Ngày Tỉnh Là Lúc Về FULL


Sau khi túi thuốc được treo lên, Trác Uẩn nhấn chuông gọi, khi quay đầu nhìn lại thì thấy cậu thiếu niên ở trên giường bệnh đang cười ngây ngô.
Anh đã cười ngây ngô được một lúc lâu, anh cúi đầu, cứ nhớ lại sẽ cười, đôi mắt cười đến híp lại, thỉnh thoảng nhìn về phía Trác Uẩn, ánh sáng rực rỡ như sắp trào ra khỏi mắt anh.
Y tá đến đổi nước thuốc, tò mò hỏi Triệu Tỉnh Quy: “Cậu đang cười gì vậy? Có chuyện gì vui sao?”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Không có.”
Nói thì nói thế, nhưng khóe miệng anh lại bất giác cong lên.
Y tá thay nước thuốc đã hết cho anh, cúi đầu nhìn túi nước tiểu rồi nói với Trác Uẩn: “Người nhà tháo túi nước tiểu ra đi, cứ 500 ml thì phải tháo ra.”
Trác Uẩn: “Được.”
Triệu Tỉnh Quy không cười được nữa.
Sau khi y tá rời khỏi, Trác Uẩn cúi người xuống để nghiên cứu túi nước tiểu kia, Triệu Tỉnh Quy sốt ruột, đưa tay vỗ vỗ vai cô: “Chị đừng làm, gọi chú Miêu đến làm, cái này rất bẩn.”
Trác Uẩn ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt Triệu Tỉnh Quy mang theo sự cầu xin: “Thật mà, chị đừng làm, bình thường tôi không như vậy, tôi… Tôi không muốn chị làm những việc này, tôi bình thường đều có thể tự mình lo liệu.”
Trác Uẩn không có kinh nghiệm chăm sóc bệnh nhân nên không biết phải bắt đầu từ đâu, thấy Triệu Tỉnh Quy bài xích như thế thì cô đồng ý: “Được, tôi không làm, tôi đi gọi chú Miêu giúp cậu.”
Cô đi ra ngoài, Triệu Tỉnh Quy thở phào nhẹ nhõm.

Lát sau, chú Miêu tiến vào.
Ông ấy kéo cái bô dưới giường ra đặt ở phía dưới túi nước tiểu, tháo nút xoay phía dưới túi nước tiểu, chất lỏng màu vàng nhạt chảy vào trong cái bô.

Sau khi túi nước tiểu chảy xuống hết, chú Miêu lại vặn chặt nút xoay, cầm cái bô vào nhà vệ sinh súc sạch, rửa sạch tay rồi mới ra ngoài.
Ông ấy để cái bô về dưới gầm giường, Triệu Tỉnh Quy hỏi: “Chú Miêu, vừa nãy chú có làm bẩn tay không?”
Chú Miêu nhìn hai tay của mình, nói: “Lúc vặn có thể sẽ chạm phải một chút, làm sao vậy? Rửa sạch là được rồi.”
Triệu Tỉnh Quy suy sụp tinh thần nằm dựa vào giường bệnh, chầm chậm chớp chớp mắt, nói: “Ngày trước lúc cháu tự chuẩn bị túi nước tiểu, cháu cũng sẽ làm bẩn tay.”
“Haizz, cậu bị bệnh nên đây là điều bình thường.” Chú Miêu liếc nhìn cuối giường, hỏi: “Cậu có muốn tôi mặc quần giúp cậu không? Lúc nãy chưa kịp mặc thì cô giáo Trác đã tới rồi.”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Chú giúp cháu mặc đi, với cả giúp cháu xoay người lại nữa, cháu nằm ngửa hơi mệt.”
Chú Miêu đóng cửa phòng bệnh, vén chăn giúp Triệu Tỉnh Quy mặc quần, anh nhìn nửa người dưới trần trụi của mình với một miếng đệm nước tiểu dưới mông, chỗ đó vẫn cắm một ống thải nước tiểu, vô cùng không vui mà đưa tay phải lên che mắt.
Động tác của chú Miêu rất cẩn thận, nắm lấy bắp chân Triệu Tỉnh Quy kéo ống quần lên giúp anh, vừa mặc vừa hỏi: “Cô giáo Trác giúp cậu đi tất hả?”
Triệu Tỉnh Quy: “Vâng.”
“Cô ấy rất cẩn thận.” Chú Miêu cười nói, “Tối hôm qua cậu hôn mê, cô ấy sốt ruột đến phát khóc, cậu xem cậu đi, mười tám tuổi rồi mà vẫn tùy hứng như trẻ con vậy.

Cậu muốn đi tìm cô giáo Trác thì nói với tôi một tiếng là được, tôi cũng có thể giữ bí mật giúp cậu mà.”
Triệu Tỉnh Quy đỏ mặt: “Chú đừng nói nữa, chú Miêu.”
“Cậu còn biết xấu hổ à.” Chú Miêu mặc quần giúp anh, lại giúp anh đẩy lưng để anh xoay người nằm nghiêng, sau khi đặt hai chân anh xuống thì hỏi: “Như vậy thoải mái không?”
Triệu Tỉnh Quy cũng không cảm giác được chân mình như thế nào, nhưng từ tư thế nằm ngửa chuyển sang nằm nghiêng có thể giúp cho mông và cái lưng nằm quá lâu của anh thả lỏng hơn chút, anh nói: “Được rồi, cứ như vậy đi, cảm ơn chú Miêu.”
Anh ghét bị bệnh, cũng ghét nằm viện, ở trong bệnh viện có rất nhiều việc anh không thể tự mình lo liệu, cần có chú Miêu hoặc những người khác giúp đỡ anh làm.

Nghĩ lại bản thân lớn như thế rồi mà loại chuyện như đi vệ sinh, mặc quần hay xoay người này cũng không thể tự mình làm, trong lòng Triệu Tỉnh Quy khó tránh khỏi chán nản.
Chú Miêu đi ra, Trác Uẩn lại bước vào.

Nhìn túi nước tiểu dưới giường đã được tháo xong, lại thấy Triệu Tỉnh Quy đã đổi tư thế, cô hỏi: “Cậu xoay người rồi à?” 
Triệu Tỉnh Quy chôn một bên mặt vào gối đầu, không trả lời, con mắt đen láy vẫn nhìn cô chằm chằm.
Trác Uẩn cười ngồi xuống bên giường anh, Triệu Tỉnh Quy nhỏ giọng nói: “Cô giáo Trác, tôi muốn nói với chị chuyện này.”
“Chuyện gì vậy?” Trác Uẩn hỏi.
“Thỉnh thoảng cơ thể tôi sẽ hơi bẩn.” Triệu Tỉnh Quy khó khăn nói, nhưng anh lại cảm thấy mình nhất định phải nói cho cô biết,, “Bình thường tôi rất chú ý vệ sinh cá nhân, chỉ là… có đôi lúc thực sự không có cách nào khác, liệt nửa người chính là như vậy, tôi không khống chế được, bản thân cũng rất phiền.”
Trác Uẩn nói: “Tôi biết, không sao, cậu đừng suy nghĩ nhiều.”
Triệu Tỉnh Quy vội vàng nói: “Nhưng tôi thực sự có thể tự lo liệu, lúc ở nhà chuyện gì tôi cũng có thể tự mình làm.”
Trác Uẩn gật đầu, mỉm cười: “Tôi biết, tôi đều nhìn thấy mà.”
Triệu Tỉnh Quy cũng cười, lại hỏi: “Cô giáo Trác, vì sao phải đợi tới lúc tôi mười tám tuổi?”
“Sao cậu còn suy nghĩ chuyện này?” Trác Uẩn nói, “Tôi muốn xử lý một số chuyện trong nhà trước, mấy việc kia kéo dài quá lâu rồi, tôi không muốn lại tiếp tục kéo dài nữa.”
Triệu Tỉnh Quy hỏi: “Là chuyện huỷ hôn sao?”
Trác Uẩn gật đầu: “Đúng rồi.”
Cô muốn dành cho mình một chút thời gian, tranh thủ tết Tây và tết Nguyên Đán về nhà giải quyết mấy chuyện hỗn độn tồi tệ kia, cô đứng mũi chịu sào chính là vì muốn thuyết phục bố giải trừ hôn ước của cô với Thạch Tĩnh Thừa.
Thạch Tĩnh Thừa có thể vô liêm sỉ mà yêu đương dù vẫn có hôn ước, nhưng Trác Uẩn không thể làm được như vậy, nếu làm thế thì cô và Thạch Tĩnh Thừa có khác gì nhau đâu? Cô không thể chấp nhận để Triệu Tỉnh Quy ở vị trí của Thẩm Thi Ngọc, như vậy đối với anh không hề công bằng, cô muốn dành tất cả những gì tốt nhất cho Triệu Tỉnh Quy.
Trác Uẩn cũng phải nghiêm túc xem xét tương lai của mình.
Cô mới hai mươi mốt tuổi, còn rất trẻ, hiện tại bắt đầu thay đổi mọi thứ đều kịp.
À, còn một nguyên nhân nho nhỏ, đó là bị Cát Hạo Vũ chỉ trích lên án khiến cô không yên lòng, đúng thật là Triệu Tỉnh Quy vẫn còn là một đóa hoa của tổ quốc, cô thực sự không dám lạt thủ tồi hoa*.
(*lạt thủ tồi hoa: dùng bàn tay độc ác để ngắt hoa, phá huỷ những thứ tốt đẹp.)
Trác Uẩn chống khuỷu tay trên giường bệnh, hai tay nâng cằm nhìn Triệu Tỉnh Quy, hỏi: “Triệu Tiểu Quy, cuối cùng thì sinh nhật của cậu là vào hôm nào?”
Triệu Tỉnh Quy đáp: “Mười tám tháng Tư.”
“Ồ, vậy còn ba tháng rưỡi nữa.” Trác Uẩn nói, “Trong khoảng thời gian này hai ta đừng gặp mặt, cậu đi học cho tốt, đừng lại lén chạy ra ngoài, tối hôm qua cậu làm ra chiến trận lớn như vậy, bố mẹ cậu sắp bị cậu dọa chết rồi đấy.”
Triệu Tỉnh Quy hỏi: “Vậy chúng ta có thể trò chuyện Wechat không?”
“Nói càng ít càng tốt, để mẹ cậu yên tâm.

Hai chúng ta đều sắp phải thi cuối kỳ, tôi không muốn làm cậu phân tâm.” Trác Uẩn vươn tay xoa xoa tóc anh, “Tết Tây này về nhà, nhiệm vụ của tôi rất khó khăn, có tiến triển thì tôi sẽ nói cho cậu biết.”
Triệu Tỉnh Quy mím môi cười nhẹ: “Được, tôi hứa với chị, ba tháng rưỡi tới chúng ta sẽ tạm thời không liên lạc.”
——
Hai ngày sau, Trác Uẩn không đến bệnh viện thăm Triệu Tỉnh Quy nữa, vẫn là câu nói kia, cô rất tin tưởng chú Triệu, dì Phạm, chú Miêu và anh Lỗi, biết họ sẽ chăm sóc tốt cho Triệu Tỉnh Quy.
Triệu Tỉnh Quy đúng thật là một cậu con trai vô cùng hiểu chuyện, đặc biệt phối hợp điều trị, bảo ăn cơm thì ăn cơm, bảo uống thuốc thì uống thuốc, bảo ngủ thì ngoan ngoãn đi ngủ.

Anh bảo đảm với bố mẹ sẽ không bao giờ lén trốn đi lần nữa, còn nói mình tạm thời sẽ không liên lạc với cô giáo Trác, sẽ cố gắng học tập, trước tiên là thi tốt kỳ thi cuối kỳ.
Cuối cùng, anh còn đánh bạo đề ra yêu cầu với Phạm Ngọc Hoa: “Mẹ, mẹ đừng tịch thu xe lăn được không? Cái đó thực sự rất tiện, sau này con còn muốn dùng.”
Sau khi Trác Uẩn rời đi, Triệu Tỉnh Quy không ầm ĩ cũng không làm khó, Phạm Ngọc Hoa có hơi không hiểu tình hình hiện tại, thấy yêu cầu của con trai cũng không quá đáng thì đồng ý: “Được, nhưng khi con dùng xe lăn thì nhất định phải có hộ lý đi theo, chỉ có thể dùng với tốc độ chậm, không được phép rời khỏi tầm mắt của hộ lý.”
Triệu Tỉnh Quy vui vẻ đồng ý.
——
Chiều một ngày cuối năm, Trác Uẩn chuẩn bị về nhà, đang thu dọn hành lý ở kí túc xá thì nhận được điện thoại của Trác Hoành, cậu ta nói: “Em đang ở bãi đậu xe của đại học A, chị vẫn còn khỏe thì tới đây.”
Trác Uẩn tức giận đến chống nạnh: “Cậu là tài xế được gọi trên mạng à? Cậu đi hỏi xem em trai nhà người ta làm như thế nào, muốn đi đón người ta thì phải có chút thành ý chứ.

Cậu không biết chị còn có hành lý hả? Chị bắt xe ở cửa còn gần hơn nhiều so với đi bộ đến bãi đậu xe đấy!”
Trác Hoành bị cô oán trách một trận thì hỏi: “Chị ở toà nhà số mấy?”
Trác Uẩn: “Ký túc xá nữ toà số 8.”
Quê của Tô Mạn Cầm và Bành Khải Văn khá xa, tết Tây chỉ có ba ngày nên họ không muốn về nhà.

Tô Mạn Cầm xách theo cơm tối bên ngoài trở về dưới ký túc xá thì thấy một người thanh niên có dáng dấp đẹp trai, ăn mặc cũng lịch sự, nhưng tư thế đứng có hơi làm màu.
Tô Mạn Cầm ôm tâm lý muốn nhìn trai đẹp nên nhìn cậu ta thêm vài lần, không ngờ tầm mắt của thanh niên kia lại nhìn theo cô ấy, Tô Mạn Cầm định bước vào toà nhà thì người nọ kêu một tiếng: “Ê!”
Tô Mạn Cầm dừng lại, nhìn xung quanh một vòng, quay đầu hỏi: “Cậu gọi tôi?”
Vẻ mặt thanh niên cao ngạo nhìn cô ấy, lúc này Tô Mạn Cầm mới phát hiện cậu ta khá quen, ngón tay chỉ vào không trung, hỏi: “Trác Mười Ba?”
Trác Hoành: “…”
Cậu ta cắn răng nói: “Tôi không phải là Trác Mười Ba.”
“Cậu tên là gì?” Tô Mạn Cầm hỏi, “Cậu là em trai của Trác Uẩn phải không? Cậu ấy không nói tên cậu với tôi, mà sao cậu lại ở đây?”
Trác Hoành nói: “Tôi là Trác Hoành.”
Tô Mạn Cầm: “À, cậu tới đón Trác Uẩn về nhà sao?”
Trác Hoành đút hai tay vào túi, đứng một cách ngạo nghễ: “Ừ.”
“Vậy cậu từ từ đợi đi, tôi đi lên nói với cậu ấy một tiếng.” Tô Mạn Cầm không có hứng thú với cậu ta, vừa định vào toà nhà thì Trác Hoành lại gọi cô ấy lần thứ hai: “Ê!”
Tô Mạn Cầm tức giận, chỉ vào cậu ta: “Cậu gọi ai đó? Ê ê ê, có biết lễ phép không? Cũng nên gọi một tiếng chị đi chứ?”
Trác Hoành nhìn cô ấy, giữa hai hàm răng nhả ra một chữ: “Chị.”
Tô Mạn Cầm trợn trắng mắt, khi cô ấy định bước vào tòa nhà lần thứ ba thì Trác Hoành nói: “Có thể thêm Wechat không?”
“…” Trên đầu Tô Mạn Cầm xuất hiện một dấu chấm hỏi lớn, quát to về phía Trác Hoành: “Cậu uống lộn thuốc rồi phải không? Tôi đã có bạn trai rồi! Hơn nữa tôi nhớ tôi đã từng nói với cậu, tôi không thích cậu!”
Trác Hoành: “…”
Mấy phút sau, Trác Uẩn xuống tầng, cô tự kéo một rương hành lý nhỏ, Trác Hoành giúp cô xách túi hành lý, hai người cùng đi tới bãi đậu xe, cũng không nói câu nào.
Trác Uẩn ngồi trên chiếc Maserati của Trác Hoành, Trác Hoành lái xe rời khỏi trường học.

Trong xe rất yên tĩnh, Trác Uẩn coi Trác Hoành như tài xế được gọi trên mạng, hoàn toàn không muốn nói chuyện phiếm với cậu ta.
Nửa giờ sau, xe lên đường cao tốc, Trác Hoành mở miệng hỏi một vấn đề khó hiểu: “Trong bốn người ở phòng của chị, có mấy người không có bạn trai?”
Trác Uẩn liếc mắt nhìn cậu ta, nói: “Hai người.”
“Hai người nào?”
“Một người là chị gái của em.” Trác Uẩn nghĩ em trai của cô thực sự là khó hiểu: “Người kia em cũng không biết.”
Trác Hoành yên lặng một lúc lại hỏi: “Tô Mạn Cầm có bạn trai rồi à?”
Trác Uẩn: “Đúng vậy.”
“Cũng học cùng trường với các chị?”
“Ừ.”
“Ngành gì? Lớn hơn bao nhiêu tuổi?”
Cuối cùng Trác Uẩn cũng nếm ra được sự khác thường: “Liên quan gì đến em?”
Từ đầu đến cuối Trác Hoành đều giữ nguyên vẻ mặt nhìn về phía trước: “Thì hỏi một chút, chị gửi Wechat của chị ấy cho em đi.”
Trác Uẩn: “…”
Trác Uẩn: “???”
Trác Uẩn bùng nổ: “Đừng nói em thích cậu ấy đấy chứ?”
Trác Hoành không trả lời, đây là… chấp nhận? Trác Uẩn nghĩ thế giới này điên mất rồi.
“Trác Mười Ba, có phải em điên rồi không?” Lưng Trác Uẩn dán vào cửa xe, kéo dài khoảng cách với Trác Hoành, “Chị khuyên em nên sớm từ bỏ ý định này đi, Tô Mạn Cầm đã có bạn trai rồi, cho dù cậu ấy không có thì loại con trai do Trác Minh Nghị nuôi dưỡng, chưa bao giờ để phụ nữ vào mắt như em, sau này sẽ là ứng cử viên tính tình lãnh đạm, bạo lực lạnh, bên ngoài chơi gái cả hàng dài.

Chị bị điên mới đẩy chị em của mình vào hố lửa! Hãy để cái ý tưởng đó vĩnh viễn chìm vào trong giấc mơ của nhà em đi!”
Trác Hoành lạnh lùng nhìn cô một cái: “Chị rất hiểu em sao?”
Trác Uẩn không nhịn được cười: “Gì chứ? Chẳng lẽ em vẫn nghĩ mình là một người đàn ông có sức quyến rũ hả? Em đâu biết dáng vẻ của một người đàn ông tốt chân chính là như thế nào! Người ta dịu dàng săn sóc, khiêm tốn, lễ độ, kiên định lạc quan, đối với con gái thì đặc biệt tôn trọng! Đời này em cũng không bao giờ đuổi kịp!”
Trác Hoành nhíu mày, hỏi: “Chị đang diễn tả ai vậy?”
Ể… Trác Uẩn đương nhiên biết mình nói tới ai, nhưng cô tuyệt đối sẽ không nói cho em trai biết, bèn hất cằm nói: “Bạn trai Tô Mạn Cầm, bạn trai cậu ấy vừa dễ thương lại vừa ngoan ngoãn, trung thành và tận tâm với cậu ấy, loại người cuồng tự luyến như em tuyệt đối cậu ấy sẽ không bao giờ thích!”
“Vừa dễ thương lại vừa ngoan?” Trác Hoành ‘Hừ’ một tiếng, hỏi, “Nhỏ tuổi hơn chị ấy à?”
Trác Uẩn nói: “Đúng vậy, nhỏ hơn cậu ấy, không được chắc?”
Trác Hoành: “Nhỏ hơn chị ấy mấy tuổi?”
Trác Uẩn: “Cùng tuổi với em, đại học năm nhất.”
“Cùng tuổi với em.” Trác Hoành nghĩ một hồi, lại hỏi, “Người kia thi đại học được bao nhiêu điểm?”
Trác Uẩn té xỉu, không thèm nói chuyện với cậu ta nữa: “Bệnh tâm thần!”
Cô vùi người vào ghế phụ, nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi, thói đời này làm sao vậy? Gần đây đang lưu hành tình chị em hả?
Trác Hoành và Tô Mạn Cầm? Có chém đầu cô cũng chưa từng nghĩ tới hai người này có thể liên hệ gì với nhau, mà cái loại ứng cử viên mười phần gia trưởng như Trác Hoành, nếu thật phải ở cùng một chỗ với Tô Mạn Cầm thì không đến ba ngày cậu ta đã bị cô ấy đánh chết tươi, cũng chỉ có chó con được người ta thích như Nghê Hàng mới có thể lấy được lòng của Tô Mạn Cầm.
Xe sắp chạy đến thành phố Gia, Trác Uẩn chủ động tìm đề tài, hỏi em trai: “Mười Ba, em nói xem, làm sao chị mới có thể giải trừ hôn ước cùng Thạch Tĩnh Thừa?”
Trác Hoành nói: “Chị không muốn gả cho anh ta, tại sao mấy năm trước không nói?”
“Mấy năm trước chị không có tư cách nói.” Trác Uẩn cảm thấy thật nực cười, “Cho dù bây giờ thì chị cũng không có tư cách nói, trước giờ cũng không có người nào tới hỏi chị có muốn hay không.”
Trác Hoành lạnh như băng nói: “Bây giờ muốn từ hôn rất khó, có quá nhiều người biết rồi, chị muốn huỷ bỏ, nhà họ Thạch cũng sẽ không đồng ý, sẽ rất mất mặt, trừ khi là nhà họ Thạch từ hôn, nhưng như vậy thì sau này chị sẽ rất khó gả đi.”
“Chị có khó gả hay không cũng không cần em bận tâm lo nghĩ.” Ngón tay Trác Uẩn gõ cằm, “Mười Ba, chị hỏi em, bây giờ em mười chín tuổi, bằng với tuổi chị và Thạch Tĩnh Thừa khi đính hôn, nếu như hiện tại bố tìm cho em một cô gái nhỏ mười lăm tuổi, vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, thành tích học tập lại tốt, người lại thông minh…”
Trác Hoành: “Chị có thể đừng tự khen bản thân như vậy được không?”
“Chị chỉ đang làm một phép so sánh.” Trác Uẩn hỏi, “Nói chung là cô gái đó còn nhỏ, nếu nói rằng sau này hai đứa sẽ kết hôn, liệu em có đồng ý không?”
Trác Hoành: “Sẽ không, trừ khi cô ấy thích em, em cũng thích cô ấy.”
Trác Uẩn: “Được rồi, giả sử cô ấy thích em, hơn nữa em cũng thích cô ấy, em cũng đồng ý hôn ước này, vậy em có tìm thêm bạn gái ở bên ngoài không? Cái loại sẽ lên giường ấy?”
Trác Hoành: “…”
Trác Uẩn: “Em có quen biết với Thạch Tĩnh Thừa không? Em biết anh ta có bạn gái chứ?”
Trác Hoành: “Không quen, có nghe nói một chút.”
“Đúng vậy, cho nên, chị không cảm thấy Thạch Tĩnh Thừa thích mình.” Trác Uẩn nghĩ mãi mà vẫn không hiểu được chuyện này, “Đã nhiều năm như vậy, anh ta rõ ràng biết chị không thích anh ta, mà anh ta cũng không thích chị, tại sao anh ta không từ hôn? Chắc hẳn có không ít cô gái chủ động muốn gả cho anh ta mà đúng không?”
“Rất đơn giản.” Trác Hoành nói, “Trong mắt anh ta, chị là một con mồi.”
Trác Uẩn cau mày: “Có ý gì?”
Trác Hoành cười khẩy: “Một con mồi chưa được thuần phục, quá trình thuần phục nó vô cùng kích thích.”
Trác Uẩn hết chỗ nói.
“Không có được chính là tốt nhất, hiểu chưa?”
Trác Hoành liếc mắt nhìn Trác Uẩn một cái, xe đi qua trạm thu phí cao tốc, đã đến thành phố Gia.
——
Tết Dương Lịch được nghỉ ba ngày, trường trung học chỉ được nghỉ hai ngày, Hướng Kiếm không thể chờ đến ngày nghỉ, ngày 31 sau khi tan học, cậu ấy lập tức chạy đến bệnh viện thăm Triệu Tỉnh Quy.
Cậu ấy mang theo một giỏ hoa quả, còn có bài thi và bài tập mấy ngày nay.

Cậu ấy cúi đầu xin lỗi Phạm Ngọc Hoa, nói rằng tất cả đều là lỗi của cậu ấy, không quan tâm đến tình trạng thân thể của Triệu Tỉnh Quy mà đã đưa xe lăn cho anh, cuối cùng hại anh sinh bệnh mà phải nhập viện.
Phạm Ngọc Hoa đương nhiên sẽ không trách cậu ấy, còn để lại phòng bệnh cho hai cậu bé, đóng kín cửa để họ nói chuyện.
Hướng Kiếm ngồi bên giường bệnh, kích động hỏi Triệu Tỉnh Quy: “Anh Quy, chuyện gì xảy ra sau đó? Anh theo đuổi được bạn gái chưa?”
Triệu Tỉnh Quy nghiêm mặt không trả lời, nhưng màu đỏ ửng trên gò má anh đã tiết lộ đáp án, Hướng Kiếm càng hưng phấn hơn: “Thành công rồi đúng không? Thật sự thành công rồi sao? Anh Quy, anh thật lợi hại!”
Triệu Tỉnh Quy không kìm được, khóe miệng lộ ra sự vui vẻ, cúi đầu nói: “Không có đâu, nhưng mà tôi và cô ấy đã hẹn nhau, chờ tôi tròn mười tám rồi nói.”
Hướng Kiếm thật sự vui vẻ, cười khà khà khà không ngừng, cười xong lại nhìn mặt của Triệu Tỉnh Quy, nói: “Anh Quy, anh lại gầy đi rồi, mấy ngày nay không ăn uống đươc gì à?”
Triệu Tỉnh Quy sờ sờ gương mặt mình, bị bệnh một thời gian thật sự khiến anh gầy đi trông thấy, nhớ tới lời nói của huấn luyện viên Từ Đào, trong lòng anh hơi lo lắng, “Sau khi về nhà, tôi phải bắt đầu tăng cân.”
Anh kể việc mình đi xe lăn đến thăm đội bóng rổ cho Hướng Kiếm nghe, Hướng Kiếm nói: “Được, nếu anh đi chơi bóng rổ thì nhất định sẽ trở thành chủ lực! Đến lúc đó lúc thi đấu, em cũng sẽ đến cổ vũ cho anh!”
Cậu ấy vươn nắm tay, Triệu Tỉnh Quy chạm nắm tay với cậu ấy, Hướng Kiếm lại hỏi: “Anh Quy, anh còn phải ở bệnh viện mấy ngày nữa?”
Triệu Tỉnh Quy ngẩng đầu nhìn mấy túi nước thuốc lớn, nói: “Ngày kia hoặc ba ngày sau là tôi có thể xuất viện, sau tết Dương Lịch tôi sẽ quay lại trường học.”
“Haizz… “ Hướng Kiếm thở dài: “Đáng tiếc, hôm nay là đêm giao thừa, anh chỉ có thể ở bệnh viện thôi.”
Vào đêm giao thừa, Trác Uẩn và Trác Hoành ăn tối ở nhà, Biên Lâm nấu một bàn lớn đồ ăn, thái độ của Trác Minh Nghị rất tốt, cũng không có chút tức giận nào.

Gia đình bốn người hòa thuận ăn cơm xong xuôi, Trác Hoành đi ra ngoài tụ họp với bạn bè, Lương Nguyệt cũng đến rủ Trác Uẩn đi suối nước nóng nhưng Trác Uẩn không đồng ý, định trò chuyện với bố mình.
Trong phòng sách, trên giá sách bày toàn sách, tất cả đều là sách nổi tiếng trong và ngoài nước, tiểu sử nhân vật lớn, những câu nói truyền cảm hứng của người thành công….

Nhưng Trác Uẩn biết, Trác Minh Nghị chưa từng đọc bất kỳ cuốn nào, mua chúng về hoàn toàn chỉ để trang trí.
Ông ấy còn mua rất nhiều đồ trang trí kỳ lạ, chẳng hạn như gốm màu đời Đường, sứ thanh hoa, ngọc Hòa Điền, các bức tranh bắt chước tranh của Van Gogh… Vị trí tốt nhất thì cung phụng một bức tượng của Quan Nhị Gia, ngô không ra ngô, khoai không ra khoai, lung tung rối loạn vô cùng.
Trên chiếc bàn lớn của ông ta có một bộ đồ pha trà cao cấp, Trác Minh Nghị không dùng nhiều lắm, chỉ trưng ra khoe khoang khi có khách đến.

Trác Uẩn ngồi đối diện bố mình, cô bình tĩnh nói ra suy nghĩ của mình, yêu cầu của cô rất đơn giản, thứ nhất là cô muốn cắt đứt hôn ước với Thạch Tĩnh Thừa, thứ hai là cô muốn ra nước ngoài học thiết kế, cần sự hỗ trợ về phương diện tài chính của bố mình.
Trác Minh Nghị sầm mặt nhìn cô, châm một điếu thuốc, hỏi: “Con cảm thấy yêu cầu của mình có hợp lý không?”
Trác Uẩn nói: “Hợp lý.”
“Bố lại không cảm thấy thế.” Trác Minh Nghị lắc đầu, “Tiểu Uẩn, bố nuôi con hơn hai mươi năm, bố tự nhận mình chưa bao giờ đối xử tệ bạc với con.

Từ nhỏ đến lớn, cơm ăn áo mặc của con đều rất tốt, con muốn học vẽ tranh thì bố cũng tạo điều kiện cho con học.

Bố đều để con lựa chọn mọi thứ, nhưng con đã làm gì được cho bố? Bây giờ con muốn học thiết kế, chuyện này dễ bàn bạc, dù sao cũng chỉ cần cái bằng thạc sĩ là được, nhưng hôn ước của con và Tĩnh Thừa bây giờ không phải do nhà của chúng ta định đoạt, nhà họ Thạch cũng là một gia đình có máu mặt, chúng ta với tư cách là nhà gái lại đi từ hôn, người khác nghe thấy thì sẽ nghĩ thế nào? Nhà họ Thạch sẽ không tự ái sao?”
Trác Uẩn nói: “Nếu như nhà họ Thạch chủ động từ hôn thì sao ạ? Con thì sao cũng được, giội nước bẩn vào con cũng được.”
“Hồ đồ!” Trác Minh Nghị vỗ bàn một cái, trừng mắt nhìn Trác Uẩn, “Mày là con gái, quan trọng nhất vẫn là danh tiết! Sao có thể để người ta tạt nước bẩn lên người? Tương lai mày còn muốn lập gia đình không? Ngược lại bố muốn hỏi mày, tại sao mày lại không muốn gả cho Tĩnh Thừa? Đến cùng là nó có gì không tốt? Bố không tìm được người đàn ông nào tốt hơn nó, muốn có tiền thì có tiền, muốn ngoại hình đẹp thì có ngoại hình, gả cho nó, nhất định mày sẽ có thể sống yên vui sung sướng!”
Trác Uẩn nói: “Con không thích anh ta, anh ta không một lòng chung thuỷ.”
Trác Minh Nghị sửng sốt, sau đó cười ha ha: “Một lòng chung thuỷ? Cái gì gọi là một lòng chung thuỷ? Cả đời chỉ coi mình mày là phụ nữ hả? Nhà họ Thạch người ta là kinh doanh buôn bán, mày tự nghĩ lại xem sao có thể như vậy? Có điều mày yên tâm, mày gả cho nó thì mày là vợ cả, vợ cả hiểu không? Chỉ cần mày sinh cho Thạch Tĩnh Thừa một đứa con trai thì không ai có thể động vào mày, có thể sống sung sướng cả đời, điều này bố vẫn có thể bảo đảm.”
Sự khinh bỉ trong lòng Trác Uẩn đã sắp tràn cả ra ngoài, Trác Minh Nghị chính là người như vậy, trong mắt ông ta, phụ nữ cơ bản không phải là người mà chỉ là đủ loại đủ kiểu công cụ thôi.

Trác Uẩn biết quá rõ rằng, cô và bố mình không thể giao tiếp thông suốt với nhau.
Trác Minh Nghị hút thuốc, nói: “Tết năm nay chúng ta sẽ ngồi lại với nhà họ Thạch để bàn về ngày kết hôn của con với Tĩnh Thừa.

Bố nói cho mày biết, Trác Uẩn, đến lúc đó mày phải ngoan ngoãn nghe lời bố, đừng làm loạn, cũng đừng bày ra vẻ mặt không tốt, sau đó bố sẽ đồng ý cho mày đi nước ngoài học thiết kế, được không?”
Trác Uẩn: “…”
Cô nuốt lời muốn nói xuống, trong lòng quyết định từ bỏ bên bố mình mà thay vào đó đi thuyết phục bên Thạch Tĩnh Thừa.
Thạch Tĩnh Thừa tốt xấu gì cũng có trình độ giáo dục, chắc là vẫn có thể nghe hiểu được tiếng người nhỉ?
Trác Uẩn hoàn toàn có thể chấp nhận việc nhà họ Thạch chủ động từ hôn, cũng không sợ bị chê cười chút nào, những hình ảnh ăn chơi trác táng mà cô đăng trong vòng bạn bè kia chính là vì ngày này, sao cô lại bỏ lỡ chứ?
Cô nghĩ, nếu như nói chuyện không được thì cùng lắm vạch mặt thôi, xã hội tuân theo pháp luật, cô không chịu gả thì ai có thể bắt buộc?
Vì vậy, Trác Uẩn nhìn Trác Minh Nghị, gật đầu: “Vâng.”
Trở lại phòng ngủ, Trác Uẩn nhào tới chiếc giường lớn, mở điện thoại di động lên xem vòng bạn bè.
Tất cả mọi người đang ăn mừng năm mới, Tô Mạn Cầm, Bành Khải Văn và Nghê Hàng đang chơi ở quán bar, Trình Dĩnh và bạn trai của cô ấy đang đi du lịch ngắn ngày, Viên Hiểu Yến vẫn đang làm việc ở chỗ cũ, Tống Vũ và người bạn thân nhất của cô ấy đang dùng một bữa ăn thịnh soạn, Lương Nguyệt cùng bạn bè ở suối nước nóng, ngay cả Trác Hoành cũng đăng trên vòng bạn bè, cùng mấy người trẻ tuổi xem pháo hoa bên bờ sông.
Ơ… Hình như còn có người vô cùng đáng thương, chỉ có thể ở lại ở trong bệnh viện.
Trác Uẩn lướt rồi lại lướt, đột nhiên thấy tối nay Triệu Tỉnh Quy đăng trên vòng bạn bè một tấm hình chụp chung, anh ngồi trên giường bệnh, bên cạnh còn có một cậu học sinh đầu tóc bù xù, mặc một bộ đồng phục thể thao, dáng người khá to, tay cầm điện thoại di động chụp ảnh tự sướng hai người.
Cậu học sinh kia cười rất vui vẻ, Triệu Tỉnh Quy lại không cười, vẻ mặt anh nghiêm túc nhìn vào màn hình.
Anh nói rằng anh không bao giờ cười khi chụp ảnh, thực sự là không lừa cô, đúng là chàng trai lạnh lùng.
Status này còn có văn bản.
【Ngày Tỉnh Là Lúc Về】: 108 ngày đếm ngược, Day 1
Trác Uẩn nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh thì đã sớm vui vẻ lại, tâm trạng cũng khá hơn, cô ấn một lượt thích cho Triệu Tỉnh Quy và để lại một câu bình luận.
【Zoe】: Chúc mừng năm mới, nhớ nghỉ ngơi sớm.
Triệu Tỉnh Quy không phản hồi lại bình luận, cũng không trò chuyện riêng với cô, Trác Uẩn đi tắm rồi lên giường đi ngủ sớm.
Nửa đêm cô tỉnh dậy, mơ mơ màng màng mở điện thoại lên thì thấy Triệu Tỉnh Quy đã phản hồi lại bình luận của cô, đúng 0h.
【 Ngày Tỉnh Là Lúc Về 】 đã trả lời 【Zoe】: Chúc mừng năm mới.
Đây là ngày đầu tiên của năm mới.
Triệu Tỉnh Quy là người đầu tiên nói lời chúc mừng năm mới với cô..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui