Từ Sơ Đồng bị bắt ngay tại trận, lập tức đỡ trán giả vờ bất tỉnh, "Ý Nồng, đầu ta choáng váng, nhất định nãy giờ ngâm trong nước mà lạnh cóng."
Tiết Ý Nồng vẫn nhìn nàng chằm chằm, không cho nàng đánh trống lảng.
Từ Sơ Đồng mở mắt, từ từ, len lén nhìn, thấy Tiết Ý Nồng không có ý bỏ qua cho nàng, không thể làm gì khác hơn nói: "Đừng nhìn chằm chằm như vậy.
Sờ một cái thôi có gì đâu mà quan trọng.
Ngài có gan thì sờ lại đi, tùy tiện sờ, chúng ta đều giống nhau.
Thiệt là, người ta yếu ớt, mỏng manh như vậy, ngài cũng không để cho người ta sờ một chút."
Cái này mà kêu là yếu ớt, giọng này đi chửi nhau còn được.
Thấy Tiết Ý Nồng không động thủ, tự nàng cầm lấy tay nàng ấy, đặt trên ngực mình, "Để cho ngài chiếm chỗ ngon nhất." Tiết Ý Nồng cảm thấy mềm nhũn ấm áp, cả mặt đỏ gay, còn có xấu hổ.
Nàng quay mặt đi nói: "Ai muốn sờ, thật là không hiểu được.
Nếu nàng đã khỏe thì nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Trẫm kêu Tồn Tích đi gọi thái y rồi..." Nàng đang thao thao bất tuyệt, liền nghe 'Phốc' một tiếng, Từ Sơ Đồng trực tiếp té xuống, ngã vào trong lòng nàng, nghĩ thầm: "Chuyện gì xảy ra?" Quay đầu nhìn lại, trong hơi nước lượn lờ, xuất hiện một thân ảnh mơ hồ, hình như là Lạc Nhạn.
Nàng nói: "Lạc Nhạn."
Lạc Nhạn ngượng đỏ mặt, nơi nào chịu đi ra gặp.
Thậm chí ngay cả trả lời cũng không dám.
Nàng mới vừa nhìn thấy cái gì, nhất định là ảo giác.
Chắc chắn là nhìn lầm, là do góc nhìn không được chuẩn thôi, nhưng Lạc Nhạn lại không dám trực tiếp hỏi lại.
Nàng chỉ trở về thay y phục, thuận tiện đem y phục của Từ Sơ Đồng và Tiết Ý Nồng đến, liền nhìn thấy cảnh này.
Sau đó nàng nghĩ lại không đúng nha, chuyện đó làm sao có thể xảy ra trên hai người này.
Chắc chắn nàng đã nhìn lầm.
Vì vậy nói: " Dạ, Hoàng thượng, là nô tỳ.
Đã đem y phục đến cho ngài.
Lâm thái y cũng đã mời đến Cẩm Tú Cung, ngài có thể hồi cung bất cứ lúc nào cũng được."
Tiết Ý Nồng ổn định tinh thần, chậm rãi nói: "Biết rồi, để y phục ở đó đi, trẫm sẽ mặc.
Y phục của Sơ Đồng có đem đến không? Nếu không có, ngươi nên đi một chuyến." Hơi nước nóng lượn lờ, xông vào mặt, khiến nàng hơi choáng váng.
Nhưng mà cái điều khiến cho nàng khổ sở chính là Từ Sơ Đồng dựa vào lòng nàng, hơi thở từng đợt phà vào da thịt nàng, khiến cho cả nội tâm lẫn cơ thể nàng ngứa ngáy, như một vạn con kiến đang bò khắp người.
Mà bàn tay của Từ Sơ Đồng cũng không an phận, không ngừng vẽ vòng tròn trên đùi nàng.
Nàng trợn mắt nhìn Từ Sơ Đồng, để cho nàng ấy đừng tiếp tục tác quai tác quái.
Từ Sơ Đồng đáp lại nàng bằng một ánh mắt tinh nghịch nhưng động tác không hề dừng lại! Cơ hội khó có được nha, ai không tận dụng thì người đó chính là kẻ ngốc.
HIện tại, nàng không dám càn rỡ, làm hơn thế đó, sợ Tiết Ý Nồng bị dọa, nhưng mà thu chút tiểu lợi ích thì nàng không ngại nha.
Hơn nữa da thịt tiểu hoàng đế sờ rất đã nha.
Lạc Nhạn nói: "Dạ, cũng đem đến rồi, để cùng chỗ với y phục của ngài.
Nô tỳ đi trước giữ cửa." Mặc dù còn muốn nhìn kỹ hơn, xem là cái gì.
Lạc Nhạn ra ngoài thay Nhậm công công canh cửa, ngoài ra còn có một đám người tâm phúc, và Ngự lâm quân bảo vệ vòng ngoài.
Biết Lạc Nhạn đã rời đi, Tiết Ý Nồng nói: "Vẫn chưa chịu đứng dậy, muốn dựa đến khi nào?"
"Cả đời có được không?"
"Vậy cũng phải chờ nàng khỏe lại mới nói." Dáng vẻ nàng nghiêm trang, Từ Sơ Đồng yêu chết được, đứng lên ôm mặt Tiết Ý Nồng, hung hãn hôn một cái, rồi như người không xương muốn Tiết Ý Nồng đỡ.
"Chân không sức, có thể là do lúc nãy bị lạnh cóng."
Tiết Ý Nồng thầm nghĩ: "Có quỷ mới tin." Nhưng vẫn ôm nàng ấy lên cạnh hồ, dùng khăn lau khô người nàng, thay y phục.
Từ Sơ Đồng tự nhiên lại tranh thủ cơ hội chơi xấu, muốn Tiết Ý Nồng mặc từng mảnh y phục cho mình, bọc lại nàng kín mít như con tằm, chỉ chừa lại hai gò má ửng hồng vì bị hơi nước nóng xông lên.
Sau khi mặc xong y phục, Từ Sơ Đồng vẫn là dáng vẻ 'Ta bệnh rất nặng '.
Tiết Ý Nồng ôm người rời khỏi đây, lên kiệu liễn, cảm giác cả người đều mềm nhũn ra.
Lạc Nhạn cũng đi theo lên kiệu liễn, nghe Nhậm công công thông báo cho Tiết Ý Nồng.
"Hoàng thượng, sau khi ngài đi, vớt được một cổ thi thể ở trong hồ.
Hình như là Mai ma ma của Hoàng hậu.
Thái hậu hạ lệnh chờ ngài đi thẩm tra, xử lý án này.
Dù sao cũng là phát sinh ở trong cung, lại liên quan đến Hoàng hậu...."
Tiết Ý Nồng nói: "Biết rồi." Cũng không muốn nói nhiều lời nữa, nàng nhắm mắt lại, trong lòng có rất nhiều suy nghĩ, từ chuyện Từ Sơ Đồng rơi xuống nước, đến Mai má má chết.
Hai chuyện này phải chăng có liên quan với nhau.
Ba người trở lại Cẩm Tú Cung.
Tồn Tích đứng ở cửa chờ đợi, gương mặt nhỏ nhắn bị đông cứng đỏ bừng.
Thấy Từ Sơ Đồng vô sự, lúc này mới yên tâm."Phu nhân, nô tỳ đã nấu nước đường đỏ và gừng để ngài uống cho ấm người." Rồi quay sang nhìn Lạc Nhạn, lại bổ sung một câu, "Ngươi cũng vậy."
Mặc dù là đóng kịch, thế nhưng hồ nước đóng băng cũng lạnh không ít, Tồn Tích suy nghĩ thôi, cũng cảm thấy răng mình run cầm cập, Từ Sơ Đồng không cần suy nghĩ mà nhảy xuống, làm khổ nhục kế.
Rồi đến Lạc Nhạn, kẻ không liên quan cũng nhảy xuống cứu người.
Lâm Hồng Liên đã được thỉnh đến từ sớm, đang ngồi đủng đỉnh ăn trái cây.
Nàng đang ở trong yến hội ăn heo sữa quay, thì bị Tồn Tích gọi đến.
Hỏi ra thì lại là vị tiền sủng phi kia gặp chuyện.
Từ sau khi nàng ấy xuất hiện, nàng bỗng nhiên "đặc biệt bận rộn".
Trong lòng khó tránh khỏi có vài câu trách móc.
Từ Sơ Đồng nhận lấy, thổi nguội và uống, vừa ngoan ngoãn nghe lời nằm trên giường để cho Lâm Hồng Liên bắt mạch, Tiết Ý Nồng đứng ở bên cạnh, khẩn trương xoa xoa tay.
Tồn Tích đem nước gừng đường đỏ cho Lạc Nhạn, "Ngươi cũng vất vả rồi, uống đi."
"Đa tạ!" Lạc Nhạn uống hết một hơi rồi đem chén trả lại cho Tồn Tích.
Mọi người đang chờ kết quả chẩn đoán của Lâm Hồng Liên, chỉ thấy nàng thở ra một hơi, nói: "Không sao, Hoàng thượng cứu rất kịp thời, một chút vấn đề cũng không có."
Nàng đem cất hòm thuốc, chuẩn bị gấp gáp trở về, phải ăn cho xong cái phần heo sữa quay béo nọng kia.
Bên cạnh nàng có một con vật màu hồng nho nhỏ, lởn vởn, cũng đang xoắn xuýt đi qua đi lại.
Tiết Ý Nồng nhìn thấy rất mới lạ, hiếm có nha, nhìn thì như con chó, mà mập như con heo, tròn vo, vẻ mặt sợ hãi, núp sau lưng Lâm Hồng Liên, len lén nhìn nàng.
Sau đó chui vào dưới ống quần của Lâm Hồng Liên trốn."ha ha, heo của Lâm thái y thật đáng yêu."
Lâm Hồng Liên: "..........................." Rõ ràng là con chó mà.
"Nhưng mà khoan đi, trẫm còn có nhiệm vụ giao cho ngươi.
Bên kia tra ra Mai ma ma rơi xuống nước, đã bỏ mình, ngươi đi nghiệm thi một lần đi."
"Aaaa!" Lâm Hồng Liên kéo dài giọng nói, cực kỳ không tình nguyện nhận nhiệm vụ, cuối cùng có muốn cho nàng tận hưởng ngày nghỉ lễ không hả.
"Làm xong chuyện này, trẫm cho ngươi nghỉ vài ngày."
"Thật không? Lần này đừng có lừa vi thần nữa đó"
"Yên tâm, trẫm luôn muốn cho ngươi xuất môn thoát độc thân, có thời gian đi ngao du thiên hạ, biết đâu vô tình gặp được thiên lý nhân duyên."
Lâm Hồng Liên mắt sáng rực lên, ôm quyền nói: "Đa tạ Hoàng thượng." Tiêu sái phất tay áo rời đi, sau đó 'Phanh ' ngã xuống, bị con chó đang quấn trong ống quần làm cho vấp té.
"Con heo chết tiệt này, dám đối với ta như vậy, hôm nay đừng mong ta cho ngươi ăn xương."
Tiểu cẩu của nàng buồn bã, ủ rũ, nhưng lại khiến cho những người xung quanh một phen giải trí.
Lâm Hồng Liên kẹp nó dưới nách mà rời đi, mặc kệ tiếng kêu đáng thương ô ô của nó.
Tiết Ý Nồng nhìn nàng ấy rời đi, cũng thu lại nụ cười trên mặt.
Vụ án Mai ma ma này, có thể có chút khó khăn, nàng kéo ghế ngồi vào mép giường, "Sơ Đồng, ngươi là người trong cuộc, có phải nên đem chuyện đã xảy ra kể cho trẫm nghe không."
"Không thành vấn đề.
Hoàng thượng, chuyện là như vầy..." Từ Sơ Đồng lấy tờ giấy Mai ma ma đưa ra, rồi như thế nào muốn ám sát nàng.
Nàng lại là như thế nào may mắn chạy khỏi.
Sau đó Mai ma ma nhưng lại không cam lòng, cuối cùng đẩy nàng xuống hồ nước băng giá.
Thật may nàng mạng lớn, không có chết, nàng tức giận nói, "Lần này nếu như không có Lạc Nhạn cô nương ra tay cứu giúp, ta làm sao mà còn được gặp ngài lúc này." Nàng vừa nói nước mắt cũng cuồn cuộn chảy xuống, cầm khăn tay lau lau.
Tồn Tích cũng bổ sung nói: "Đúng vậy Hoàng thượng, lúc ấy nô tỳ cũng ở bên cạnh.
Bị hành động bất ngờ làm sợ choáng váng.
Nếu không phải nô tỳ bơi như vịt, đã sớm nhảy xuống cứu phu nhân, tội gì để cho ngài ấy ăn nhiều khổ như vậy."
Nghe hai người nói như vậy, trong lòng Tiết Ý Nồng nguyện ý tin tưởng Từ Sơ Đồng.
Nhưng mà đây chỉ là lời khai một phía.
Nàng còn phải đi hỏi Dư Thời Hữu, dù sao cũng là người bên cạnh Hoàng hậu, không tra rõ ràng không được.
Tiết Ý Nồng đứng lên nói: "Sơ Đồng, nàng nghỉ ngơi cho mau khỏe.
Trẫm đi tra xét chuyện đã xảy ra, cũng sớm vì nàng báo thù."
Từ Sơ Đồng luôn mãi tạ ơn.
Nàng để cho Tồn Tích đi theo Tiết Ý Nồng làm chứng.
Mặc dù Tồn Tích hay thêm mắm dậm muối, nhưng Tiết Ý Nồng vẫn đáp ứng.
Đoàn người rầm rộ đi đến từ thiện yến hội, vốn trước đó đấu giá sôi nổi, náo nhiệt nhưng lúc này thì yên lặng như tờ.
Sớm có cung nhân chuẩn bị ghế cho mọi người ngồi xuống chờ đợi Tiết Ý Nồng quay lại.
Mọi người hoặc trố mắt nhìn nhau, hoặc nhẹ giọng châu đầu ghé tai, trao đổi ý kiến.
Người người vây xung quanh, Lâm Hồng Liên dẫn theo trợ thủ đang tiến hành nghiệm thi, thi thể Mai ma ma đặt đơn bạc trên đất.
Dư Thời Hữu nhìn bà ấy, hai mắt đỏ hoe, kiềm nén, không thể khóc được, dù sao hôm nay cũng là ngày lành tháng tốt, không thích hợp càn rỡ khóc trước mặt mọi người.
Nhưng trong lòng nàng hết sức đau khổ, dằn vặt tự trách.
Nếu lần trước, nàng kiên quyết đuổi Mai ma ma về phủ Thừa tướng, có lẽ Mai ma ma sẽ không chết.
Nếu như lần này, mình không đáp ứng để bà ấy lưu lại, thì bà ấy cũng sẽ không có chuyện, sẽ không có quyết tâm tính kế cùng chết với Từ Sơ Đồng.
Nói cho cùng, là bởi vì nàng mềm lòng mà hại chết Mai ma ma.
Thái hậu nhìn Dư Thời Hữu đang cố nén bi thương, thương tâm muốn chết, thầm nghĩ: "Chủ tớ tình thâm cùng nhau diễn ra cảnh này.
Đây chính là ăn trộm gà bất thành mất nắm gạo, ít nhất cũng có chút thông minh, biết lấy mạng người ra mà đối phó với Từ Sơ Đồng.
Nhưng mà người bình thường làm sao đối phó được Từ Sơ Đồng, tuổi trẻ vô tri nên khinh địch."
Trên đời này không có chuyện làm lại lần nữa, lần này nhận thua, thì đợi lần sau đi.
Nhưng mà lại mất không một thủ hạ, Thái hậu thở dài, tiếc hận vì lần này giết không được Từ Sơ Đồng.
Mà mạng của ả thật lớn.
Trong cuộc đời bà, gặp qua biết bao kẻ địch, đây là kẻ khó đối phó nhất, nên bà cực kỳ ghét Từ Sơ đồng.
Những người giống nhau luôn không vừa mắt nhau.
Nhậm công công canh giữ ngoài cửa, thấy Tiết Ý Nồng vội vã đi đến, sắc mặt âm trầm, giống như là kiềm chế cơn tức giận vậy, hướng vào trong báo một tiếng.
Rất nhiều người vội vàng đứng lên, chờ nàng tiến vào.
Tiết Ý Nồng vừa vào, đám người trong sân đồng loạt quỳ xuống, hô to vạn tuế.
"Miễn lễ đi." Nàng ngồi xuống vị trí trống bên cạnh Thái hậu, chờ kết quả nghiệm thi của Lâm Hồng Liên.
"Hồng Liên, sao rồi?"
Lâm Hồng Liên đứng lên, hồi bẩm: "Bẩm hoàng thượng, tử vong do ngạt nước, không có những vết thương khác."
"Đã biết, ngươi lui xuống trước đi."
Lâm Hồng Liên ôm quyền thi lễ, dẫn theo tiểu cẩu, xoay người rời đi, tiêu sái gọn gàng, như một cơn gió lạnh lướt qua.
Tiết Ý Nồng im lặng, nhưng Thái hậu ở bên cạnh có chút nóng vội, "Hoàng thượng, nhanh chóng tra rõ, Mọi người cũng đang chờ, Từ Sơ Đồng đâu? Nếu đã tỉnh lại, lập tức dẫn đến tra hỏi."
"Trẫm đã hỏi qua, Tồn Tích, ngươi ngay trước mặt của mọi người thuật lại một lần nữa."
Tồn Tích nói: " Dạ.
" Nàng bắt đầu từ tờ giấy vô danh kể chi tiết đến lúc ám sát, đẩy xuống hồ nước lạnh băng, vân vân và mây mây, "Thừa dịp phu nhân nhà ta chưa chuẩn bị, đẩy ngài ấy xuống hồ, nào ngờ bà ấy cũng ngã theo.
Thái thượng hoàng, Thái hậu, Hoàng thượng, các vị hoàng gia quý tộc, các vị lão gia phu nhân, chuyện chính là như vậy."
Thái hậu vỗ tay vịn nói: "Ăn nói hàm hồ.
Nếu bà ấy đẩy Từ Sơ Đồng, Từ Sơ Đồng không sao, còn bà ấy thì chết.
Ngươi cho rằng ai gia là ngu ngốc, hay ngươi cho rằng những người ở đây đều không có não.
Lẽ nào kẻ ngã trước không sao, còn kẻ ngã sau thì chết.
Chỉ có thể là nói láo, đáng đánh! Tiểu Đậu Tử, còn không thay ai gia vả miệng ả."
Tiểu Đậu Tử vén tay áo chuẩn bị đi đến, lại bị Tiết Ý Nồng ngăn cản."Dừng tay!" Tiểu Đậu Tử đứng bất động.
Thái hậu lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ Hoàng thượng muốn ở trước mặt nhiều người như vậy mà bao che cho Từ Sơ Đồng sao? Ai gia biết, hai người có giao tình, nhưng lần này là một mạng người, Hoàng thượng ngươi phải xử trí công bằng mới phải."
Tiết Ý Nồng nói: "Yên tâm.
Trẫm có lời, nói xong, nếu là nói không đúng, Thái hậu muốn trừng phạt cũng không muộn."
"Được rồi, ai gia cũng muốn nghe thử xem sao."
"Thái hậu chỉ biết một mà không biết hai.
Trẫm cho rằng lời nói của Thái hậu cũng có sơ hở.
Từ Sơ Đồng mặc dù bị đẩy ngã trước, nhưng dù sao nàng ấy cũng còn trẻ, trong khi Mai ma ma thì đã lớn tuổi, không chịu nổi cái lạnh cắt da cắt thịt.
Hai người thể chất bất đồng, kết quả khác biệt, sao có thể tùy ý phán đoán Tồn Tích nói xằng nói bậy."
Mọi người ở phía dưới xì xào bàn tán, nào là nói đúng nha, nào là chưa từng nghĩ đến.
Thái hậu bởi vì Tiết Ý Nồng thẳng thừng phản bác ý kiến của bà, sắc mặt khó chịu, nhưng cũng không buông tha, "Vậy cũng không thể hoàn toàn tin tưởng lời khai của một phía.
Ở đây, chết vô đối chứng, cũng không công bằng."
Tiết Ý Nồng nói: "Thái hậu nói thật phải, trẫm định điều tra kỹ Khôn Viên Cung, đã sớm phái Lạc Nhạn tìm nữ quan, thẩm vấn từng cung nhân trong Khôn Viên Cung, rất nhanh sẽ có kết quả."
"Còn có ——" Thái hậu nói, "Không phải nói có cái tờ giấy nặc danh gì sao, tờ giấy đó đâu?" Thái hậu đoán chừng, nếu đây là án xúi giục, thì từng chi tiết một cũng phải tra xét cặn kẻ, không được bỏ xót một cái nào.
Tồn Tích trình lên, Tiểu Đậu Tử ở bên cạnh Thái hậu lập tức nhận lấy, đưa đến trước mặt Thái hậu, Thái hậu nhìn lướt qua, hỏi Tồn Tích, "Ngươi chắc chắn đây là Mai ma ma viết?"
"Không, bà ấy phái người đưa đến"
"Vậy cũng không thể khẳng định được gì."
Tồn Tích không nói tiếp, nàng phát hiện Thái hậu dường như cố ý gài bẫy, sợ mình nói nhiều lộ nhiều, ngược lại bất lợi cho Từ Sơ Đồng.
Chuyện này vẫn nên nhờ Hoàng thượng giải quyết cho thỏa đáng.
Tồn Tích nháy mắt ý nhờ giúp đỡ, Tiết Ý Nồng mở miệng, "Có vấn đề gì sao? Thái hậu."
"Không vấn đề gì, ai gia muốn tra rõ, một là muốn tìm ra chân tướng, hai là lấy lại công bằng cho người chết.
Nếu như tờ giấy nặc danh là ngụy tạo, khả năng ngụy tạo chứng cứ là có khả năng, đúng không Hoàng thượng?"
Tiết Ý Nồng nói: "Thái hậu nếu có hoài nghi, vậy thì thật là tốt, trẫm cũng có hoài nghi.
Sao không nhân lúc này, cho người đến xem một cái liền biết."
Lời Tiết Ý Nồng nói chính là mong muốn của Thái hậu.
Bà kêu Dư Thời Hữu, người đang đau khổ, hận không thể trốn trong chăn, bị điểm mặt chỉ tên phải chui ra khỏi cái kén, Dư Thời Hữu, từ từ đừng lên.
Dư Thời Hữu nói: " Dạ, có thần thiếp."
Thái hậu hòa ái nói: "Hài tử ngoan, đừng sợ, có lời gì cứ nói ra hết, không ai dám làm gì ngươi đâu? Ngươi lại đây xem một chút, đây có phải là nét chữ của Mai ma mai không."
Lúc này mọi người trong sân đều tập trung ánh mắt trên người Dư Thời Hữu.
Bây giờ chỉ cần một câu nói của nàng thì có thể thay đổi toàn bộ hướng điều tra, như vậy nàng ấy sẽ nói thế nào? Chân tướng ra sao?
Dư Thời Hữu cực kỳ không được tự nhiên đi đến.
Nàng có thể cảm nhận được ánh mắt của mọi người, như từng mũi dao đâm lên người nàng.
Nàng cung kính nhận lấy, nhìn mặt chữ.
Thái hậu nóng vội hỏi: "Sao? Nhận ra được không? Có phải là bà ấy viết không?" Thái hậu hỏi không ngừng.
Dư Thời Hữu ngẩng đầu lên, nhìn Thái hậu, chỉ thấy đôi mắt của bà sáng quắc nhìn mình chằm chằm, không kiên dè che giấu khát vọng.
Dư Thời Hữu hiểu rõ ý định của Thái hậu, nhưng nàng cũng không muốn để mình cuốn vào trong chuyện này.
Cả Thái hậu và Từ Sơ Đồng, nàng đều không muốn đắc tôi, nhưng nếu như nhất định phải đắc tội một người, thì là ai đây?
Nàng từ từ nói: "Bẩm Thái hậu, Mai ma ma không biết chữ, chứ đừng nói đến viết chữ."
Thái hậu mừng rỡ, nghĩ thầm Dư Thời Hữu quả nhiên thông suốt, được a! Lúc này nhìn Hoàng thượng xem còn gì để nói không.
Nàng nói: "Hoàng thượng, ngài nghĩ sao?"
Tiết Ý Nồng phát hiện vẻ mặt vui mừng của Thái hậu, chơt nhận ra, Thái hậu định mượn chuyện này kéo Từ Sơ Đồng xuống nước, chân tướng như thế nào cũng không quan trọng, nghĩ đến đây, nàng không kiềm chế được nhíu mày.
Tiết Ý Nồng không nói lời nào, Tồn Tích đã gấp đến độ muốn giơ chân.
Nàng tạm thời cũng không để ý lễ nghi gì nữa, lập tức nói: "Thái hậu, có thể đó cũng không phải là phu nhân nhà ta viết nha!"
Thái hậu hung hăng trợn mắt nhìn nàng, "Ở trước mặt mọi người, chừng nào đến phiên một mình tiểu nha hoàn như ngươi chen miệng vào? Hoàng thượng, ngài nói."
Tiết Ý Nồng nói: "Nàng ấy nói cũng không sai, không phải Mai ma ma viết nhưng cũng không thể chứng minh đây là do Từ Sơ Đồng viết? Chuyện này chúng ta tranh luận cũng không có ích lợi gì, vẫn nên chờ nữ quan đi tra xét rồi định, xem thử có ai biết chuyện này không, tra luôn Cẩm Tú Cung, như vậy mới không để cho người khác cảm thấy trẫm thiên vị."
Thái hậu cứng họng.
Mọi người đang chờ xem náo nhiệt.
Hiếm khi có dịp vào cung, lại còn có kịch để xem.
Sau này ra ngoài có đề tài để vênh váo, khoác lác.
Tiết Khinh Cầu vân vê tay áo mình, lần này bất kể Tiết Ý Nồng đem vụ án tra như thế nào, trong cung có người chết đuối trong lúc diễn ra yến hội cũng là một vết nhơ.
Nói chung, hôm nay hắn là người đại thắng.
Vì vậy hết sức hài lòng, thêm nữa nhìn thấy Thái hậu và Hoàng thượng mâu thuẫn với nhau, hắn lại càng vui hơn nữa, ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.
Kịch hay, chỗ tốt hắn đều chiếm hết, cho nên vẻ mặt ung dung, khoái trá, so sánh với bầu không khí khẩn trương trong sân có cái gì đó không phù hợp lắm.
Cả sân rơi vào im lặng, quần chúng buôn dưa cũng đang chờ kết quả điều tra của nữ quan.
Nửa canh giờ sau, Nhậm công công dẫn theo một vị nữ quan đi vào, đám người vốn tĩnh lặng buồn chán, như được kích thích lên tinh thần.
Nữ quan vận y phục màu đỏ, nhanh chân bước vào, sau khi vào thi hành lễ với mọi người và nói: "Vi thần Tang Du, phụng lệnh của Thái hậu và Hoàng thượng, đã kiểm tra cung nhân ở cả hai cung.
Chuyện đã có kết quả." Nàng trình lên vật chứng, chính là tờ giấy nặc danh kia, "Vật này chứng minh không phải người đã chết viết, cũng không phải là bút tích của Từ Sơ Đồng.
Vi thần cũng đã lấy bút tích của Từ Sơ Đồng để đối chiếu, cùng trình lên." Tang Du lấy một tờ giấy khác từ trong ống tay áo ra, đặt trên khay vàng, để cho Tiểu Đậu Tử trình cho Thái hậu và Tiết Ý Nồng nhìn.
Thái hậu hỏi: "Vậy thì ai viết?"
"Bẩm Thái hậu, là do một vị cung nữ viết, vi thần đã lệnh cho người dẫn nàng ấy đến đây."
Thái hậu nói: "Truyền nàng ấy vào."
Vị cung nữ kia đi vào, thông báo tên họ, đem tất cả mọi chuyện kể lại trước mặt mọi người.
Từ Mai ma ma đưa bạc nhờ nàng ấy viết thư nặc danh thay.
Hơn nữa, còn nhờ viết một di thư.
Thái hậu nói: "Di thư đâu?"
Nữ quan lại trình lên lần nữa, Thái hậu xem xong thì xanh mặt.
Tiết Ý Nồng nói: "Thái hậu, có phải cũng nên để cho trẫm xem chứ?"
Thái hậu miễn cưỡng buông tay, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, cũng không tốt làm trò, tức giận nói: "Cho ngươi!" Ả Mai ma ma, ngốc không thể tả, chết thì chết đi, còn bày đặt viết di thư gì chứ.
Làm như vậy khiến cho bà cũng hết sức bị động.
Thái hậu liếc nhìn Dư Thời Hữu, đây chẳng lẽ là nàng ấy xúi giục đi!
Dư Thời Hữu bị Thái hậu nhìn rợn cả tóc gáy, trong lòng cũng thật muốn biết rốt cuộc Mai ma ma viết cái gì.
Tiết Ý Nồng xem qua, trong lòng hiểu rõ, cũng không đọc lên, trong cung người chết đã rất khó nhìn, chỉ muốn nhanh chóng kết án, chấm dứt chuyện này tại đây, để cho mọi người tiếp tục đấu giá, tuyên bố: "Mai ma ma từ đầu đã có kế hoạch muốn giết Từ Sơ Đồng.
Nhưng bây giờ lại mất mạng.
Có thể thấy lưới trời lồng lộng tuy thưa, nhưng khó thoát.
Toàn bộ sự việc là một mình bà ấy bày mưu lập kế, không liên quan đến ai hết.
Cứ như vậy đi! Được rồi, khiêng người chết đi chôn đi."
Chỉ đơn giản như vậy, vụ án ma ma chết đuối được kết thúc nhanh chóng gọn nhẹ, làm cho quần chúng buông dưa mất hứng.
Nhưng cũng không thể nói gì, không có bất kỳ âm mưu bí mât to lớn gì sao, chuyện thật sự chỉ có như vậy, thật không đó?
Kết quả này, hiển nhiên khiến Thái hậu không hài lòng, ít nhất so với sự kỳ vọng của bà thì chênh lệch quá xa, ở lại một lúc, liền lấy lý do tuổi già sức yếu, rồi cáo lui trước.
Tiết Ý Nồng cũng không ngăn trở, chỉ nói: "Cung tiễn Thái hậu." Không lâu sau, Thái thượng hoàng, Hạ Thái hậu, Dư Thời Hữu cũng cáo lui, mạnh ai nấy trở về cung mình.
Từ thiện yến hội chỉ còn lại một mình Tiết Ý Nồng chỉ đạo, ồn ào một lúc cũng giải tán.
Thái hậu sau khi trở về Dưỡng Tức Cung, gọi Hạ Tư Huyền đến.
Hạ Tư Huyền hết lòng bầu bạn, cố gắng tiếp lời, nhìn Thái hậu ưu tư dường như không được vui vẻ, giả vờ trấn an vài câu, "Thái hậu có chuyện phiền lòng phải không?"
"Bị ngươi nhìn ra, haizz! Nói ra thật là mất mặt, ai gia vốn rất xem trọng Hoàng hậu, nào biết nàng ấy làm việc lại lỗ mạng như vậy.
Chuyện đáng lý thật tốt đẹp, lại để cho nàng ấy làm hỏng bét." Thái hậu tức giận đập tay lên bàn.
Đây chính là cơ hội hiếm có để diệt trừ Từ Sơ Đồng, vậy mà cũng không làm cho tốt, còn lưu lại cái di thư quỷ quái gì đó, thật là không thể hiểu nổi.
Lần này tốt lắm, Từ Sơ Đồng một chút hiềm nghi cũng không có, được rửa oan sạch sẽ.
Báo hại bà bị mang danh người xấu.
Thật là, chuyện gì cũng làm không xong, để lại sơ hở khắp nơi, thật ngu ngốc.
Hạ Tư Huyền sớm đoán được tâm ý của Thái hậu, cười nói: "Thái hậu đừng nóng giận, vì chút chuyện này không đáng giá.
Ngài từng chứng kiến những trận đánh lớn, cần những dạng người như thế nào, ngài hẳn rõ ràng nhất.
Đúng là có vài người nhìn bề ngoài có vẻ thông minh nhưng bụng dạ ngu ngốc, sao có thể lãnh hội được thâm ý của Thái hậu đây.".