Chuông nhà thờ đã điểm.
Vài con chim bay lên, lao về phía bầu trời.
Phía trước truyền đến tiếng bước chân nhè nhẹ, ai đó đang tiến lại gần họ.
"Thằng bé không sao chứ?" Bà lão tóc trắng như tuyết ân cần hỏi.
Felix lắc đầu, đồng thời hơi nhích người sang một bên, để Erik có thể thoải mái hơn khi dựa đầu vào gối của y.
Erik đã ngừng thổn thức, nhưng e là hắn không có cách nào dùng bộ dáng hiện tại để nhìn người khác.
Felix nghĩ.
Y vẫn quàng một tay qua vai Erik, tay còn lại ôm đầu, ôn nhu xoa tóc hắn.
"Còn bản thân thì sao, nhóc con, con vẫn khỏe chứ?"
Felix mỉm cười.
"Cháu nghĩ cháu không nào tốt hơn được nữa." Y nói.
Bà lão đặt chiếc giỏ trên tay xuống vỉa hè đầy sỏi, cẩn thận lấy từ trong ra một chậu nhỏ có bông sen bạc mùa thu đang nở rộ, trong chậu đất sét mang theo một ít đất ẩm và tươi.
Bà nhìn Felix, có chút do dự.
"Chỉ cần đặt nó ở đây." Felix nói.
"Chúng cháu sẽ trồng nó trong lăng mộ."
Bà lão nhìn y một lúc, rồi một tia sáng yếu ớt chợt lóe lên trong đôi mắt xanh xám.
Felix mỉm cười với bà.
Y biết bà đã nhận ra y.
Bà Comeller sống trong ngôi nhà màu xanh đối diện với phòng tập leo núi.
Khi y còn ở đó, bà thường cho y một ít bánh táo, bánh ngọt và bánh quy tự làm; vào thời điểm Lễ Phục sinh và Giáng sinh [1], bà còn vẽ tên của y lên trên bánh quy bơ hình chú thỏ.
Quá khứ đã trôi qua rất lâu, nhưng vẫn để lại trong lòng y một ít hồi ức ấm áp và ngọt ngào.
Cùng với hồi ức này, những hình ảnh khác của ký ức cũng dần xuất hiện: sân sau của nhà Comeller nối liền với một khu rừng rộng lớn, và có một con đường ngắn dẫn đến lối mòn đi bộ đường dài trong rừng.
Họ thường đi qua đó để dạo chơi ở những khu rừng xung quanh - Fritz, mẹ và y.
Lúc đó, khi y chỉ là một cậu bé, thường xuyên bị người khác xa lánh, nhưng dưới sự động viên liên tục của mẹ, y sẽ tiến vào thế giới tuyệt vời với muôn vàn cành lá, xung quanh là tiếng chim hót ríu rít và hơi thở độc đáo của sự chuyển mùa trong rừng.
Đôi khi họ có nước, táo và thanh ngũ cốc trong ba lô, đôi khi là bánh mì với pho mát hoặc xúc xích Ý, và đôi khi là một ít xúc xích và mì chín.
Một số địa điểm cố định trong rừng có các bệ lửa được bao quanh bởi đá, họ có thể nhặt cành cây và đốt lửa trại.
Y vẫn luôn mang theo một con dao tiện ích trong túi — Fritz đã dạy y rằng y không thể sống nếu như thiếu một con dao bên mình khi đi bộ đường dài ở nơi hoang dã; ông ta cũng dạy y cách sử dụng nó cho nhiều mục đích khác nhau: đánh dấu cây và cắt một chiếc lá lớn quạt xua đuổi ruồi ngựa bay; chẻ củi khô thành những bào nhỏ để đốt lửa; mài một đầu cành cây, cho xúc xích vào hoặc cán bột, rồi nướng xúc xích và bánh mì thơm ngon trên đống lửa đang cháy...!Sau cơn mưa cuối mùa hè đầu mùa thu, bà Comeller cũng sẽ tham gia cùng gia đình bọn họ, cùng nhau lên đường tìm kiếm nấm gan bò [2] trong rừng.
Bà sẽ chỉ bọn họ vào những góc có ít dấu tích của con người, có rất nhiều lần, y còn tìm được nấm gan bò so với bàn tay của y còn lớn hơn.
...Điều kỳ lạ là y không bao giờ nhớ đến những điều này trong những năm dài y rời xa quê hương, Felix nghĩ.
Có lẽ trong tiềm thức y đã chọn cách quên đi, không để bản thân nhìn lại.
Nhưng giờ đây, chúng chợt ùa về trong tâm trí, sống động đến nao lòng, những cảm giác êm đềm tươi đẹp ngày xưa tuôn trào trong suy nghĩ, mang một không khí hoài cổ, khiến con người ta luyến tiếc...Dường như ngay tại thời khắc này, hô hấp và nhiệt độ của người đang gối đầu trên chân y càng trở nên rõ ràng và ấm áp, khiến cho người chạm vào chúng sẽ cảm thấy trong lòng có một trận mềm mại, mềm mại đến nỗi có thể khiến cho cả thế giới đồng loạt cảm thông.
"Cảm ơn bà, bà Comeller." Y nhẹ nhàng nói.
"——Chúng ta đã lâu không gặp nhau."
Bà ấy đã cười.
"Thực sự đã lâu rồi." Bà nói, rồi đặt chậu hoa lên phiến đá bên cạnh y.
"Mừng cháu về nhà, nhóc con."
TOÀN VĂN HOÀN..