Ngày Tỉnh Là Lúc Về FULL


Quả thực Trác Uẩn chưa từng nghĩ đến việc sẽ đi hỏi Triệu Tỉnh Quy vấn đề này, một mặt là cô không thích đụng đến vết thương của người khác, một mặt khác là cô nghi ngờ khả năng chịu đựng tâm lý của bản thân mình.
Thật ra suy nghĩ của cô đối với Triệu Tỉnh Quy rất phức tạp, ngoài những suy nghĩ linh tinh trước kia thì có những lúc Trác Uẩn cũng sẽ nghĩ, Triệu Tỉnh Quy khỏe mạnh sẽ trông như thế nào? Một chàng trai cao to đẹp trai như vậy, thành tích còn rất xuất sắc, gia cảnh lại khá giả, đi đến đâu hẳn cũng là tâm điểm của đám đông đúng không?
Càng nghĩ như vậy, cô càng không dám hỏi thăm những gì anh đã trải qua khi bị thương.

Trác Uẩn cũng là người lớn lên trong những lời khen ngợi, cô đặt mình vào vị trí của anh mà nghĩ, nếu như cô gặp phải chuyện như vậy thì thật sự sẽ phát điên lên mất, giống như lời Bành Khải Văn từng nói, sẽ không muốn sống nữa.
Còn bây giờ, Triệu Tỉnh Quy đã chủ động nhắc đến vấn đề này, Trác Uẩn cảm thấy, có thể anh đang muốn tâm sự.
Cơn gió nhẹ thổi qua, cành cây xào xạc trên đỉnh đầu, Trác Uẩn nhìn Triệu Tỉnh Quy một cách rất dịu dàng: “Tôi tưởng cậu không muốn nói đến vấn đề này.”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Chị cũng chưa từng hỏi tôi.”
Trác Uẩn: “Thế……Nếu như cậu muốn nói cho tôi biết thì tôi muốn biết.”
Triệu Tỉnh Quy cúi đầu, ngón tay cạy cạy gói kẹo cưới trong tay, nói vừa nhẹ vừa chậm: “Chuyện này, tôi chỉ nói cho một người biết, ngay cả bố mẹ tôi, tôi cũng không nói.

Người đó là bác sĩ tâm lý của tôi, tất cả những lời mà tôi nói với bác ấy, bác ấy sẽ giữ bí mật cho tôi, nhưng hôm nay……tôi muốn nói với chị.”
Trác Uẩn hỏi: “Chuyện gì?”
“Tôi bị thương……” Triệu Tỉnh Quy vừa nghĩ đến chuyện này thì tâm trạng liền chùng xuống: “Chính xác là tai nạn ngoài ý muốn, là vận may của tôi không tốt, nhưng xét từ góc độ nào đó thì cũng xem như là do người khác làm.”
Trác Uẩn kinh ngạc đến ngây người: “Do người khác làm? Có người hại cậu sao?”
Triệu Tỉnh Quy hồi phục lại tâm trạng, cố gắng bình tĩnh nhìn cô: “Tôi kể lại từ đầu với chị vậy, chỉ là……Chị nghe rồi đừng sợ hãi.”
Anh cứ bảo cô đừng sợ hãi, Trác Uẩn lại vô cùng thương xót, cảm thấy câu “sợ hãi” mà mình nói đó thật sự đã làm tổn thương sâu sắc đến lòng tự tôn của cậu nhóc này rồi.
Cô nói: “Tôi sẽ không sợ, đã nói với cậu rồi, đó chỉ là lừa cậu thôi.”
Triệu Tỉnh Quy cười nhẹ một cái, bắt đầu kể hoàn chỉnh câu chuyện xảy ra ngày hôm đó.
Trưa hôm đó, ăn cơm xong, Hồ Quân Kiệt gọi Triệu Tỉnh Quy đi chơi bóng, Triệu Tỉnh Quy mang theo bình nước uống, vừa mới bước ra phòng học thì gặp phải Lâm Trạch lớp kế bên.
“Rùa Nhỏ.” Lâm Trạch gọi anh: “Cậu lại đây với tớ một lát, tớ có thứ muốn đưa cho cậu.”
Triệu Tỉnh Quy khó hiểu đi theo cậu ta đến góc quẹo hành lang, lúc này đa phần học sinh đều đang nghỉ trưa, cho nên nơi này rất yên tĩnh.
Lâm Trạch móc từ trong túi áo đồng phục ra một lá thư, đưa cho Triệu Tỉnh Quy.

Lá thư màu hồng, bên trên có viết “Gửi đến Triệu Tỉnh Quy”.

Triệu Tỉnh Quy vừa nhìn đã biết đó là vật gì, anh chau mày lại, trực tiếp từ chối: “Đừng đưa tớ.”
Tay Lâm Trạch vẫn chưa thu về, cậu ta vẫn đưa tay về phía trước: “Trương Hi Uyển nhờ tớ đưa cho cậu, cậu nhận đi, xem hay không tớ không quan tâm.”
“Tớ nhận rồi cũng sẽ không xem.” Triệu Tỉnh Quy nhìn Lâm Trạch: “Cậu biết đấy, từ trước đến nay tớ không nhận những thứ này.”
Sắc mặt Lâm Trạch rất tệ: “Người ta nhờ tớ chuyển giúp, cậu giữ thể diện cho tớ đi.”
Triệu Tỉnh Quy vẫn từ chối: “Tớ không nhận.”
Lâm Trạch trở nên sốt ruột: “Triệu Tỉnh Quy, đây là tấm lòng của người ta, cậu xem một chút thì có làm sao? Đồng ý hay không đó là chuyện của cậu, ít nhất cậu cũng phải nhận lấy!”
“A Trạch.” Triệu Tỉnh Quy mất kiên nhẫn: “Từ trước đến nay tớ chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, cũng không thể vì xem một bức thư mà thay đổi được.

Ngược lại là cậu, rõ ràng cậu thích Trương Hi Uyển nhưng lại chuyển thư giúp cậu ấy, cậu không cảm thấy rất kì lạ sao? Cậu thích cậu ấy thì cứ theo đuổi đi, điều này khó khăn lắm à?”
“Cậu không hiểu đâu.” Lâm Trạch cực kì đau khổ: “Cậu chưa từng thích người khác, sẽ không hiểu được tâm trạng của tớ.

Thật sự thích một người thì luôn muốn nhìn cô ấy hạnh phúc và vui vẻ.

Chỉ cần cô ấy vui tớ cũng sẽ vui theo.”
Triệu Tỉnh Quy thật sự không hiểu, anh nhíu chặt mày hơn: “Cậu thích tự ngược bản thân sao?”
“Tớ không giống cậu!” Lâm Trạch hét lên: “Cậu không thiếu gì cả, cái gì cũng đứng đầu, cho nên cậu sẽ không quan tâm đến suy nghĩ của người khác, cậu chỉ biết nghĩ cho bản thân mình!”
Triệu Tỉnh Quy tức giận: “Ý cậu là nói tớ ích kỷ?”
Lâm Trạch lớn tiếng nói: “Cậu ích kỷ chứ còn gì! Ngay cả một bức thư cũng không chịu nhận, tùy tiện chà đạp lên tình cảm của người khác, có phải cậu còn cảm thấy bản thân rất có lý không?”
Triệu Tỉnh Quy lười nhiều lời với cậu ta, anh quay đầu bỏ đi, Lâm Trạch gọi anh lại: “Triệu Tỉnh Quy!”
Triệu Tỉnh Quy dừng bước chân, lần cuối quay đầu nhìn cậu ta: “Lâm Trạch, tớ nói cho cậu biết, đúng là tớ chưa từng thích người khác, nhưng tớ biết nếu như có một ngày tớ thích một cô gái, tớ nhất định sẽ chủ động theo đuổi cô ấy, còn theo đuổi được hay không lại là một chuyện khác, chứ không phải giống như cậu thế này, ngay cả thử cũng không dám thử, nói cái gì mà cô ấy vui thì cậu cũng vui.

Trong mắt tớ, đấy chính là hèn nhát.”
“Cậu nói cái gì?!” Lâm Trạch tiến tới đẩy anh một cái: “Uổng công tớ xem cậu là anh em, cậu lại xem tớ như vậy?”
Triệu Tỉnh Quy lùi về sau một bước, anh đón lấy bức thư trong tay Lâm Trạch rồi nhét lại vào trong túi áo của cậu ta, lạnh lùng nói: “Nói với Trương Hi Uyển giúp tớ, tớ không thích cậu ấy, lý do rất đơn giản, cậu ấy lùn quá.”
Lâm Trạch: “……”
Sau đó, họ đến sân bóng rổ.
Sau đó nữa……Dưới ánh mặt trời chói mắt, lúc Triệu Tỉnh Quy bị đẩy bay xa, anh rất muốn nhìn thử xem rốt cuộc là tên khốn nạn nào lại ác ý phạm quy như thế, sau đó, khóe mắt anh chỉ nhìn thấy Lâm Trạch với vẻ mặt đầy hoảng hốt.
……
Mười phút đồng hồ, Triệu Tỉnh Quy đã kể hết toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối.
Anh không nói những gì đã trải qua ở bệnh viện sau khi chấn thương, chỉ dừng lại ở giây phút anh hồi phục nhận thức sau phẫu thuật, anh nói với Trác Uẩn: “Bác sĩ nói với tôi, tôi không phải là bị chấn thương tủy sống hoàn toàn, nhìn tấm phim chụp thì dây thần kinh không đứt hẳn, theo lý thuyết thì chi dưới có thể hồi phục một vài cảm giác và lực cơ, nhưng không biết tại sao hơn một năm rồi mà chân của tôi vẫn không có cảm giác.”
Nghe xong mọi thứ này, Trác Uẩn đã phải dùng sức lực lớn nhất mới có thể kìm chế không khóc.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được Làn Truyện thực hiện và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn.

Vui lòng đọc truyện tại trang web lantruyen.vn để theo dõi đầy đủ nội dung bộ truyện.
Nhưng mắt của cô đã đỏ lên, không ngừng chớp chớp mắt, chỉ sợ nước mắt rơi xuống.
Cô khó có thể tưởng tượng được quá trình chuyển biến tâm lý của Triệu Tỉnh Quy, cô hỏi: “Người đó, thật sự là bạn của cậu?”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Từng là bạn.”
“Tôi muốn xử cậu ta.” Trác Uẩn nghiến chặt răng: “Tại sao cậu không nói với bố mẹ cậu? Kiện cậu ta đi! Để cậu ta bồi thường! Người này lúc đó mười sáu tuổi chưa? Có thể ngồi tù được rồi!”
Triệu Tỉnh Quy lắc lắc đầu: “Có camera, không ai có thể chứng minh cậu ta cố ý tông tôi, hơn nữa điều kiện gia đình của cậu ta không mấy khá giả, nhà tôi lại không thiếu tiền.”
“Thế cậu cứ bỏ qua như vậy à?” Trác Uẩn vừa đau lòng vừa tức giận: “Cậu ta xin lỗi cậu chưa?”
Triệu Tỉnh Quy nghĩ một hồi, lắc đầu nói: “Không có, nhưng mà hôm nay tôi gặp cậu ta rồi, tôi cảm thấy cậu ta muốn xin lỗi tôi.”
Trác Uẩn nắm tay thành quyền: “Mặc xác cậu ta! Xin lỗi thì có lợi ích đếch gì chứ!”
Triệu Tỉnh Quy ngây người, có lẽ đây là lần đầu tiên anh nghe thấy cô giáo Trác nói tục, cảm giác rất hiếm lạ: “Sao trông chị còn tức giận hơn tôi thế?”
Trác Uẩn cảm thấy chuyện này thật là khốn nạn, cho dù có nghĩ thế nào cũng không thể gạt đi được, trong phút chốc mất kiềm chế, nước mắt vốn đã được cô kìm nén hồi lâu đột nhiên trào ra, bởi vì cô cúi đầu xuống nên nước mắt chỉ rơi xuống trên đùi cô.
Tình cờ Triệu Tỉnh Quy lại nhìn thấy, đầu óc anh mơ hồ: “Chị……Chị đừng khóc.”
Anh di chuyển xe lăn tới trước một chút, vì đầu gối của hai người chạm vào nhau nên anh không thể tiến tới được nữa, chỉ có thể vươn thân trên tới, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt luôn cúi xuống của Trác Uẩn.
Trác Uẩn hít hít mũi, hai hàng nước mắt lần lượt rơi xuống, lúc này Triệu Tỉnh Quy đã thực sự hoảng loạn, anh mạnh dạn đưa tay lên chạm vào mặt cô, ngón tay cảm nhận được sự ướt át: “Cô giáo Trác, chị đừng khóc, tôi không sao đâu.”
Trác Uẩn: “Hu hu hu hu hu……”
Triệu Tỉnh Quy: “……”
Mu bàn tay của anh chạm vào mái tóc dài buông thõng xuống của Trác Uẩn, khi chạm vào nó anh thấy mềm mại vô cùng……Nhớ ra đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Trác Uẩn không buộc tóc đuôi ngựa, không còn hoạt bát như bình thường nữa mà trông dịu dàng hơn nhiều.
Trác Uẩn không biết Triệu Tỉnh Quy đang nghĩ gì trong đầu, cô sờ sờ túi áo, không đem theo khăn giấy, nước mắt lại lưng tròng, bèn ngẩng đầu lên hỏi: “Cậu có khăn giấy không?”
“Có.” Triệu Tỉnh Quy quay lại cởi ba lô trên xe lăn xuống, lấy một gói khăn giấy ra đưa cho Trác Uẩn, Trác Uẩn rút một tờ lau mắt, suy nghĩ kỹ lại cô vẫn thấy rất buồn, miệng vừa mở ra thì tiếng khóc lại vang lên, càng khóc càng đau lòng.
Triệu Tỉnh Quy: “!”
“Chị như thế này thì không có cách nào làm bác sĩ tâm lý đâu.” Anh nói: “Bác sĩ tâm lý của tôi nghe tôi nói xong, vẻ mặt vẫn không hề thay đổi, như không có chuyện gì xảy ra.”
Trác Uẩn vừa khóc vừa nói: “Vốn dĩ tôi rất dễ khóc!”
“Xin lỗi.” Triệu Tỉnh Quy lúng túng: “Tôi không muốn làm chị khóc.”
Trác Uẩn ngẩng mặt lên, không ngừng hô hấp sâu, lúc nhìn lại Triệu Tỉnh Quy thì hai con mắt đã đỏ hoe, trên mặt toàn là vết nước mắt: “Triệu Tiểu Quy, sao cậu lại xui xẻo như vậy chứ!”
Triệu Tỉnh Quy khom lưng, hai tay chống lên đùi, ngẩng đầu lên nhìn Trác Uẩn: “Cô giáo Trác, chị đừng buồn, thật ra bây giờ tôi cũng không nghĩ đến chuyện trước kia nữa.

Tôi quen biết rất nhiều người bạn chấn thương như tôi, có người ở độ tuổi của tôi, có người hai mươi, ba mươi tuổi, cũng có mấy chú với mấy dì nữa, có vài người đã liệt nửa người mười mấy năm, thậm chí là hơn hai mươi năm, nên……tôi có thể tưởng tượng được cuộc sống sau này của mình.

Liệt nửa người……quả thực rất ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống, nhưng ít nhất nếu biết chăm sóc bản thân thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến tuổi thọ.

Tôi thấy có mấy anh trai bị chấn thương mà vẫn lái xe đi du lịch khắp nơi, cuộc sống rất phóng khoáng.”
Trác Uẩn phát hiện, vốn dĩ là Triệu Tỉnh Quy tâm trạng không tốt, muốn tâm sự để cô khuyên bảo anh, nhưng bây giờ lại trở thành Triệu Tỉnh Quy an ủi cô, làm ngược lại tất cả.
Cô xấu hổ vô cùng, giơ tay xoa xoa đầu tóc của anh, làm đầu tóc anh rối hết cả lên.

Triệu Tỉnh Quy cũng không giận, mặc cho cô xoa, trên mặt còn nở một nụ cười.
Trác Uẩn nói: “Sau này cậu đừng gặp người đó nữa, cắt đứt đi.”
Triệu Tỉnh Quy khẽ gật đầu: “Tôi cũng không muốn gặp cậu ta, không muốn nói một câu nào với cậu ta.”
Cảm xúc của Trác Uẩn xem như là bình tĩnh hơn một chút: “Nếu như cậu còn gặp phải chuyện gì không vui thì có thể tìm tôi trò chuyện.”
Triệu Tỉnh Quy hỏi: “Sau đó nhìn chị khóc sao?”
“Có đáng ghét không chứ!” Trác Uẩn ném tờ khăn giấy đã lau qua nước mắt lên người anh, Triệu Tỉnh Quy “a” một tiếng: “Chị lau nước mũi rồi đấy!”
Trác Uẩn bực bội hét lên: “Tôi không có!”
Triệu Tỉnh Quy di chuyển xe lăn đến bên thùng rác để vứt khăn giấy đi, rồi quay lại trước mặt Trác Uẩn.
Anh nói: “Hình như tôi không sao rồi.”
Trác Uẩn hết khóc lại cười: “Thế có phải chứng tỏ tôi vẫn có thể làm bác sĩ tâm lý không?”
Triệu Tỉnh Quy giơ ngón tay trỏ lên lắc lắc: “Không đạt tiêu chuẩn.”
Trác Uẩn xụ mặt, Triệu Tỉnh Quy lại nói: “Nhưng mà, chị là một gia sư đạt tiêu chuẩn, nếu cuối năm có tính điểm KPI, tôi sẽ cho chị điểm tối đa.”
Trác Uẩn cười chết mất: “Cậu còn biết KPI cơ à?”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Trước kia công việc của mẹ tôi là quản lý tài chính, cấp dưới có rất nhiều người, tôi thường nghe mẹ tôi nhắc đến.”
Trác Uẩn hỏi: “Bây giờ dì ấy không đi làm nữa sao?”
“Ừm.” Triệu Tỉnh Quy nói: “Sau khi tôi bị thương thì mẹ tôi không đi làm nữa.

Quy mô của công ty bố tôi không nhỏ, trước kia công việc của hai người họ rất bận, tôi như thế này rồi, mẹ tôi nói thế nào cũng phải có một người về nhà chăm sóc tôi, không thể chỉ để tôi cho chú Miêu với người chăm sóc khác được.”
“Nói cũng phải.” Trác Uẩn gật gật đầu: “Bố mẹ cậu thật sự rất thương cậu.”
Triệu Tỉnh Quy thấy ngữ điệu của cô không đúng, thắc mắc hỏi: “Bố mẹ chị không thương chị sao?”
“Mẹ tôi còn được.” Trác Uẩn nghĩ đến bố cô, chỉ có thể lắc đầu: “Bố tôi thì thôi khỏi nói.”
Triệu Tỉnh Quy vẫn còn muốn hỏi nữa, nhưng Trác Uẩn đã chặn họng anh lại: “Không còn sớm nữa, cậu không đói sao? Phải về nhà ăn cơm rồi, người nhà cậu đang đợi cậu đấy.”
Triệu Tỉnh Quy đeo đồng hồ thông minh, anh liếc nhìn thời gian, đã hơn sáu giờ rồi.

Anh mấp máy môi định mở lời, nhưng Trác Uẩn đã từ chối trước: “Tôi không thể ăn cơm cùng cậu được, bạn cùng phòng vẫn đang đợi tôi.”
Khóe môi Triệu Tỉnh Quy khẽ nhếch lên: “……Ò.”
Trác Uẩn đứng dậy, vỗ vỗ vai anh: “Đi thôi, tôi đưa cậu đến bãi đậu xe.”
Trên đường đi đến bãi đậu xe, sắc trời đã tối hoàn toàn, chú Miêu luôn đi theo sau bọn họ, Triệu Tỉnh Quy tự di chuyển xe lăn đi về phía trước, Trác Uẩn thì đi bên cạnh anh.
Kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh cũng đã kết thúc, đa số các sinh viên đã quay lại trường học, trong vườn trường lúc này vô cùng náo nhiệt, người người qua lại rất đông.
Rất nhiều người tò mò nhìn về phía Triệu Tỉnh Quy, Trác Uẩn nhìn qua thì họ lại di chuyển tầm mắt đi chỗ khác.
Trong lòng Trác Uẩn thấy khó chịu, nhưng cô lại cảm thấy cũng không có cách nào chỉ trích người ta cái gì.

Nhìn dáng vẻ cậu thiếu niên đang nỗ lực di chuyển xe lăn, cô hỏi: “Cậu như thế có mệt không? Có cần tôi đẩy cậu không?”
Triệu Tỉnh Quy ngẩng đầu lên nhìn cô: “Được, có phải chị muốn nghịch một lát không?”
“Bị cậu nhìn ra rồi.” Trác Uẩn đi đến sau lưng anh, phát hiện lưng dựa xe lăn của Triệu Tỉnh Quy thấp hơn xe lăn khác rất nhiều, nửa lưng của anh đều có thể lộ ra ngoài, cô thử nắm chặt tay cầm rồi đẩy về phía trước, quả thật là không cần phải khom lưng, đẩy cũng không mất quá nhiều sức.
Trác Uẩn nhìn đỉnh đầu đen như quạ của anh, hỏi: “Thấy thế nào?”
Trác Uẩn thả tự do cho hai tay, ngữ điệu vui vẻ: “Thoải mái.”
Trác Uẩn cười nói: “Thế thì cho cậu thoải mái một đường đến bãi đậu xe đấy, hôm nay cô giáo Trác phục vụ cho cậu.”
Trên đường đến bãi đậu xe sẽ đi qua sân bóng rổ ngoài trời, đại học A có rất nhiều sân bóng rổ, sân này nối tiếp sân kia, bên ngoài còn dựng lưới bảo vệ.

Lúc này đèn sáng rực, trên mỗi sân bóng rổ đều có người đang chơi bóng, tiếng kêu gọi vang lên không ngớt, trên biên sân còn có rất nhiều người đứng xem.
Triệu Tỉnh Quy không né tránh, anh quay đầu qua, đôi mắt luôn hướng về sân bóng rổ, Trác Uẩn không thấy được biểu cảm trên mặt anh, cũng không làm phiền anh.
Cho đến khi đi qua khỏi đoạn đường đó, không còn nghe thấy âm thanh trên sân bóng rổ nữa, Triệu Tỉnh Quy mới thu tầm mắt lại, quay đầu qua nói với Trác Uẩn: “Cô giáo Trác, trước kia tôi có thể úp rổ được đấy.”
“Thế ư? Lợi hại vậy?” Trác Uẩn ngạc nhiên hỏi: “Này, tôi vẫn luôn muốn hỏi cậu, rốt cuộc cậu cao bao nhiêu thế?”
“Tôi……” Triệu Tỉnh Quy quay đầu qua, chà chà ống quần: “Năm tôi lớp 10 là 1m86 hay 87 gì đó, còn bây giờ thì không biết, đã lâu rồi chưa đo lại, bây giờ tôi rất khó đo chiều cao, không chuẩn được.”
“Woww! Cao vậy à!?” Trác Uẩn nói: “Thế có thể bây giờ cậu 1m88, 89 rồi nhỉ?”
“Không biết nữa.” Triệu Tỉnh Quy lắc lắc đầu: “Hôm nào tôi sẽ nghĩ cách đo thử, xong rồi nói cho chị biết nhé?”
Trác Uẩn cười nói: “Được!”
Đi được mười mấy phút, cuối cùng cũng đến bãi đậu xe.

Trác Uẩn nhìn thấy xe nhà Triệu Tỉnh Quy, là một chiếc Bentley Flying Spur màu đen.
Trác Uẩn: “……”
____ Ây gù, muốn mượn lái thử quá đi, lượn một vòng trước mặt chiếc xe Maserati của Trác Mười Ba, cho chói cặp mắt chó của cậu ta luôn.
Chú Miêu đi tới trước mở cửa xe, Triệu Tỉnh Quy ngẩng đầu lên nhìn Trác Uẩn một cái, Trác Uẩn không có phản ứng gì, Triệu Tỉnh Quy nghĩ, dù sao cô cũng nhìn thấy anh di chuyển từ xe lên giường rồi, để cô thấy anh di chuyển lên xe nữa thì cũng không có gì.
Anh di chuyển xe lăn đến bên cửa xe, tìm một góc tốt, đầu tiên là dùng tay đặt hai chân vào trong xe, sau đó cúi người ấn vào ghế sau, vừa chống tay lên thì mông cũng nhích qua đó.
Lúc cúi người vào xe thì áo khoác hơi phồng lên một chút, lộ ra da thịt sau eo, khoảng hai ba phân, siêu trắng, Trác Uẩn chớp mắt mấy cái, nhìn cũng không được, không nhìn cũng không xong.
Triệu Tỉnh Quy không hề biết mình đã “bị lộ”.

Di chuyển xong, chân trái của anh lại không đúng lúc run lên, tim Trác Uẩn đập thình thịch, lo lắng đi đến bên cạnh anh.

Ánh mắt Triệu Tỉnh Quy bình tĩnh, anh điều chỉnh lại hai chân, chống mặt ghế để ngồi thoải mái hơn chút, sau đó mới ngẩng đầu lên cười với cô.
Trác Uẩn cũng nở nụ cười đáp lại, chú Miêu đi tới đẩy xe lăn ra sau cốp xe, tháo rời xe lăn thành từng mảnh, bỏ bánh xe, khung xe, đệm ngồi…vào trong cốp xe.
Trác Uẩn yên lặng nhìn tất cả mọi thứ, biết đây chính là cuộc sống thường ngày của Triệu Tỉnh Quy, mỗi lần lên xuống xe có lẽ đều như thế này.
Cô đóng cửa xe lại giúp Triệu Tỉnh Quy, một cơn gió đêm vừa hay thổi qua, mái tóc dài của Trác Uẩn khẽ lay động, cô vén tóc sau tai, nhìn thấy cửa sổ xe hạ xuống.
Cậu thiếu niên nhìn cô chăm chú: “Cô giáo Trác, chị không buộc tóc cũng rất đẹp.”
“Vậy sao?” Trác Uẩn cười nói: “Cảm ơn.”
Thật ra đây mới là kiểu tóc thường ngày của cô, tóc đen dài, thu hút trai thẳng.
Hai tay Triệu Tỉnh Quy đặt lên cửa sổ, nói: “Cô giáo Trác, đợi tôi tròn mười tám tuổi thì có thể đi thi bằng lái xe rồi.”
Trác Uẩn không hiểu, hỏi: “Cậu có thể lái xe sao?”
“Có thể.” Triệu Tỉnh Quy còn ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt rất sáng: “Đợi tôi lấy được bằng lái xe, tôi sẽ đưa chị đi hóng gió.”
Trác Uẩn che miệng cười: “Được thôi.”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Thế chị phải làm gia sư cho tôi mãi, cho đến khi tôi thi đại học, lúc đó vừa hay chị cũng tốt nghiệp.”
Trác Uẩn thở dài: “Cậu không cho tôi đi thực tập à?”
Triệu Tỉnh Quy: “……”
Anh quên mất chuyện này, rất nhanh lại nói: “Chị có thể đến công ty bố tôi thực tập, cũng rất gần đây, bộ phận nào thì tùy chị chọn.”
Trác Uẩn chịu không nổi: “Triệu Tỉnh Quy! Cậu tùy tiện mở cửa sau cho người khác như vậy, bố cậu không biết sao?”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Chị là sinh viên đại học A, tôi cảm thấy chị nhất định sẽ không vấn đề gì.”
Cái này còn chưa chắc, cô là một sinh viên cuối kì thi rớt môn đấy.
Trác Uẩn vỗ vỗ đỉnh xe Bentley: “Được rồi đừng nói nữa, đóng cửa sổ lại, mau về nhà đi, tôi cũng phải đi ăn cơm rồi.”
“Ò.” Triệu Tỉnh Quy rất không tình nguyện đóng cửa xe lại, bởi vì dán lớp màng nên Trác Uẩn không nhìn thấy cảnh trong xe nữa, nhưng cô biết Triệu Tỉnh Quy có thể nhìn thấy cô, hơn nữa, anh nhất định vẫn đang nhìn cô.
Chú Miêu ngồi vào ghế lái, Trác Uẩn đứng xa ra một chút, thấy xe lái ra khỏi vị trí, lúc này, cửa sổ sau lại hạ xuống, Triệu Tỉnh Quy thò đầu ra ngoài, vẫy vẫy tay với Trác Uẩn: “Cô giáo Trác, ngày mốt gặp lại!”
Trác Uẩn thật sự bất lực, cô cũng vẫy tay với anh: “Ngày mốt gặp lại, cậu đừng buồn nữa!”
Triệu Tỉnh Quy không nói gì thêm, cứ như vậy mà nhìn cô cho đến khi xe lái ra khỏi bãi đậu xe.
——
Buổi tối, Triệu Tỉnh Quy tắm xong thì tới ngồi bên bàn học, đổ gói kẹo cưới đó vào hộp thực phẩm, còn thò tay vào đảo một lát.
Anh chồng hai tay lên bàn rồi nằm sấp lên đó ngắm nhìn cái hộp, vỏ hộp trong suốt, trước đây có mười ba miếng bánh phồng đậu phộng, bây giờ được thêm bảy viên kẹo cưới, khiến nó có màu sắc sặc sỡ và đẹp mắt hơn rất nhiều.
Sau khi nhìn một lúc, Triệu Tỉnh Quy lại xếp thẳng gói kẹo cưới đó lại, quý trọng bỏ nó vào chiếc hộp vuông trong tủ đầu giường.
Trong phòng rất yên tĩnh, anh ngồi trên xe lăn ngây người một hồi, sờ sờ chân mình, lại nhớ đến cảnh tượng gặp Lâm Trạch lúc trưa.
Chỉ là, tâm trạng tồi tệ chưa kịp hình thành thì hình bóng của Trác Uẩn lại xuất hiện trong tâm trí anh – mái tóc cô dài bồng bềnh, đôi mắt sáng như sao, khi cười lộ ra lúm đồng tiền, còn có giọt nước mắt tuôn rơi trước mặt anh, nước mắt trong suốt như pha lê.
Triệu Tỉnh Quy có thể cảm nhận được nhịp tim của mình, thình thịch, thình thịch, thình thịch……Kịch liệt như thế.
Là một cảm giác chưa bao giờ có.
Anh đặt lòng bàn tay ấn vào lồng ngực, cảm giác hô hấp của bản thân trở nên gấp gáp.
Chàng thiếu niên chưa tròn mười tám tuổi có chút thất thần, anh nghĩ, thật sự là như thế này sao?
Lần đầu tiên trong cuộc đời, hình như anh thích một người rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui