Ngày Tháng Sống Cùng Sủng Phi


Tiết Ý Nồng thầm nghĩ: "Hồ đồ!" Lập tức ra lệnh cho Lạc Nhạn đi thái y viện, "Lúc trước, trẫm có hạ lệnh lưu lại một người luân phiên túc trực đề phòng chuyện bất ngờ xảy ra." Những người sống trong hoàng cung này, đều quá yếu, hở một tí là sẽ ngã bệnh.

Bây giờ nàng cảm thấy may mắn vì sự an bài của mình.

Nhưng khi đến gần mép giường, phát hiện gương mặt của Dư Thời Hữu đã đỏ bừng, ngay cả cổ cũng đỏ hỏn, cả người như đang hôn mê, mắt mở không nổi, chỉ thấy một khe hở giữa hai hàng mí mắt, như đang nhìn người hoặc đang ngủ.

Tiết Ý Nồng ngồi xuống, sờ trán của nàng ấy, nóng khủng khiếp, nghĩ rằng nàng ấy đã bị sốt.
"Hoàng hậu, ngươi còn nghe thấy trẫm nói chuyện không? Không có gì đáng ngại." Nàng vỗ nhè nhẹ bàn tay của nàng ấy, rồi đem nhét nó vào trong chăn, rồi ra lệnh cho cung nữ lấy khăn ướt đến, "Trước hết là giúp nàng ấy giải nhiệt, vạn nhất để nóng quá sẽ ảnh hưởng đến não bộ của nàng ấy thì phải làm sao?"
Mọi người thấy nàng ở đây, như có chỗ nương tựa, bọn họ nhất nhất nghe theo lời nàng mà hành động.

Nơi hỗn loạn lúc nãy thì bây giờ đã có trật tự, đâu vào đấy.

Tiết Tiệm Ly đứng bên cạnh, nhìn Tiết Ý Nồng, không khỏi bối rối.
Trước giờ, nàng rất chướng mắt tứ ca của nàng, cảm thấy hắn quá nữ tính.

Nhưng khi gặp chuyện, có thể giữ được bình tĩnh, chỉ huy ra quyết định là hắn, còn mình thì...? Luôn cho rằng bản thân có tấm lòng của nam tử, nhưng lúc này thì sao, còn không phải là trái tim nữ tử sao.

Bỗng nhiên cảm thấy bản thân yếu đuối hẳn đi.
Cúi thấp đầu, ngay cả hơi thở cũng yếu ớt.

Nhìn Dư Thời Hữu vẫn hôn mê bất tỉnh ở trên giường, trái tim nàng như vỡ nát, hận không thể thay nàng ấy chịu đựng.

Nếu không phải do bản thân đá chăn lung tung, thì đã không liên lụy nàng ấy bệnh thành như vậy.

Đáng chết, đáng chết, nàng nóng lòng muốn tự vả vào mặt để trừng phạt bản thân.

Tiết Tiệm Ly chạy ra ngoài, bị Tiết Ý Nồng lên tiếng gọi: "Muội đi đâu, hoàng hậu còn cần có người ở bên cạnh chăm sóc."
Đúng vậy, mình chút nữa đã quên mất chuyện quan trọng.

Nàng là đầu sỏ trong chuyện này, " Dạ, hoàng huynh nói ta nên làm như thế nào mới phải."
"Chăm sóc nàng ấy, khi nào nàng ấy tỉnh thì báo cho trẫm.

Trẫm đi nấu cháo cho nàng ấy, lát nữa nàng ấy phải dùng dược, để bụng trống dùng dược sẽ gây tổn thương cho bao tử."
Tiết Tiệm Ly kinh ngạc nhìn nàng ấy, "Dạ!" Nàng chỉ có nghe lệnh, Tiết Ý Nồng dặn dò cung nữ mang lò đến, nàng muốn nấu cháo.

Dĩ nhiên loại chuyện này, tự nhiên có người muốn giành làm, Mai ma ma chính là một trong số những người đó.
"Không cần, trẫm tự làm.

Các ngươi đi hỗ trợ lau mặt cho hoàng hậu, chú ý hạ nhiệt."
Trong lòng Mai ma ma khó hiểu, nhưng vẫn nghe lệnh rời đi.
Tiết Ý Nồng ở đây nấu cháo, Nhậm công công đi vào thúc giục mấy lần, nói là phiên vương và các phiên vương phi, thế tử, quận chúa đang chờ nàng ở đại điện, còn có công chúa, phủ Quốc công, phủ Thừa tướng, chư vị đều đang ở đó đợi nàng.
"Thông báo hoàng hậu ngã bệnh, trẫm không rảnh triều bái.

Nói với bọn họ, tâm ý của bọn họ trẫm đều biết, miễn vấn an, đợi hoàng hậu khỏe lại, trẫm sẽ đi cảm tạ bọn họ." Chuyện trước giờ Tiết Ý Nồng lãnh đạm với hoàng hậu, trong cung không ai không biết, có thể lần này Dư Thời Hữu đột nhiên ngã bệnh, nhưng nàng biểu hiện cực kỳ quan tâm, khiến cho không ai đoán được nàng nghĩ gì, nên ứng phó cũng không kịp.

Rốt cuộc là tình cảm hoàng thượng dành cho hoàng hậu là như thế nào?
Đối với Tiết Ý Nồng mà nói, Dư Thời Hữu có cũng được không có cũng được, nhưng nàng không phải là người là lãnh huyết vô tình, phàm là người ở trong phạm vi của nàng, nàng sẽ tận lực chiếu cố.

Huống chi, đối với nữ tử này, nàng cũng không ghét.
Được Dư Thời Hữu thông cảm, không oán hận, nàng đều hiểu.

Nếu đổi lại là một người khác, có thể sẽ đem toàn bộ hậu cung quậy đến long trời lỡ đất.

Bản thân nàng cũng biết là mình có phúc như vậy là do Dư Thời Hữu cấp cho.

Vậy thì đối với một nữ tử như vậy, đã ngã bệnh, mình lại không thể không nghe không hỏi, giả vờ không biết cho được.
Đây là tâm tư của nàng, còn xét về công, nàng cũng phải trấn an Thừa tướng.
Tiết Ý Nồng không quan tâm người khác nghĩ gì, nàng chỉ chuyên tâm chăm sóc Dư Thời Hữu thật cẩn thận.
Lại nói Lạc Nhạn rời Khôn Viên Cung, đi thái y viện.

Từng đợt gió rét thổi đến, lạnh cắt da cắt thịt, một chút cũng không thương hoa tiếc ngọc.

Vì vậy nàng khoanh tay trước ngực để che chở cho bản thân đỡ nổi da gà vì lạnh.
Đến thái y viện kêu cửa, dược đồng đi ra ngênh đón."Xin hỏi cô nương có chuyện gì?"
"Hoàng thượng ý chỉ, tuyên thái y đến gặp, hôm nay là vị thái y nào trực? Nhanh chóng gọi đi đừng để hoàng thượng chờ lâu!"
Dược đồng trả lời: "Là Lâm thái y."
"Quá tốt, gọi nàng ấy đi! Ngươi nhanh chóng đi kêu." Lâm Hồng Liên bị người kêu, một vạn lần không thoải mái.


Đây chính là đầu năm mùng một Tết, bị an bài trực đã không vui rồi.

Hôm nay còn bị bắt đi chẩn bệnh, nàng cá là 365 ngày sắp đến không có thời gian nghỉ ngơi rồi.

Hỏi mấy câu liền ngáp rồi đứng dậy đi ra, trưng cái mặt không vui gặp Lạc Nhạn, tên gọi hồn đầu năm kìa! Nàng ngủ chưa đủ giấc.

Hôm qua mò mẫm nghiên cứu cái thi thể đến canh ba nửa đêm, gương mặt Lâm Hồng Liên mệt mỏi có quầng mắt thâm đen, mặt mày bơ phờ hỏi.
"Có chuyện gì? Hoàng thượng bị sao?"
Vừa thấy Lạc Nhạn, liền cảm giác đừng nói vị tiền sủng phi kia lại gây ra chuyện gì nữa chớ.

Nàng cười xấu xa, "Vị kia xảy ra chuyện nữa hả?"
Lạc Nhạn nhìn thấy nàng cười đểu, đoán được tiểu tâm tư của Lâm Hồng Liên.

Chẳng qua bây giờ mối quan hệ giữa nàng và Tồn Tích đã tốt hơn trước rất nhiều.

Dĩ nhiên sẽ không cảm thấy Từ Sơ Đồng có yêu ma chướng khí gì, vì vậy nói rất nghiêm túc: "Không phải, là hoàng hậu, ngài ấy không thoải mái, hoàng thượng đang tìm thái y lại chẩn bệnh, Lâm thái y đi nhanh chút đi."
"Là hoàng hậu ha!"
Lạc Nhạn thấy rõ ràng dáng vẻ tiếc nuối của Lâm Hồng Liên, hơn nữa còn không ngừng bĩu môi.

Nàng không quản được nhiều chuyện như vậy, thúc giục Lâm Hồng Liên nhanh chóng lên đường.

Trên đường, còn kể chuyện ma quái cho Lạc Nhạn nghe.
Đi đến Khôn Viên Cung, bên ngoài nhanh chóng có người vào báo.
Tiết Ý Nồng nói: "Còn không mau chóng mời vào." Lằng nhằng, nhiều quy củ.

Sau khi Lâm Hồng Liên vào cửa, bắt mạch, lật mí mắt nhìn một chút, dùng mu bàn tay sờ lên trán Dư Thời Hữu.

Sau đó, đi đến bàn bên cạnh viết toa thuốc.
"Không có sao, chẳng qua là bị cảm nhiễm phong hàn.

Hơn nữa, thể chất của hoàng hậu yếu kém, nên nhìn thấy nghiêm trọng.

Trước tiên uống mấy vị thuốc ôn hòa để giải nhiệt hạ hỏa.

Sau đó từ từ điều dưỡng trở lại, qua mấy ngày thì không có sao."
Lúc này, Tiết Ý Nồng mới yên tâm, kêu người căn cứ toa thuốc nhanh chóng đi lấy dược, sắc thuốc, lại thấy Lâm Hồng Liên cười gian trá nhìn nàng.

Tiết Ý Nồng không rảnh tìm hiểu ý tứ ẩn sau đó.
Đợi Lâm Hồng Liên thu xếp xong cái hòm thuốc, cáo từ đã đến lúc phải rời đi.

Lúc đi ngang qua người nàng, đột nhiên nhẹ giọng cười nói: "Hoàng thượng diễm phúc không cạn." Giữa các nàng không có giấu diếm bí mật lẫn nhau.

Thân là thái y, Lâm Hồng Liên không cần thiết đi quản hoàng đế là nam hay nữ.

Ngược lại, Tiết Ý Nồng cũng sẽ không đi quản vị nữ thái y này có cảm tình, hứng thú đối với nữ tử.

Tiết Ý Nồng mỉm cười nói: "Nhờ phúc ơn trên.

Hy vọng Lâm thái y trong tương lai cũng tìm được người trong lòng mình." Mặc dù rất khó khăn, nhưng chỉ cần chăm chỉ tìm, nhất định gặp.

Ở kiếp trước, chuyện tình cảm của Tiết Ý Nồng không suôn sẻ.

Nhưng sau khi đến nơi này, có thể thích một người, tự nhiên cảm kích mọi việc xung quanh, trừ đôi khi cảm xúc rối ren nhưng đa phần tích cực nhiều hơn tiêu cực.
Lâm Hồng Liên trề môi, "Thần cũng phải trông cậy vào phúc khí của hoàng thượng." Vào hoàng cung, có rất nhiều tỷ muội, nhưng nàng không có hảo cảm, vẫn là trở về nghiên cứu thi thể càng hấp dẫn hơn đi.
Nàng từng nghe đâu đó: làm bạn với hồng trần.

Bây giờ nàng cũng chỉ có thể cùng thi thể đẫm máu làm bạn.

Dĩ nhiên nàng sẽ không quên còn có một con chó lai con heo kề cận.

Sau khi Lâm Hồng Liên rời đi, Tiết Ý Nồng cũng không lập tức rời đi.

Dù sao nàng đã hạ lệnh cho Nhậm công công hủy bỏ triều bái, nàng ngồi xuống bên cạnh.
Tiết Tiệm Ly ngồi ở mép giường nắm lấy bàn tay Dư Thời Hữu, vành mắt đỏ hoe.
Mặc dù nàng không quá thân thiết với vị muội muội này nhưng trong trí nhớ của nguyên thân, Tiết Tiệm Ly hào sảng, hoạt bát, dạn dĩ, dạng người không sợ trời không sợ đất.

Bây giờ lại vì Dư Thời Hữu mà biến thành dạng mất hồn mất vía như vậy.
Phải chăng hai người này cũng có gì gì đó?

Tiết Ý Nồng biết mình thích nữ tử, nếu không có chuyện gì cũng không suy nghĩ vớ vẩn.

Ai thành đôi với ai, nàng không quan tâm.

Nhưng tình cảnh trước mắt, khiến nàng tò mò muốn bát quái một phen.
Chẳng qua là những việc này, nàng cũng chỉ dám âm thầm suy đoán.

Nghĩ đến Dư Thời Hữu bỗng dưng ngã bệnh, nhất định có liên quan đến Tiết Tiệm Ly, không bằng để muội ấy ở lại chăm sóc cho Dư Thời Hữu.
Nghĩ đến đây, Tiết Ý Nồng đứng dậy, đi đến xem nồi cháo đã chín chưa, thấy cũng chín rồi, thì để nấu thêm một chút.
Nàng đi đến mép giường, nói với Tiết Tiệm Ly: "Trẫm còn có việc, làm phiền muội ở lại đây chăm sóc nàng ấy, cháo cũng sắp chín, trước tiên muội đỡ nàng ấy dậy ăn cháo rồi uống thuốc."
Dặn dò xong, Tiết Tiệm Ly đáp ứng, tiễn nàng ra ngoài, rồi trở lại ngồi bên mép giường.

Tiết Ý Nồng vừa đi, Dư Thời Hữu liền mở mắt, nàng đã bớt nóng rất nhiều, mới vừa rồi có cảm giác như kim châm, nay đã được giải tỏa.
Tiết Ý Nồng nói, làm chuyện, nàng đều biết.

Chẳng qua là trong miệng có chút vị đắng, bởi vì nàng bối rối, rốt cuộc tình cảm Tiết Ý Nồng dành cho nàng là gì?
Nói không trân trọng nàng, nhưng nay lại sẵn sàng vì nàng mà đi đắc tội mấy vị phiên vương, hoàng thân quốc thích.

Những người đó ngàn dặm đến đây, nhưng vì hoàng hậu ngã bệnh nên tạm thời không triệu kiến.

Những người đó tuy miệng không nói nhưng e rằng trong lòng khinh thường hắn.
Bởi vì nàng, Tiết Ý Nồng có thể sẽ bị mọi người cười nhạo sau lưng.

Bởi vì nàng, hắn có thể biến thành hôn quân trong miệng người đời vì sắc mà mất nước.
Và cả nàng cũng sẽ trở thành tội nhân.
Nàng ngã bệnh thật không đúng lúc.

Nhưng Tiết Ý Nồng chắc chắn không phải người thiển cận.

Hắn nhất định là thấy rõ điểm này, nhưng vẫn làm như vậy.

Vậy thì tình cảm hắn dành cho mình là loại nào? Là lấy lòng tổ phụ nàng sao? Liệu có cần thiết phải làm như vậy không?
Lấy một cận thần so với một đám hoàng thân quốc thích, ai cũng biết bên nào nặng bên nào nhẹ.
Nếu như Tiết Ý Nồng không phải là kẻ ngốc, vậy thì hắn làm như vậy rốt cuộc vì cái gì?
Trong lòng Dư Thời Hữu đã có câu trả lời, chỉ là không dám tin tưởng.

Câu trả lời kia, đối với nàng mà nói là không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng nó dường như là tinh tú trong màn đêm.
Hắn là vì nàng.
Dư Thời Hữu nhếch khóe môi cười mỉm, không thể, tuyệt đối không thể nào.

Nàng từng chính tai nghe Tiết Ý Nồng nói với nàng 'Không thích', nàng từng chính mắt nhìn thấy Tiết Ý Nồng và Từ Sơ Đồng ở trong rừng mai hôn nhau quên cả đất trời.
Mọi lý do đều có thể, chỉ là không thể nào là vì nàng.
Tiết Tiệm Ly thấy Dư Thời Hữu tỉnh lại, nhưng đôi mắt mông lung, không tiêu cự, ngồi bần thần, không biết nàng ấy đang suy nghĩ điều gì? Nàng mở miệng nói: "Tiểu Phượng, đói không? Muốn ăn cháo không?" Nàng do dự, nhưng cuối cùng vẫn nói: "Hoàng huynh đã đến, thái y cũng đã đến.

Hắn nấu cháo cho ngươi, để cho ta đút ngươi ăn, hắn bây giờ có việc, cho nên đi trước."
Nàng không dám giành công lao của Tiết Ý Nồng làm của mình, vừa nghĩ đến Dư Thời Hữu là bởi vì mình mà ngã bệnh, nàng lại áy náy không thôi.
" Ừ, cũng cảm thấy đói, để ăn một chút, làm phiền ngươi." Dư Thời Hữu nhìn thấy ánh mắt áy náy của Tiết Tiệm Ly, nở nụ cười yếu ớt để an ủi, "Ta không có chuyện gì, ngươi không cần lo lắng, chẳng qua là bị phong hàn, ngươi biết ta trước giờ dù chỉ bệnh nhẹ nhưng luôn trông thật nghiêm trọng, có phải đã làm ngươi sợ không?"
Tiết Tiệm Ly chỉ lắc đầu, đi đến bếp, múc cháo, đỡ Dư Thời Hữu ngồi dậy, khoác áo choàng cho nàng ấy, đút nàng ấy ăn từng muỗng.

Sau khi Tiết Ý Nồng rời đi, khắp nơi tán loạn.
Nhậm công công đang từ trong đại điện tuyên chỉ trở lại, đôi chân lảo đảo, thắt lưng thấp như muốn giữ song song với mặt đất, vừa thấy Tiết Ý Nồng, lập tức mặt mày hớn hở, thái độ vui mừng, hai hàng lông mày bạc trắng, dài ngoằn rũ xuống rung rung.
Từ xa đã khàn giọng hét lên: "Hoàng thượng, nô tài ở đây!"
Tiết Ý Nồng đứng yên, chờ hắn đến.
Sau khi Nhậm công công đến, liền ôm quyền hồi bẩm.

"Nô tài đã truyền chỉ, thông báo cho các vị phiên vương, chư vị Vương phi, hoàng thượng tạm thời có việc không thể triệu kiến, chờ có thời gian sẽ triệu kiến riêng.

Bây giờ, đã để cho bọn họ đi dự yến tiếc."
Tiết Ý Nồng nói: "Tốt lắm." Không bằng chờ bọn họ ăn xong, lại gặp mặt, cho nên quyết định không quấy nhiễu bọn họ.
Nhậm công công hỏi: "Bây giờ Hoàng thượng muốn đi đâu? Hồi Cẩm Tú Cung?"
" Ừ, trở về đó trước rồi tính."
Trên đường gặp tên tiểu thái giám vội vàng đi đến, nói là hai vị tiểu thái giám trực trước Cẩm Tú Cung xảy ra mâu thuẫn, cãi vả.


Chút chuyện nhỏ này, vẫn đặc biệt đến thông báo cho Tiết Ý Nồng.
Nhậm công công quát kêu tên nô tài không có mắt này dừng lại, "Mấy chuyện lộn xộn của đám nô tài, còn không biết xấu hổ đến làm phiền Hoàng thượng, ngươi là chán sống, hay là chê chưa bị đánh qua, hay là không biết cung quy."
Tên tiểu thái giám này thật sự oan uất, vội vàng đáp: "Không phải như vậy, hoàng thượng tha mạng! Nô tài...!Nô tài chỉ là thấy chuyện liên quan đến Cung Kính Vương, cho nên mới đặc biệt đến thông báo.

Cung Kính Vương muốn vào Cẩm Tú Cung, một vị thái giám muốn đi vào thông báo, để cho phu nhân cân nhắc quyết định.

Một vị nói không hợp lý, không có khẩu dụ của hoàng thượng, bất kỳ người cũng không được đi vào.

Vì vậy mà tranh luận không dứt.

Bây giờ cũng không biết chuyện như thế nào, nô tài nhất thời không quyết định được, đang muốn đi hỏi chỉ thị của công công, không ngờ lại gặp hoàng thượng ở đây."
"Cung Kính Vương đi đến đó làm gì?" Tiết Ý Nồng hơi híp mắt, đứng ở đó một lúc, giống như là đang suy nghĩ cái gì, sau đó hạ quyết tâm, nói: "Đi, trở về xem thử."
Nhậm công công trợn mắt nhìn tên tiểu thái giám kia.

Thật là lớn gan làm bậy, nếu không phải hoàng thượng không so đo, loại chuyện hồ đồ này, còn để ngươi hồ ngôn loạn ngữ sao.

Đoàn người theo Tiết Ý Nồng trở về Cẩm Tú Cung.
Việc tranh chấp trước Cẩm Tú Cung đã sớm kết thúc, Tiết Khinh Cầu đã được Từ Sơ Đồng tiếp đón như vị khách danh dự.

Nhưng mà sau khi Tiết Khinh Cầu bước vào, vẫn chưa nói gì với Từ Sơ Đồng.

Hắn cũng không phải vô duyên vô cớ đến đây.
Chỉ là sáng nay khi cả đám người cùng nhau vào đại điện, lại nghe Tiết Ý Nồng vì Hoàng hậu mà hủy bỏ hội kiến mọi người.
Đây là mùng một Tết, triệu kiến là sự kiện vô cùng quan trọng.

Hắn dám cả gan khinh thường chư vị phiên vương, trọng thần như vậy.

Đây còn không phải là điển hình sống không biết kiềm chế.

Lúc ấy, Tiết Khinh Cầu liền cười nhẹ thành tiếng.

Thầm nghĩ: "Hắn rốt cuộc cũng chỉ là trẻ trâu, không phân rõ được chuyện nặng nhẹ, thong thả và cấp bách.

Phiên vương đâu phải là người dễ trêu chọc.

Hơn nữa bọn họ là từ đất phong xa xôi chạy đến, hoàng đế lại vì chuyện nhỏ như vậy, nói không gặp là không gặp.

Đây không phải là bày dáng vẻ không xem ai ra gì sao."
Hắn quét mắt nhìn xung quanh, quả nhiên thấy ánh mắt Tam hoàng tử tràn đầy tức giận, chỉ là ẩn nhẫn không phát ra, không kiềm được cong môi cười.

Nụ cười này của hắn đối diện với con ngươi thâm trầm của Dư thừa tướng.
Kẻ đầu sỏ cho việc này chính là tôn nữ của ông ấy.

Tiết Khinh Cầu mỉm cười chào Dư thừa tướng.

Dư thừa tướng cười nhạt đáp lại.

Hắn có thể nhìn ra đại hoàng tử thật sự không hài lòng với hoàng thượng, vì chút chuyện này, mà y có thể cười hả hê trên sự đau khổ của người khác.
Ông ấy cũng trách hoàng thượng bị tình cảm làm mờ lý trí.

Có chuyện gì không thể đợi hội kiến mọi người xong rồi hẳn đi thăm Dư Thời Hữu.

Hay là hoàng thượng còn có thâm ý khác?
Nhìn những ánh mắt đổ dồn về phía mình, Dư thừa tướng biết, đó là sự hâm mộ, hoặc là ghen tị, hoặc là cái gì đó khác.
Hoàng thượng xem trọng phủ Thừa tướng, có thể nhìn thấy thông qua cách đối đãi với hoàng hậu.

Nhưng mà trước đây, mọi người đều nghe đồn rằng hoàng thuợng không thích hoàng hậu, tại sao lại đột nhiên thay đổi như vậy.
Chuyện này, quá kỳ quái.
Dư thừa tướng sờ sờ hàm râu của mình, hơi đắc ý.

Người hắn bỏ công dạy dỗ sao mà không thể lọt vào mắt xanh của hoàng thượng cơ chứ.

Chẳng qua là lúc trước hoàng thượng bị ả hồ ly tinh, Từ Sơ Đồng kia làm cho mê muội.

Hôm nay bừng tỉnh qua cơn mê, hoàn toàn giác ngộ, tự nhiên ngộ ra những điểm tốt của tôn nữ nhà mình.

Không việc gì phải hoang mang, bản chất con người mà thôi.
Nhưng lúc này, Tiết Khinh Cầu bước đến gần, thốt ra một câu nói cắt đứt sự đắc ý của hắn."Dư thừa tướng, hoàng hậu thành thân cũng đã mấy tháng rồi, sao còn chưa nghe thấy động tĩnh của tiểu long tử?"
Sắc mặt Dư Thừa tướng tối sầm, bình tĩnh đắp lại: "Hoàng thượng còn trẻ, tiểu long tử sớm muộn gì cũng sẽ có, không cần Cung Kính Vương nhọc công bận tâm."
"Đó là đương nhiên.

Chẳng qua là bổn vương quá quan tâm hoàng thượng thôi nên mới buộc miệng nói ra những lời này.

Dư thừa tướng đừng buồn lòng vì cái miệng không khéo nói chuyện của bổn vương, đừng tức giận, không đáng đâu.

Bổn vương cũng hi vọng hHoàng thượng có thể vì hoàng gia mà sinh nhiều tôn tử, ha ha ha."
Tiết Khinh Cầu cười xong thì rời đi.


Đã sớm nói, ai cười cuối cùng còn chưa xác định.

Dư lão đầu cứ đắc ý lúc này đi, cũng không nhìn xem, từ cổ chí kim, nữ tử không sinh hài tử có kết cục như thế nào.
Nhưng mà thật đáng tiếc, cả đời này, hoàng thượng cũng không sanh nổi một trái trứng.
Nếu là có thời gian như vậy, tốt nhất vẫn là nhiều nên chăm lo cho thân thể của hoàng thượng mới phải!
Sắc mặt Dư thừa tướng lạnh như băng.

Bởi vì hắn nhận được tin tức từ Mai ma ma, trong lòng cũng rất sợ kết quả.

Cho nên rất hi vọng Tiết Ý Nồng có thể sinh được một nam một nữ, có như vậy, cơn ác mộng này mới chấm dứt.
Mà trải qua mấy ngày nay, Tiết Ý Nồng vẫn luôn ở bên cạnh Từ Sơ Đồn.

Hắn không có thượng tấu can thiệp, chính là đang đợi kết quả.
Nhưng mà Từ Sơ Đồng cũng không có động tĩnh gì, sao lại như vậy, chẳng lẽ nào...!Mà cái bí mật này, sao Cung Kính Vương biết được?
Cẩm Tú Cung, Tiết Khinh Cầu nhớ đến Dư thừa tướng bị mình chọc giận đến phùng mang trợn má, câm nín không nói một lời, tâm tình tự nhiên vui vẻ hẳn lên.
Từ Sơ Đồng ngồi đối diện hắn, thấy nụ cười hở lợi, gian trá trên gương mặt hắn, thầm nghĩ: "Xem ra lại có người nào bị trúng chiêu của hắn, kẻ xui xẻo đó là ai chứ?" Chỉ là không thể để hai người tiếp tục im lặng.

Chuyện Cung Kính Vương đến Cẩm Tú Cung, là không thể giấu Tiết Ý Nồng, nàng phải nhanh chóng giải quyết.
Mặc dù nàng biết để Tiết Khinh Cầu vào cửa là không đúng, nhất là khi không có Tiết Ý Nồng ở đây.

Nhưng nàng phải làm như vậy, không phải là bởi vì nàng còn quyến luyến tình xưa nghĩa cũ với Tiết Khinh Cầu.

Nếu cứ để mặc cho đám thái giám gác cửa tiếp tục cãi nhau, sớm hay muộn cũng truyền đến tai đám cung nhân.

Đến lúc đó không biết sẽ truyền thành những lời khó nghe gì.

Nàng chắc chắn sẽ gặp phiền phức.

Nhất là vào lúc này, tình cảm giữa nàng và Tiết Ý Nồng đang phát triển không tệ, nàng cũng không muốn tự nhiên bị đâm ngang.
Cho dù về sau, khi Tiết Ý Nồng biết chuyện này, nàng không ngạc nhiên chút nào, nàng có thể từ từ giản thích cho nàng ấy hiểu.
Trước mắt, thấy Tiết Khinh Cầu đang ngồi đó như có chuyện tốt đã xảy ra.

Mong muốn sớm kết thúc cuộc tán gẫu để đuổi hắn đi, Từ Sơ Đồng mở miệng, "Vương gia biết rõ hoàng thượng không có ở đây, lại không có khẩu dụ của Hoàng thượng, mà vẫn cả gan đến nơi này, ngài không sợ sẽ có phiền phức sao."
Trong lòng Tiết Khinh Cầu hiển nhiên không để tâm vấn đề này, tự tiện xông vào tẩm cung của hoàng thượng đó là tử tội.

Hắn tất nhiên biết, nhưng hắn vẫn đến."Ngươi yên tâm, Hoàng thượng không rảnh quản chuyện của bổn vương.

Hắn lúc này vẫn còn đang ở Khôn Viên Cung, đang tận tâm chăm sóc hoàng hậu của hắn, để lấy lòng Dư thừa tướng, để lôi kéo thêm nhiều người trong triều ủng hộ hắn! Làm sao có thời gian đến nơi này.

Hơn nữa, trước khi đến đây, bổn vương đã tra rõ ràng, hắn sẽ không đến đây trong một lúc.

Vả lại..." Tiết Khinh Cầu nhìn ra cửa, "Nơi này có người của bổn vương.

Cho dù bổn vương không có may mắn, dù sao chuyện này cũng liên quan đến ngươi.

Bây giờ ngươi là người hoàng thượng yêu thích nhất, hoặc không ít, chắc chắn hắn sẽ không muốn kéo ngươi và bổn vương vào chung một chỗ ngay lúc này."
Từ Sơ Đồng thầm mắng: "Hèn hạ." Vẻ mặt khinh miệt những gì hắn nói, "E rằng vương gia nhìn lầm rồi.

Hoàng thượng đối xử với bất kỳ ai cũng rất tốt, kể cả ta, cũng không ngoại lệ.

Ngươi phải biết, đế vương lòng dạ sắt đá.

Lời này do chính miệng vương gia nói với ta, để cho ta muôn vàn cẩn thận, không thể rơi vào trong đó, ta một ngày cũng không dám quên."
Tiết Khinh Cầu cười nói: "Chưa chắc đâu.

Hai ngày trước, bổn vương nghe nói, ngươi đang trên đường hồi cung xảy ra bất trắc.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân, bổn vương mạo hiểm đến đây.

Sơ Đồng, thấy ngươi bây giờ hoàn hảo, bổn vương vui mừng khôn xiết.

Nghe ngươi xảy ra chuyện, bổn vương hết sức tự trách, hận chính mình không bảo hộ ngươi cho tốt, cũng may ngươi bình an không xảy ra chuyện gì, bổn vương mới an tâm."
"Đa tạ vương gia quan tâm." Mi mắt Từ Sơ Đồng khép nhẹ, sớm đã biết, lần này nàng sẽ xảy ra chuyện, chắc chắn có không ít công lao của người trước mặt.

Nếu không phải Tiết Ý Nồng đến kịp lúc, chỉ sợ khi nàng tỉnh lại, không có chiếc giường ấm áp, còn có không mảnh vải che thân, xuân quang chợt tiết! Mà còn phải đối mặt với người trước mắt 'Thề non hẹn biển, không thể làm gì'.
Tiết Khinh Cầu bất kể Từ Sơ Đồng có tin hay không, hắn vẫn muốn tỏ thái độ."Vì chuyện này mà ngay cả ngự lâm quân trong cung cũng được phái đến.

Không chỉ bổn vương biết chuyện, rất nhiều người khác cũng nhìn thấy, hoàng thượng cực kỳ ưu ái đối với ngươi, có thể cho là vậy."
"Ta đã nói từ sớm, vương gia hiểu lầm.

hoàng thượng đối xử mỗi một người đều như nhau.

Hai ngày trước là ta, hôm nay là hoàng hậu.

Nàng đối với mỗi một người cũng rất tốt! Vương gia nếu cứ phán đoán sai lầm, vậy thì thật là không tốt."
Hai người đang nói chuyện, không hề biết Tiết Ý Nồng đang lặng lẽ tiến vào.
**** 02/05/2022 ****


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận