Ngày Tháng Sống Cùng Sủng Phi


Nói vài câu, Từ Sơ Đồng liền ngừng không nói tiếp, ở đây người đến kẻ đi, để người khác nghe được nói chung cũng không tốt lắm, nhất là đối với mấy kẻ ủ mưu, càng không nên nhắc đến.

Mỗi người trong cung đều có sở thích tán gẫu về Hoàng thượng.

Tồn Tích cũng không ngoại lệ, không có việc gì cũng lấy Từ Sơ Đồng ra trêu đùa.
Từ Sơ Đồng không thèm để ý, đổ bột, chuẩn bị làm bánh cho Tiết Ý Nồng
Tồn Tích đi quanh người nàng, cười nói: "A nha, có người thẹn thùng.

Đây có phải là làm đồ ăn cho người trong lòng ăn không a, nô tỳ cũng muốn ăn."
"Muốn ăn, thì tự mà làm."
"Đãi ngộ kém nhiều như vậy, phu nhân còn không thành thật giải thích, ngài và Hoàng thượng đã đi đến bước nào rồi.

Nếu không nô tỳ sẽ ăn hết những gì người làm." Tồn Tích ở trong phòng ồn ào , ngoài cửa, Lạc Nhạn đang từ nhà xí trở về, nghe được cuộc đối thoại của hai người, sửng sốt không dám đi vào.

Cảm thấy chắc lỗ tai mình có vấn đề, Tồn Tích trước giờ nói chuyện vốn  không đứng đắn, nhưng hết câu này đến câu khác, hơn nữa, trù phòng lại không có người khác, như vậy đối thoại của hai người ấy cũng không phải là giả dối đi.
Chẳng lẽ Hoàng Thượng thật sự...? Trong một lúc Lạc Nhạn khó tiếp nhận.

Hoàng Thượng đã từng nói qua là muốn giữ Từ Sơ Đồng ở lại bên cạnh để ứng phó hậu cung, sao bây giờ theo lời Tồn Tích nói nương nương tiền triều lại thích Hoàng thượng? Cái này sao có thể.
Lạc Nhạn chỉ cảm thấy choáng váng, vị nương nương tiền triều này biết rõ thân phận của Hoàng thượng mà còn thích Hoàng thượng, trời ạ! Nàng muốn xỉu lên xỉu xuống.

Lạc Nhạn nhanh chóng xoay người đi đến chính viện, nàng muốn nói chuyện này cho Hoàng thượng biết, nhắc ngài ấy cảnh giác nữ tử này đang có mưu đồ với Hoàng thượng.

Quả thật chính là yêu nghiệt quấy phá.

Trước kia nghe cung nhân xì xầm to nhỏ, cái gì mà đem một tiểu đội cung nữ, thái giám, phi tần đến cùng nhau hầu hạ tiên hoàng, hỗn loạn, rất hỗn loạn.
Lạc Nhạn đi đến chính điện, vừa  muốn đẩy cửa đi vào, tay đặt trên cửa thì dừng lại.
Có lẽ là bông tuyết lạnh lẽo làm cho đầu óc nàng thanh tĩnh một chút.

Nàng dừng lại cước bộ, nhìn vào bên trong, Tiết Ý Nồng còn đang tập trung phê duyệt tấu chương, thỉnh thoảng lắc lắc cái cổ cứng đơ của mình.

Thầm nghĩ: "Nếu lúc này mình đi vào, quấy rầy Hoàng thượng không nói, vạn nhất nói ra, Hoàng thượng không chịu tin, đến lúc đó Từ Sơ Đồng nói mình vu cáo, cho dù Hoàng thượng không nói, khó tránh khỏi phá hủy tình bạn giữa Hoàng thượng với mình, trong lòng sẽ không thoải mái, thôi đành phải chờ có đủ chứng cứ rồi nói."
Lạc Nhạn ngoan ngoãn trở lại trù phòng, khi đến cửa, còn cố ý gọi lớn một tiếng, "Tuyết rơi rất nhiều nha, đi lại khó khăn vô cùng."
Hai người ngồi sát nhau trong trù phòng, ngoan ngoãn không nói về Tiết Ý Nồng nữa.

Lạc Nhạn vào cửa nói: "Thơm quá, đang làm món gì vậy?"
Tồn Tích cười nói: "Ngươi mau tới đây, phu nhân chiên bánh hoa." Đây là một món bánh ngọt, nguyên liệu rất đơn giản, bột mỏng với củ cải bào sợi, bí đỏ bào sợi, trứng, muối bỏ vào rồi trộn đều, sau đó bỏ vào khuôn, chiên ngập dầu, cho đến khi vàng rộp thì vớt lên và có thể ăn được rồi, món này bên ngoài giòn giòn bên trong mềm mềm.

Tồn Tích nói xong, liền dùng đũa gắp một cái đưa cho Lạc Nhạn ăn.
Lạc Nhạn nhai luôn tin tức vừa nghe xuống bụng.
Quả nhiên ăn rất ngon, Lạc Nhạn khen: "Trù nghệ của phu nhân thật tốt, ai thú được ngài thật là có phúc.

Không biết phu nhân có ý trung nhân không? Nếu chưa có, nô tỳ có thể giúp ngài nói với Hoàng thượng một tiếng, giúp ngài tìm một phu quân thật tốt."
"Đa tạ Lạc Nhạn cô nương, không cần.

Ta chỉ là một quả phụ, giờ đi tìm phu quân, chọc người ta cười rớt hết hàm răng." Từ Sơ Đồng tuy rằng nói như vậy , nhưng trong lòng đã sinh ra hoài nghi, có phải nha đầu kia đã nghe được gì không? Không khỏi mỉm cười, nói: "Còn Lạc Nhạn cô nương, đang lúc xuân thì, nếu ngươi có thích ai, nhất định phải nói cho Hoàng thượng biết."
Lạc Nhạn nghe vậy, sắc mặt thay đổi.

Chính mình muốn thuyết phục ngài ấy, sao  đề tài lại chuyển về phía mình, cảm thấy có cái gì đó không đúng, Từ Sơ Đồng này rất gian xảo đi.  Nàng nói: "Nô tỳ nhất định sẽ nói."
Bánh ngọt nhanh chóng được nấu xong, mọi người cùng đi đến chính điện, sợ lạnh , còn đặc biệt dùng cốc che lại.

Từ Sơ Đồng đẩy cửa ra nói: "Hoàng thượng, thỉnh thưởng thức trà chiều ."
Tiết Ý Nồng vươn vai, đứng dậy, tò mò, dùng mũi ngửi ngửi, "Hôm nay là cái gì?" Khi nàng đi đến, chỉ thấy Từ Sơ Đồng dùng tay mở cốc ra, một luồng hơi nóng bốc lên, phải một lúc sau, món ăn mới hiện ra rõ ràng.
"Là này ha!" Nàng ngồi xuống, lấy đũa gắp ăn.

Những người còn lại, cũng gắp đũa không thương xót.

Nhưng hôm nay Lạc Nhạn lại cầm đũa, bất động, mắt không ngừng chuyển qua chuyển lại giữa Từ Sơ Đồng và Tiết Ý Nồng, như muốn phát hiện điều gì đó bất thường.
Kết quả không phát hiện ra gì hết, nàng gần như cho rằng mình hiểu lầm.
Nhưng đôi mắt của Từ Sơ Đồng cũng quét qua nàng, thấy thái độ của Lạc Nhạn, trong lòng sớm hiểu được, nhếch môi mỉm cười, nàng suy nghĩ, nếu Lạc Nhạn biết sự thật, phản ứng sẽ như thế nào ha?
Đến tối, hai người vẫn ngủ chung với nhau.
Nhưng đêm nay có thêm tiết mục —— hàn huyên.

Sự ngọt ngào trong trái tim, niềm khao khát, từ ngữ khi yêu, đều muốn biểu đạt bằng lời nói, như thể nói bao nhiêu cũng không đủ.

Đó là trạng thái hiện tại của Tiết Ý Nồng, còn có thẹn thùng, ngại ngùng đến toàn thân khô nóng như cái bếp lò.
Từ Sơ Đồng vẫn đang dựa vào vai nàng ngủ, tay vẫn không thành thật, sờ tới sờ lui cái bụng đầy cơ của Tiết Ý Nồng, nhưng mà lần này sờ rất thỏa thích nha, bởi vì Tiết Ý Nồng không có ngăn cản.
"Hình như, nàng rất thích sờ bụng...!của trẫm."
"Đúng vậy, nương ta từng nói, người có cơ bụng đều là người đáng tin." Năm đó, nàng không có hiểu rõ lời nói của mẫu thân, mãi cho đến khi nàng trở thành nữ nhân, mới có thể hiểu hết ý khác của lời nói này.Bụng có cơ, dĩ nhiên sẽ có lực, ở chuyện gì đó, rất dẻo dai nha, lời này, bây giờ có đánh chết nàng cũng không dám nói với Tiết Ý Nồng, trong ánh nến lung linh, cười đến vô cùng ngọt ngào.

Tiết Ý Nồng cảm thấy suy nghĩ này hơi kỳ lạ.

Đến bây giờ, nàng cũng chưa từng nghe qua chuyện như vậy.

Nghĩ rằng mẫu thân của Từ Sơ Đồng có thể sinh ra một người như nàng ấy cũng thật phi thường.

Nàng không tin hỏi: "Thật không?"
Từ Sơ Đồng cực kỳ khẳng định nói: "Đương nhiên."
Tiết Ý Nồng nở nụ cười.

Đây là điển hình mê tín a!
Sau khi sờ đã, Từ Sơ Đồng cũng dừng tay, hỏi nàng, "Gần nhất sẽ là tân niên ,sao còn bận như vậy, tấu chương cũng không ít đi.

Những đại thần đó là sợ nhàn rỗi nên đâm hoảng sợ hay sao.

Hoàng thượng nên tìm chút việc cho bọn hắn làm." Từ Sơ Đồng phàn nàn.
"Cũng không có gì, cũng không phải bọn họ nhàn rỗi đến hoảng sợ.

Trẫm yêu cầu bọn họ đề xuất biện pháp giải quyết tình hình thiên tai.

Đến bây giờ một nửa  kế hoạch vẫn chưa thấy.

Trẫm tức giận đến đều muốn cắt chức hết đám người đó.

Những kẻ như vậy mà gọi là rường cột của quốc gia.

Đến thời điểm mấu chốt, thở một cái cũng không ra, không lo làm gì hết, khi không có việc thì nói năng rất hùng hổ, khi có việc xảy ra thì tất cả như bị câm ."
Những kẻ tham tiền và không muốn làm gì thì triều đại nào cũng có.

Hữu sự Chung Vô Diệm, vô sự Hạ Nghênh Xuân ("có việc cần mới tìm tới mình, không có việc cần thì vứt bỏ mình một nơi") Bản thân ngồi ở ngôi vị hoàng đế, cái gì cũng phải để tâm, không khỏi có chút thống hận những kẻ làm việc không hiệu quả.
Từ Sơ Đồng cười nhạt, "Bọn họ như vậy cũng không phải ngày một ngày hai.


Vì những người này, mà Hoàng thượng tức giận, như vậy thì không đáng rồi."
"Thật sự rất tức giận."
"Vậy Hoàng thượng tính toán sẽ giải quyết như thế nào?"
Tiết Ý Nồng nói: "Biện pháp không phải là không có, từ cổ chí kim đều đã có đối sách.

Gặp thiên tai thì mở kho phát lương thực, phát bạc, tiến hành cứu tế.

Miễn thuế vài năm đối với những nơi bị thiên tai hoành hành.

Việc phát lương thực, phát bạc cũng như muối bỏ biển, như ném hòn đá vào hồ, chỉ tạo ít sóng gợn, không có thể gây thêm động tĩnh khác.

Trẫm không phải không có cách, chỉ sợ đám quan viên thông đồng với nhau để xảy ra vấn đề."
Cách này đã có từ lâu, đám tham quan ô lại, một số người lợi dụng cơ hội lần này để khơi mào cuộc khủng hoảng quốc khố, hoàn toàn mặc kệ sự sống chết của dân chúng.

Dù Tiết Ý Nồng chưa từng trải qua tình cảnh như vậy, nhưng số lưu dân ở kinh thành ngày một tăng.

Nhiều nơi đã không còn an toàn, tình hình bất ổn xảy ra, phải cử ra quân đội triều đình để trấn áp, nhưng mà trấn áp cũng không thể trị tận gốc.
Ánh nến ảm đạm làm cho Từ Sơ Đồng không thấy rõ ràng ánh mắt của Tiết Ý Nồng, nhưng cũng đủ để nàng cảm nhận được một cỗ hàn ý dâng lên.
"Hoàng thượng."
Vẻ mặt Tiết Ý Nồng mềm mại đi, nói: "Sơ Đồng, chúng ta đã từng nói qua, chỉ cần gọi tên là được."
Từ Sơ Đồng sửa lại lời nói: "Ý Nồng."
"Ừ, lần này lễ mừng tân niên, trẫm tính toán giảm bớt chi tiêu, làm gương cho mọi người, tổ chức đơn giản.

Dân chúng còn đang khốn khó, ta tính toán sẽ tổ chức từ thiện quyên tặng, việc này còn muốn nhờ Sơ Đồng hỗ trợ."
Từ Sơ Đồng hỏi: "Ta có thể làm gì?"
"Bán đồ vật này nọ! Trù nghệ của Sơ Đồng vô cùng tốt, sao nàng không thử chuẩn bị một buổi thịnh yến để quyên từ thiện.

làm cho hậu duệ quý tộc, đại quan quý nhân trong hoàng cung xuất tiền túi."
Từ Sơ Đồng khước từ vài lần rồi mới đáp ứng.
"Chỉ là tiền, lương thực đều có, không biết đến cùng có thể làm được bao nhiêu, Hoàng thượng anh minh, tất có quyết đoán."
Trong ánh mắt trìu mến của Tiết Ý Nồng hai luồng sáng lạnh lẽo chợt bắn ra, "Đám sâu mọt đó, trẫm nuôi không nổi, đành phải gϊếŧ."
Từ Sơ Đồng thầm nghĩ: "Quả nhiên." Hoàng thượng động sát khí, chỉ sợ lúc này đây sẽ gϊếŧ không ít người.

Hơn nữa, trong những người này có rất nhiều người do đại hoàng tử an bài.

Đại hoàng tử biết việc này, sẽ như thế nào đây? Từ Sơ Đồng an ủi Tiết Ý Nồng vài câu, biết nàng ấy là người cực kỳ ôn hòa.

Việc động sát khí này, nhất định là không thể nhịn được nữa.
Tình hình thiên tai xử lý không tốt, đối với Tiết Ý Nồng cũng là một đả kích rất lớn.


Nếu có người dụng tâm kín đáo truyền ra Hoàng thượng không biết trị quốc, sẽ khiến cho mọi việc tồi tệ hơn.
Chiêu này của Tiết Ý Nồng là vô cùng tốt, giải quyết nhanh chóng, dứt khoát mọi việc.
Nàng đăng cơ chưa lâu, cuộc cải tổ này là chuyện nên làm.
Nói xong xuôi mọi thứ, Tiết Ý Nồng ôm Từ Sơ Đồng chặt hơn.

Hai tay giữ chặt lấy Từ Sơ Đồng như sợ nàng ấy mọc cánh bay đi.

Từ Sơ Đồng tùy ý để nàng ôm chặt, không nói một lời, âm thầm bầu bạn.
Sâu thẳm trong lòng nàng là sự không đành lòng.
Lần này phải gϊếŧ không ít người, đối Tiết Ý Nồng mà nói, cũng là khiêu chiến với tâm lý của nàng ấy.
Không lâu sau đó, hai người ngủ say, hai tay của Tiết Ý Nồng mới nới lỏng một ít.
Hôm sau tỉnh lại, bốn mắt nhìn nhau, thần thái cực kỳ quấn quýt si mê.

Kiềm lòng không đặng, nhích đến gần nhau, chạm nhau vài lần, hô hấp dần dần rối loạn, bốn phiến môi lại dính chặt vào nhau khó có thể tách rời.

.

.

.

.
**** 15/03/2021 ****
#### Lời editor ####
1.

Nương nương đâu dễ bị người ta qua mặt.
2.

À, mới phát hiện trang truyenwiki , lovetruyen, full lấy bản edit này của B đăng tự nhiên như chốn không người.

Có lẽ rất nhiều editors khác cũng chịu cùng số phận.

Thật tội nghiệp.
3.

Link chính chủ: shorturl.at/fnIM0 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận