Mọi người đối với lời này cũng không có ý kiến, nhưng Tiết Ý Nồng lại không đồng ý.
Đối với nàng mà nói, đây là lễ vật của người yêu.
Mặc dù Từ Sơ Đồng nói chỉ là túi nhỏ để đựng đồ, nhưng dù sao cũng là tâm ý của nàng ấy.
Làm sao có thể chỉ vì vài câu nói của người khác mà vứt bỏ.
Nàng cụp mắt xuống nói:
"Trẫm sẽ không làm như vậy, người ta có lòng vì trẫm làm, trẫm không thể phụ lòng người ta." Nàng lật mặt khác của hà bao, là hình ảnh một con tiểu hổ hung hăng trợn mắt.
Từ Sơ Đồng biết nàng thích tiểu hổ nên thêu cho nàng.
Dĩ nhiên, thỉnh thoảng còn trêu nàng là tiểu miêu mặt to, cả hai đều rất hợp tính cách của nàng.
Bên trong tiểu hổ nhưng trước mặt mọi người lại thích giả vờ là tiểu miêu ngáo đá.
Khi nàng quay lại, Tứ Đông ngạc nhiên, há miệng, dùng ngón tay chỉ về phía mẫu thân: "Mẫu thân, là tiểu hổ."
Tiết Định Sơn đâu quan tâm tiểu đồ vật này có tinh xảo hay không, hắn chỉ quan tâm hài tử ngoan ngoãn luôn nghe lời Tiết Ý Nồng, hôm nay lại dám phản kháng hắn trước mặt nhiều người.
Chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà cũng không bỏ qua, không nhượng bộ.
Hắn không kiềm được cơn tức giận, tàn bạo như một con hổ hung hăng bất cứ lúc nào cũng có thể ăn thịt người.
Hắn sanh ra đã là tôn quý.
Là bào đệ của tiên hoàng.
Lúc tiên hoàng còn sống, yêu mến hắn không thôi.
Nay hắn đã là Thái thượng hoàng, càng không xem ai ra gì.
Hắn nào ngờ Tiết Ý Nồng hôm nay dám tranh cãi với hắn, bây giờ ỷ đã đủ lông đủ cánh, không xem hắn ra gì.
Hắn rất tức giận, đập mạnh lên bàn một cái, nói: "Càn rỡ!" Các thể loại điểm tâm, hạt dưa, đậu phộng bị hất bay, rơi tung tóe xuống đất.
Hạ thái hậu thấy tình hình không ổn, lập tức bước ra khuyên can, chỉ sợ phụ tử bọn hắn tranh cãi gay gắt, "Thái thượng hoàng làm sao vậy.
Sắp qua năm mới, phát hỏa lớn như vậy, sẽ không may mắn, cần gì vì một chút chuyện nhỏ, chút người không liên quan mà đi cãi nhau.
"
Tiết Định Sơn chỉ vào Tiết Ý Nồng, nói với Hạ thái hậu: "Bà nhìn đi, càng ngày càng không ra gì.
Mới làm hoàng đế có mấy ngày, liền tự xem mình là đệ nhất thiên hạ, hoàn toàn không xem ta ra gì.
May mà còn ta ở đây, nếu ta không còn, hắn còn sợ ai nữa.
Tất cả đều do bà quá chiều chuộng hắn.
Quả thật là con hư tại mẫu thân.
"
Hạ thái hậu vốn là chỉ muốn ra mặt để giảng hòa.
Nhưng mà không ngờ rằng mình cũng bị liên lụy còn bị quở trách, khiến cho trong lòng cũng không dễ chịu gì.
"Được rồi ngài cứ làm rùm beng lên đi, cãi vã cả ngày để cho người trong thiên hạ biết được, cười nhạo phụ tử các người." Bà không quản được, cuối cùng, hai bên đều trách bà.
Mà Tiết Tiệm Ly ở bên cạnh, thoáng giật mình.
Nàng nhắc đến hà bao, chỉ là muốn gây khó dễ cho Tiết Ý Nồng, nào ngờ chọc giận phụ thân, còn khiến tứ ca phản nghịch.
Trong trí nhớ của nàng, Tứ ca nổi tiếng là hài tử ngoan ngoãn, dễ bảo.
Thậm chí nàng còn vô cùng khinh bỉ hắn.
Một nam tử mà một chút mạnh mẽ cũng không có, mà nay gặp lại, chỉ có thể nói —— cách biệt ba hôm, đã phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa.
Chẳng lẽ tình yêu thật sẽ làm thay đổi tính cách của một người, khiến cho đầu óc hắn mê muội?
Ngọn lửa giận dữ của Tiết Định Sơn vẫn chưa được dập tắt, hắn kiến quyết muốn Tiết Ý Nồng quỳ xuống nhận sai, Tiết Ý Nồng tất nhiên không chịu, "Đứa con bất hiếu này, ngươi nghĩ mình là Hoàng đế thì không xem ai ra gì.
Ngươi có tin không, ta có thể nâng ngươi lên được thì cũng có thể bỏ ngươi xuống được." Hắn tức giận nói, thâm tâm hắn không phải là ý đó.
Hắn ký thác kỳ vọng, tâm huyết quá lớn vào nhi tử của mình.
Hơn nữa, mọi thứ đều trong kế hoạch.
Ai ngờ đâu, hà bao lại xuất hiện, khiến cho mọi chuyện phát triển theo một hướng khác.
Hắn nhận thức sâu sắc rằng một nữ tử tay trói gà không chặt nhưng lại có sức ảnh hưởng đến nhi tử của hắn hơn cả hắn.
Chưa kể, còn có thể khiến cho nhi tử của hắn đối chọi với hắn.
Hắn chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như lúc này, trong lòng ẩn ẩn một sự sợ hãi không dễ dàng phát hiện được.
Hắn muốn dùng cách cứng rắn để cho Tiết Ý Nồng biết, ai mới thật sự là người nắm quyền sinh sát.
Tiết Ý Nồng không lên tiếng, nàng lạnh lùng nhìn bên cạnh, nhàn nhạt nói: "Ngôi vị Hoàng đế này vốn thuộc về phụ hoàng.
Phụ hoàng muốn lấy lại thì cứ tự nhiên, muốn cho ai thì cho."
Nàng không quan tâm, không để ý đến ngôi vị này.
Mặc dù rất nhiều người dùng trăm phương ngàn kế để leo lên vị trí này.
Họ bỏ không biết bao nhiêu công sức, dùng bao nhiêu quỷ kế, ẩn nhẫn ẩn núp, phí không ít tâm tư, hận không thể ăn tươi uống máu nàng.
Nhưng cách nàng hờ hững như vậy khiến cho Tiết Định Sơn cảm thấy vô cùng mất mác và bực bội.
Những người còn lại sau khi nghe xong, sắc mặt thay đổi.
Thái hậu nói: "Ý Nồng, không thể hồ ngôn loạn ngữ.
Ngươi bây giờ là chủ tử của thiên hạ, sao có thể ăn nói càn rỡ như vậy, đừng quên trách nhiệm trên vai mình." Bà lo lắng, lo sợ Tiết Ý Nồng từ bỏ ngôi vị này.
Tiết Ý Nồng hiểu rõ tâm tư của Thái hậu, như đi guốc trong bụng bà.
Nàng biết Thái hậu sợ nhất người khác ngồi vào vị trí này.
Dù sao các vị phiên vương cũng không phải là đèn dầu đã cạn.
Hơn nữa trong quá khứ bà dùng mọi thủ đoạn để chèn ép bọn họ và mẫu thân của bọn họ.
Nếu để bọn họ làm hoàng đế, kết cục của vị Thái hậu này không chừng sẽ vô cùng thê thảm.
Bà là người không vui nhất khi người khác thượng vị.
Mặc dù luôn miệng nói vì nghĩ đến cuộc sống của chúng sinh trong thiên hạ.
Nhưng trong thâm tâm nàng biết bà ấy luôn nghĩ "người không vì mình, trời tru đất diệt.
Nàng khẽ mỉm cười, "Thái hậu sai rồi, trẫm tin tưởng bất cứ ai thượng cũng đều muốn phát triển quốc gia phồn vinh hưng thịnh, ai cũng muốn lưu danh sử sách! Trẫm cảm thấy Đại hoàng tử rất phù hợp, Thái hậu nghĩ sao?"
Sắc mặt Thái hậu trở nên hết sức khó coi, trông như sắp nổi giận, nhưng bà cố gắng kiềm chế.
Cười nói: "Ai gia chỉ là một nữ nhân, không quản được những chuyện này, hay ngươi đi hỏi Túc Tấn Vương đi." Bà trải qua bao nhiêu năm phong ba bão táp, không dễ gì bị tiểu hài tử dắt mũi.
Trong lòng bà sợ hãi, bà đối với chi thứ này không có xung đột gì, nhưng những chi còn lại thì đều là đối thủ cũ của bà.
Bây giờ, hài nhi của bà chết yểu, ngoài trừ dựa vào bản thân, bà chỉ còn có thể dựa vào đám người Túc Tấn Vương.
Bà đẩy trách nhiệm cho Tiết Định Sơn.
Tiết Tiệm Ly không nghĩ đến chuyện càng nói càng nghiêm trọng.
Nụ cười của Tiết Ý Nồng càng rực rỡ, khéo léo đáp lại: "Đúng vậy.
Mấy ngày nay, trẫm quả thật cảm thấy quá mệt mỏi.
Bây giờ bên ngoài thì thiên tai, dân chúng sống lang thang.
Trong lòng trẫm buồn rầu, ngủ không ngon giấc khi nghĩ đến những người đó vẫn phiêu bạc trong đêm đông lạnh giá, băng tuyết rơi dầy, cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, canh ấm không có mà uống.
Trong hậu cung, lại làm phiền trẫm vì mấy cái chuyện nhỏ nhặt.
Làm thần tử, hưởng bổng lộc nhưng không muốn làm việc, trên dưới khước từ, một chút cũng không xem trẫm ra gì.
Chuyện gì cũng phải xem sắc mặt của phụ hoàng.
Trong quân ngũ, tất cả đều là thuộc hạ của phụ hoàng, thấy trẫm trẻ tuổi thì khinh miệt.
Bên ngoài thì còn các phiên vương, ngoại trừ Cung Kính Vương lộ rõ dã tâm, các phiên vương còn lại thì tọa sơn quan hổ đấu, không biết đến lúc nào thì cháy nhà mà lồi mặt chuột.
Ngay cả việc người nào tặng hà bao cho trẫm, bây giờ cũng có người nói trẫm không được nhận.
Trẫm bây giờ thật sự như Trư Bát Giới soi gương —— trong ngoài đều không phải là con người (*làm một việc bị các bên trách móc, không hài lòng*).
Nếu phiền toái nhiều như vậy, sao không nhân lúc này thoái vị nhường cho người xứng đáng khác?"
Muốn dùng ngôi vị để uy hiếp nàng hử, nàng cái gì cũng không quan tâm.
Một người đã chết qua, xem việc sinh tử nhẹ như lông hồng, huống chi ngôi vị hoàng đế.
Giọng nói Tiết Ý Nồng nhẹ nhàng, thong dong cứ như nàng đang nói chuyện của người khác, chứ không phải của mình.
Dáng vẻ bất cần, nhưng lại lộ ra khí thế bức người, khiến cho từng câu từng chữ như nhát dao đâm vào lòng những người đang ngồi ở đây.
Ở đây không có người ngoài, nên nàng thoải mái trải lòng mình.
Nếu như cảm thấy có người làm tốt hơn, vậy thì cứ nhường ngôi vị này cho người đó, nàng tuyệt đối không keo kiệt.
Mỗi một người hiểu được gì từ trong những lời nói này, nàng không quan tâm, và cũng không muốn quan tâm.
Chỉ có vẻ mặt Tiết Định Sơn đặc biệt khó coi, "Ngươi là đang trách ta cản đường ngươi sao?"
Tiết Ý Nồng nhẹ nhàng nói: "Không có, trẫm chỉ muốn nói với phụ hoàng, một rừng không thể có hai hổ.
Phụ hoàng muốn làm hổ, thì nhi thần cũng chỉ có thể làm tiểu miêu.
Nếu không hai hổ tranh nhau, nhất định sẽ có một con bị thương.
Trẫm suy tính lâu dài, không đành lòng để chuyện đó xảy ra, mong rằng phụ hoàng sớm ngày quyết định."
Nàng bỗng nhiên đứng lên, chuẩn bị rời đi.
Bên ngoài nổi lên từng tiếng pháo bông nổ, đã đến lúc, không sớm một khắc, cũng không muộn phần.
Thật giống như tô điểm cho lời nói của nàng có một cái kết đẹp đẽ nhất.
"Tân niên khoái hoạt! " Từ bên ngoài, Nhậm công công bưng khay đi vào.
Trên đó có rất nhiều tiểu lễ vật, từng món đồ chơi đều phân cho mỗi một chất tử, chất nữ.
Sau khi chia xong, Nhậm công công bưng khay đến bên cạnh Tiết Tiệm Ly.
"Ngũ công chúa, Hoàng thượng có chuẩn bị lễ vật cho ngài."
Đó là một cây chủy thủ, không hoa lệ.
Tiết Tiệm Ly bán tín bán nghi rút chủy thủ ra, chỉ cảm thấy bàn tay lạnh buốt.
Đó là một cây chủy thủ cực tốt.
Tiết Ý Nồng nhìn thấy, cười nói: "Phiêu bạt chốn giang hồ là chuyện hết sức nguy hiểm, không ám khí tốt là không được.
Trẫm cho người chế tạo thanh chủy thủ chém sắt như chém bùn cho ngươi phòng thân.
Ngoài ra còn có hai món lễ vật nữa, chờ khi nào ngươi xuất hành, thì tìm trẫm lấy."
Tiết Tiệm Ly có được bảo bối, cứng họng, không nói nên lời, nhưng cũng không kiềm được thốt lên: "Còn hai món nữa?"
"Dĩ nhiên."
"So với cái này thì như thế nào?" Nàng chỉ chỉ chủy thủ trong tay.
"Có thể bảo hộ tính mạng của ngươi, để ngươi có thể ngược xuôi trong chốn giang hồ không gặp cản trở." Nói xong, Tiết Ý Nồng quay mặt đi, không nói nữa, không muốn trả lời tiếp mấy câu hỏi của Tiết Tiệm Ly.
Nhậm công công di chuyển khay đến trước mặt Dư Thời Hữu, Dư Thời Hữu ngạc nhiên, nàng cũng có sao? Nàng đã là Hoàng hậu vi quý, còn có thể thiếu gì sao.
Hoàng thượng muốn cho cũng cho không nổi, còn có cái gì có thể cho nàng sao?
Dư Thời Hữu nhìn hộp đen trên khay, đó là hai hộp cờ vây.
"Nghe nói ngươi thích đánh cờ, nên cho người làm riêng bộ cờ cho ngươi.
Hơn nữa còn có rất nhiều cách chơi mới mẻ.
Trẫm cũng viết ở bên trong." Dư Thời Hữu mở hộp cờ ra, quả nhiên thấy một xấp giấy bên trong.
Nàng không mở ra xem, mà đứng lên cảm tạ.
"Hậu cung tịch mịch.
Dù sao cũng phải tìm chút vui thú cho bản thân.
Trẫm đã cho rất nhiều người tản đi, nếu ngươi cảm thấy trống vắng, sang năm sẽ bổ sung thêm và để ngươi có người tán gẫu.
"
Nàng ấy vẫn duy trì sự chu đáo, quan tâm với nàng như cũ.
Ngay cả Tiết Tiệm Ly cũng phải nghi ngờ, Tứ ca nhà nàng có phải là kẻ nhất tâm đa dụng.
Nhưng nghĩ đến màn nóng bỏng ở rừng hoa mai.
Cuối cùng chỉ cảm thấy Tiết Ý Nồng rất là tốt.
nhưng nói cho cùng, hành động này có thể là bất cứ điều gì, nhưng sẽ không phải là tình yêu.
Dư Thời Hữu tiếp tục cảm tạ, để cho cung nữ bên cạnh nhận lễ vật, mình ngồi xuống.
Tiết Ý Nồng để cho Nhậm công công tiếp tục phân phát lễ vật.
Tiết Định Sơn được một bộ trà cụ, ý định rất rõ ràng, mong hắn sớm tận hưởng những năm tháng sau này.
Thái hậu và Hạ thái hậu thì nhận được đồ bổ để kéo dài tuổi thọ.
Những người khác có thể chấp nhận được, nhưng Tiết Định Sơn giận đến phùng mang trợn má, đừng tưởng hắn không biết, con thỏ nhỏ chết bầm này, nay đã cứng cáp, muốn thoát khỏi lòng bàn tay của hắn sao.
Được lắm!
Giỏi một câu một rừng khôngthể có hai hổ, muốn xả đao trên người lão già này mà.
Nhận được lễ vật, Tứ Đông đã buồn ngủ, thật sự là bọn họ đã trì hoãn quá lâu, Tiết Ý Nồng nói: "Nếu là mọi người không có phản đối gì thì chúng ta giải tán thôi."
Mọi người lần lượt rời đi.
Tiết Ý Nồng đang muốn rời đi, chỉ có Hạ thái hậu nhìn ra chút gì, nói: "Ý Nồng, lại đây, mẫu hậu muốn nói chuyện với con."
Tiết Ý Nồng đứng lại.
Tiết Tiệm Ly mới vừa đi đến cửa, nghe thấy, biết rằng sau đó có chuyện.
Nhưng mà Dư Thời Hữu thúc giục nàng ấy nên nhanh chóng rời đi, "Ngươi còn chưa buồn ngủ sao, ngày mai xem chừng không dậy nổi."
Nàng đã ngáp liên tục, ngại ở trước mọi người rời đi thì không tốt.
Giờ được hồi cung, còn không nhanh chóng rời đi.
Nhưng mà Tiết Tiệm Ly năn nỉ muốn đến tá túc ở cung nàng một đêm, nên nàng đành phải ở lại.
Nào biết, Tiết Tiệm Ly đứng ở cửa không chịu đi.
Tiết Tiệm Ly rất muốn biết Hạ thái hậu sẽ nói gì với Tiết Ý Nồng, trực giác mách bảo cho nàng biết đó có thể là một bí mật không thể nói cho ai biết.
Sự tò mò khiến nàng chần chừ không rời bước.
Tuy nhiên, Dư Thời Hữu nói không đợi, phải rời đi trước, nàng không có cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là cùng rời đi.
Tiết Định Sơn rời đi trước nhưng đi được vài bước, phát hiện Hạ thái hậu không có đuổi theo, liền phái người đi hỏi, và nhận được hồi đáp là kêu hắn đi về trước.
Trong lòng hắn ấm ức, muốn trên đường về hỏi ý ái thê một chút, nhưng không được rồi.
Bời vì hôm nay kết thúc quá muộn, cũng không tiện trở về phủ, nên đành ở lại trong cung.
Hắn quay trở lại cung điện khi hắn còn là hoàng tử.
Lại nói Hạ thái hậu gọi Tiết Ý Nồng ở lại, đợi mọi người đã đi hết.
Lúc này mới nói đến vấn đề chính, Hạ thái hậu không hề vòng vo, trực tiếp đưa ra hai câu hỏi.
"Hà bao là Từ Sơ Đồng tặng cho ngươi!" Bà khẳng định chắc nịch, câu thứ hai là, "Có phải con thích ả?" Mặc dù cảm thấy vấn đề này hết sức hoang đường, nhưng rất nhiều chuyện người ngoài cuộc sáng mắt.
Hơn nữa, chứng cứ rành rành, lúc nào cũng như nhắc nhở bà.
Câu hỏi thứ nhất, Tiết Ý Nồng trả lời.
" Dạ, đây là lễ vật mừng tân niên nàng ấy tặng nhi thần.
Đến vấn đề thứ hai, thứ cho nhi thần không thể trả lời được."
"Không thể trả lời, chính là âm thầm chấp nhận."
Tiết Ý Nồng phủ nhận: "Đây là lời nói của mẫu hậu, không phải của nhi thần."
Hạ thái hậu lạnh lùng bật cười, "Con vẫn không thành thật, vẫn còn muốn che giấu ta.
Chẳng lẽ muốn chờ đến lúc ta nắm được chứng cớ." Trong lòng bà rét run, hài tử của bà tính kế với bà, không biết chuyện này là tốt hay xấu, có lẽ hài tử của bà bị ép buộc đi.
Liên quan đến thân phận của nàng ấy, đây không phải là sự lừa gạt nhất sao, "Ngươi không nói thì thôi, sau này cẩn thận một chút, đừng để yên chi dính trên môi."
Tiết Ý Nồng ngạc nhiên nhưng nhanh chóng hồi phục tinh thần.
Bởi vì nàng nghĩ đến có thể là khi nàng và Từ Sơ Đồng hôn nhau ở rừng hoa mai nên bị dính.
Sau khi quay lại, cũng không có lau miệng.
Xem ra, sau nay phải tiêu hủy chứng cứ trước đã, nàng bình tĩnh nói: "Nhi thần sẽ chú ý, chẳng qua là chơi bài thua, bị bọn họ phạt..."
Bất kể lúc nào, nàng cũng không chủ động đi thừa nhận một ít chuyện.
Nàng thích Từ Sơ Đồng, chỉ sợ đây là cú sốc lớn đối với Hạ thái hậu.
Dù sợ trong lòng bà ấy đã hoài nghi, cũng không thể nói ra được, xuất quỹ cũng không thể làm càng, như vậy chẳng khác nào đưa điểm yếu cho người ta nắm, trở mặt hay không, ai có thể cam đoan.
Tiết Ý Nồng duy trì thói quen: người khác chủ động hỏi thì lập tức phủ nhận! Bất kể là vì bảo vệ mình, hay là người bên cạnh, nàng ngậm thật chặt miệng lại.
Đành đánh thái cực, giả ngu với Hạ thái hậu.
Hạ thái hậu cũng không ép buộc Tiết Ý Nồng thừa nhận cái gì, chỉ dặn dò, "Lần sau đừng thách thức phụ hoàng của con, hắn đã lớn tuổi, con nên nhịn hắn một chút."
Đối với yêu cầu này, Tiết Ý Nồng vẫn không chấp nhận được.
Nhưng có vài vấn đề, phải tùy theo tình hình cụ thể, nếu đường đột đáp ứng, sau này khi lỡ lời, chỉ càng khiến cho đôi bên không vui.
Thấy nàng yên lặng, Hạ thái hậu không nói thêm gì nữa, dặn dò: "Trở về đi! Ngủ sớm một chút." Vẫn còn muốn nói vài lời, nhưng không tiện nói ra, dẫn theo nha hoàn thiếp thân và đám cung nữ, thái giám trở về Anh Hùng điện.
Tiết Định Sơn thấy bà về, vội vàng ra đón vào.
Hắn đang đợi bà và muốn thảo luận ít chuyện với bà.
Khi Tiết Ý Nồng trở về, bài cục trong phòng đã giải tán.
Lạc Nhạn và Tồn Tích cuộn tròn, nằm tháp ngoài ngủ gà ngủ gật, chờ nàng trở về.
Tong phòng cây nến còn cháy dang dở, nàng vừa tiến vào đã đánh thức Lạc Nhạn và Tồn Tích, kệu các nàng trở về phòng ngủ, không cần hầu hạ.
Hai người bọn họ mơ màng không biết bản thân đang ở đâu, ậm à ậm ừ dụi dụi mắt đi ra ngoài.
Từ Sơ Đồng ngồi trên giường đọc sách, cũng không ngẩng đầu lên nói ︰ "Ngài đã về."
"Vẫn chưa ngủ." Tiết Ý Nồng tẩy rửa sơ, trèo lên giường, sàn đan đã được sưởi ấm từ lâu, đưa chân vào không hề cảm thấy lạnh lẽo, "Bây giờ cũng không còn sớm, nghỉ ngơi sớm một chút."
Từ Sơ Đồng thấy nàng mệt mỏi, cũng không nhiều lời, thoát y phục bên ngoài, thổi tắt nến, ngủ.
Tiết Ý Nồng từ sau lưng, ôm nàng ấy vào lòng.
Dù cho bên ngoài có xảy ra chuyện gì, cũng phải kiên cường chống đỡ, con người dù tài giỏi đến đâu, cũng có lúc mềm yếu.
Nàng nhỏ giọng nói: "Sơ Đồng, trẫm thật sự thích nàng! Ta thích nàng nhiều hơn nàng thích ta."
" Dạ, thiếp hiểu, ngủ đi."
Tiết Ý Nồng lại ngủ thật say.
Khôn Viên Cung.
Tiết Tiệm Ly ở trên giường lăn qua lộn lại, không ngừng khen ngợi: "Tiểu Phượng, chiếc giường thật rộng, tối thiểu có thể chứa bảy người.
Có phải mỗi ngày ngươi đều thoải mái lăn qua lộn lại, thật hạnh phúc, ta thật muốn nằm ỳ ở chỗ này không đi, dù sao Tứ ca cũng không đến, hay là ở lại đây bầu bạn với ngươi?"
Dư Thời Hữu kéo chăn lên, cuốn người mình lại, không chừa một khe hở, nhẹ nhàng nói: "Im lặng, ngươi nên nghỉ ngơi đi, ngày mai ta còn phải dậy sớm." Nàng không có tinh thần nữ hiệp, nói xong liền nhắm mắt ngủ, loáng thoáng có thể cảm giác được Tiết Tiệm Ly vẫn còn đang lăn qua lộn lại, rồi lại lộn lại lăn qua..
Anh Hùng điện, hai người Tiết Định Sơn cũng không có ngủ được.
Chủ yếu là Tiết Định Sơn có lời muốn nói, Hạ thái hậu không thể làm gì khác hơn là thức cùng hắn.
Tiết Định Sơn than ngắn thở dài, nửa ngày cũng không thốt được một chữ.
Sau khi thở dài thườn thượt, mới nói: "Ngươi nói xem, ngươi sinh ra một bất hiếu nhi tử? Ta thấy, hôm nay hắn cũng không còn ngoan ngoãn nghe lời như trước, không biết có phải bị hồ ly tinh tẩy não, nên cả gan dám đối đầu với lão tử.
Khi ta dẫn quân đánh địch, kẻ địch thấy ta còn muốn tiểu ra quần, khi ấy hắn còn chưa sinh ra.
Giờ lại dám dương oai diễu võ với ta, cái gì mà một rừng không thể có hai hổ, đồ hỗn láo.
Nói đi thì cũng nên nói lại, ngươi nói ta trong chuyện này có phải 'Công cao chấn nhi tử ', đại thần trong triều đình chẳng lẽ toàn nhìn sắc mặt của ta? Không có đâu." Hắn sờ sờ mặt, "Mặt ta già nua có gì đẹp mắt, thật là không có sức hấp dẫn, nhìn mãi cũng ngán, ngươi nói đúng không? Ái thê a, nàng có ý kiến gì không."
"Thái thượng hoàng không cần nghĩ cũng hiểu, cứ vậy mà làm."
Tiết Định Sơn sững sờ, "Ta nghĩ gì hả, ta nghĩ là ta hiểu."
"Thái thượng hoàng nói, công cao chấn nhi tử."
"Thôi, nàng cũng cảm thấy như vậy có phải không? Ta nói cho nàng biết, nếu không có ta trấn áp đám rùa già kia, không biết sẽ náo động ra chuyện gì nữa.
Đám trứng cút đó nở ra không phải là loài chim hiền lành gì cho cam.
Chỉ bằng tiểu tử Ý Nồng kia sao có thể trấn được bọn họ? Không quá hai ngày sẽ dấy binh khởi nghĩa, đối nghịch với Hoàng thượng."
Hạ thái hậu nói: "Sao ngài lại nghĩ như vậy, không muốn Ý Nồng xử lý bọn họ sao? Hơn nữa, ngài cũng đã lớn tuổi, cũng đã đến lúc hưởng thái bình, không còn tranh đua danh vọng với đám thanh niên.
Danh tiếng của ngài đã không có người nào có thể thay thế được.
Bây giờ, ngài nên nghỉ ngơi, phẩm trà, tán gẫu, câu cá.
Buông rềm tính kế cho Ý Nồng, rồi còn phải để tâm đến hôn sự của Tiệm Ly.
Nha đầu kia quá nổi loạn, có bóng dáng ngài lúc còn trẻ.
Tối ngày nghĩ trò trêu chọc các vị tiểu thư nhà khác, phu nhân các nhà ấy đến gặp ta cáo trạng không ít."
Tiết Định Sơn cười lớn: "Nha đầu Tiệm Ly giống ta.
Trước đây ta luôn nghĩ nó nam tính hơn Ý Nồng.
Ý Nồng hơi nữ tính."
Hạ thái hậu oán trách, "Có mình ngài nói nhi tử của mình như vậy?"
Tiết Định Sơn cười hắc hắc hai tiếng, cũng không còn sớm nữa, không nói nữa.
Hôm nay xảy ra nhiều chuyện, làm trễ nãi chút 'Chánh sự', hẹn lão thê sáng mai ân ái một lần.
"Nếu không, ngài lập tiểu thiếp đi?"
"Sao lại đột nhiên nói lời này."
"Thái thượng hoàng vẫn còn sung sức mà thần thiếp đã già, không thể đáp ứng nổi." Hạ thái hậu thật ra có thể cảm nhận được tâm tư của Tiết Định Sơn.
Người này không chịu bị tuổi già khuất phục.
Hơn nữa gần đây Tiết Định Sơn như muốn chứng minh điều gì, số lần ân ái tăng lên nhiều, gần bằng thời trai trẻ.
Lần này bà rất thoải mái, còn có ý tìm tiểu cô nương đưa vào phủ.
Dù sao đám hài tử cũng trưởng thành hết rồi, mà bà cũng già rồi, vinh hoa phú quý gì cũng đã trải qua rồi, không còn gì quan trọng nữa.
Lần này Tiết Định Sơn không có phản bác, Hạ thái hậu đã biết ý định của hắn, trong lòng khẽ thở dài, nam tử đều như nhau! Bạc đầu giai lão, chỉ là lời nói ngọt ngào khi còn ân ái, trên thực tế không mấy ai làm được, sông có khúc, người có lúc.
Hai phu phụ chìm vào giấc ngủ, Tiết Định Sơn vẫn như cũ đối với Tiết Ý Nồng không hài lòng, thân thể hắn tốt như vậy, hài tử của hắn cũng sẽ giống hắn, nên nhanh chóng cho hắn ôm tiểu tôn nhi.
Hôm sau, là năm mới, ngày tuyệt vời trong năm.
Tiết Ý Nồng dậy sớm, chúc tụng với mọi người.
Mặc áo ấm mới may, mang đôi hài mới làm, ăn điểm tâm rồi đi Dưỡng Tức Cung, Anh Hùng điện, sau đó đi Khôn Viên Cung.
Chẳng qua là khi đi đến nơi này, cảnh tượng có gì đó sai sai.
Vẻ mặt mọi người đầy lo âu, thấy nàng cũng vội vội vàng vàng.
Nàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Tiểu cung nữ của Khôn Viên Cung trả lời: "Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu ngã bệnh."
"Bị bệnh? Sao lại ngã bệnh, hôm qua nàng ấy còn rất khỏe mà." Hôm nay đi đến bên này, thứ nhất là chúc mừng, thứ hai là muốn hẹn Dư Thời Hữu cùng nhau đi tiếp nhận triều bái của mọi người, sao tự dưng vào lúc này lại ngã bệnh.
Nàng bước nhanh vào, liền thấy mọi người ở trong phòng rối bời đi tới đi lui, Tiết Tiệm Ly ngồi ở mép giường, lo lắng cầm tay Dư Thời Hữu nói gì đó.
Tiết Ý Nồng đi vào nói: "Xảy ra chuyện gì, Tiệm Ly, ngươi nói đi.
Tại sao Hoàng hậu lại ngã bệnh, thỉnh thái y đến xem chưa?"
Tiết Tiệm Ly mãi lo lắng mà quên đi mời thái y, chờ Tiết Ý Nồng hỏi, như bừng tỉnh.
"Ta không biết, ta từng gọi, thật giống như không có ai, trong thái y viện còn có ai không?" Hôm nay là năm mới mà, mọi người ai cũng phải nghỉ ăn tết, sao còn có ai ở lại thái y viện.
**** 30/04/2022 ****.