Con đường từ phòng tập leo núi đến đỉnh Geiger là con đường ngắn nhất và cho nên cũng là đoạn đường dốc nhất.
Erik rất thích con đường này: rễ cây ngoằn nghèo và những tảng đá gồ ghề tạo thành những bậc thang tự nhiên, một số chỗ cần dùng cả tay và chân để leo lên - hơi giống như leo núi.
Đi trên con đường như vậy, có những mái vòm xanh tươi được nâng đỡ bởi vô số cành cây và thân cây.
Dẫm lên rễ cây và lá rụng, cỏ và đất rải rác, hít thở bầu không khí độc đáo của khu rừng, có thể ngửi thấy sự thay đổi của thời tiết bốn mùa, khiến cho hắn cảm thấy mình giống như một con vật được sống trong rừng, đi bộ qua lãnh thổ tự nhiên.
Đối với những người đi bộ đường dài, hôm nay thực sự là thời tiết đẹp nhất.
Nắng ấm và không khí khô lạnh.
Một phần của khu rừng đã thức dậy, chim hót líu lo, và ánh sáng vàng lóe lên từ đỉnh ngọn cây; phần còn lại vẫn bị vùi sâu trong bóng tối xám xanh, có mùi của đêm đen kéo dài ở đó, và sương đọng trên lá cỏ vẫn chưa khô, rêu xanh và lá rụng toát ra hơi thở ẩm ướt đặc quánh.
Đi trên một con dốc như vậy, trong chốc lát toàn thân sẽ nóng lên như thể hệ thống điện trong cơ thể bắt đầu hoạt động, không ngừng tỏa ra năng lượng và sức nóng, cuồn cuộn chảy liên tục, được máu truyền đến tứ chi - làm cho mọi người cảm thấy thích thú và hạnh phúc.
Đối với con dốc này, họ đi bộ khá nhanh.
Với kinh nghiệm trước đây, Erik biết hắn không phải lo lắng về việc liệu Felix có thể theo kịp hay không.
Cách Felix bước đi luôn khiến hắn liên tưởng đến một chú hươu hay hươu sao.
Y nhanh nhẹn và thông minh, bước chân nhẹ nhàng và khéo léo giữa những gốc cây quanh co, dù là giẫm phải lá rụng còn ẩm ướt hay là đạp lên một cục đá lung lay thì y vẫn có thể ứng phó được, đặc biệt là ở những chỗ gồ ghề y càng thuận buồm xuôi gió.
Sau đó, y luôn đi trước Erik và hắn phải cố gắng rất nhiều mới có thể theo kịp y.
Họ lên đến đỉnh núi mà gần như không ngừng nghỉ.
Cả hai người đều thở hổn hển, trán, cổ và lưng đều ướt đẫm mồ hôi, tỏa ra hơi nóng.
Erik lấy hai quả táo ra khỏi balo và ném cho Felix một quả.
Họ cắn quả táo và phát ra tiếng răng rắc.
Táo vừa mát và vừa ngọt.
"Một trong những điều yêu thích của em khi đi bộ đường dài là tất cả đồ ăn sẽ trở nên ngon lành." Felix nói một cách mơ hồ, cắn một miếng táo lớn.
"Nhìn vào kỷ lục thời gian của anh đi, chúng ta chỉ sử dụng một nửa thời gian được đề xuất trên Komoot?"
"Gần như thế, nếu em có ý định trốn tôi sẽ không đuổi kịp." Erik nói.
"Không nhìn ra em thực sự đã được nghiêm chỉnh huấn luyện."
"Em có cảm giác như anh đang đánh giá mọi người qua vẻ bề ngoài của họ vậy." Felix nói, cắn một miếng táo khác.
"Anh biết em đi lang thang rất nhiều mà.
Và không phải tự nhiên mà em chạy nhanh hơn anh.
Em cũng không có nhiều cân nặng như vậy để chịu đựng."
Erik hơi đỏ mặt.
Trong một hoặc hai giây hắn nghĩ đến việc đánh trả, nghĩ rằng hắn sẽ chế giễu Felix là một cậu bé gầy còm, nhưng hắn bỏ cuộc ngay lập tức.
Cảm giác những khớp xương lởm chởm dưới lớp quần áo vẫn còn giữa lòng bàn tay.
Những vết sẹo đó trông thật đáng sợ, và cảm giác trong tim hắn khi hắn áp môi mình vào chúng, khiến hắn không thể nói bất cứ điều gì về nó với Felix.
Chỉ với hai, ba miếng hắn đã ăn xong quả táo, sau đó hắn ném hạt vào đống lá rụng.
"Cho dù có nặng như vậy, tôi vẫn có thể ôm được em!" Hắn vừa nói vừa lao đến.
Felix sửng sốt, nhưng y phản ứng nhanh và nhanh chóng nhảy sang một bên, tránh đòn tấn công bất ngờ.
"Ai đuổi đến Wacklestein trước thì thắng." Y vui vẻ phi nước đại.
Erik đưa tay ra nắm lấy vai y, nhiều lần cũng sắp đuổi đến, chỉ cách có vài centimet, Felix đã chạy trốn nhanh như gió.
Đến ngã rẽ cuối cùng, ngón tay của Erik bắt được vạt áo của y, nhưng đối phương lao ra nhanh chóng, hắn không thể giữ chặt y, chỉ có thể nhìn y chạy một mạch vào khu đất trống phía trước mà không gặp bất kì chướng ngại vật to lớn nào, phi thẳng đến tảng đá nhô ra đó.
"Em đến rồi!" Felix đặt tay lên đá và dõng dạc tuyên bố.
Trước khi y có thể nói xong từ cuối cùng, Erik đã bay tới và ấn chặt y vào bức tường đá.
"Này, em đã thắng!"
"Đó là quy tắc của em." Erik nắm lấy cánh tay y và xoay người sang một bên, hắn muốn làm ra vẻ xấu xa nghiến răng, nhưng không thể nhịn được cười.
"Tôi đã đồng ý đâu?"
...Môi của Felix lạnh đi với nước táo ngọt trên đó.
Bên trong rất ấm và ẩm, với hương thơm của trái cây tươi, và một hương vị quyến rũ hơn thế.
Erik không biết chuyện gì đang xảy ra – hắn dám thề rằng hắn thậm chí không nghĩ đến điều đó khi bắt được Felix.
Nhưng bây giờ hắn đang hôn y...đồng thời hắn như một kẻ sốt ruột không kịp chờ đợi đưa đầu lưỡi tiến vào miệng của y, lòng như lửa đốt háo hức hấp thụ y sâu hơn.
Cánh tay của Felix trượt ra khỏi những ngón tay đang thả lỏng của hắn và quấn quanh cổ hắn.
Hành động này chẳng qua là như đổ thêm dầu vào lửa: hắn ôm chặt lấy cổ Felix, hôn y sâu hơn và mạnh hơn, như thể muốn nhúng y vào cơ thể mình.
Hắn không thể khống chế được mình đẩy y đến bức tường đá bên cạnh.
...Một cơn gió mạnh từ trên đỉnh núi lướt qua mái tóc ướt đẫm mồ hôi của hắn, lạnh thấu xương.
Erik tỉnh táo hơn một chút, và đột nhiên nhận ra mình đang làm gì: hắn đè Felix vào bức tường đá dốc trước mặt Wacklestein, đặt toàn bộ cơ thể của y dưới thân mình và hôn hít không ngừng hoặc nói chính xác hơn là hắn đang gặm cắn y, trong khi ôm y hắn cứng cả người, hắn vẫn có thể cảm nhận được sức nóng từ cơ thể đối phương xuyên qua vài lớp quần áo khiến hắn như muốn nổ tung.
"...!Thực xin lỗi." Hắn miễn cưỡng buông y ra một chút, sau đó cố hết sức xoay người, chuyển từ trên người Felix sang bên khác.
Hắn nằm đó, ngửa mặt lên trời, thở hồng hộc.
"Xin lỗi, tôi quá thô lỗ." Hắn thì thầm, xấu hổ đến nỗi không dám nhìn đối phương.
Hắn cảm thấy những ngón tay của Felix lướt qua và nhẹ nhàng vuốt ve phần tóc phía trên tai mình; rồi y tiến lại gần, cúi xuống má hắn, nhìn hắn từ trên xuống.
Mái tóc vàng của Felix hơi rối, hắn không biết là do gió thổi hay do hắn cọ xát; đồng tử của y rõ ràng là mở to, và đôi mắt xanh lục của y ướt đẫm, trông vừa bối rối vừa chăm chú; môi y bị hắn cắn đến đỏ mọng và hơi sưng lên.
Erik rụt rè né tránh tiêu điểm của tầm mắt.
Mặc dù rất xấu hổ, nhưng hắn rõ ràng ý thức được sự đê tiện vô liêm sỉ trong lòng vẫn đang trào dâng từng tầng, ngao ngán xúi giục hắn lại ngậm lấy hai đôi môi đó vào miệng mình...!rồi lại làm ra thêm mấy chuyện vô liêm sỉ và phi lý nữa.
Ở trên một tảng đá lớn vừa cứng vừa lạnh, phủ đầy cát sỏi.
Giữa ban ngày.
"Erik, kể từ nửa đêm hôm qua, 'Tôi xin lỗi' dường như đã trở thành câu nói yêu thích của anh." Felix nói.
Giọng y có vẻ hơi gấp gáp, nhưng so với Erik, nó hoàn toàn bình tĩnh và điềm đạm, với giọng điệu vô nghĩa thường thấy.
"Cảm giác như em đã nghe lời này từ miệng anh còn nhiều hơn những người khác đã nói với em cộng lại."
"Tôi xin lỗi." Erik đáp lại một cách gần như vô thức, và sau đó không kìm được cắn môi.
"Đầu óc tôi rối bời quá...Tôi không cảm thấy mình làm được gì cả." Hắn bối rối nói thêm.
"Tôi sợ những gì tôi làm sẽ khiến em không thoải mái."
"Anh không làm em khó chịu." Felix nói.
Tay y vẫn để ở lọn tóc gần tai hắn, y nhẹ nhàng cuộn một lọn tóc xoăn màu nâu đỏ quanh ngón tay mình.
"Vậy...!em có thích không?" Erik nói một cách không chắc chắn.
Felix nhìn hắn, có vẻ như hơi kỳ quái khi hắn hỏi như vậy.
"Nếu em không thích, anh biết em sẽ làm gì mà." Đôi mắt xanh lục của y lóe lên một tia nghịch ngợm.
"Ngày hôm kia chính là ở nơi này, anh vẫn không quên đúng không?"
Đáy lòng Erik đột nhiên nhũn ra, và một cơn thủy triều ấm áp tràn ngập trái tim hắn.
"Không thể tin được là chỉ mới hai ngày trôi qua." Hắn lẩm bẩm, kiềm chế bản thân không ôm người kia một lần nữa – hắn biết rằng một khi bắt đầu một lần nữa, chuyện xảy ra tiếp theo sẽ khiến hắn cảm thấy khó kiểm soát.
"Nghiêm túc mà nói, tôi không biết...!em đã làm gì tôi?"
"Em đã đánh anh ngay khi gặp nhau." Felix nói.
"Sau đó nữa, khi em hôn anh, phản ứng của anh lúc đó khiến em cảm thấy mình là một kẻ khốn nạn giống như những kẻ xâm phạm tình dục vậy.
Nhưng bây giờ có vẻ như anh rất thích hôn em."
Erik không khỏi rên rỉ một tiếng.
"Từ 'thích' đâu đủ để hình dung." Hắn dùng một tay che mặt.
"Cảm giác trong đời tôi chưa bao giờ bốc đồng như vậy.
Tựa như bị đánh thuốc mê.
Ý tôi là...chết tiệt, tôi thực sự không biết."
Felix cười.
"'Chết tiệt'." Y lặp lại từ đó một lần nữa.
"Cho tới bây giờ đây là lần đầu tiên em nghe thấy anh chửi tục như thế."
Erik gần như muốn nói "Tôi xin lỗi" một lần nữa, nhưng may mắn thay hắn đã nuốt lạikịp thời.
"Em cũng chưa từng nói như vậy." Hắn tức giận phản đối.
"Đương nhiên là em đã nói nhiều lần, nhưng anh không để ý." Felix mỉm cười giật giật tóc.
"Thực ra, câu đầu tiên em nói với anh là một từ chửi thề, nhưng, không tính là quá tục.
'O merde.' Em thường nói như thế.
Câu nói kia tương tự như câu 'Gặp quỷ!' trong tiếng Đức vậy."
"...Tại sao em lại nói như vậy với tôi?"
"Bởi vì anh làm em sợ hãi.
Anh hãy tưởng tượng xem, khi một người đang một mình ngắm cảnh, đột nhiên có một cái đầu xuất hiện từ dưới chân.
Bất cứ ai đều cũng sẽ giật mình đấy."
Erik nghĩ về cảnh này một lúc và không thể không mỉm cười.
"Thật tình cờ khi chúng ta có thể gặp nhau ở đây." Hắn nói.
"Dù sao, tôi rất vui vì điều đó đã xảy ra."
Felix nhìn hắn chằm chằm một lúc.
"Em cũng rất vui." Y trả lời.
Lúc này trên đầu họ không có bóng râm, và mặt trời buông xuống không bị cản trở, biến hai hàng lông mi như lưỡi liềm của Felix thành một màu mờ nhạt, nhấp nháy như lông vũ, lóe lên từng sợi sáng óng ánh lộng lẫy.
Phản chiếu trong đôi mắt của Erik chính là đôi mắt của y – đôi mắt như một hồ nước màu xanh, hiện ra những tia nắng màu vàng cam vô cùng trong trẻo.
Erik hít một hơi thật sâu, xoay người và ngồi dậy.
"Bây giờ chúng ta phải bắt đầu hành động thôi.
Tôi cảm thấy nếu ở đây lâu hơn một chút nữa, tôi sẽ hoàn toàn quên mất mình ở đây để làm gì.".