Trì Trú, anh làm sao có thể dễ dàng buông tay em ra như vậy.
Chúng ta rốt cuộc là làm sao vậy, rõ ràng là yêu nhau, vì sao nhất định phải tra tấn lẫn nhau như vậy.
Chúng ta đến bạn bè cũng không không làm được, về sau, cũng chỉ có thể là người lạ tương phùng.
Em biết, sai cũng không phải tất cả là tại anh.
Anh cũng không biết, lúc đầu khi em còn quen với Trình Lẫm, em còn rất yếu đuối, cho dù bị người khác ức hiếp em cũng không dám nói một lời, anh ta giống như chúa cứu thế buông xuống trong sinh mệnh của em, nói em phải trở nên cường đại, không cần ngồi chờ chết mà phải biết tranh thủ vì chính mình.
Em không yêu anh ta mà là sùng bái, em coi anh ta như một tín ngưỡng tồn tại.
Cho đến một ngày, anh ta nắm lấy tay người ức hiếp em nói cho em biết từ trước đến nay anh ta đều đang lợi dụng em, lợi dụng em hấp dẫn sự chú ý của người kia.
Em chính là bắt đầu từ ngày hôm đó, trở nên mẫn cảm đa nghi, không có cảm giác an toàn, em thời khắc đều cảnh giác người bên cạnh phản bội, càng yêu càng cẩn thận.
Mà người bên cạnh luôn luôn có người đang nhắc nhở em có một quá khứ không xong như vậy, anh bảo em phải làm sao bây giờ đây.
Buổi tối ngày hôm đó, em thật sự đã hiểu thế nào là cực kỳ bi thương.
Em lúc ấy, thật sự, sống không còn có gì để luyến tiếc.
Em không phải không muốn đối mặt, mà là thật sự không biết nên đối mặt như thế nào.
Em so với bất cứ ai trên thế giới này đều hy vọng anh hạnh phúc, nhưng hai người thật sự ở bên nhau, em tính là cái gì đâu, em chỉ là nhạc đệm nho nhỏ trong tình yêu hoàn mỹ của hai người, một nhân vật vai phụ trong đời của anh mà thôi.
Không chỉ có bi thương, mà còn có phẫn nộ, em thật sự cảm thấy, anh nói chia tay bởi vì trong lòng anh vẫn luôn yêu Nguyễn Nhan.
Em trầm mê ở trong bóng ma mà Trình Lẫm để lại không thể kiềm chế.
Em lên án mạnh mẽ sự phản bội của anh, cũng căm hận không tiền đồ như vậy, còn muốn giữ lại chính anh.
Em dùng dao rạch rạch cánh tay của chính mình, không lưu tình chút nào, giống như là như vậy, trong lòng có thể không đau đến thế.
Mẹ em xông từ ngoài cửa vào, hoảng loạn đưa em vào bệnh viện.
Hoá ra, là em phong bế tâm linh đã lâu, mới không cảm nhận được tình yêu thương của người nhà ở dưới sự nghiêm khắc.
Huyết thống dù sao cũng không cắt được, người nhà, mới có thể vĩnh viễn làm bạn.
Em khóc rống thất thanh.
Mẹ em đau lòng vuốt tóc em: “Đã sớm bảo con cách xa cậu nhóc ấy một chút, con à, vẫn luôn không nghe lời.” Chân mày của cha em vẫn luôn nhăn lại, ông ấy nói: “Làm sao lại không nói với cha một tiếng chứ, dám ức hiếp cô nhóc nhà cha như thế à.” Em nghĩ rằng người em yêu đều bỏ em mà đi, mà em nghĩ rằng người không yêu sẽ không rời không bỏ.
An An nói, sau khi chúng ta chia tay, tinh thần và ý chí của anh có chút sa sút, cả ngày âm trầm đáng sợ.
“Chiếu Chiếu, thật ra… cậu ta giống như, thật sự rất yêu cậu, hai người rốt cuộc là vì sao cơ chứ.” Cuối cùng, cũng là An An nói cho em, anh và Nguyên Nhan, thật sự là không ở bên nhau.
Nguyễn Nhan, vẫn yêu anh như cũ.
Đối với cô ấy mà nói, cô ấy yêu anh, không có nghĩa là cô ấy nhất định phải ở bên cạnh anh, nhưng thể hiện hứa hẹn mà cô ấy nói ra, vĩnh viễn đứng chung một chỗ với anh, vĩnh viễn không gây bất lợi cho chuyện của anh, vĩnh viễn không thương tổn người mà anh yêu, vĩnh viễn dùng thái độ yêu ai yêu cả đường đi bảo hộ đồ vật mà anh muốn bảo hộ.
Cho nên, hiện tại cô ấy vẫn là bạn của anh.
Mà em, chỉ là người xa lạ.
Nghe nói, anh lại ở bên cạnh một người khác.
Lần này là một cô gái thật đơn thuần, An An nói cô gái kia có bộ dáng ngây thơ, đôi mắt, đặc biệt giống em.
Anh chỉ là muốn yêu đương đơn giản mà thôi, mà em, không cho anh được.
Chúng ta quá giống nhau, cho dù cho chúng ta thêm nhiều cơ hội, chúng ta cũng vẫn sẽ thương tổn lẫn nhau.
Vậy thì không bằng, buông tay, đổi cho nhau một đời bình an.
Em vẫn luôn không đi học, nghỉ nhiều ngày như vậy, cũng nên sắp xếp lại.
Cha nói, để em ra nước ngoài.
Trì Trú, đau xót cũng chỉ dài trăm ngày, đã qua một trăm ngày, nên buông xuống rồi.
Trì Trú, em đã yêu anh suốt 365 ngày.
Ngày thứ 365, em phải đi rồi.
Trì Trú, tạm biệt..