"Biết làm lại, còn dám che, nằm yên." Ta vẫn cứ là lời nói lạnh lẽo.
Ta cái này còn chưa rơi xuống, vừa rơi ở không trung.
"Mẹ."
Chỉ thấy con ấu con kia trực tiếp đứng lên, lùi về sau hai bước, dựa vào tường, yếu ớt kêu ta một tiếng.
"Trốn!"
Ta một mặt không thể tin trừng nàng, hai bước đi này của nàng thực khiến ta không ngờ được, lần trước bị đánh trốn rồi, bắt trở về bị đánh thảm hơn, hiện tai ta suy nghĩ đều có chút đau lòng, lần này vậy mà còn dám trốn.
"Chờ chút, mẹ, ta có lời muốn nói."
"Muốn nhận sai, đánh xong rồi nhận! Vừa rồi còn che?"
"Cho ngươi một cơ hội, tự mình nằm sấp qua đây, chuyện tránh, ta thì không truy cứu."
"Ba, hai.." Thấy nàng không phản ứng, ta trực tiêp bắt đầu đếm số.
"Mẹ.. mẹ, ta sai.. sai rồi, thật sự, không.. không dám nữa, chúng ta cố gắng nói chuyện.. đừng đánh, có.. được không.."
Nàng khóc lợi hại rồi, âm thanh đều có chút khàn khàn, con mắt khóc đỏ nước mắt uông uông nhìn lấy ta, hai cái tay quấn lấy cùng nhau, vừa kéo vừa nhận sai.
"Một.."
Ta tự động phớt lờ dáng vẻ khóc tội nghiệp của nàng, đếm đến một, thì trực tiếp nắm lấy cánh tay của nàng, kéo qua, đè ở vị trí cũ.
Cả động tác làm liền một mạch, chính là con ấu con này, luôn đang khóc, còn không thành thực, động lung tung.
Bốp!
Ta một thước đi xuống, nàng kêu đau một tiếng, cái mông cả đùi, mắt thường có thể thấy đang run rẫy, cái này ta dùng sức không nhỏ, tính là một cái rất mạnh.
"Quy tắt khi bị đánh toàn bộ quên sạch rôi ư! Không cho phép khóc! Không cho phép che! Không cho phép trốn!"
Ta lại liên tục năm cái đánh xuống, quất đến lại nhanh lại mạnh, nàng giãy giụa lợi hại, khóc cũng rất lợi hại, vừa khóc vừa kêu ta.
Ta biết nàng là đang cược ta mềm lòng, cược ta sẽ không nỡ làm lại, nàng một tay chống sofa, tay khác gắt gao nắm góc áo ta.
"A ô ô ô ô, ta thật sự biết.. biết sai.. sai rồi."
"Mẹ."
Tiếng mẹ âm đuôi kéo đến đặc biệt dài, phối hợp với âm thanh khàn khàn của khóc lần này, còn có cơ thể không ngừng run rẫy.
Haizz, ta thừa nhận nàng thắng rồi, ta thật sự mềm lòng một mảng hồ đồ.
Cái mông này sưng cũng khá lợi hại, còn lộ mấy nơi xanh tím.
"Mẹ.. Ta sợ hãi, ta thật sự.. sợ hãi, xin ngươi, ta sai rồi.."
Haizz, thật là một oan gia, nàng đã khóc không lên hơi được rồi.
Đã nói bị đánh không cho phép khóc, ngoại trừ lần ở lớp 12 lợi hại kia, nàng vẫn thật sự không từng dám khóc qua như vậy, chắc là thật sự sợ rồi.
Nghỉ đến đây, ta càng không nhẫn tâm đánh tiếp, nhưng nếu ta trực tiếp thừa nhận ta mềm lòng, vậy sau này nàng khẳng định càng thêm không kiên sợ
Ta phải dọa nàng một chút.
"Được! Còn khóc phải không! Đợi khi nào ngươi khóc xong rồi, lấy cây thước đến tìm ta."
"Ngươi chủ động đến tìm ta, xem thái độ ngươi nhận sai rồi quyết định đánh bao nhiêu, nếu như đợi ta đến tìm ngươi, không nghe giải thích, trực tiếp gấp năm!"
"Tốt nhất đừng đợi ta đến tìm ngơi, không tin ngươi thì thử xem!"
Nói xong ta cả ánh mắt cũng không cho nàng, đem cây thước ném trên sofa, đi thẳng về trong phòng.
Đóng lại cửa, ta dựa ở phía sau cửa, thở dài một hơi, lúc này còn có thể ẩn ẩn nghe được, tiếng khóc của nàng, chỉ là không có lợi hại như vừa rồi.
Chờ nàng bình tỉnh lại đến tìm ta, đến khi đó ta giả vờ hung dữ, nói nàng vài câu, chuyện này thì như vậy qua đi rồi, sau này nàng chắc cũng không dám phạm sai nũa.
Thời đại này làm mẹ đều không dễ dàng như vậy sao? Lúc trước ta không nhận ra con ấu con này khó trị như vậy
Kéo lấy thân thể mệt mỏi, đi vào nhà vệ sinh, ta dự định vừa tắm rửa vừa chờ nàng đến, vào cửa liếc nhìn, ta nhìn thấy nước xà phòng đã mở một nữa, hiện tại nước đã lạnh rồi, thật lạnh thật lạnh, giống như tâm tình của ta hiện giờ.
Còn có hương cỏ thơm đã cháy sạch, ta tiện tay cầm lên, ném vào trong thùng rác.
"Haizz~Vốn nên là cảnh đêm tốt đẹp như thế a, làm sao trở thành như vậy rồi."
Nhìn bản thân trong gương, vòng mắt đen kia, thật là tuyệt rồi.
Nhanh chóng cứu vãn một chút, nếu không ngày mai khẳng định hết cách gặp người rồi..
Hì! Ta đều thu thập xong, ở trên giường ngồi hơn mười phút rồi, tên gia hỏa kia làm sao còn không đến tìm ta.
Sẽ không phải thật sự muốn ta đi tìm nàng chứ, đánh gấp năm xong, cái mông này của nàng còn cần hay không!
Bỏ đi, bỏ đi, chờ thêm chút nữa đi.. Không thể không nói, ta cảm giác bây giờ ta có chút.. Hèn mọn..
Trong mơ mơ hồ hồ ta cảm giác được một vật thể hình tròn lông xù tấn công dữ dội, giãy giụa mở mắt ra, ta thấy được con ấu con kia nằm sấp ở trên người ta ngủ rất ngon, cái đầu dựa ở trên cánh tay của ta, trên mặt còn có thể ẩn ẩn nhìn ra mấy vệt nước mắt.
Ta vậy mà ngủ rồi, haizz, thật sự là quá mệt rồi, lao tâm tổn trí, còn có thể lực tiêu tan.
Ta vươn tay sờ cái đầu của con ấu con kia, vẫn là dễ sờ như vậy tiếp đó lấy điện thoại nhìn thời gian, mười một giờ ba mươi phút, ngủ lâu như vậy rồi, cũng không biết con ấu con này khi nào đến.
Hết chương 3