Ngày Triền Miên - Đêm Mê Loạn

Bầu trời vẫn trong xanh và nhu hoà như thường lệ, tựa hồ không cần quan tâm tới tâm tình của loài người nhỏ bé kia, cứ thế mà rực rỡ toả sáng, rực rỡ khoe mẽ vẻ hào nhoáng bên ngoài. Tiếng chim sơn ca thánh thót động lòng người, vô cùng thoát tục, vô âu vô lo, thoải mái cất tiếng ca hát vui vẻ mỗi ngày lại tựa hồ điểm xuyết thêm cho vẻ hào nhoáng ấyTrong căn phòng lát đá cao chứa đầy xa xỉ phẩm, Yêu Miễu Miệu lại như con búp bê rách nát ngồi thẫn thờ trên giường. Cô không dùng cách nào quên đi được, cả người căn bản đều bị sự nhơ nhớp bẩn thỉu đeo dính, ghê tởm đến tột cùng.

Trầm lặng một thời gian rất dài, sau đó yên lặng đi vào phòng tắm.

Cô lại ngơ ngác hồi lâu....

Yêu Miễu Miễu kinh hãi nhìn bản thân mình trong gương, khẽ nở nụ cười tự giễu. Bây giờ cô cư nhiên trở thành loại phụ nữ đáng kinh tởm, sau này anh trở về, cô chỉ còn có thể lặng lẽ đứng từ xa ngắm nhìn...

Đời đời kiếp kiếp cũng không thể ở bên người cô yêu được nữa! Đến tư cách nói lời yêu, có lẽ cô còn giữ không nổi.

Tắm rửa rất lâu, tự chà đạp làn da trắng sữa đến đỏ ửng, chắc chắn không còn mùi hương mờ ám lưu lại, Yêu Miễu Miễu mới yên tâm chọn một bộ quần áo bảo thủ, đi đến hiệu thuốc gần nhà.

"Xin lỗi.... Bán cho tôi hộp thuốc tránh thai!" Giọng nói nhu hoà vang lên, lại tựa như đang tự cười chính bản thân mình ngu ngốc. Cô từ lúc nào đã trở thành loại người không biết xấu hổ như vậy?

"A, được! Cô dùng loại nào?" Nhân viên lại hoàn toàn quen thuộc, tươi cười chào đón cô.

"Tùy ý đi!" Yêu Miễu Miễu căn bản đâu biết phải dùng loại nào, cũng không muốn dành thời gian suy nghĩ thêm nữa.

Nhân viên chọn một lọ thuốc nhỏ, giúp cô gói cẩn thận, sau đó tươi cười nhận tiền, tiễn cô ra cửa.

Yêu Miễu Miễu vẫn phải trở lại căn nhà đó, hiện tại cô không có tiền mua lại quần áo mới, thẻ tín dụng cũng không mang theo, tiền trên người hoàn toàn không đủ để thuê khách sạn...

Cô lại chỉ có thể trở lại nơi đã khiến cho cô tột cùng nhục nhã!

"Yêu Miễu Miễu! Sáng sớm mày bỏ đi đâu?" Vừa vào đến cổng liền bị Trầm Phong giận giữ lôi kéo vào trong đại sảnh. Gương mặt hắn ta vô cùng hung giữ, giống như muốn đem cô xẻ thành vạn mảnh. " Cố tổng còn chưa cho phép, mày giám đi?"

Yêu Miễu Miễu bị anh ta lôi kéo vào sảnh chính, yên lặng không nói một lời. Cô chính là thù hận hắn ta đến tận xương tủy! Cô không nói chính là khinh bỉ hắn ta, nguyền rủa tổ tiên anh ta xương cốt bị chó gặm.

Trầm Bá so với Trầm Phong yên lặng hơn, chỉ lặng lẽ đi bên cạnh, không lăng mạ cũng không vũ nhục, chửi bới cô, chỉ lặng lẽ thở dài. Cô lại thắc mắc tại sao hắn thở dài. Cư nhiên sẽ không phải vì lo cho cô, kí hợp đồng lớn như vậy, ông ta còn chưa mở tiệc ba sáu ngày đêm ăn mừng đã là khiêm tốn lắm rồi. Vậy mà hắn lại thở dài, thật ấu kì quái rồi!

" Vừa rồi đi đâu?" Cố Nghêu ung dung liến ánh mắt sắc lạnh về phía cô, ngữ khí lộ rõ vẻ không hài lòng

"Không đến lượt anh quan tâm! Đồ điên" Yêu Miễu Miễu đối với hắn ta luôn có tâm lý sợ hãi, lúc này chỉ có thể cố chấp nói ra một câu

" Rất tốt. Tôi rất thích thuần phục những con thú hoang bướng bỉnh" Cố Nghiêu mỉm cười tiến đến gần cô, tiện tay cởi lễ phục khoác ngoài, đưa cho trợ lý đứng bên cạnh, những ngón tay thon dài đưa đến, mân mê vuốt ve những dấu tích của hắn trên chiếc cổ trắng nõn......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui