Ta từ sau kính chiếu hậu liếc nàng một cái, đúng lúc nhìn thấy con mắt ủy khuất có chút hiện đỏ của nàng, trong chớp mắt đó vẫn thật là có chút dao động.
Ta tự cho rằng là một người mẹ ôn nhu, mỗi lần nàng phạm sai ta đều cố gắng nói đạo lý với nàng.
Thỉnh thoảng đối với nàng thái độ hơi tệ chút, nàng thì chạy đến nhà ông ngoại bà ngoại.
Ta còn chưa làm gì nàng, chính mình thì bị ba mẹ giáo huấn một trận, nói cái gì, tính khí ta không tốt, đối với đứa trẻ không có tính nhẫn nại, sẽ tạo thành ám ảnh cái gì cho đứa trẻ.
Thật là thiên địa lương tâm, rõ ràng ta đã rất có nhẫn nại rồi được chưa.
Duy nhất môt lần đánh mạnh chút, là năm khi nàng cấp ba đó, buổi chiều ngày đó ta nhận được trường học gọi điện đến nói là đứa trẻ mất rồi.
Khi đó xém chut ta đứng không vững, lão sư trong trường đều gấp như điên, cảnh sát cũng báo rồi, gọi điện cho nàng thì tắt máy, gửi tin nhắn không trả lời.
Cả buổi chiều ta đều ở trong phòng camera của trường học, bận gọi điện đến nhà các bạn học quen biết và không quen biết, hỏi có biết nàng đi đâu không.
Ba mẹ ta bên đó, ta không dám nói sự thật, sợ họ tuổi tác lớn rồi không chịu nổi, chỉ là nói nếu như đến chỗ họ vậy thì nói với ta một tiếng.
Một buổi chiểu đó thật là một buổi chiều ta trải qua chật vật nhất không biết làm sao nhất.
Cho đến chín giờ tối, tinh thần ta đã sắp sụp đổ rồi, mẹ ta gọi điện thoại nói với ta, đứa trẻ đi đến chỗ của nàng rồi, thật là trong nháy mắt, nước mắt thì tuông ra rồi.
Sau đó ta mới biết, buổi chiều đó nàng thì leo tường ra trường học, đi tham gia lễ hội âm nhạc thành phố kế bên.. sợ ta tìm nàng thì đem điện thoại tắt đi.. Nếu như nàng nói điện thoại hết pin ta đều sẽ không tức giận như vậy..
Xử lý xong một đống chuyện của trường học, ta trực tiếp phóng xe đến nhà ba mẹ ta, mặc kệ ngăn cản của hai người họ, rất bạo lực đem tên vô lại con này nhét trong xe, kéo về nhà, đè ở trên sofa đánh một trận.
Nàng khóc kêu đến tê tâm phế liệt, vừa kêu ta, còn vừa nhận sai, ta cũng không có mềm lòng, luôn đánh đến cuối cùng nàng cả sức lực khóc cũng không có mới đừng tay.
May mà căn hộ cao cấp này có một hộ, trên lầu dưới lầu cách âm cũng không tệ, nếu không thì cách khóc đó của nàng, khẳng định có người báo cảnh sát nói ta ngược đãi đứa trẻ.
Lần đó tình hình cấp bách, ta là thuận tay vơ một cây chổi lông gà đánh, đánh đến khá hung, nàng ở trên giường nằm sấp cả một tuần.
Sau đó thì dứt khoác mua cây thước, gỗ đàn đen, rất có xúc cảm, quan trọng nhất là đánh người rất đau, nhưng mà cây thước này mua trở về cũng dùng qua mấy lần, hiện tại, treo ở trong phòng của nàng, chủ yếu vẫn là có tác dụng cảnh cáo.
Đánh đứa trẻ không phải mục đích, mấu chốt là để nàng ý thức được sai lầm của bản thân.
"Xem ngươi biểu hiện đi."
Ta trả lời nàng một câu, liền không có để ý nàng nữa, chỉ là chuyên tâm lái xe.
Dằn vặt đến hiện tại trời đã sáng rồi, ta vào cửa thì nằm xìu ở trên sofa, buổi tối này, rất là mệt mỏi, nhưng mà còn phải giáo dục con ấu con này.
Con ấu con kia thấy ta xìu ở trên sofa không để ý nàng, vậy mà muốn lén lút chuồng về phòng, nhưng mà bị ta kêu dừng lại rồi, để nàng đi góc tường đứng cố gắng phản tỉnh một chút.
Ta xoa huyệt thái dương, nhìn con gái của ta đứng góc tường nghiêng nghiêng vẹo vẹo, thật là giận không chỗ phát tiết, ta âm thầm niệm ba lần, đây là con ruột, con ruột, con ruột.
"Dương Dương ngươi qua đây, chúng ta cố gắng nói chuyện." Ta đè ép lửa giận kêu nàng qua.
Thấy thái độ của ta có điều hòa hoãn, nàng hùng hục chạy tới, ngồi xuống cọ bên người ta.
"Mẹ, ngươi nghe ta giải thích, lần này thật sự chỉ là ngoài ý muốn mà thôi."
Nàng thấy ta đau đầu, vừa giúp ta xoa huyệt thái dương vừa giải thích.
Tay náng lạnh lạnh mát mát vẫn khá thoải mái, ta dứt khoác, nhắm mắt, ngồi xìu ở trên sofa, biểu ý nàng tiếp tục nói tiếp.
"Thực ra tiệm nướng đó cách trường học chúng ta không xa, hơn nữa buổi tối cũng rất nhiều người, sẽ không có nguy hiểm, hơn nữa."
Ta trực tiếp cắt đứt lời nàng.
"Nữa đêm ra ngoài ăn đồ nướng, à không, nữa đêm leo tường ra ngoài ăn đồ nướng, còn ở dưới tình trạng trường học không biết, chuyện này có thể kêu không nguy hiểm sao, lỡ như xảy ra chuyện rồi phải làm sao!"
Trên tay nàng dừng lại, bắt đầu kéo lấy góc áo của ta, cúi đầu nhỏ tiếng lầm bầm nói "Đây không phải không sao rồi sao."
Cái gì? Đây là lời gì, cái gì gọi đây không phải không sao rồi sao, ta thật sự cạn lời rồi.
"Đây chính là kết quả phản tỉnh của ngươi sao." Ta vỗ bỏ cái tay nàng kéo góc áo của ta, ép buộc nàng nhìn mắt của ta.
Biểu tình của nàng một mặt vô tội, trong mơ hồ còn lộ ra chút không phục.
"Ha, được, vậy đánh lộn là chuyện thế nào, giải thích một chút đi."
Ta ngược lại xem thử nàng muốn xảo biện với ta làm sao, dù sao bất luận nàng nói thế nào, hôm nay một trận này, là tránh không qua rồi.
"Ta không đánh lộn, ta là khuyên đánh lộn, hơn nữa là người của đối phương ra tay trước, chúng ta đây tính là phòng vệ chính đáng."
Nàng đem đầu cọ ở trong ngực ta, mềm mềm, lông xù, nhìn rất muốn sờ một cái. "
Trên thực tế ta cũng thật sự làm như vậy rồi, cảm giác tay rất không tệ.
" Phòng vệ chính đáng phải chứ. "Ta một mặt sáng lạng cười với nàng.
" A, phải đó.. "Nàng một mặt cười bối rối. Ta thấy nàng không hế có lòng hối cải, còn lắm mồm với ta.
" Cây thước, lấy qua. "
" Ơ, đừng, mẹ, ta sai rồi, sai rồi. "Nàng bắt đầu hoảng rồi.
" Ba.. hai.. "Ta mặc kệ nàng, trực tiếp đếm số.
Tiếp đó, nàng nhanh chóng chạy về phòng, sau đó ôm cây thước đi chậm trở về.
Ta hít sâu một hơi, nhìn nàng" Quy định đều nhớ kĩ rồi chứ, tự mình nói, bao nhiêu cây. "
" Đừng mà, mẹ, cố gắng nói chuyện không được sao. "Nàng bắt đầu khóc với ta.
" Cố gắng nói chuyện có tác dụng sao, cách lần trước bị đánh mới bao lâu, đây không phải vẫn là tái phạm rồi. "
" Không cho phép khóc, phạm sai ngươi còn ủy khuất được. "
" Rất muộn rồi, ngươi không chọn ta chọn. "Ta thúc giục nàng.
" Nằm sấp. "Ta chỉ tay vịn sofa, cũng không quản nàng một mặt nước mắt nhìn ta.
Bốp! Bốp! Bốp!
Ta liên tục rơi mười mấy cái, phía sau con ấu con, một mảng đỏ thẫm, có mấy vết hằng đã sưng lên rồi.
Chắc là đau cực kì, nàng nắm tay đỡ sofa thật chặt, lực đạo quá lớn, ngón tay đã có chút hiện trắng, nhưng cũng chỉ là tiếng thút thít nhỏ.
Ta không thường đánh đứa trẻ, từ nhỏ đến lớn, số lần nàng bị đánh có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng mỗi lần bị đánh đều phải giữ quy định, đánh xong làm sao khóc đều được, nhưng khi bị đánh không thể khóc, không thể kêu, cũng không thể tránh không thể che.
Lần này vẫn tính thuận lợi hơn, bản thân nàng ngoan ngoãn nằm sấp, lúc trước đều phải dựa theo ta đè mới được, nghĩ đến đây trong lòng ta có chút an ủi.
" Huh, che? "
Ta thu lại lời vừa rồi ta nói, lần này ta còn chưa hạ thước, nàng bổng dưng vươn tay che ơ phía sau, nếu không phải ta phản ứng nhanh, kịp thời thu lực, cái này đánh xuống trên tay nàng thì phải sưng một cục.
" Phải sao làm? "Ngữ khí ta rất là không tốt.
" Làm lại."Nước mắt nàng đảo quanh ở trong mắt, cổ họng khàn khàn trả lời ta.
Hết chương 2