Ngày Tháng Trắc Trở

Lúc này Hoàn Đình đang nấp sau bức tường ngoài am, mỉm cười nhìn Mục Diêu Dung đi ra. Dưới ánh đuốc lập lò, khuôn mặt của nàng khuất sau lớp lụa mỏng như mờ như ảo, càng khiến hắn động lòng.

“Ngươi chạy tới đây làm gì?”

“Ta tới đón nàng.”

Dù gì Mục Diêu Dung cũng là con gái võ tướng, so với những cô nương dân thường thì dũng mãnh hơn nhiều, suýt nữa thì định đánh cho hắn một trận, nàng cả giận nói: “Rốt cuộc là ngươi muốn thế nào thì mới không quấn lấy ta nữa?”

Hoàn Đình nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu: “Không biết, vì ta khẳng định sẽ còn tiếp tục dây dưa với nàng.”

“…” Mục Diêu Dung chết nghẹn không nói nên lời, trên đời lại có người mặt dày như vậy!!! Nàng quyết tâm đả kích hắn: “Ta yêu Vũ Lăng vương như vậy, ngươi có thể so được với ngài ấy hay sao? Ngươi có thể nói ra điểm nào ngươi so được với ngài ấy, ta sẽ chấp nhận ngươi.”

Hoàn Đình ra vẻ khó xử nhìn nàng: “Thật khó trả lời, ta không tiện nói.”

Mục Diêu Dung hừ một tiếng, thầm nghĩ cuối cùng cũng coi như hắn cũng tự biết lượng sức mình.

Ai ngờ hắn lại nói tiếp: “Ta cảm thấy điểm nào ta cũng mạnh hơn huynh ấy.”

“Ngươi…” Mục Diêu Dung trợn trừng hai mắt, mà sắc mặt Hoàn Đình vẫn vô cùng nghiêm túc. Nàng giận quá hóa cười mà rằng: “Ta chưa từng thấy người nào mặt dày không biết xấu hổ như ngươi.” Nói xong quay đầu bước đi.

Nụ cười ấy làm chao đảo trái tim Hoàn Đình, hắn vội vã đi theo.

Tiết trời đã vào thu, trong thành Kiến Khang bắt đầu tí tách rơi xuống những giọt mưa thu, sau mỗi trận mưa, khí trời lại lạnh thêm.

Sau lần tới Ninh Châu vừa rồi bị bệnh một thời gian, sức khỏe của Tạ Thù đã yếu đi rất nhiều, lần này lại bị ốm nhẹ một trận, nghỉ ngơi vài ngày mới khỏe lại. Mộc Bạch lo nàng lại bị lạnh nên trước khi vào triều cương quyết ép nàng phải khoác thêm một lớp áo choàng, ngoài miệng liên thanh: “Hôm qua bên phía Tây Tịch tiên sinh có truyền lời tới nói các vị tiểu công tử rất chăm chỉ đọc sách, nhưng hai vị tiểu công tử Tạ Chương và Tạ Cẩn, một người thì ngang bướng, một người thì còn nhỏ, không sánh được với tiểu công tử Tạ Tuyên, đầu óc rất thông minh.”

Tạ Thù vui mừng nói: “Một thời gian nữa ngươi dẫn bọn trẻ tới đây gặp ta.”

Mộc Bạch dạ một tiếng, cầm đèn đưa nàng ra ngoài.

Đi tới bên ngoài cửa phủ, trời vẫn còn chưa sáng mà lại bắt đầu mưa. Mộc Bạch sai người đi lấy ô, Tạ Thù khoát tay nói: “Không cần, đi vài bước là lên xe thôi mà.”

Đang định đi thì cánh tay bị người phía sau kéo lại, nàng quay đầu thấy Tạ Nhiễm che ô đứng bên cạnh.

“Thừa tướng đang ốm, vẫn không biết tự chăm sóc bản thân.”

Tạ Thù nghe giọng hắn như ông cụ non, phì cười nói: “Đúng là ngươi càng ngày càng có phong thái đường thúc đấy.”

Tạ Nhiễm lườm nàng một cái, cũng không bỏ tay ra, hơi nâng cánh tay nàng lên, thật sự coi nàng như người bệnh, đưa nàng thẳng tới xe, trước hết để cho Mộc Bạch dìu nàng lên trước, sau đó đưa chiếc ô nhỏ nước tong tong cho Quang Phúc, lúc này mới leo lên xe.

Vừa mới ngồi xuống, hắn liền nói ngay: “Thừa tướng đã nghĩ tới chuyện đại sự cả đời của mình chưa?”

Tạ Thù sững sờ, còn tưởng bản thân nghe nhầm.

Trong xe tối tăm, dáng người Tạ Nhiễm ngồi ngay ngắn thon gầy thẳng tắp: “Thừa tướng cũng nên sớm cân nhắc chuyện đón dâu đi, chỉ toàn lấy cớ vì thân thể mà kéo dài tới tận bây giờ, nhưng nói cho cùng ngươi cũng vẫn phải để lại hậu duệ vì nhà họ Tạ.”

“Cái này… Tạm thời vẫn chưa phải lúc thích hợp.”

“Ta sợ Thừa tướng càng lún càng sâu, đến lúc đó thì quá muộn rồi.”

Đương nhiên Tạ Thù hiểu hắn đang nhắc tới Vệ Ngật Chi, nàng im lặng không đáp.

Tạ Nhiễm ngồi lại gần hơn, nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ Thừa tướng không nghĩ ra, ngươi cứ để Vũ Lăng vương chung tình với ngươi là được rồi, không cần phải thật lòng thật dạ với hắn, như thế mới có thể khống chế được hắn chứ. Nhưng bất kể ta dùng cách gì, ngươi cũng kiên quyết giữ ý của mình, sau này chịu thiệt thì phải làm sao đây?”

Bỗng nhiên Tạ Thù nói: “Nhắc chuyện này mới nhớ, ngươi cũng nên thành gia lập thất đi, tốt xấu gì cũng là bề trên của ta, ngươi còn chưa lập gia đình, ta đâu dám to gan vượt trước?”

Tạ Nhiễm sững người, trong tộc bây giờ các trưởng bối đều đã bị lật đổ, không còn ai giật dây chuyện mai mối nữa, mặt khác cũng vì thân phận của hắn, nên hắn cũng không hề nghĩ tới những chuyện này.

Hiển nhiên Tạ Thù cũng nghĩ tới điểm đó, cười nói: “Ta sẽ để ý giúp ngươi, có cô nương nào tốt sẽ giữ làm đường thím.”

Vốn đang cố gắng nhắc đến chuyện của nàng, một thoáng đã điên đảo đảo điên. Tạ Nhiễm sao có thể để yên cho nàng thực hiện được, cố ý nói: “Luận về tuổi tác Thừa tướng còn hơn tuổi ta, ta cần gì phải nóng ruột? Ta sẽ chờ đến lúc Thừa tướng thành hôn xong mới bàn tới chuyện này.”

“…” Lần này chuyện đại sự cả đời bó buộc lấy nàng, Tạ Thù chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

Sứ thần nước Tần còn chưa tới Kiến Khang thì sứ thần Thổ Dục Hồn đã tới trước. Lúc lâm triều, Hoàng đế nhân cơ hội này cố gắng thể hiện uy phong, lại ra ý muốn tộc Thổ Dục Hồn phải cúi đầu xưng thần.

Khong ngờ tuy Thổ Dục Hồn đại bại nhưng vẫn kiên trì như trước đây, kiên quyết không chịu quy phục, khiến cho không khí trầm xuống.

Hoàng đế khó chịu cho bãi triều sớm. Tạ Thù gọi Tạ Nguyên để hắn dẫn người đi tới đàm phán với sứ thần Thổ Dục Hồn. Nàng chằng quan tâm chuyện quy phục hay không, chỉ quan tâm vấn đề bồi thường, lần này nước Tấn bình loạn đã bị tổn thất nặng nề, chuyện này cứ để cho bọn họ bù đắp là được rồi.

Tạ Nguyên nhận lệnh rời đi, Vệ Ngật Chi đi tới: “Tạ tướng dừng bước, bản vương có việc cần nói.”

Hnay Tạ Nhiễm phải vào Đông cung làm nhiệm vụ, không có cách ở hiện trường giám sát, trước khi đi còn nhìn chằm Tạ Thù, dùng ánh mắt không ngừng ám chỉ: Như gần như xa, như gần như xa, như gần như xa…

Tạ Thù không thể làm gì khác hơn là ra vẻ bình thản nói: “Vũ Lăng vương có chuyện gì muốn nói?”

Vệ Ngật Chi quan sát nàng, còn tưởng mình sơ ý đắc tội nàng, nhấc tay lên nói: “Vẫn là mời Tạ tướng đi theo bản vương một chuyến đi.”

Bọn họ bên này thỏa mái đồng hành rời đi, phía sau là đám quan chức hớn hở xem trò vui, suy nghĩ biến hóa khôn cùng.

Vũ Lăng vương, ngài không thể dễ dàng chịu khuất phục như thế được!

Ra khỏi cổng cung, hai người đi cùng xe, lúc này Vệ Ngật Chi mới hỏi: “Nàng sao thế, sao lại cố tình không thèm để ý tới ta?”

Tạ Thù nhìn chằm chằm chiếc quạt mà không nhìn hắn, mành xe theo làn gió nhấc lên, rọi ánh sáng vào mặt nàng lúc sáng lúc tối, càng khiến ngươi ta không thể đoán được tâm tư.

Vệ Ngật Chi cau mày: “Rốt cuộc là làm sao?”

Tạ Thù không kìm được, cười cười nhìn sang, đưa tay day nhẹ ấn đường hắn: “Không sao, ta đang suy nghĩ linh tinh mà thôi.”

Hóa ra biện pháp này cũng hữu dụng ra phết, đường thúc nhà nàng đúng là một nhân tài, chẹp chẹp.

Xe ngựa đi thẳng về quán rượu ở phía bắc sông Tần Hoài, đây là địa điểm vui chơi yêu thích của Hoàn Đình, bình thường lui tới cũng đều là công tử thế gia, vì lẽ đó hai người mặc triều phục đi vào cũng không làm chưởng quầy kinh sợ.

Bấy giờ vẫn còn sớm, trong quán không có ai. Vệ Ngật Chi dẫn Tạ Thù vào phòng tận trong cùng, mới vừa ngồi không bao lâu thì Hoàn Đình đẩy cửa đi vào. Hôm nay hắn mặc trường bào trắng như tuyết, trên vạt áo thêu hoa văn hoa cỏ, bên hông đeo ngọc bội, nếu không phải vì bước quá nhanh thì cũng có vài phần dáng dấp lan chi ngọc thụ cao quý.

“Có phải ta bị hoa mắt không nhỉ?” Tạ Thù tán thưởng đánh giá hắn một lượt: “Đây là biểu đệ trẻ con của ta đây sao?”

“Đệ vốn không phải trẻ con.” Hoàn Đình ngồi xuống bên cạnh nàng, thân mật cầm tay nàng: “Biểu ca, đệ đến báo cho huynh một tin tốt.”

Tạ Thù cười hỏi: “Tin gì?”

“Đệ sắp tóm được Mục cô nương rồi.”

Tạ Thù nhíu mày, liếc mắt nhìn Vệ Ngật Chi ngồi phía đối diện, hắn ung dung thong thả uống trà, dáng vẻ không hề để tâm.

“Đệ dựa vào đâu mà khẳng định có thể tóm được nàng?”

“Đệ…” Hoàn Đình nhìn nóc nhà, nghiêm túc nói: “Cảm giác mình làm được.”

Tạ Thù bật cười ha hả.

Hoàn Đình bị nàng cười tới xấu hổ, quyết định kể chuyện mấy ngày qua điên cuồng theo đuổi Mục Diêu Dung ra sao cho nàng nghe, nhất là chuyện ở đạo quán kia thì nói hết sức tỉ mỉ, vì đó là lần đầu tiên Mục Diêu Dung cười với hắn, hắn cảm thấy chắc chắn có hi vọng.

Tạ Thù không tiện đả kích hắn, chỉ có thể gật đầu phụ họa. Nàng biết, đây là Vệ Ngật Chi cố ý mượn miệng Hoàn Đình để an ủi trái tim nàng.

“Được rồi, ta biết rồi, không uống rượu nữa, dù sao cũng còn nhiều chuyện bận lắm.”

Nàng vừa đứng lên, Vệ Ngật Chi cũng đứng dậy cáo từ: “Đúng lúc bản vương cũng có việc, đi cùng Tạ tướng một đoạn.

Hoàn Đình hiếm khi thức thời, nói mình còn phải chờ Dương Cứ và Viên Phái Lăng nên để hai người bọn họ rời đi trước.

Sắp tới buổi trưa, trong quán dần dần đông khách. Hai người một trước một sau đi ra ngoài, đi qua một gian phòng, cách âm không tốt, có thể nghe rõ tiếng cười nói bên trong.

“Các người đều đã nghe chuyện Vũ Lăng vương và Thừa tướng rồi phải không? Ta còn tưởng hai người này đối đầu với nhau, hóa ra sau lưng lại làm chuyện mờ ám đến vậy.”

“Gì chứ, Vũ Lăng vương coi người ta là đối thủ, nhưng Thừa tướng quyền thế ngập trời, chỉ có thể cam chịu cúi đầu.”

“Không đúng, chuyên như vậy một cây làm chẳng nên non, tất nhiên Vũ Lăng vương cũng phải cam tâm tình nguyện. Ê, ngươi nói xem lúc hai người đó trên giường, ai là người chiếm thế thượng phong?”

“Ha ha, đương nhiên là Vũ Lăng vương rồi, hắn là võ tướng cơ mà, oai hùng hơn Thừa tướng nhiều.”

“Chẹp, không ổn rồi, nghĩ đến Thừa tướng đẹp như vậy hầu hạ dưới thân, ta lại dựng lên mất rồi.”

Vệ Ngật Chi sa sầm nét mặt, đã đi đến cửa, định đẩy cửa đi vào thì lại bị Tạ Thù kéo đi. Thực ra nàng cũng rất khó chịu, nhưng loại tin đồn này không thể ngăn chặn được, thà bỏ ngoài tai còn hơn.

Nàng kéo Vệ Ngật Chi vài bước, sắp ra tới đại sảnh mới buông tay. Vệ Ngật Chi vẫn còn cảm nhận được đầu ngón tay ấm áp của nàng, thêm nữa lại vừa nghe những lời vô liêm sỉ của đám con cháu thế giá, ngọn lửa trong lòng càng như thiêu như đốt.

Hắn vẫn còn trẻ tuổi, máu nóng, tình cảm nồng nhiệt, muốn âu yếm gần gũi người yêu cũng không có gì đáng trách, nhưng vì không thể dễ dàng xử lý, bây giờ hắn chỉ hơi thân mật một chút là Tạ Thù đã có tâm lý đề phòng. Hắn cũng rất thương nàng, đương nhiên không muốn ép buộc nàng. Vì lẽ đó, giờ chỉ có thể nhìn theo bóng lưng nàng đi ra cửa, cũng chỉ có thể âm thầm thở dài trong lòng.

Tạ Thù về phủ, nhận được tin tức khoái mã đưa tới, sứ thần nước Tần đã ở cách Kiến Khang chưa đến trăm dặm.

Nàng thay đổi xiêm y đi tới thư phòng, ngẫm lại những lời trong quốc thư nước Tần, nhìn kỹ mấy lượt.

Chữ tựa như người, chữ của Vương Kính Chi có nét phóng khoáng ngông cuồng, chữ của Vệ Ngật Chi mạnh mẽ khỏe khoắn, mà phong quốc thư này lại do Thừa tướng nước Tần An Hành tự tay viết ra, điều duy nhất khiến người ta cảm nhận được chính là ngòi bút sắc bén.

Đều là Thừa tướng nhưng An Hành ở nước Tần là công thần giúp nước, mà nàng lại là gian thần, đương nhiên không thể giống nhau. Dù sao nước Tần cũng là kẻ địch lớn nhất của nước Tấn, lần này bông xnhieen chủ động cúi đầu, vẫn khiến người ta cảm thấy kỳ quái.

Cân nhắc một hồi, Tạ Thù lại cảm giác mình suy diễn lung tung, dù thế nào cũng phải đợi sứ thần đến mới biết được, giờ suy nghĩ nhiều cũng vô ích.

Nàng bỏ quốc thư sang một bên, đang định gọi Mộc Bạch vào pha trà, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng nhạc.

Trong phủ không có nhạc sư, vì thế có lẽ tiếng nhạc xuất phát từ chỗ Sở Liên. Lần trước nàng để Mộc Bạch sắp xếp chỗ ở cho hắn, Mộc Bạch không nghĩ ra nên làm gì, đã đến hỏi ý kiến nàng nhiều lần. Tạ Thù liền dặn hắn để Sở Liên lại trong phủ, sau này tính sau.

Nhờ có sự quan tâm của Thừa tướng, Sở Liên ở trong phủ không bị gò bó. Đúng lúc hôm nay vừa có một trận mưa thu trút xuống, trong vườn hoa lá rơi rụng, không hiểu sao lại khuấy động tâm tư của hắn, hắn quyết định ôm đàn ra ngoài đình đánh môt khúc.

Tạ Thù vốn có ý lảng tránh, đứng ở rất xa, có hai tỳ nữ đi qua, hành lễ với nàng, đã kinh động Sở Liên, hắn ngẩng đầu nhìn xa, chạm phải tầm mắt nàng, trái tim run rẩy.

Lần đầu tiên nhìn rõ khuôn mặt này, giống hệt khuôn mặt trong trí nhớ, chỉ khác là gương mặt đã trưởng thành hơn rất nhiều, cũng càng thêm động lòng người, nhưng hắn nhìn một chút liền có thể nhận ra.

Tạ Thù biết mình đã bại lộ, quyết định đi tới.

Sở Liên vội vàng đứng dậy hành lễ, bị nàng đưa tay đỡ dậy: “Không cần quỳ, sau này nhìn thấy bản tướng đều không cần quỳ.”

“Đa tạ Thừa tướng.” Sở Liên nhìn bàn tay đang đỡ mình, làn da trắng nõn mềm mại, giống như không hề liên quan tới bàn tay bám đầy bùn đất thưở nào.

Cuộc gặp gỡ trong chốc lát này đã nhanh chóng qua miệng Quang Phúc truyền tới Tạ Nhiễm.

“Ồ?” Hắn đứng trong viện, miết một mảnh hoa diệp, biểu cảm khó lường: “Suýt chút nữa đã quên gã nhạc sư này, có vẻ Thừa tướng vẫn còn quan tâm tới hắn, cũng có thể dùng một lát đây.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui