới hạn, khóe miệng cô lại mỉm cười giải thoát, từ từ buông lỏng tay.
Cô đã được gặp ba mẹ, đã tắm rửa thật sạch mặc quần áo sạch sẽ rồi mới chết đi.
Tất cả nguyện vọng của cô đã được thực hiện.
Lâm Di chỉ có một ước mơ, hy vọng kiếp sau cô sẽ không bao giờ phải gặp những chuyện như vậy nữa.
Ba ơi mẹ ơi...!Con xin lỗi...!Con thật sự sống không nổi nữa...!
Hai vợ chồng bất an ngồi trong phòng khách, mẹ Lâm đột nhiên đứng lên: "Sao lâu vậy chứ, sao Nhất Nhất còn chưa ra nữa? Để tôi đi xem!"
Ba Lâm đang suy nghĩ đến chuyện gọi cho một người bạn bác sĩ của ông đến nhà xem con gái, ông nghe vậy, vẫy vẫy tay: "Mau đi đi, để tôi gọi cho lão Lý."
Mẹ Lâm gật đầu, đến gõ cửa phòng tắm: "Nhất Nhất, con tắm xong chưa?" Dứt lời, mẹ Lâm mới nhớ giờ con gái không nói được, bà liền xoay tay nắm cửa: "Mẹ vào nhé."
Nghe bên trong không có phản ứng gì, mẹ Lâm mới đẩy cửa ra nhìn về phía bồn tắm, vừa nhìn qua, bà sợ đến mức mất hồn vía, run rẩy la lớn: "Nhất Nhất!"
Cô gái gầy yếu không hề ngủ quên trong bồn tắm như bà nghĩ, nước ngập qua người cô, cứ như...!người chết!
Mẹ Lâm vội vàng chạy qua, sàn nhà trơn ướt khiến bà suýt chút nữa trượt chân, bà lại không màng để ý mà đứng dậy hoảng loạn chạy đến chỗ bồn tắm kéo con gái lên, tuyệt vọng la lên: "Lão Lâm! Lão Lâm!"
Ba Lâm đang gọi điện thoại thì nghe thấy tiếng la của vợ mình, trong lòng ông đột nhiên nảy lên dự cảm xấu.
Ông cũng mặc kệ điện thoại đang kết nối, vội vàng chạy vào phòng tắm.
Nhìn thấy khuôn mặt xanh trắng của con gái trong lòng vợ, dưới chân ông như bị hụt, ngã khuỵu trên mặt đất.
"Nhất Nhất!"
"Sao vậy lão Lâm? Đứa nhỏ xảy ra chuyện gì rồi?" Bác sĩ Lý đầu bên kia điện thoại nghe thấy tiếng động khác thường, vội vàng hỏi.
Bấy giờ ba Lâm mới hoàn hồn, ông vội vàng chạy đến bên cạnh vợ mình đang khóc lóc thảm thiết, một lúc lâu sau, dường như ông nghe được giọng nói của mình: "Nhất Nhất...!chết đuối..."
"Ông mau đến xem thử con có còn dấu hiệu sống không?"
Giọng nói trong điện thoại vừa vang lên, ba Lâm đã nghe thấy tiếng khóc tuyệt vọng của vợ: "Không thở...!Nhất Nhất không còn thở..."
Ba Lâm thất hồn lạc phách quỳ rạp dưới đất, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Không còn thở...!Nhất Nhất đã chết rồi..."
"Lão Lâm, ông đừng hoảng, ông hãy làm theo lời tôi, không chừng có thể cứu được con!" Bác sĩ Lý nói lớn.
Ba Lâm vội nghe theo như bắt được cọng rơm cứu mạng: "Lão Lý, làm thế nào đây? Tôi phải làm gì đây?"
"Trước tiên ông mau ấn lồng ngực con đi..."
Ba Lâm vội vàng làm theo, ấn một lúc, thấy con mình bắt đầu bị sặc nước, ông vừa tiếp tục ấn mạnh rồi vừa bảo vợ: "Mau hô hấp nhân tạo cho Nhất Nhất!"
Một hồi lâu sau, thấy con gái vẫn không có phản ứng gì, ba Lâm tăng thêm lực trên tay, trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại một câu: "Nhất Nhất sẽ không chết, sẽ không chết!"
Khi hai vợ chồng sắp kiệt quệ, rốt cuộc bọn họ cũng nghe thấy tiếng khụ khe khẽ, hai người nhìn con gái, trái tim đang treo lơ lửng nhẹ bẫng.
Mẹ Lâm thẫn thờ nhẹ nhõm ngồi trên mặt đất, ông trời ơi, cảm ơn ông đã trả lại con gái cho con.
"Cảm ơn ông! Lão Lý à, Nhất Nhất tỉnh rồi!" Ba Lâm nghẹn ngào cảm ơn, nhìn miệng và mũi con gái sặc ra một lượng nước lớn, cuối cùng cũng đã có hơi thở lại rồi...!
Bác sĩ Lý ở đầu bên kia điện thoại cũng thở phào nhẹ nhõm: "Tôi vừa nói với con tôi rồi, nó mở một bệnh viện ở gần nhà hai người, để tôi bảo nó cho xe cứu thương qua đó, hai người cứ yên tâm."
"Lão Lý, ơn này của ông không lời nào cảm tạ hết được, sau này có việc gì thì ông cứ bảo lão Lâm tôi." Ba Lâm hít một hơi, cảm động nói, nếu không phải nhờ lão Lý thì Nhất Nhất đã...!ông không dám nghĩ đến nữa.
Lão Lý ngắt lời ông: "Nói cái gì vậy, lúc còn nhỏ ông với tôi còn từng đính hôn nữa kìa, với giao tình của chúng ta không cần phải vậy đâu."
Ba Lâm cũng bật cười, lúc ấy hai người bọn họ còn nằm trong bụng mẹ, cha mẹ hai bên đã hứa đính hôn cho nhau, không ngờ khi sinh ra cả hai đều là con trai.
Cuối cùng, hai bên gia đình đành thôi, nhưng vẫn nhắc đi nhắc lại làm trò cười mãi.
Nói thêm mấy câu nữa, ba Lâm ngắt điện thoại, thở phào một hơi rồi ôm con gái lên ghế sofa, đợi con trai lão Lý đến.
Xe cứu thương đến rất nhanh, hình như còn chưa được vài phút.
Mẹ Lâm nghe thấy tiếng xe cứu thương bên dưới, bà vội vàng sửa sang lại quần áo cho con gái rồi chuẩn bị đồ dùng đến bệnh viện, lúc xong thì đã có người đến.
Đó là một người đàn ông mặc áo blouse trắng, khuôn mặt anh tuấn vội vàng hốt hoảng.
Anh chỉ huy những hộ sĩ đằng sau đặt cáng sang một bên, đích thân bế cô gái với khuôn mặt tái nhợt lên.
"Chú, dì, cứu người quan trọng, chúng ta đi thôi!"
Lý Minh Hàng gật đầu với ba mẹ Lâm rồi dẫn đầu vào thang máy trước, anh đau lòng vuốt ve khuôn mặt gầy gò của cô gái: "Sao em lại ngốc vậy chứ, suýt nữa đã đánh mất mình rồi..." Ánh mắt anh đầy sự chua xót, chôn mặt vào cổ cô gái: "Nhất Nhất, sau này không được như vậy nữa, biết chưa..."
Ngồi trên xe cứu thương, Lý Minh Hàng xem các chỉ tiêu sức khỏe của Lâm Di, nói với ba mẹ Lâm: "Chú, dì, Lâm Di được cứu rất kịp lúc, giờ em ấy đã không còn nguy hiểm tính mạng nữa rồi." Rồi, anh lại ngừng một chút: "Chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?" Mẹ Lâm vội vàng hỏi.
"Là thế này dì à, chuyện của Lâm Di con đã biết rồi, đợi lát nữa đến bệnh viện cháu sẽ làm kiểm tra toàn diện cho em ấy, nếu có kết quả sẽ nói cho chú và dì trước."
Mẹ Lâm cảm kích cầm tay anh: "Cảm ơn cậu nhiều, bác sĩ Lý!"
Lý Minh Hàng lắc đầu, anh cười khẽ ngại ngùng: "Dì đừng khách sáo, chú nhà là bạn học của ba cháu, dì cứ gọi cháu là Minh Hàng đi."
"Được, được.".