Con ngươi Từ Sơ Đồng mở to ra, người này đến bây giờ vẫn không từ bỏ, vẫn muốn lợi dụng nàng, vẫn muốn đem sinh mạng của nàng vắt đến sức cùng lực kiệt.
Nhưng mà hai tiếng 'Sơ Đồng', đã thật lâu rồi nàng không có nghe, lúc này nghe vào tai như mộng như ảo, tựa như trở lại cuộc sống trước kia.
Từ Sơ Đồng cự tuyệt, "Bổn cung cùng tân hoàng chính là thúc tẩu."
Tiết Khinh Cầu lơ đễnh nói, "Ngươi quên Dương quý phi rồi sao? Nàng ấy là gì của Đường Minh Hoàng? Sơ Đồng, sự thành là do con người, ngươi phải cố gắng giúp ta, chỉ có ngươi mới có thể giúp ta, nếu không, ta làm Vương gia thì có ý nghĩa gì, ngươi xem, bọn họ cũng không để cho ta đến gặp ngươi."
Hắn vội vàng muốn biểu đạt cái gì, muốn dùng tình cảm trong quá khứ của hai người làm sợ dây liên hệ.
"Vậy sao ngươi còn muốn đem ta đưa đến nơi này?"
Nếu không thấy được mặt, tại sao còn muốn đưa đến nơi không gặp nhau được, bọn họ nói nhiều quá.
"Ngươi phải biết, ta là thân bất do kỷ, ngươi cho rằng ta nguyện ý sao? Ở trên đời này, trừ mẫu phi, người ta nhớ nhất chính là ngươi.
Nếu không thì làm sao cho đến bây giờ bên cạnh ta cũng không có một nữ nhân, nỗi lòng của ta, ngươi vẫn chưa hiểu sao?"
Tiết Khinh Cầu một mảnh thâm tình, ít nhiều cũng đánh động được Từ Sơ Đồng.
"Ngươi không cần phải như vậy."
"Ta muốn ngươi biết, ngươi đáng giá để ta làm như vậy.
Nếu lần này ngươi rời đi, người bên ngoài sẽ bỏ qua cho ngươi sao.
Ở trong lòng bọn họ, ngươi là gian phi, là một nữ tử hại dân hại nước, bọn họ muốn gϊếŧ ngươi còn không kịp.
Sao có thể cho ngươi đi tìm muội muội của ngươi.
Ở lại hoàng cung, ngươi ít nhất được an toàn, nếu được tân hoàng sủng ái, ngươi mới càng có nhiều cơ hỏi để thăm dò tung tích của Sơ Ảnh.
Sơ Đồng, ngươi phải hiểu, chúng ta đã không có đường lui từ lâu rồi.
Ngươi xem, chút xíu nữa ta đã thuận lý thành chương ngồi lên vị trí kia.
Nhưng cuối cùng lão bà kia cũng can thiệp, không để cho ta được như ý, ai biết tiếp theo bà ấy sẽ làm gì?"
Từ Sơ Đồng thừa nhận, Tiết Khinh Cầu là bất đắc dĩ.
Chẳng lẽ nàng cũng không phải như vậy sao.
Trên đời này bất đắc dĩ cũng không phải là chỉ có một mình hắn.
Nàng dù sao cũng chỉ là một nữ tử, sống trong thâm cung, mỗi ngày trôi qua như đi trên một lớp băng mỏng, người ngoài nhìn vào thì thấy nàng được sủng ái vô hạn, nào có ai biết trong lòng nàng đau khổ thế nào.
Nằm bên cạnh một người mình không thương là một loại dày vò.
"Hãy nghĩ về muội muội của ngươi, Sơ Đồng.
"
Tiết Khinh Cầu đi, một lần nữa hắn lại lấy tình yêu, tình thân làm thiên la địa võng nhốt nàng vào.
Sự do dự của Từ Sơ Đồng đã giải thích tất cả.
Tiết Khinh Cầu nhìn bầu trời xanh thẳm trên đỉnh đầu, lòng tràn đầy tự tin, sớm muộn sẽ có một ngày, nơi này sẽ là của hắn.
Sau khi Tiết Khinh Cầu rời đi, Từ Sơ Đồng ở trong Cẩm Tú Cung, ngẩn người cả ngày, không nhúc nhích.
Nàng nhớ tới lời phụ thân, nam nhi chí tại bốn phương.
Nhưng phụ thân không hiểu tâm tư của mẫu thân.
Tiết Khinh Cầu cũng không hiểu tâm tư của nàng.
Nữ nhi chẳng qua chỉ là "nguyện có một tấm chân tình, cả đời không cách xa", hay là 'Chấp tử chi thủ, dị tử giai lão' mà thôi.
Nguyện vọng rất đơn giản, nhưng để đạt được sao mà khó quá.
Trong mắt Tiết Khinh Cầu chỉ có ngôi vị hoàng đế, còn nàng đâu ?
Tồn Tích ở bên cạnh, nghe hết thảy cuộc nói chuyện của hai người, hỏi: "Nương nương, ngài không muốn lưu lại sao? Nhưng nô tỳ cảm thấy Vương gia nói không có sai, ngài ra bên ngoài, so với ở lại chỗ này càng nguy hiểm hơn, không có Hoàng thượng che chở, ai còn để ngài vào mắt, bọn họ chỉ biết bắt nạt ngài thôi."
Tồn Tích là người của Tiết Khinh Cầu, nhưng nàng ấy cũng là tâm phúc của Từ Sơ Đồngi.
Tồn Tích thấy Từ Sơ Đồng đang dao động, nên muốn nói thêm vài câu, mà những lời này có thể xem là đại nghịch bất đạo
"Xem như ngài không muốn làm theo lời của Vương gia, nhưng muốn thoát khỏi hắn, ngài cũng cần dựa vào Hoàng thượng, dựa vào người mạnh nhất trên cõi đời này.
Như vậy khi tìm được muội muội của ngài, mới mong bình an."
Chỉ bằng lời này, Tồn Tích đã phản bội Tiết Khinh Cầu.
Chính nàng ấy biết, Từ Sơ Đồng sao mà không biết cho được.
Những lời này của Tồn Tích giúp nàng ra quyết định.
Nàng hết sức cảm kích nắm tay nàng ấy nói, "Tồn Tích, cám ơn ngươi."
Tồn Tích ngấn lệ , "Nương nương hiểu được là tốt rồi."
Buổi tối, Nhậm công công dẫn theo rất nhiều người tới, thưởng Cẩm Tú Cung rất nhiều thức ăn, những thứ kia đồ chơi nho nhỏ hắn cũng không dám nhìn, không biết được tân hoàng đang chơi trò gì.
Từ Sơ Đồng cũng hết sức kinh ngạc, "Nhậm công công, đây là?"
Nhậm công công nhắm mắt nói: "Hoàng thượng nói lần này nương nương xử lý sự việc không tệ, đặc biệt thưởng cho ngài, tiểu lễ vật, không đáng kể, hy vọng ngài không chê."
Từ Sơ Đồng cười nói: "Bổn cung nào dám? Ngài thay Bổn cung đa tạ Hoàng thượng hậu ái."
" Dạ." Nhậm công công để cho hạ nhân đem đồ vật vào trong cung, lúc này mới dẫn người rời đi.
Tồn Tích nhìn trên bàn đầy đồ ăn vặt, tiểu lễ vật, khóe miệng cong lên nở nụ cười.
"Nương nương, quả nhiên nô tỳ nói không sai.
Tân hoàng vô cùng thưởng thức ngài, những vật nhỏ này không đáng giá gì, nhưng là khó có được tâm ý của hắn." Những thứ đồ ăn vặt cũng không phải là đồ trong cung, mà là từ biên thùy, cũng không gì mới mẻ, chỉ là mấy loại đậu tằm, đậu nành, những thứ ăn vặt, còn có mấy món đồ chơi của tiểu cô nương.
Từ Sơ Đồng không khỏi bực mình, "Hắn xem ta là tiểu cô nương."
Tồn Tích ha ha cười to, hiếm thấy nương nương có tính hờn mát của tiểu hài tử.
Dáng vẻ này nếu để người ngoài nhìn thấy, ai mà tin đây là gian phi, đây rõ ràng cô nương đang giận dỗi.
Tồn Tích kéo nàng ngồi xuống, "Khó có được tâm ý của Hoàng thượng, như vậy cũng tốt, tránh cho chúng ta mất tâm tư đi lấy lòng hắn.
Hắn có lễ vật đến, chúng ta cũng có lễ vật đi, có qua có lại, mới gọi là có tình ý."
Từ Sơ Đồng nhận được lễ vật, cũng chỉ truyền lời tạ ơn đến Nhậm công công.
Tiết Ý Nồng trơ mắt nhìn Nhậm công công, "Nàng ấy không nói thêm gì khác?" Không phải nói trước kia nàng ấy hống tiên hoàng đến rất vui vẻ sao, làm sao khi nàng ở đây, nàng ấy chỉ nói mấy câu như vậy.
Nhậm công công lắc đầu.
" Được rồi, trẫm rất bận, không có thời gian suy nghĩ những thứ này.
Ngươi phái người chiếu cố chu đáo các vị phiên vương, cho bọn họ đi dạo một chút, giải sầu một chút, đừng cho bọn họ có cơ hội gây rắc rối."
Trước mắt, các vị phiên vương này tương đối quan trọng, đợi sau 49 ngày, những phiền toái này sẽ rời kinh, nàng có lẽ sẽ ung dung một chút.
Tiết Ý Nồng thở dài, đưa tay bưng tách trà lên uống, một mặt để cho Lạc Nhạn xoa bóp bả vai, làm việc quá lâu, cũng không tốt cho cột sống.
Lạc Nhạn vừa xoa bóp vừa hỏi: "Hoàng thượng, tối nay để nô tỳ hầu hạ ngài ngủ?"
" Ừ, phòng lớn quá, trống rỗng khó chịu."
Nhậm công công: "..."
Những lời này nói ngay trước mặt hắn thật sao? Thật là không có cố kỵ gì sao.
Lạc Nhạn xoa bóp bả vai cho Tiết Ý Nồng xong thì đi chuẩn bị nước tắm.
Hoàng thượng thân phận đặc thù, không thích hợp quá nhiều người hầu hạ, cho nên nàng ấy phá lệ bận rộn và vất vả.
Mấy ngày nay, nàng ấy ngủ ở gian ngoài, ngủ say như một con heo, có ai ném nàng ấy ra ngoài, nàng ấy cũng không hề biết.
Thật xấu hổ! Chờ đoạn thời gian khó khăn này trôi qua, nàng ấy dự định sẽ đem vài người tâm phúc trong Vương phủ đến đây làm thủ hạ cho mình để tiết kiệm sức lực.
Lạc Nhạn nhìn ánh mắt Nhậm công công có chút e ngại.
Trời đất, lão thái giám rốt cuộc đang suy nghĩ gì, mình là rất trong sạch, đừng nghĩ mình sẽ bò lên giường của Hoàng thượng chứ, sao có thể được?
Đó cũng phải là thê thiếp cao quý của Hoàng thượng a! Giỏi tưởng tượng a!
Đáng tiếc Hoàng thượng của chúng ta cũng không thể làm gì mình! Lạc Nhạn nhún vai hờ hững..
Ẩm thực, cuộc sống hàng ngày của Tiết Ý Nồng đều do một mình Lạc Nhạn chiếu cố, khó tránh khỏi gây chú ý đến các vị phi tử rình rập khắp nơi.
Dù sao Hoàng thượng cũng trẻ tuổi, bên người không có một người chăm sóc sao được? Chẳng qua là yêu nghiệt Từ quý phi chưa có động tĩnh, cũng không thấy nàng ấy rời cung, xem ra là cũng đang đánh bàn tính như bọn họ.
Chỉ e là cũng đang chờ cơ hội mà hành động thôi!
Từ quý phi bất động, các nàng kiên quyết bất động.
Từ quý phi điều động, các nàng muốn đoạt ngay trước mặt.
Vì vậy mà những ngày qua, trước cửa Cẩm Tú Cung thường có một vài người ở cung khác lấp ló.
Tồn Tích kịp thời đem chuyện này nói cho Từ Sơ Đồng, "Nương nương, ngài thấy thế nào ? Mọi người cũng đều đang canh chừng ngài.
Lần trước Hoàng thượng đưa chúng ta mấy món ăn vặt, chúng ta có phải cũng nên đưa lại một chút gì không."
Từ Sơ Đồng nói: "Còn không phải sao, gần đây cuộc sống của Hoàng thượng như thế nào, bên ngoài có đại nhân nào làm khó không ?"
"Nô tỳ không có nghe thấy.
Mấy ngày này Hoàng thượng vì tiên hoàng mà túc trực bên linh cữu, còn nữa là tranh thủ thời gian làm quen với sự vụ, cũng chưa kịp cùng các đại thần chạm mặt, tạm thời không có việc gì gấp.
Ẩm thực thường ngày do nha hoàn mang theo từ Vương phủ hầu hạ.
Chẳng qua là hàng đêm, hai người ngủ chung một chỗ, gây không ít gièm pha trong cung, chỉ sợ không lâu sau, sẽ có quan viên thượng tấu."
Từ Sơ Đồng dự đoán cũng là như vậy, "Gần đây khí trời nóng nực, Càn Nguyên Cung đã lâu không có người ở, sợ là sẽ có nhiều muỗi.
Ngươi đi chuẩn bị hương đuổi muỗi rồi đem qua cho Hoàng thượng, lại hướng thị nữ bên cạnh hắn hỏi thăm một chút.
Hỏi xem khẩu vị của Hoàng thượng như thế nào, để Bổn cung hảo hảo chuẩn bị."
Tồn Tích vui vẻ nói: " Dạ, nương nương rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt rồi sao?"
"Có cái gì mà nghĩ không thông suốt.
Nói cho cùng, thay vì dựa vào người không bằng dựa vào mình.
Ngươi nói có lý, trên đời này chỗ dựa lớn nhất, chính là Hoàng thượng, không làm cho hắn vui vẻ thì còn làm cho ai vui vẻ nữa.
Chẳng qua là thân phận của Bổn cung đặc thù, chúng ta làm việc cần phải khiêm tốn một chút, chỉ cần quan tâm vừa phải liền tốt."
Tồn Tích nói: "Nô tỳ hiểu được, ngu công dời núi."
Hai người hiểu ý cười một tiếng, đã hiểu rõ ý tứ, phải ăn Tiết Ý Nồng từng chút một.
Tồn Tích nghe theo lời của Từ Sơ Đồng, lấy một phần hương đuổi muỗi được điều chế ngày trước ở trong cung ra, nếu dùng tốt, thì tiếp tục đưa, nếu dùng không được, thì vứt bỏ, tìm cách khác.
Với tâm tư này, Tồn Tích đi đến Càn Nguyên Cung.
Trong khoảng thời gian này, Tiết Ý Nồng đều ở chỗ này.
Chẳng qua là Tồn Tích còn chưa đi được bao xa, liền phát hiện phía trước có nhiều chủ tử và nha hoàn vội vội vàng vàng bỏ chạy như điên.
Định thần nhìn lại, a, thì ra làm đám người Cao quý tần, Lâm tiệp dư, Tào phương nghi.
Bọn họ thấy Cẩm Tú Cung có động tĩnh, nên vội vàng lệnh người trở về cầm theo lễ vật, muốn là cướp thời cơ đi tham kiến tân hoàng.
Tồn Tích liền hiểu, nhếch mép cười chế nhạo.
Chẳng trách gần đây có người của những cung khác lấp ló ở gần cửa Cẩm Tú Cung, thì ra là đang đợi động tĩnh của các nàng bên này, tính chặn đầu đi trước à, bỗng nhiên cảm thấy quá nhàm chán.
------------------------------------
#### Tác giả có lời muốn nói ####
Nương nương rốt cuộc muốn ra tay! Dĩ nhiên còn có một cửa ái của đám phi tần cần vượt qua a.
Cái hậu cung này vẫn tương đối náo nhiệt a, a a.