Ngày Tháng Sống Cùng Sủng Phi


Từ Sơ Đồng còn chưa lên tiếng, Tồn Tích cười nói: "Chủ tử nhà ngươi có lời gì muốn ngươi đến đây truyền sao?"
"Không có, là ta muốn đến tìm ngươi nói chuyện."
Ra là như vậy, Tồn Tích cười vui vẻ, híp mắt lại, quan sát Lạc Nhạn một phen, giống như đang ngắm nghía nàng mặc y phục như thế nào, Lạc Nhạn rất không được tự nhiên.

Cũng may nàng được Từ Sơ Đồng giải vây, "Người ta đến thăm chưa chi ngươi đã vặn hỏi người ta, ngươi để cho người ta nói đi.

Lạc Nhạn, mau ngồi xuống, bên kia có trà, muốn uống tự mình rót đi! Ta không để ý."
Lạc Nhạn đa tạ, ngồi vào chỗ của mình.

Không vội nói chuyện của mình, hỏi thăm hai người bọn họ đang làm gì.
"Còn có cái gì nữa, may áo mùa đông cho chủ tử của ngươi, là do phu nhân nhất định muốn làm.

Ta nói, hoàng thượng có thiếu cái gì đâu, xem như có thiếu, trong cung có biết nhiêu người liều mạng nịnh hót, y phục thôi mà, họ còn không dâng đến tận tay sao?"
Tuy lời nói của Tồn Tích đầy oán trách, Từ Sơ Đồng cũng không khó chịu, chỉ cười và nói với Lạc Nhạn: "Nàng ấy không biết, trong cung dĩ nhiên có nhiều người muốn tặng lễ vật cho Hoàng thượng.

Ta tặng là một chút tâm ý của ta, nàng ấy vất vả vì ta, lại còn quan tâm, chăm sóc ta.

Ta dù sao cũng phải bánh ít đi bánh quy lại."
Từ Sơ Đồng nói như vậy, Lạc Nhạn cũng có suy nghĩ khác, nhưng không dễ dàng bị những lời nói như vậy làm cho bối rối.

Dẫu sao việc thêu thùa, may vá của Từ Sơ Đồng làm quá tốt, chỉ sợ Hoàng thượng đã dùng qua đồ nàng ấy làm, người khác đưa cũng không chịu dùng.

Tuy rằng tay nghề của những tú nương tốt thì tốt, chỉ là thiếu một chút tâm ý, một chút linh khí, một chút thân thiết, nên Tiết Ý Nồng kén cá chọn canh.
Lạc Nhạn lắc đầu nói: "Hoàng thượng thích nhất đồ của phu nhân.

Dù mùa hạ đã qua, đem quạt xếp lau chùi sạch sẽ cất ngay ngắn vào tủ, chuẩn bị để năm sau dùng.

Đôi hài đẹp, êm chân, chỉ mong mỗi ngày đều mang, mỗi lần bãi triều, nhất định sẽ đổi sang đôi ấy, nhưng lại sợ mình thường xuyên mang sẽ mau hư, mà lại rất thích mang, nghiến răng nghiến lợi, rêи ɾỉ than thở, xoắn xuýt mãi thôi."
Hai người nghe nàng kể mấy chuyện lý thú của Tiết Ý Nồng, tự nhiên cười lớn."Thật không, đừng lừa dối chúng ta đi!"
"Ta nào dám nói dối về hoàng thượng, xác xác thật thật, cho dù bây giờ ngài ấy có ở trước mặt, ta cũng sẽ nói giống như vậy."
Lạc Nhạn nói vô cùng chắc chắn như vậy thì chỉ có thể là sự thật đi.


Tồn Tích nhìn Từ Sơ Đồng cười hì hì, lại hỏi: "Hôm nay không phải Hoàng hậu trở về nhà sao, sao ngươi có thời gian đến nơi này?"
"Đúng nha, ta tranh thủ đi thăm các ngươi."
Tồn Tích nói: "Nhớ ta sao?"
Lạc Nhạn hận không thể phun nước miếng vô mặt nàng ấy, cái kiểu nói chuyện không biết kiêng dè này thật khiến người ta khó chịu.

"Tại sao ta lại nhớ ngươi, ta không thể nhớ phu nhân sao?"
"Phu nhân có Hoàng thượng nhớ rồi, rất bận rộn nha, không cần thêm ngươi nhớ đâu, ngược lại ta đây rất cô đơn, chỉ mong có người nhớ ta một ngày một vạn lần."
Lạc Nhạn nói: "Như vậy, há chẳng phải là giống như giặt y phục một vạn lần sao."
Tồn Tích một thời không hiểu, hỏi: "Cái gì?"
"Ngươi muốn a, một vạn lần, y phục há chẳng phải hư nát sao."
Tồn Tích khịt mũi, giả vờ tức giận nói: " Được a, mống heo nhỏ giờ có năng lực nha, dám nói ta hư nát! Ta hư nát thì sao, ta hư nát đó, còn nát trong cái chén của ngươi."
Lạc Nhạn thấy nàng càng nói càng lung tung, biết nàng đang không nghiêm túc, nên cũng không thèm trả lời.
Tồn Tích cũng biết da mặt Lạc Nhạn mỏng, không thích bị người ta đùa giỡn, nên cũng không trêu chọc nữa.

Nghiêm túc suy nghĩ, hỏi: "Các ngươi trở về phủ Thừa tướng tốt không?"
"Có cái gì không tốt."
"Hoàng thượng và Hoàng hậu tốt không?"
Lạc Nhạn nhíu mày, nói: "Rất tốt.

Không nói các ngài ấy nữa, ta lần này đến đây chính là muốn lãnh giáo kinh nghiệm của ngươi."
"Hả?" Tồn Tích cảm thấy rất hứng thú.

Không ngờ Lạc Nhạn sẽ có hứng thú với 'Kinh nghiệm' của mình, nói: "Nói rõ một chút đi."
"Ta muốn hỏi cách làm bà mai."
"Bà mai, ngươi chắc chắn không phải muốn đem bản thân gả ra ngoài chứ?"
Lạc Nhạn lắc đầu, "Ta không gả đi, ta cả đời phục vụ Hoàng thượng."
"Ngươi làm mai cho ai?"
Lạc Nhạn không chịu nói, Tồn Tích cũng không hỏi nữa.

Lúc hai người nói chuyện, Từ Sơ Đồng chỉ xem mình là bù nhìn, yên lặng lắng nghe, nàng cũng biết Tồn Tích trêu chọc Lạc Nhạn nói chuyện, là muốn cho nàng biết thêm nhiều chuyện về Tiết Ý Nồng.

Nàng ấy và Hoàng hậu ở chung cũng không tệ lắm sao, như vậy dĩ nhiên là tốt.

Chỉ sợ về lâu về dài, nàng ấy sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa, rồi không nhớ đến đã từng nói là muốn mình bầu bạn đi.
Trong lòng Từ Sơ Đồng vắng vẻ, nhìn đôi vớ đang may dở trong tay thất thần, đột nhiên không muốn làm nữa.

Sau này Tiết Ý Nồng muốn may gì, tự nhiên có người thay nàng ấy làm, sao mình phải phí tinh thần làm những việc này?
Từ Sơ Đồng lại có chút khó chịu khi nghe nói nàng ấy ở chung với Dư Thời Hữu rất tốt, nàng thật sự khó chịu.
Tồn Tích chia sẻ 'Kinh nghiệm' với Lạc Nhạn, nhưng ánh mắt vẫn còn đang chú ý đến Từ Sơ Đồng.

Tồn Tích cực kỳ hiểu rõ Từ Sơ Đồng, chỉ cần một cử động của nàng ấy, nàng có thể đoán gần như chính xác được năm sáu phần.
Hiện tại, bộ dạng này của Từ Sơ Đồng hiển nhiên là bị ảnh hưởng bởi lời nói vừa rồi của Lạc Nhạn.

Tồn Tích nói: "Ngươi cần gì phí hết tâm tư muốn biết những thứ này, chẳng lẽ là muốn thay chủ tử nhà ngươi tìm cô nương, ngươi còn sợ hắn không có người thích?"
"Không phải."
"Hừ, ngươi không cần nói dối ở trước mặt ta, ta cũng không nhất định phải biết.

Thế gian này tất cả nam tử đều bạc tình, triêu tam mộ tứ, có mới nới cũ, chỉ thấy người mới cười, không thấy người cũ khóc.

Tóm lại đều là như vậy, chỉ sợ chủ tử nhà ngươi cũng không ngoại lệ."
Lạc Nhạn nghe nàng ấy nói như vậy, vội vàng nói mấy câu phản bác."Hoàng thượng chưa bao giờ là người như vậy.

Nếu là người như vậy, ngài ấy  cần gì phải để Hoàng hậu sang một bên, chờ sau này Hoàng hậu có ý trung nhân, lại nghĩ biện pháp đưa Hoàng hậu ra khỏi cung, ngươi không biết, cũng đừng hồ ngôn loạn ngữ."
Lạc Nhạn trong lúc bị kích động, khi nói ra những lời này, nàng hối hận không kịp.

Chuyện này không thích hợp để chia sẻ, nàng sao có thể thất trách như vậy, nàng ảo não cúi đầu, phải đi về tạ tội với Tiết Ý Nồng.
Từ Sơ Đồng và Tồn Tích nghe nàng nói như vậy, đều có chút không tin.

Lạc Nhạn nghĩ chuyện cũng đã xảy ra rồi cứ để mặc nó, dù sao cũng nói hết rồi, không bằng nói thêm một câu, "Nếu không phải Hoàng thượng tin tưởng các ngươi, nửa câu ta cũng không nói.

Như vậy truyền đi không biết tạo ra bao nhiêu sóng gió.


Vì không viên phòng, ngay cả Thái hậu cũng đắc tội."
Từ Sơ Đồng liên tục bảo đảm, "Lạc Nhạn cô nương yên tâm, ta và Tồn Tích đều không phải là người lắm lời.

Huống chi chúng ta muốn nói, thì có thể nói với ai a, phần lớn mọi người cũng không thích chúng ta, danh tiếng của chúng ta ở bên ngoài thật sự rất là tồi tệ nha."
Có Từ Sơ Đồng bảo đảm, Lạc Nhạn cũng yên lòng.

Hai bên lại nói chút chuyện khác, nhìn sắc trời bên ngoài, đoán rằng Tiết Ý Nồng cũng thức dậy, lúc này mới đứng dậy cáo từ.
Sau khi Lạc Nhạn đi khỏi, Từ Sơ Đồng và Tồn Tích vì chuyện mới vừa rồi thổn thức không dứt.

Tồn Tích mở miệng nói trước: "Không ngờ Hoàng thượng còn muốn tìm đối tượng cho Hoàng hậu, sự tình làm đến nước này, nương nương, nô tỳ trước hết phải chúc mừng ngài."
"Chúc mừng ta cái gì?"
"Trong lòng nương nương hiểu rõ, mà vẫn còn hỏi nô tỳ.

Hoàng thượng không phải là vì ngài, còn có thể vì ai.

Mặc dù tiên hoàng đối xử với ngài cũng không tệ, mặc dù ngài cũng hưởng hết sủng ái, nhưng là những lúc khác tiên hoàng cũng sủng ái những người khác, nào có chuyên tâm.

Không như Hoàng thượng bây giờ, đi đường nào, làm chuyện gì, cũng nghĩ cho ngài.

Nương nương, nô tỳ ghen tị với ngài muốn điên luôn." Tồn Tích kích động nói, nắm tay quơ quơ, để diễn tả nàng ghen tị đến lợi hại, nhưng mà nhanh chóng không nói gì nữa.
"Sao vậy?" Từ Sơ Đồng hỏi.
"Không có gì, chỉ là nghĩ đến Hoàng thượng đối đãi chân thành với nương nương như vậy.

Dĩ nhiên cuộc sống sau này của nương nương sẽ tốt, chỉ tiếc một điều, vì chuyện của tiên hoàng, cơ thể người bị tổn hại, chỉ sợ sinh không được hài tử, không có hài tử, cho dù được sủng ái, thì có ích lợi gì."
"Không sao cả, không trách ai được, là ta tự làm tự chịu.

Lúc đầu tiến cung đã là vạn bất đắc dĩ, sẽ không bao giờ muốn hoài thai của người khác.

Về sau, lại vì để cho tiên hoàng tuyệt tử tuyệt tôn, điều chế hương cho những phi tần kia ngửi, khiến họ mất khả năng sinh sản, mình cũng bị ảnh hưởng theo." Nhưng nàng chợt nghĩ đến, Tiết Ý Nồng cũng là nữ tử, cho dù hai người có cùng một chỗ, sợ ngay cả trứng cút cũng không sinh đươc đi.
Nói đến đây, cũng không đề cập thêm gì nữa.

Hai người im lặng may vá.

Mùa đông sắp đến, dù sao cũng phải làm áo ấm để tặng.


Mỗi khi nhìn đến y phục, nàng luôn nhớ vì người kia may y phục.
Lạc Nhạn trở lại phủ Thừa tướng, hạ nhân liền báo nàng là Hoàng thượng đi tìm nàng, nàng lập tức vào bên trong tìm Tiết Ý Nồng.
"Hoàng thượng, ngài tìm nô tỳ?"
"Có chuyện gì gấp sao, chút thời gian cũng tranh thủ, còn đến bây giờ mới chịu quay lại, đừng nói với ta là ngươi đi kiếm ái nhân nha!" Tiết Ý Nồng trêu chọc Lạc Nhạn, lúc nói, trên mặt còn mang theo ý cười, lại có chút tò mò.
"Nô tỳ đi Từ phủ."
"Thật không?" Tiết Ý Nồng không dám tin, không biết từ lúc nào mà Lạc Nhạn lại thân cận với đám người Từ Sơ Đồng, "Đi làm gì?" Lạc Nhạn vẫn còn trách Tiết Ý Nồng lúc nãy đùa giỡn mình nên chính là không chịu nói.

Tiết Ý Nồng cũng không hỏi, chỉ hỏi: "Nương nương...!các nàng đang làm gì ở đó?"
"Còn có thể làm gì nữa, là thêu thùa may vá cho ngài, có người đang làm vớ cho ngài đó.

Thấy mùa đông sắp đến, sợ ngài bị lạnh.

Nô tỳ nói trong cung không thiếu thứ gì, cần gì phải làm mấy chuyện này.

Hoàng thượng ngài hiểu không? Ngài nói, nương nương có phải có tâm tư với ngài không?"
Nãy trêu chọc mình, mình cũng biết trêu chọc lại Hoàng thượng nha.
Tiết Ý Nồng nghe lời nói của Lạc Nhạn, xúc động suy nghĩ một chút.

Lần trước Từ Sơ Đồng cũng hỏi mình tại sao lại giữ nàng ấy.

Lúc đó là trong tình thế khẩn cấp, không có suy nghĩ nhiều, suy nghĩ kỹ lại, nếu giữa họ có gì, chắc chắn không phải như vậy.
Từ Sơ Đồng là cưỡng hôn mình.
Chẳng lẽ Từ Sơ Đồng có ý với mình? Trong suy nghĩ của nàng, nữ tử cổ đại vốn dè dặt, bảo thủ, đến chết cũng sẽ không làm những chuyện mất mặt như vậy, mà Từ Sơ Đồng lại chủ động như vậy, nàng rất bội phục nha.
Lời nói của Lạc Nhạn, Tiết Ý Nồng không dám nhận, biết nói gì bây giờ, nên đành không nói gì hết.
Chủ tớ hai người ở trong phòng nói chuyện, bên ngoài Dư Thời Hữu đã sớm đi đến, vốn là muốn cùng Tiết Ý Nồng tán gẫu phen.

Nhưng thấy hai người bọn họ đang nói chuyện, cũng không muốn quấy rầy, nhưng lại nghe nhắc đến Từ phủ, lại là Từ Sơ Đồng, nàng như bừng tỉnh hiểu ra, thì ra hai người bọn họ sớm đã có tình ý với nhau!
Thân phận của Từ Sơ Đồng tuy là quả phụ, nhưng cũng không thèm quan tâm những quy củ này, theo đuổi tiểu hoàng đế, dù là thật hay giả, Dư Thời Hữu cũng rất khâm phục.

Nghĩ đến cách đây hai ngày, nghe đám cung nữ nói mấy lời đàm tiếu, cười nhạo mà nhân vật chính là Từ Sơ Đồng, nói nàng ấy giọng khách át giọng chủ vào đêm đại hôn của nàng.
Nói là hoàng thượng quá lo lắng cho nàng ấy, để cho thái y đến kiểm tra chỗ bị thương, kết quả bị thái y khinh thường ra mặt, bởi vì Từ Sơ Đồng căn bản không có bị gì.
Nghĩ đến sự lo lắng và căng thẳng mà Tiết Ý Nồng dành cho Từ Sơ Đồng, nàng cảm thấy mình như người thừa, kẻ thứ ba trong câu chuyện của hai người bọn họ.
**** 18/12/2021 ****
#### Editor có lời muốn nói ####
Vẫn tiếp tục tội nghiệp Hoàng hậu nha. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận