Ngày trở về, em không muốn bên anh

 
Trong lúc nghỉ ngơi sau khi viết thiệp cưới, tôi tìm ra weibo phụ của chồng tôi. Nơi ghi chép toàn bộ tình cảm đơn phương của anh đối với người con gái mà anh không thể có được.
 
Làm sao để tôi biết được điều đó?
 
Đó là khi tôi nhận ra tấm hình được đính kèm dưới dòng weibo mới nhất “Anh sắp kết hôn rồi. Nếu người đó không phải là em vậy thì ai cũng như nhau cả”. Bức ảnh được chụp gần cửa sổ lớn dưới màn đêm nhẹ nhàng không mây. Bầu trời và cửa kính sạch sẽ đến nổi phản chiếu ra được một dáng người mảnh khảnh. Tuy tôi đã cố tự lừa dối mình rằng vẫn chưa chắc chắn là anh nhưng mô hình du hành gia bằng gỗ đã đập vào mắt tôi.
 
Đó chính là chính tay tôi tự làm tặng anh.
 
Tôi tiếp tục lướt và bắt gặp bài viết vào nửa năm trước, sinh nhật tôi. Đó là một ngày bình thường và anh cầu hôn tôi. Thực ra, trước đó tôi đã đoán được rằng anh sẽ cầu hôn tôi vì tôi đã tìm thấy một chiếc nhẫn đơn giản với thiết kế giao nhau nhỏ không có gì bắt mắt được đặt trong hộp nhung khi tôi dọn dẹp lại đồ đạc trong nhà.
 
Vào ngày cầu hôn, sau khi đầu bếp đem một chiếc bánh kem vào, anh châm nến và để tôi ước. Khi tôi mở mắt ra, tôi thấy anh cầm bó hoa hồng và trao nhẫn cho tôi.
 
Nhưng có lẽ vì tôi sớm đoán trước được nên khi ấy tôi không mấy kích động. Tôi chỉ mỉm cười và đồng ý lời cầu hôn nghiêm túc của anh. Anh chầm chậm đeo nhẫn cho tôi nhưng vào lúc tôi nhìn thấy nó, tôi đã khựng lại trong giây lát.
 
Đó không phải là chiếc nhẫn ngày ấy tôi tìm thấy.
 
Trên đường trở về, tôi vẫn không kìm nén được và hỏi anh về nó
 

“Anh đã đổi nhẫn sao?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khi ấy, anh đang tập trung lái xe, ánh đèn đêm phản chiếu trên khuôn mặt thanh tú của anh, đẹp như lần đầu ta gặp gỡ.
 
Sau khi nghe thấy câu hỏi của tôi, anh nhăn mày nhẹ rồi nhẹ nhàng cười:
 
“Chiếc nhẫn này anh đã chọn kĩ từ lâu, chỉ có một chiếc này thôi. Anh chưa từng đổi chiếc nào khác.”
 
Tôi nhìn vào viên kim cương lấp lánh dưới ánh đèn, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Chiếc nhẫn này chỉ mới được ra mắt cách đây nửa tháng, anh đã chọn nó trong bao lâu...
 
Anh đưa tôi về nhà và nói rằng có việc ở công ty. Anh hôn vào trán tôi và chúc mừng sinh nhật tôi rồi rời đi.
 
Tôi vào phòng và lục tìm theo ký ức. Ngoài một số đồ dùng nhỏ ra thì không còn gì khác.
 
Chiếc nhẫn ấy... biến mất rồi. Điều này làm tôi không khỏi nghi ngờ trí nhớ của mình. Luvevaland chấm co. Nhưng tôi vẫn nhớ rõ hình dáng của chiếc nhẫn đó. Khi tôi vẫn đang mông lung thì điện thoại reo lên.
 
Là cuộc gọi của Hứa Mạc Đình.
 
Sau khi nhấc máy, đầu dây bên kia im lặng, tôi nhẹ nhàng gọi tên anh: “Mạc Đình?”
 
Sau một khoảng lặng, giọng điệu trầm ấm của anh vang lên: “Anh sắp kết hôn rồi”
 
Tôi ngơ ngác rồi sửa lại:”Là chúng ta sắp kết hôn mới đúng”
 
Anh cười, giọng cười có một chút tiếc nuối: "Đúng vậy, là chúng ta sắp kết hôn."
 
Cuộc gọi này làm tôi mất tập trung, tôi đóng ngăn kéo rồi đứng dậy đi vào phòng ngủ, anh tiếp tục nói: "Mạn Mạn, nói chuyện với anh đi, anh muốn nghe giọng của em."
 
Tôi không biết đây có phải là một phần đặc biệt trong mối quan hệ của chúng tôi hay không. Luvevaland chấm co. Mỗi khi anh làm thêm giờ, anh đều gọi điện cho tôi để nói chuyện, theo anh nói là chỉ cần nghe giọng của tôi là anh sẽ không cảm thấy mệt nữa
 

Khi đó tôi đã nghĩ là anh yêu tôi.
 
Tôi lướt đến một bài đăng khác.
 
"Hôm nay khi đang lái xe qua cửa hàng váy cưới, đột nhiên anh nhớ đến em, khi em mặc váy cưới anh chắc chắn em là cô dâu xinh đẹp nhất."
 
 
Tôi nhớ lại ngày chúng tôi cùng đi chọn váy cưới, anh nhìn vào tôi trong chiếc váy cưới mà thường xuyên lơ đãng, có lẽ lúc đó tôi nên hỏi anh:
 
"Anh đang tìm kiếm hình bóng ai trong tôi?"
 
Đáng tiếc, khi đó tôi đang đắm chìm trong hạnh phúc, tôi chỉ cho rằng anh quá mệt mỏi sau khi hoàn thành dự án và thậm chí tôi còn thương xót vì anh dành thời gian để chọn váy cưới với tôi.  
 
Tôi đã thử rất nhiều bộ váy và hỏi anh cái nào đẹp hơn. Anh vuốt nhẹ má tôi và nói rằng chỉ cần là tôi mặc, tất cả đều đẹp.
 
Dưới bài đăng đó là tôi thấy anh bình luận một câu vào ngày chúng tôi đã chọn xong váy cưới.
 
"Cô ấy tên là Tống Mạn, vợ tương lai của anh, cô ấy mặc váy cưới cũng đẹp."
 
 
Tôi đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu, tim đập nhanh. Tôi đứng dậy, run rẩy mở cửa sổ. Trong chốc lát, những tờ thiệp màu đỏ bị thổi bay rối tung trên sàn nhà.
 

Tôi không có tâm trạng để nhặt lại, tôi nắm chặt điện thoại và tiếp tục cuộn xuống bài Weibo tiếp theo:
 
"Nếu anh ta không đối xử tốt với em, liệu em có thể nhìn về phía anh không?"
 
Trong ký ức của tôi, đó hình như là lần đầu tiên tôi thấy anh ta nói chuyện một cách khiêm nhường như vậy. Luvevaland chấm co. Bất cứ lúc nào, anh ta luôn tỏ ra là người có tiếng nói. Ngay cả khi anh nhượng bộ với tôi, anh cũng không bao giờ nói như vậy.
 
Tôi nhớ rõ lần hẹn hò đầu tiên của chúng tôi. Chúng tôi có hẹn đi xem phim nhưng tôi đợi ở cửa rạp đến khi buổi chiếu kết thúc anh mới đến. Trong thời gian đợi, tôi liên tục gọi nhưng vẫn không có hồi âm.
 
Anh giải thích rằng có một cuộc họp khẩn cấp nên anh đã quên mất cuộc hẹn của tôi. Và anh cũng quên không nhìn thông báo điện thoại.
 
Lý trí nói tôi rằng tôi không nên tức giận nhưng tôi không thể kiểm soát được cảm xúc của mình. Anh ôm tôi, nhẹ nhàng hôn tôi và nói xin lỗi.
 
Sau đó anh đưa tôi đi ăn uống rồi đi mua quần áo, nhưng thấy tôi luôn thiếu hứng thú, dường như lòng kiên nhẫn của anh cũng đã cạn kiệt. Khi tôi vừa mới thay áo, anh đột nhiên nắm chặt hai má tôi, giọng điệu bình tĩnh nhưng không cho phép tôi từ chối: "Tống Mạn, hãy tha lỗi cho anh."
 
Trong những cuộc hẹn sau, anh không bao giờ đến muộn nữa, thậm chí mọi hành động của anh khi ở bên tôi cũng không còn sai sót hay lỗi gì cả. Và từ đó chúng tôi không còn cãi nhau nữa..
 
Trước đây, tôi nghĩ anh yêu tôi mới làm như vậy, nhưng bây giờ tôi nhận ra rằng anh làm tốt như vậy là vì... anh ta không yêu tôi.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận