Tiết Ý Nồng sững sờ, lại nhìn Từ Sơ Đồng thấy nàng ấy vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, thầm nghĩ: "Bất cẩn quá".
Nhìn về phía đám người đó, khó chịu nhíu mày.
Hơn nữa nàng rất là không vui khi đám người đó còn đang vẫy tay chào Từ Sơ Đồng.
"Họ là ai? Thị vệ của ngươi chạy đi đâu hết rồi, chẳng lẽ ta để bọn họ đến đây để lười biếng sao?"
Từ Sơ Đồng nghe được sự bực tức trong lời nói của Tiết Ý Nồng, trong lòng buồn cười, nhưng cũng nương theo, cẩn thận nói: "Bọn họ đều ở đây, chẳng qua là nhiều người quá, không ngăn được.
Hơn nữa đã ngăn cản nhiều lần, những người đó lại có đối sách, ta cũng không có cách nào khác.
Thay vì để cho bọn họ nhớ nhung, không bằng để cho bọn họ nhìn cho đã rồi quay về..." Giọng điệu của Từ Sơ Đồng đầy vẻ than thở, bất đắc dĩ, là thỏa hiệp, càng làm khơi dậy sự tức giận của Tiết Ý Nồng.
"Ta là để cho ngươi ra ngoài hưởng thụ, sao lại trở thành như vậy.
Cái này há chẳng phải là để cho ngươi rất khốn khổ sao, những người này, toàn bộ phải móc hết hai con mắt mới được."
"Này..vạn vạn lần không được, vì ta, ngươi đã quá bị nhiều điều tiếng không hay, nếu lại vì ta, gây ra chuyện khác nữa, ta không đành lòng."
"Ngươi nha, ta nói sao ngươi lại tốt như vậy? Luôn lo nghĩ vì người khác như vậy, những người đó, không đáng giá.
Ngươi ở bên ngoài như vậy, rất không an toàn.
Hay như vậy đi, khi có cơ hội thích hợp ngươi quay trở về với ta.."
Tồn Tích kịp thời xuất hiện, cắt ngang đề tài hai người đang thảo luận."Phu nhân, nước tẩy rửa đã nấu xong."
Từ Sơ Đồng đứng dậy làm lễ với Tiết Ý Nồng rồi đi vào phòng.
Tồn Tích ở bên ngoài hầu hạ, nhìn Tiết Ý Nồng đeo quạt xếp bên người, mỉm cười nói: "Công tử, quạt xếp phu nhân nhà ta làm tốt không?"
Tiết Ý Nồng mỉm cười nói: "Dĩ nhiên là tốt."
"Công tử chỉ biết có cái này tốt, còn không biết có nhiều thứ tốt hơn đâu!" Tồn Tích khoa trương như vậy, Tiết Ý Nồng tự nhiên rất hứng thú muốn đi xem một chút.
Tồn Tích khổ sở nói: "Đáng tiếc những thứ đó đang để ở trong phòng của phu nhân , mà phu nhân đang tẩy rửa, chúng ta đi vào không tốt cho lắm." Ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Cũng không gì đáng ngại, có bức bình phong, hơn nữa nô tỳ tin tưởng nhân cách của công tử."
Tin tưởng nàng? Chính xác là nàng rất đáng để tin tưởng nha, cái gì Từ Sơ Đồng có, nàng cũng có.
Nếu đã như vậy thì cứ đi xem một chút? Tiết Ý Nồng nghĩ như vậy nên đồng ý, Tồn Tích mặt mày hớn hở nói: "Vậy thì đi xem một chút!"
Trừ xem đồ ra, còn có thể cách bức bình phong mà xem người, cũng là một việc thú vị.
Tồn Tích không biết Tiết Ý Nồng có hiểu không, không hiểu cũng không sao, từ từ dạy rồi sẽ lĩnh hội.
Chỉ mong nương nương đừng trách tự mình chủ trương mới được!
Tồn Tích dẫn người đi vào, Từ Sơ Đồng nghe tiếng bước chân cũng biết là nàng ấy, tiếp tục tẩy rửa, lại phát hiện có thêm tiếng bước chân nặng nề khác, đoán được là Tiết Ý Nồng, trong lòng liền mắng Tồn Tích là xen vào việc của người khác.
Dẫn Tiết Ý Nồng vào đây chi, kế này không dùng được nha, người ta là khuê nữ a, dù cho mình có kỹ xảo xuất thủy phù dung cũng không mê hoặc được a!
Từ Sơ Đồng trong lòng gào thét, cũng chỉ tùy ý Tồn Tích chơi đùa.
Tiết Ý Nồng ở trong phòng đi tới đi lui, thấy phòng ngủ được trang trí hết sức xinh xắn, bên cạnh đặt rất nhiều đồ lặt vặt, Tồn Tích chỉ một cái nói: "Đây là bề mặt giày, là phu nhân nhà ta định làm cho ngài, đáng tiếc còn chưa hoàn thành, còn có cái này, là hà bao, đi ra khỏi nhà, có chút vật nhỏ phải mang theo tùy thân, có cái này cũng thuận lợi.
Mặc dù công tử không thiếu tú nương bên cạnh, bất luận xấu tốt, cũng là tấm lòng của phu nhân nhà ta."
Tiết Ý Nồng thấy nàng nói rõ ràng mạch lạc, lại thấy đồ đã làm thành nửa thành phẩm, biết đây là Từ Sơ Đồng đã sớm chuẩn bị cho nàng, không thể không cảm động.
Quay đầu nhìn sang bức bình phòng.
Đang có bóng người từ trong nước đứng lên, yểu điệu, thướt tha.
Tiết Ý Nồng nhìn như ngây dại ra, không nỡ nhìn đi chỗ khác.
Tồn Tích ở bên cạnh thấy, trong lòng thầm khen.
Quả nhiên chủ ý thấp kém này cũng không tệ, bây giờ Hoàng thượng nhìn muốn rớt hai con mắt luôn!
Tồn Tích kêu lên hai tiếng, "Công tử?"
"Hả? Chuyện gì."
"Không có gì, phu nhân nhà ta muốn đi ra, có phải công tử bây giờ nên tránh mặt không?"
"À.....!đúng rồi."
Tiết Ý Nồng đi ra ngoài, đứng ở cửa quạt quạt gió.
Cảm thấy mặt mình nóng quá, không biết là tại nhiệt độ trong phòng cao, hay là nhìn thấy hình ảnh nóng bỏng khiến cảm xúc dâng trào...
Trong phòng, Từ Sơ Đồng liếc Tồn Tích một cái, chỉ biết bày trò.
Tồn Tích không cảm thấy mình làm sai, đè thấp giọng nói: "Nương nương, ngài không biết đâu, lúc nãy Hoàng thượng nhìn ngài đến ngây người..."
Từ Sơ Đồng hừ Tồn Tích một cái, sao có thể, nàng đã biết thân phận Tiết Ý Nồng , đây không phải là cái lý do mà Tồn Tích đang nghĩ.
Mặc yếm xong, Tồn Tích hỏi nàng, "Vẫn mặc bạch y lụa mỏng sao?"
"Mặc, tại sao không mặc, lúc nàng ấy không có ở đây, ta đã mặc như vậy, giờ nàng ấy ở đây, ta vẫn mặc như cũ."
Tồn Tích bị nương nương nhà mình thuyết phục.
Đây chính là muốn quyến rũ người ta nhưng làm đến thật tự nhiên, da mặt dày đến dửng dưng, nàng còn phải học hỏi thêm kinh nghiệm từ nương nương nhà nàng mới được.
Mặc xong y phục, Từ Sơ Đồng bước ra cửa.
Hỏi: "Sao ngươi lại đứng đây đón gió chứ ? Bên ngoài nắng gay gắt, lỡ bị trúng nắng thì làm sao được."
"Không có gì đáng ngại, ngươi đã mặc xong?" Tiết Ý Nồng xoay người lại, Từ Sơ Đồng thấy nàng mặt bị phơi đến hồng hồng, gương mặt đỏ bừng giống như trái táo, thật sự rất là muốn cắn nha.
Nàng cố gắng kiềm chế, nhìn trên chóp mũi nàng ấy có vài giọt mồ hôi, lấy khăn tay ra lau cho nàng ấy."Vào phòng đi!"
Tồn Tích đã cho người đem thùng nước tẩy rửa mang ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Từ Sơ Đồng rót trà cho Tiết Ý Nồng, hỏi: "Gần đây trải qua như thế nào?"
"Ngươi thì sao ?"
Từ Sơ Đồng nói: "Cũng tốt, ở bên ngoài ít quy củ, tự do tự tại.
Muốn đi nơi nào chơi thì đi nơi đó, muốn gặp người nào thì gặp người đó, nếu không muốn gặp, không thấy cũng được, thỉnh thoảng đi dạo phố cùng các cô nương bàn về nữ công gia chánh.
Ngươi cũng không biết kinh thành có biết bao nữ tài tử, ai nha, xuất khẩu thành chương, ngươi thấy nhất định rất thích."
"Ta tại sao phải thích?"
Từ Sơ Đồng nhất thời trả lời không được, liền hỏi, "Vậy ngươi thì sao? Chuyện trong triều, ta cũng có nghe qua loa một chút."
"Ta sao, gần đây không được tốt lắm, còn lại cũng không có gì.
Chẳng qua là Dư Thừa tướng dâng sớ muốn ta tuyển tú, ta rất không tình nguyện, thật là phiền." Nàng vốn dĩ muốn để Từ Sơ Đồng vào hạn ngạch, bây giờ tốt rồi, nghe nàng ấy nói ở bên ngoài rất tốt, nàng lại không đành lòng, lại lo lắng Từ Sơ Đồng không chịu tiến cung lần nữa.
Nếu Từ Sơ Đồng nhất quyết muốn ở bên ngoài, nàng cũng không nên cưỡng cầu.
"Chuyện này có đáng để phiền não đâu, triều đại hoàng đế nào cũng là như vậy, người ta còn chỉ mong hậu cung ba ngàn giai lệ, chỉ sợ còn muốn hơn số này.
Ngươi vẫn còn tốt, chưa gì sầu khổ đâu, cái này có gì đâu mà phiền.
Nếu như phiền não cũng là người khác phiền, là phi tử phiền, lo lắng Hoàng thượng tối nay qua đêm ở nơi nào, cùng ai chung một chỗ, khi nào thì đến cung mình, các nàng tranh người đoạt vị, không sợ không có ai đến nói chuyện với ngươi."
Tiết Ý Nồng hỏi: "Ngươi trước kia cũng như vậy sao?"
"Còn không phải sao, ta cũng là nữ nhân, cũng từng là phi tử của hoàng thượng, người khác nhìn ta ân sủng có thừa, nơi nào sẽ suy nghĩ ta có hài lòng hay không chứ?"
Nhìn nàng ấy phiền muộn như vậy, Tiết Ý Nồng cũng khó nói là chính bản thân nàng cũng không hài lòng.
Chỉ là nhớ đến tiên sinh thuyết thư nói mấy chuyện hỗn loạn, hoang đường, trong lòng thầm nghĩ Từ Sơ Đồng vì thu phục hoàng đế thật sự làm qua những chuyện kia sao, đừng nói là cổ đại, cho dù là hiện đại, nàng cũng thấy rất ít trường hợp như vậy.
Từ Sơ Đồng thấy nàng đang suy nghĩ cái gì, hỏi: "Nghĩ gì vậy?"
"Cũng không suy nghĩ gì, chỉ là từng nghe người khác nói ngươi trước kia, cùng rất nhiều nữ nhân cùng lúc hầu hạ hoàng huynh..."
Từ Sơ Đồng cười ha ha, dùng tay áo che miệng.
Nàng như vậy, ngược lại làm cho Tiết Ý Nồng ngượng ngùng, mình cũng đâu có nói cái gì nha! Không kiềm được mặt đỏ như trái gấc, ngay trước mặt người ta, còn hỏi sinh hoạt ban đêm trước đây của người ta.
Nàng âm thầm quan sát thấy Từ Sơ Đồng không buồn bực, chỉ thấy đôi mắt nàng ấy tràn đầy ý cười, không giống tức giận, mới yên lòng.
"Hoàng thượng muốn biết?"
"Không có."
"Bất quá tiên sinh kể chuyện xưa kể cũng không sai biệt lắm, ngươi cũng không biết, hoàng huynh của ngươi rất có năng lực, một đêm khống chế mấy người, cũng không phải là chuyện gì ghê gớm, nghĩ đến thuyết thư tiên sinh kia chắc có đường dây, mới biết được mấy chuyện thâm cung bí sử.
Nhưng có một chút không đúng là ngay cả ta cũng là thân bất do kỷ, dẫu sao ta cũng là nữ nhân, cùng nhiều người chia sẻ một người, rốt cuộc ý khó đủ, khí khó bình, trong lòng không thoải mái, dĩ nhiên càng không dám ở trước mặt người khác than phiền cái gì.
Hôm nay xem như là gặp ngươi, nếu là người khác, ta sẽ không kể ra."
Tiết Ý Nồng cảm thán trước sự thân mật độc nhất vô nhị này."Ta sẽ không kể cho ai hết."
"Ta tin ngươi."
Tiết Ý Nồng gật đầu liên tục, Từ Sơ Đồng nói như vậy, sợ là không chịu tiến cung lần nữa rồi.
Trong lòng Tiết Ý Nồng không khỏi mất mát, "Vậy ngươi sau này còn nguyện ý vào cung không?" Tiết Ý Nồng vẫn chưa từ bỏ ý định, hay là cứ dứt khoát để cho mình chết tâm.
"Ta vào cung để làm gì?"
"Làm phi tử của ta a."
Từ Sơ Đồng lại cười lên, đôi mắt lóe lên tia giảo hoạt, "Biết bao người muốn làm phi tử của người, hà tất phải là ta, có rất nhiểu tiểu cô nương xinh đẹp nha, mà ta, là một phi tử bị phế bỏ.
Hơn nữa còn từng cùng sống với người khác, tuổi tác cũng lớn hơn, làm phi tử của ngươi, ngươi làm sao giao phó với người trong thiên hạ?"
"Cái này có gì quan trọng, chỉ cần ngươi nguyện ý, ta có thể đặt ra điều kiện phóng khoáng.
Ta có thể yêu cầu chỉ cần nữ tử độc thân chưa có hài tử, đều có thể ứng tuyển."
"Ngươi hy vọng ta đi ứng tuyển?"
"Hy vọng thì sao? Không hy vọng thì sao?"
"Nếu ngươi hy vọng, ta liền cân nhắc, suy xét một chút.
Còn nếu không hy vọng, ta cũng không tham gia vào mấy chuyện náo nhiệt này."
Tiết Ý Nồng gật đầu thật mạnh, làm cho Từ Sơ Đồng cười hết sức vui vẻ.
Tiểu hoàng đế khờ khờ khạo khạo, trêu chọc rất vui nha, nàng lấy tay che miệng cười, có phải hôm nay nàng cười quá nhiều rồi không? Sợ cười chết người nha!
Cười cũng cười đủ rồi, thời điểm cũng không còn sớm.
Từ Sơ Đồng nhìn sắc trời bên ngoài, cũng sắp đến giờ trưa hỏi: "Ngươi có vội hồi cung không, nếu là không, thì lưu lại cùng nhau dùng ngọ thiện."
"Không gấp, hôm nay là ngày hưu mộc, đặc biệt đi ra ngoài chơi."
"Vậy thì tốt qua, ở lại đây dùng ngọ thiện với ta." Từ Sơ Đồng đang muốn gọi Tồn Tích lấy thêm đôi đũa, cái chén, thì thấy Tồn Tích vội vàng đi vào, mặt biến sắc, đi đến nói nhỏ bên tai nàng vài câu, Từ Sơ Đồng nói: "Thật không? Để ta đi ra ngoài nhìn một chút." Rồi nói với Tiết Ý Nồng là nàng cần phải tạm thời rời đi, kêu Tồn Tích lấy áo khoác ngoài cho nàng.
Quyến rũ Tiết Ý Nồng là đủ rồi, nàng cũng không có tâm tình cho người khác ngắm đã mắt.
Ngoại sam của Từ Sơ Đồng có thêu 100 con bướm, làm nổi bật lên hình vẽ trên cái yếm của nàng, trông nàng ấy vô cùng xinh đẹp.
Vẻ mặt nàng xám xịt, nói Tiết Ý Nồng ngồi đợi một lúc, nàng sẽ lập tức trở lại, rồi vội vội vàng vàng đi ra cửa.
Tồn Tích bị bỏ lại phía sau, tất nhiên bị Tiết Ý Nồng hỏi cho rõ."Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, khiến cho nàng ấy không vui như vậy?"
"Còn chuyện gì nữa, ngự Sử đại nhân đã tìm đến cửa.
Bởi vì phu nhân luôn luôn không muốn gặp người ngoài, nên cũng không nói gì.
Chẳng qua là lần này để công tử đi vào, hắn bày sắc mặt, dẫn một đám người đến trước cửa dương oai diệu võ, nhất định bắt phu nhân đi ra ngoài gặp mặt, có lời muốn nói.
Haizz, công tử, nói không chừng, nô tỳ còn phải nhanh nhanh đi ra ngoài xem một chút, phu nhân chỉ là nữ nhân chân yếu tay mềm nào phải là đối thủ của đám nam nhân này, nô tỳ sợ chậm trễ, phu nhân bị thua thiệt..."
*** 13/11/2021 ***
**************************************
Tác giả có lời muốn nói:
Hoàng thượng rốt cuộc không kềm chế được, thỉnh nương nương hồi cung, hồng trần làm bạn, sống tiêu sái.
Còn có Tồn Tích trợ công, đây là thế giới hai người, lại có người tìm đến chỗ chết, mau cút đi! ! !