Em nghĩ, em đã chuẩn bị tốt tất cả.
Anh nói rất đúng, em còn dũng cảm hơn anh.
Anh vươn tay với em, em sẽ không buông tay ra lần nữa.
Trì Trú, em yêu anh, cho nên nguyện ý trả giá bởi vậy mà gánh vác bất luận đại giới gì.
Em tin rằng chúng ta sẽ có một hồi thiên trường địa cửu.
Anh cũng đứt quãng kể chuyện của anh và Nguyễn Nhan, cô ấy lúc ban đầu cũng giống như em, là bạn thân số một của anh, anh và cô ấy dường như không dấu nhau điều gì.
Khi đó trong trường bắt đầu có lời đồn hai người bọn họ ái muội, cũng có người nói cô ấy thích anh, nhưng anh vẫn luôn không để trong lòng, anh thật sự coi cô ấy là anh em, anh vẫn luôn cho rằng cô ấy cũng như thế.
Nhưng, vẫn đến một ngày, cô ấy nói muốn ở cạnh anh.
Anh cũng không có biện pháp từ chối, dù sao cũng ở chung với nhau lâu như vậy, anh lại là một người dễ dàng mềm lòng, anh trước nay cũng không biết chính mình đang nghĩ cái gì.
Bọn họ cứ như vậy mà ở bên nha, nhưng không còn thoải mái như trước nữa.
Khi bọn họ chúc mừng ngày thứ một trăm ở bên nhau, Nguyễn Nhan đề nghị chia tay, cô ấy là một cô gái đẹp trai như vậy, cho dù rời đi cũng phải đi một cách tiêu sái, cô ấy uống một chén rượu, nói với anh: “Trì Trú, em lại không kém bao nhiêu, không đáng để anh phải đồng tình, lại bằng mặt không bằng lòng chắp vá xuống, không thú vị, chia tay đi, về sau chúng ta ai đi đường nấy, cuối cùng là thần thánh phương nào có thể thu lưu anh cơ chứ.”
Em đã nghĩ đến, cô ấy nhất định sẽ đến tìm anh, lại không nghĩ tới sẽ là tình cảnh như vậy.
Ở phía rất xa, cô ấy dựa vào bên cạnh lan can hành lang, bên người cũng không có một đôi nhân mã đi theo cô ấy.
Ngoài ta, trong mắt cô ấy, cô ấy hoàn toàn không xứng đáng mất công như vậy.
Cho dù đứng ở góc độ tình địch, em cũng không thể không thừa nhận, thật sự là một người xinh đẹp, giơ tay nhấc chân khi hút thuốc đều có chút phong tình, âm thầm làm tan biến cảm giác thấy chết không sờn của em.
Giống như hiện tại, không có chất vấn và chửi rủa, cô ấy không liếc mắt nhìn em một cái, chỉ yên tĩnh hút một điếu thuốc, hương vị rất quen thuộc, là nhãn hiệu mà anh thích nhất.
Trì Trú anh từng dặn dò em không cần xung đột với cô ấy, bảo em nhường nhịn chút.
Nhưng nếu là cô ấy không dung em thì sao.
Cô ấy rốt cuộc cũng hút hết điếu thuốc trong tay, lấy độ cung xinh đẹp ném tàn thuốc vào thùng rác cách xa mấy mét, sau đó đi về phía em.
Em giả vờ trấn định, nhìn cô ấy càng ngày càng đi tới gần một bước cũng không lùi về phía sau.
Cô ấy bỗng nhiên cười, là cái loại nụ cười nhiệt tình, mặt của cô ấy càng xinh đẹp, cô ấy mở miệng, thanh âm hoàn mỹ đến động lòng người: “Chị chính là đến xem, cô gái có thể đoạt người từ trong tay mình có bộ dáng thế nào.
Không tồi, không làm chị thất vọng, quả nhiên là không giống nhau.
Quật cường không thiếu can đảm giống anh ấy.
Ha, chị nhìn thấy gì đây, em đang tự so sánh với chị sao? Chà, bất an, không có cảm giác an toàn, có có chút cố chấp để tâm vào những chuyện vụn vặt, dễ dàng nghiêm túc.
Em chán ghét loại cảm giác không chỗ nào có thể che giấu, nhưng em chán phải nhận thua, em cũng không rời tầm mắt đi.
Cô ấy cười khẽ, có bộ dáng có chút tiếc nuối: “Cô bé à, anh ấy sẽ hủy hoại em.
Em và anh ấy, căn bản không phải người cùng thế giới.”
Em thật kiên định nhìn đôi mắt của cô ấy: “Chúng em sẽ không chia tay.
Tuyệt đối sẽ không.
Chị đừng nghĩ sẽ chia rẽ được chúng em.”
Cô ấy xoay người đi xa từng bước, trong gió bay đến một tiếng thở dài của cô ấy: “Không ai có thể hủy đi hai người, có thể đánh bại hai người, chỉ có chính hai người mà thôi.”
Ngày thứ 207, em đã thấy cô gái rất quan trọng với anh, Trì Trú, em có chút bất an, bởi vì, cô ấy cũng yêu anh như vậy, thoạt nhìn rất xứng đôi với anh..