"Nếu Từ tỷ tỷ cứ tiếp tục như vậy sẽ đắc tội với những người khác.
Ta phải đi nói với tỷ ấy, miễn cho tỷ ấy trở thành đối tượng bị đả kích.
Tiễn Thủy, ngươi thấy ta làm không đúng sao? Tại sao ngươi lại muốn ngăn cản ta chứ?"
Tiễn Thủy lạnh lùng nói: "Sự nhiệt tình của tiểu chủ chưa chắc người ta nghĩ là ý tốt."
"Tại sao?"
"Vậy thì phải hỏi Thái hậu, tại sao Thái hậu không tự đi nói mà lại để cho tiểu chủ đi tìm Từ mỹ nhân.
Chẳng lẽ tiểu chủ chưa từng nghĩ đến lợi hại trong đó? Bây giờ, Từ mỹ nhân là người được hoàng thượng để tâm nhất, nếu ngài đường đột đi nói những lời này, chẳng khác nào kêu người ta chia sẻ vàng trong ngân khố của họ, liệu người ta có đồng ý không?"
Lý Đồng nói: "Nếu có nhiều tiền, chia người khác một ít thì đã là gì?"
"Đó chỉ là suy nghĩ của tiểu chủ, không phải của Từ mỹ nhân.
Mặc dù có nhiều tiền, nhưng không có nghĩa vụ phải chia cho người khác thì sao nào? Chia cho người khác thì gọi là phóng khoáng, thoải mái.
Không chia thì cũng không thể gọi là keo kiệt.
Đó là lựa chọn cá nhân.
Bây giờ Từ mỹ nhân có hoàng thượng, giống như có vô số tài sản, không chia cho người khác thì đó là chuyện của ngài ấy, ngài ấy sai ở đâu, cần gì tiểu chủ đi nhắc nhở? Tiểu chủ có nghĩ, nếu đây là chuyện tốt sao người khác không mở miệng trước? Nếu thật sự tốt như vậy, tại sao Thái hậu không tự mở miệng, còn nhờ vả tiểu chủ nói thay."
Lý Đồng kinh hãi, nói: "Ý ngươi nói Thái hậu muốn ta làm chốt thí?"
"Tiểu chủ biết là tốt rồi."
Lý Đồng rất bực bội, người trong cung quanh co thâm hiểm, nàng sợ hãi vã mồ hôi, liền vội vàng hỏi Tiễn Thủy, "Vậy ta nên làm gì?"
"Tiểu chủ nên học theo Hoàng hậu, bế quan mặc kệ sự đời."
Lý Đồng nghĩ đến không thể đi dạo khắp nơi, thật sự rất nhàm chán.
Nhưng nàng vẫn còn muốn sống, có thể nhàm chán một chút cũng được, thở dài nói: "Nói chung ta và hoàng thượng vô duyên với nhau."
Tiễn Thủy cười nói: "Còn thở là còn gỡ, tiểu chủ vội vàng làm gì.
Có câu nói: người cười cuối cùng là người hạnh phúc nhất! Ngài nhìn Hoàng hậu đi, không phải cái gì cũng đã hiểu rõ rồi sao."
Từ đó, cửa uyển của Lý Đồng đóng kín mít, không đi qua Hồi Xuân Uyển nữa.
Tại Hồi Xuân Uyển, Từ Sơ Đồng đang nằm trên ghế quý phi.
Thu Từ đang gọt táo, lớp vỏ táo mỏng dọc theo lưỡi dao, rũ xuống từng chút một.
Tồn Tích từ ngoài bước vào, Từ Sơ Đồng ngay cả mí mắt cũng không nhúc nhích, chỉ nghe tiếng bước chân đến gần, mới nói: "Ngươi đã trở lại, thăm dò như thế nào rồi?"
Tồn Tích trả lời: "Quả nhiên đúng như tiểu chủ đoán, Thái hậu triệu Lý mỹ nhân qua, muốn khơi mào sự bất hòa giữa các ngươi.
Không biết Lý mỹ nhân sẽ làm gì?"
"Vậy thì cứ quan sát."
Cũng kể từ đó, Lý Đồng lặn mất tăm, không thấy đến Hồi Xuân Uyển nữa.
Mấy ngày trước còn ghé thăm cực kỳ chuyên cần.
Trong lòng Tồn Tích tràn đầy nghi vấn, Từ Sơ Đồng lại cười, xem ra Lý Đồng cũng không phải ngu ngốc, cho dù có ngu ngốc, bên cạnh nàng ấy cũng có vài người hữu dụng, Tiễn Thủy đúng không? Nàng nhớ rõ! Từ Sơ Đồng nhận được báo cáo của cơ sở ngầm, hướng sau lưng ném một thỏi vang, cung nữ kia vững vàng nhận lấy.
"Sau này, bên Nguyên Ương Uyển xảy ra chuyện gì, phải báo ta ngay lập tức.."
"Dạ." Cung nữ kia được ban thưởng, vui vẻ rời đi.
Lúc này, Tồn Tích từ phía sau cây đi ra, "Tiểu chủ, bước tiếp theo chúng ta phải làm sao?"
Làm sao? Nàng tạm thời chưa nghĩ đến.
"A nha, nóng chết, nóng chết." Tiết Ý Nồng từ bên ngoài đi vào, mặt đổ đầy mồ hôi, lấy tay quạt lấy quạt để gương mặt rám nắng đỏ bừng của mình, quay đầu tìm nước trà trên bàn uống, Từ Sơ Đồng xuất hiện ở trước mặt nàng.
"Hoàng thượng tìm cái gì?"
Nàng từ ngoài cửa vừa nói vừa tiến vào, nhìn thấy mặt Tiết Ý Nồng đổ đầy mồ hôi từ trên trán xuống cổ, ngay cả cổ áo cũng ướt sũng.
Tiết Ý Nồng một nắm tay cổ áo để gió lùa vào, nói: "Trẫm khát, muốn uống nước."
Từ Sơ Đồng lệnh Tồn Tích đi nấu nước, hỏi nàng, "Hoàng thượng đi đâu mà cả người đổ đầy mồ hôi?"
"À, cũng không có gì, đi chỗ Ngự lâm quân, đốc thúc bọn họ luyện binh, mình cũng không thể ngồi thảnh thơi thoải mái một mình, để cho bọn họ ở bên ngoài bị nắng cháy đen như mực.
Tốt hơn hết là nên tự mình dẫn dắt, nếu không tương lai bọn hắn chỉ biết là có cấp trên, không biết có trẫm, vạn nhất có binh biến, chẳng khác nào gây thêm phiền phức cho trẫm.
Không bằng lúc này, trẫm xây dựng chút tình nghĩa với bọn họ.
Hơn nữa có trẫm ở đó, vừa có tác dụng giám sát, vừa có thể hiểu rõ tình hình thực tế của bọn họ."
Tiết Ý Nồng nhìn qua nhìn lại, ngạc nhiên nói: "Không biết có phải là ảo giác không, trẫm cảm thấy dạo này Lý mỹ nhân không thường xuyên đến đây nữa."
"Người ta không thể đến, nhất định là có chuyện riêng cần xử lý.
Hình như hoàng thượng rất để ý đến Lý mỹ nhân nha!"
Tiết Ý Nồng cũng biết nàng ấy đang suy nghĩ nhiều, nói: "Trẫm chỉ cảm thấy tính cách nàng ấy ngây thơ, tròn sáng, tán gẫu một chút cũng không gì." Nàng sao có thể có ý tứ gì khác chứ.
Từ Sơ Đồng dĩ nhiên biết, nàng nói: "Hoàng thượng không có ý gì khác, chẳng lẽ người ta có sao? Xem ra ta phải nhìn kỹ ngài mới phải!" Bàn tay nàng tay lạnh, sờ sơ gương mặt của Tiết Ý Nồng, nhất thời Tiết Ý Nồng cảm thấy thư thái rất nhiều.
Tiết Ý Nồng còn xem tay nàng như vật hạ nhiệt, hết lấy má trái dán vào rồi lại đến má phải, cử chỉ vô cùng thân mật.
Từ Sơ Đồng không kiềm được, mỉm cười khi thấy nàng hành động như vậy.
Đưa tay luồn vào cổ áo của nàng, bàn tay từ từ trượt xuống hai vai, khiến cho quần áo Tiết Ý Nồng nới lỏng, lộ ra hai bên bả vai trắng như tuyết.
"Sơ Đồng..." Tiết Ý Nồng không biết Từ Sơ Đồng muốn làm gì, cặp mắt không ngừng chuyển động nhìn theo từng cử động của Từ Sơ Đồng, chỉ thấy Từ Sơ Đồng nhích đến gần nàng, môi dán vào lên bả vai của nàng, nhẹ nhàng hôn lên.
Tiết Ý Nồng hơi khẩn trương, không ngừng nuốt nước miếng, cổ họng không ngừng chuyển động, đầu lưỡi mềm mại quét trên vai, rồi di chuyển lên cằm."Sơ Đồng, có mồ hôi."
Từ Sơ Đồng mỉm cười nhìn nàng, đôi mắt lấp lánh như ánh sao đêm.
Một số hình ảnh lướt qua trong đầu Từ Sơ Đồng.
Khi nàng còn rất nhỏ, nhìn thấy phụ thân lộ ra đôi tay rắn chắc giơ búa lên, từng nhát bửa xuống bó củi, bờ vai rộng lớn, từng giọt từng giọt mồ hôi nhỏ xuống.
Nàng và muội muội, Sơ Ảnh, thường núp phía sau giếng nước sau nhà nhìn lén.
Thời khắc này Tiết Ý Nồng có một sức hấp dẫn khó cưỡng lại với nàng.
Dĩ nhiên những lời như vậy, những thú vui loại này không thể nói cho Tiết Ý Nồng biết.
Trong lòng Từ Sơ Đồng cảm thấy ấm áp lạ kỳ, khóe miệng cong cong nụ cười cười rõ nét, nàng hỏi Tiết Ý Nồng, "Hoàng thượng muốn uống nước không?"
" Ừ." So với thường ngày, nàng cảm thấy bây giờ khát không thể tả.
Từ Sơ Đồng cười khanh khách, một khắc sau liền hôn lên đôi môi của Tiết Ý Nồng.
Tiết Ý Nồng ngạc nhiên trong chốc lát, thì ra cái gọi là "nước" của Từ Sơ Đồng là đây, không kiềm chế được ôm eo nàng ấy càng chặt, để hấp thụ càng thêm nhiều nước.
Tồn Tích bưng ấm trà vào cửa, vừa định mở miệng thì bắt gặp hình ảnh hai người hôn nhau nhiệt huyết.
Những gì muốn nói sắp trào ra khỏi cổ họng phải ngậm trở lại.
Nàng lấy bình trà che lại tầm mắt của mình, nhưng vẫn không kiềm chế được, len lén nhìn một chút.
Lắc lắc đầu cảm thán: nàng mới đi ra ngoài có một chút thôi, nấu nước đâu mất bao nhiêu thời gian, vậy mà hai người này cũng ráng tranh chút thủ cơ hội này mà thân mật.
Lúc nãy, nàng còn đặt hàng tá dấu hỏi, chuyện nấu nước cỏn con này sao không kêu người khác mà lại kêu nàng làm thì ra là nương nương muốn tống nàng đi, giờ lộ tẩy hết rồi nhé, nương nương.
Tầm mắt quay trở lại nhìn hai người đó.
Tồn Tích nhìn chằm chằm bả vai bị lộ hàng của Tiết Ý Nồng, trong lòng thầm kêu "Đẹp quá", y phục nửa che nửa hở thế này, nhìn hấp dẫn không thôi.
Tuy nhìn có vẻ hơi yếu ớt, dạng thiếu niên mỹ mạo.
Thấy Tiết Ý Nồng bế cả người Từ Sơ Đồng lên, loại mạnh mẽ hấp dẫn này, khiến cho cặp mắt của Tồn Tích lấp lánh như bắt được vàng.
Tâm linh hoàn toàn bị chinh phục.
Hai tay nàng ôm lấy ấm trà làm động tác như tôn thờ.
Hoàng thượng nhìn vậy mà lù đù vác cái lu mà chạy nha.
Cảm giác sức lực cả người nhưng bị rút đi.
Nàng chỉ là khán giả thôi mà nhìn cũng muốn trúng độc, nhưng nàng cảm thấy vẫn chưa cực đã.
Tiết Ý Nồng ôm chặt lấy Từ Sơ Đồng, không ngừng thở hổn hển, nhưng không có thêm bất kỳ động tác nào.
.....Ủa, sao lại dừng đột ngột vậy?
Tồn Tích muốn hỏi, Từ Sơ Đồng cũng hỏi, "Hoàng thượng không thích thiếp sao?"
"Không có, chợt nhớ ra, đổ rất nhiều mồ hôi, người hôi thối."
Từ Sơ Đồng biết đây là Tiết Ý Nồng mượn cớ.
Đổ mồ hôi cái gì, nàng là bị hấp dẫn bởi mùi mồ hôi nha.
Nếu không thì nhìn như kẻ bệnh hoạn, không có sức lực gì hết.
Nàng giả vờ tin tưởng lý do sứt mẻ này, "Vậy thì lần sau đi, lần sau thiếp sẽ ăn sạch hoàng thượng." Không muốn bị từ chối ba lần bốn lượt nữa, Từ Sơ Đồng hẹn thời gian.
Tiết Ý Nồng bị nói khiến cả gương mặt đỏ bừng.
Những lời nên thốt ra từ miệng nàng mới phải chứ? Nhưng mà làm sao để ăn, nàng vẫn chưa tìm ra được bí tịch.
Len lén đọc sách cấm, dược thư cũng mượn xem thử, không có nha.
Chẳng lẽ cổ nhân ăn chay mà sống, không có nghiên cứu gì sao?
Từ Sơ Đồng giúp Tiết Ý Nồng chỉnh trang lại y phục.
Nàng không có rộng lượng để người khác nhìn thấy nha.
Lúc này, Tồn Tích ho khan một tiếng, thông báo sự tồn tại của bản thân.
"Hoàng thượng, tiểu chủ, trà đây." Nàng đến gần bàn, lấy hai tách trà lên, đổ hơn nửa ly, đưa cho hai người.
Đợi hai người bọn họ uống xong, nàng mới nói: "Hoàng thượng, hôm nay thời tiết nóng quá, có muốn tắm rửa cho mát mẻ một chút không."
Tiết Ý Nồng thật thà 'Ừ', cả người đổ đầy mồ hôi, nhớp nhúa.
Nàng thật sự rất muốn tắm rửa.
Từ Sơ Đồng lại hiểu được thâm ý của Tồn Tích, chê trách: "Ngươi nói nhảm gì đó, còn không đi chuẩn bị nước ấm cho hoàng thượng."
Tiết Ý Nồng khó khăn uống vài chén, rồi nhanh chóng đi tắm rửa.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Tồn Tích bèn không thèm giấu diếm gì."Nương nương định ăn sạch hoàng thượng sao? Quả thật, hoàng thượng vóc dáng không tệ nha." Tồn Tích tỏ vẻ khao khát, dáng vẻ này, làn da trắng bóc, sự mạnh mẽ kia, không ngừng khen ngơi.
"Nhưng mà nô tỳ thật sự không hiểu, tại sao lúc nãy hoàng thượng còn kiềm nén?" Chẳng lẽ là không được? Nàng cảm thấy thiếu chút nữa hoàng thượng ẵm nương nương áp trên bàn, sao bỗng nhiên dừng lại đột ngột, ứa gan như vậy chứ?
"Ngươi còn dám hỏi ta tại sao, ta chưa hỏi ngươi.
Bí tịch ta nghiên cứu bữa giờ, họa hết mấy ngày, ngươi đã gửi đi chưa? Phiên bản gì cũng được phải gửi đi hết cho ta." Nhìn tình cảnh của Tiết Ý Nồng, cũng biết là kiến thức chưa đủ, tạo thành sự thiếu tự tin, không phải nàng đã lén lút chuẩn bị sẵn hết rồi sao.
"Đâu cần phải phiền phức như vậy.
Ngài với hoàng thượng xem sách cùng nhau, không phải sẽ thú vị hơn sao? " Tồn Tích nghĩ như chuyện đương nhiên.
"Thú vị cái đầu ngươi, ngươi làm như vậy thể diện của hoàng thượng để đi đâu.
Chẳng khác nào vạch chừng ngài ấy thiếu kiến thức về chuyện ấy, mà ta thì suốt ngày nghiên cứu mấy chuyện đó, thậm chí còn giỏi hơn ngài ấy.
Ngài ấy sẽ nghĩ về ta như thế nào đây? Ta thật vất vả mới xây dựng được một hình tượng đứng đắn, đoan trang, hiền huệ, mỹ lệ như vậy.
Ngươi còn muốn đạp đổ sao?"
Từ Sơ Đồng gõ nhịp nhịp trên bàn.
Tại sao ngay cả Tồn Tích cũng không thông suốt, lẽ nào Tiết Ý Nồng quá khờ khạo, chậm chạp.
Tuy Tồn Tích nghe hiểu, nhưng có mấy lời càng nghe càng hoang mang.
Nương nương nhà nào từ khi nào để ý đến cái nhìn của người khác, cái gì mà hình tượng đoan trang.
Tóm lại là nương nương nhà nàng muốn xây dựng hình tượng gì đây? "Nương nương, rốt cuộc ngài xây dựng hình tượng hiền lương thục đức, nết na thùy mị sao?"
"Khong quan trọng là hình tượng gì, chỉ cần không giống quá khứ là được.
" Để phù hợp với hoàn cảnh quá khứ, cần một kẻ hồng nhan họa thủy.
Cuối cùng là làm cho Tiết Khinh Y tráng niên mất sớm, danh dự bị bôi nhọ, xấu xa không thể tả.
Nhưng bây giờ là muốn sống chung với người mình yêu thương, làm sao có thể mà tiếp tục duy trì hình tượng xấu xa trước đó chứ? Nàng luôn thể hiện bản thân là một phụ nữ hiền lành, chính khí, thuần khiến trước mặt Tiết Ý Nồng.
Hình tượng đơn giản là quý phái, vừa hiền huệ, đức hạnh và thục đức.
Đây hoàn toàn là cần thiết để cùng nhau bầu bạn suốt đời.
Dĩ nhiên mấy lời không biết xấu hổ như vậy sao có thể nói cho Tồn Tích biết, tránh để cho nàng ấy chế giễu mình.
"Tóm lại, ngươi phải nghĩ ra cách đem toàn bộ sách đó đưa cho Lạc Nhạn, để Lạc Nhạn làm chuyện tiếp theo là đưa cho hoàng thượng.
Về cách đối phó với Lạc Nhạn, ta tin tưởng ngươi nhất định có thể làm tốt.
Nếu nói không được, ta không ngại ngươi nghĩ cách ép nàng ấy.
Ngươi biết rồi đó, đối với nữ nhân, thân thể vẫn thành thật hơn so với miệng.
Ta tin tưởng sau này nàng ấy sẽ ngoan ngoan nghe lời ngươi"
Tồn Tích la lớn, "Nương nương, người ta thích ấm trà nha."
"Yên tâm, ta sẽ thưởng nhiều ấm trà cho ngươi."
Tồn Tích: "...!Trinh tiết của người ta a, ngài muốn cho nó nát bét sao?" Bất quá lần trước đã nói chuyện với Lạc Nhạn, nàng ấy không thích nữ tử, cho nên chiêu này là không dùng được rồi.
Nàng nhất định sẽ dùng tình động tâm, dùng lý động não, ("Động chi dĩ tình, hiểu chi dĩ lý") nhấn mạnh tầm quan trọng của việc cho hoàng thượng đọc sách ảnh.
Việc này là quốc gia đại sự, liên quan đến cả nước, toàn thể nhân loại.
Nàng tin tưởng Lạc Nhạn cô nương nhất định sẽ hiểu rõ đại nghĩa mà đáp ứng ngay lập tức.
Thậm chí còn hợp tác với nàng cố gắng làm tốt nhất những gì liên quan đến chuyện hạnh phúc của toàn nhân loại này.
Sau khi được Từ Sơ Đồng giao nhiệm vụ, Tồn Tích cũng không biết nói gì hơn ngoài việc 'cam đoan hoàn thành nhiệm vụ'.
Trong một ngày, Tồn Tích đem tất cả sách ảnh cho vào một chiếc hộp nhỏ.
Thậm chí nào còn cài khóa trên hộp đề phòng trường hợp bị vô tình va chạm làm cho đồ vật trong đó rơi ra ngoài.
Nàng còn dùng rất nhiều giấy dầu bao lại để tránh bị ngấm nước khi rơi xuống nước.
Sau khi hoàn tất, lắc eo đi tìm Lạc Nhạn.
Còn không quên vén vén tóc mai tạo hình ảnh phong tình khi bắt gặp một đoàn binh ca ca đi ngang qua.
Trời ơi, gương mặt rám nắng, ngũ quan như tạc tượng, khoác lên mình bộ khôi giáp, tay cầm trường mâu, soái không góc chết.
Chỉ cần nghĩ đến, bên dưới khôi giáp là một cơ thể lực lượng, bắp thịt cuồn cuộn, lồng ngực nở nang, cơ bụng rắn chắc.
Nếu được nằm lên, đưa tay sờ sờ, cảm giác thật vi diệu nha.
Tồn Tích chảy nước miếng, nhỏ giọng ngâm nga, "Con mèo của nhà ai đây, nữ nhi nhà ai mà không mang theo nụ cười...!" Nàng rất muốn đẩy ngã các binh ca ca.
Nhưng không biết làm sao, toàn bộ mọi người trước mặt đều biến thành gương mặt của Tiết Ý Nồng, " Vẫn là hoàng thượng tốt nhất, sau khi gặp được hoàng thượng, người tình trong mộng đều chỉ là hoàng thượng thôi.
Xấu hổ chết được."
Mải mê đắm chìm trong tình yêu sét đánh, nàng không phát hiện ra đã đến Cẩm Tú Cung từ bao giờ.
Nàng tiến vào cũng không có ai bước ra ngăn cản, thậm chí còn lên tiếng chào hỏi, "Tồn Tích tỷ, sao rảnh sang đây vậy?"
"Tìm Lạc Nhạn, nàng ấy có ở trong đó không?"
"Có nha.
Hoàng thượng mới vừa đi tẩy rửa Lạc Nhạn cô nương đang thu dọn đồ đạc."
Có đó nha, vậy là tốt quá rồi.
"Ta đang muốn tìm nàng ấy." Nàng đi theo chỉ dẫn mà tìm Lạc Nhạn.
Tồn Tích thấy cửa đang mở, cố ý ho khan hai tiếng, "Lạc Nhạn, tỷ tỷ đến thăm ngươi, ngươi đâu rồi?"
Vừa nghe thấy giọng nói của Tồn Tích, da gà da vịt của Lạc Nhạn nổi lên hết trơn.
Mỗi lần Tồn Tích đến tìm nàng đều không có chuyện gì tốt đẹp hết.
Thật sự muốn dứt khoát không dính dáng đến nàng ấy.
Nàng bỏ vật trong tay xuống, "Ngươi đến đây có điều gì cần chỉ giáo?" Nàng lanh tay lẹ mắt phát hiện Tồn Tích đang ôm một cái hộp được đóng gói rất kỹ.
Mặc dù hiếu kỳ, nhưng trực giác nói cho nàng biết, tò mò sẽ hại chết người.
Lạc Nhạn cố gắng hết sức tỏ vẻ thờ ơ, lãnh đạm, tránh tạo cơ hội cho Tồn Tích nói năng bậy bạ làm ngượng ngùng.
Tồn Tích cười nói: "Ngươi nói thử xem? Ta có thứ tốt đưa cho ngươi." Nàng lấy cái hộp trong tay ra, giơ lên trước mặt Lạc Nhạn, "Chúng ta cùng nhau mở ra xem nha?"
"Không cần, những thứ đó ta có nhiều lắm rồi.
Thật sự không cần lấy thêm..." Lạc Nhạn dứt khoát từ chối, nhưng Tồn Tích rất cứng rắn.
Bởi vì nàng căn bản không phải là trưng cầu ý kiến của nàng ấy, chỉ là hỏi cho vui, trực tiếp tiến vào.
Lạc Nhạn không có cách nào ngăn nàng ấy lại.
Mọi người đều quen biết, mặc dù rất muốn trực tiếp đuổi nàng ấy ra ngoài, nhưng nếu làm như vậy thì thật không tốt chút nào.
"Mở ra xem trước, hay hay không tính sau."
Lạc Nhạn thấy Tồn Tích làm bộ làm tịch, mở khóa ra, cúi đầu nhìn một chút, bị Tồn Tích bắt được.
Nàng không thể làm gì khác hơn là xem thử là cái gì.
Chỉ thấy Tồn Tích mở rất nhiều lớp giấy dầu ra, mới thấy được đồ vật bên trong, đúng là không ngoài suy đoán, lại là sách nhỏ, không cần nhìn cũng biết nội dung bên trong là gì.
Trong lòng nàng chỉ có thể nói: "Lại nữa rồi!!!!"
"Chuyện xưa phiên bản mới, thông tục dễ hiểu, nếu ngươi không thích, có thể đề cử cho hoàng thượng."
Trời đất, còn kêu nàng đề cử cho hoàng thượng, chê nàng chán có đầu trên cổ rồi sao.
"Hoàng thượng làm gì mà thích mấy cái này, làm bẩn mắt ngài ấy."
Tồn Tích cười lạnh, "Sao ngươi biết hoàng thượng không thích.
Ta nhớ hoàng thượng khi xem quyển sách nhỏ kia còn khen họa thật đẹp.
Ngươi không nên dùng trình độ thưởng thức thấp kém của mình mà đánh đồng với tiêu chuẩn cao cấp hoàng thượng chứ.
Ngươi chỉ nhìn thấy nam nữ hoan ái, hoàng thượng có thể thấy những thứ khác như cốt truyện, phong cách họa, thủ pháp, tình tiếp hợp lý.
Hơn nữa hoàng thượng đã trưởng thành, việc sủng ái phi tử cũng là chuyện sớm hay muộn.
Ngươi muốn ngài ấy bị người ngoài cười chê, bôi nhọ sao? Xem như người khác không chê cười, chẳng lẽ hoàng thượng không tự ti sao? Ngài ấy là hoàng thượng, chuyện đơn giản như vậy, nếu làm không tốt, sẽ tạo bóng ma tâm lý, tổn hại đến lòng tự ái của nam tử hán đại trượng phu."
Tồn Tích cảm thấy bản thân nói rất đạo lý nha, nhưng Lạc Nhạn chỉ nghĩ: ủa, hoàng thượng là nữ tử, làm sao có thể xảy ra tình huống sủng ái phi tử trong truyền thuyết được.
Tồn Tích thấy Lạc Nhạn thờ ơ, không thể làm gì khác hơn là kích bác nàng.
"Hay chúng ta đánh cược đi, ngươi dám không?"
"Cược gì?"
"Ta cược hoàng thượng nhất định sẽ đọc.
Nếu là ta thắng, ngươi sẽ giặt tiết khố cho ta trong một tháng.
Nếu ta thua, ta sẽ đi tìm đối tượng cho ngươi." Theo quan điểm của Tồn Tích, đây là một phi vụ đôi bên cùng có lợi nha.
Theo quan điểm của Lạc Nhạn, hoàng thượng tuyệt đối sẽ không xem mấy loại sách thấp kém, hủy diệt tam quan, dung tục này.
Cho nên, nàng chắc mẩm là thắng chắc! Đến lúc đó còn có cơ hội trừng trị Tồn Tích.
" Được!"
Hai người muốn hành động, nhưng quan ngại những người tới lui bên cạnh Tiết Ý Nồng.
Nếu trúng xui, bị người khác phát hiện hoàng thượng đọc sách loại này, chỉ sợ ảnh hưởng không nhỏ đến hình tượng anh minh thần vũ của hoàng thượng.
Cho nên sau khi thảo luận, hai người quyết định, lấy quyển sách Tiết Ý Nồng hay đọc, thay đổi nội dung trong đó.
Hai người cẩn thận dùng bột dán bìa lại, đặt ở nơi Tiết Ý Nồng thường hay đọc sách.
Sau khi làm mọi việc thỏa đáng, thu dọn hiện trường gọn gàng, sạch sẽ.
Hai người tìm chỗ trốn, chờ đợi Tiết Ý Nồng quay lại.
Sau khi Tiết Ý Nồng tẩy rửa xong, quay trở lại, gọi vài tiếng, "Lạc Nhạn..." Trước khi đi, nàng có nghe Lạc Nhạn nói muốn thu dọn đồ đạc, nhìn quanh, giống như chưa thu dọn gì hết, cứ vậy mà bỏ đi sao.
Nàng lau khô tóc, ngồi tại chỗ nghỉ ngơi, tiện tay lấy một quyển sách.
Tồn Tích và Lạc Nhạn núp ở trong bóng tối nhìn thấy, cực kỳ khẩn trương, não như chết lặng, dồn toàn bộ sự chú ý lên động tác của Tiết Ý Nồng.
Tồn Tích đứng ở sau lưng Lạc Nhạn, khoác hai tay lên vai của Lạc Nhạn.
Ban đầu còn khoác hờ, sau đó vì quá khẩn trương, mà ra sức bóp chặc bả vai của nàng ấy.
Lạc Nhạn hô đau, vỗ vỗ tay của Tồn Tích.
Hai người trợn to hai mắt nhìn nhau, chờ đợi kết quả.
Sau khi Tiết Ý Nồng mở sách ra, phát hiện nội dung bên trong đã thay đổi hoàn toàn.
Còn tưởng rằng mình nhìn lầm, nhưng xem lại bìa sách, đây đúng là quyển mình hay đọc, chuyện gì đã xảy ra? Tiết Ý Nồng gọi Nhậm công công, "Có người vào đây sao?"
Nhậm công công mới vừa đi nhà xí vào, nên cũng không biết chuyện gì đã xảy ra ở trong này, hắn nói: "Không có, nô tài vẫn luôn canh giữ bên ngoài, không có thấy người nào đi vào đây."
"À, Vậy ngươi đi ra ngoài trước đi."
Nhậm công công bị hỏi như vậy, không hiểu đầu cua tai nheo gì, lẩm bẩm vài câu rồi đi ra ngoài.
Tiết Ý Nồng nhất thời cũng không nghĩ ra là người nào đưa vật này, chẳng lẽ là Lâm Hồng Liên sao? Lúc trước nàng có hỏi thử Lâm Hồng Liên, nhưng nàng ấy cũng không có kinh nghiệm gì.
Hỏi người chưa từng biết yêu đương thật đúng là vô nghĩa.
Nàng cũng không thể đi hỏi người khác, nên cứ dây dưa, rất lâu không có thêm động tĩnh nào hết.
Ôm mỹ nhân trong lòng, nhịp tim cũng sắp vượt qua 180 mà vẫn phải cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh.
Cầm quyển sách nhỏ trong tay, Tiết Ý Nồng chột dạ nhìn xung quay, thấy không có ai chú ý, vội vàng mở ra.
Trời ơi, đây là phiên bản nữ nữ, phong cách vẽ lãng mạn, tươi tắn, màu sắc hết sức nhã trí, nhìn không cảm thấy dung tục, mặc dù nội dung bình thường, Tiết Ý Nồng không kiềm chế đọc lại vài lần.
Trên đời này còn có người có thể đem những gì bình thường nhất họa đến diễm lệ, chân thật, sống động như vậy, nếu nàng nhớ không lầm, trong lịch sử chỉ có duy nhất một người.
Người nọ hẳn gọi Thân Nhuận Phúc.
Nàng cẩn thận xem lại mấy lần, cẩn thận ghi nhớ tất cả kỹ thuật và đọc kỹ các ghi chú tỉ mỉ mấy lần, cho đến khi lĩnh hội được phần khoai nhất là thân tâm thể.
Lạc Nhạn không tin vào mắt mình, Tồn Tích thiếu chút nữa bật cười.
Lạc Nhạn không dám tin hoàng thượng yêu thích loại sách nhỏ này đến mức không rời tay.
Nàng nào biết Tiết Ý Nồng có nỗi khổ tâm không người hướng dẫn, cực kỳ buồn phiền, khó chịu.
Quyển sách nhỏ này như một liều thuốc an thần, Tuy chưa có hành động thực tế, nhưng trong lòng hiểu rõ nên làm gì.
Nhìn kỹ lại nét chữ, hình như bản thân đã từng thấy qua.
Không kiềm được bật cười thành tiếng.
Nếu nàng nhớ không lầm, trong tay Lạc Nhạn cũng từng có một quyển sách nhỏ tương tự, còn rơi vào tay nàng, nét chữ nhỏ nhắn, thanh tú trên đó.
Đây không phải là Từ Sơ Đồng viết sao?
Vì mình, nàng ấy thật đúng là hao tổn tâm huyết.
Nàng không kiềm được cảm giác ngọt ngào dâng trào trong lòng.
Đóng quyển sách lại, đặt nó sang một bên, bỗng nhiên đứng dậy bước ra ngoài.
Tồn Tích và Lạc Nhạn thấy nàng rời đi, hai người mới bước ra khỏi chỗ ẩn núp.
Hai người đứng núp lâu, hai cái chân tê rần, không cách nào đi được, phải dìu dắt lẫn nhau, giậm chân vài lần, máu huyết mới lưu thông.
Tồn Tích hỏi: "Ta nên nói gì bây giờ?"
Lạc Nhạn chấp nhận thua cuộc, nhưng có chút oán trách, "Không ngờ hoàng thượng lại là người như vậy." Cảm thấy mất mác vì nhìn lầm một người.
Tồn Tích khuyên giải, "Ngươi không nên bởi vì hoàng thượng xem quyển sách nhỏ mà cảm thấy ngài ấy là người xấu xa.
Nhân phẩm tốt hay xấu cũng không phải do xem những quyển sách này mà ra.
Nếu hắn là kẻ hoang dâm vô đạo tự nhiên không kiềm chế, muốn thật nhiều.
Nếu chỉ vì ân ái thì cũng không sao.
Nếu trong lòng ngươi sợ những thứ này, chỉ sợ so với bất kỳ ai, ngươi còn yêu thích hơn.
Giống như mấy vị đạo đức phu tử, ngoài miệng thì phun châu nhả ngọc, nhưng trong lòng toàn nghĩ nam đạo nữ xướng ("nam thì trộm cắp, nữ thì bán dâm").
Theo ý ta, thân thể hoàng thượng của chúng ta khỏe mạnh, nội tâm cũng rất khỏe mạnh, đường đường chánh chánh, có cái gì không tốt chứ? Dù sao, phu thê hòa thuận, gia đình hạnh phúc.
Đừng suy bụng ta ra bụng người.
Đây là ân huệ vô cùng lớn.".