Tôi nhớ lại lần đầu tiên gặp Hứa Mạc Đình, đó là lúc 2 giờ 30 phút sáng tại bệnh viện. Anh là một bệnh nhân bị co thắt dạ dày do uống rượu, và tôi là bác sĩ điều trị cho anh.
Khi đi kiểm tra phòng bệnh, tôi thấy anh vẫn nhăn mày dù đang ngủ mê vậy nên tôi cúi xuống và nhẹ nhàng gọi tên anh: "Hứa Mạc Đình."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngay sau đó, anh đột nhiên thả lỏng ra nhưng rồi anh lại nắm chặt áo của tôi và nói: "Đừng đi."
Anh trông rất đẹp trai và lạnh lùng. Đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao, những sợi mi dài và dày cùng với làn da trắng,
Trước khi gặp anh, tôi đã nghe về cái tên "Hứa Mạc Đình" từ mẹ tôi. Mẹ tôi nói bạn của mẹ có một đứa con trai tên là Hứa Mạc Đình. Một chàng trai trẻ trung, tài năng, nhưng vì một cô gái mà anh không hề quan tâm đến tình yêu nữa vì thế làm cho mối quan hệ với gia đình cũng càng trở nên căng thẳng.
Tôi bỗng tò mò về người phụ nữ có thể làm cho chàng trai tựa như con nhà giàu ấy đắm chìm.
Lần thứ hai tôi gặp lại Hứa Mạc Đình là trong một buổi tiệc sinh nhật của một người bạn chung. Luvevaland chấm co. Tôi vì một ca phẫu thuật mà đến muộn, vừa xin lỗi vừa mở cửa đi vào nhưng không biết vì lí do gì Hứa Mạc Đình đang uống rượu và bất ngờ quay đầu nhìn lại, khiến cho mọi người xung quanh anh đều nhìn về phía tôi.
Để tránh ngượng ngùng, anh nhẹ nhàng cười nói: "Giới thiệu với mọi người, đây người là cứu mạng tôi, bác sĩ Tống."
Một cảm xúc kỳ lạ bắt đầu nảy sinh.
Anh... nhớ tôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ đó, sự gặp gỡ của chúng tôi tăng lên một cách đặc biệt.
Tôi thật sự rung động với anh, không chỉ vì những lời nói lãng mạn từ mẹ tôi, mà còn vì cả cảm giác lần đầu gặp anh ở bệnh viện, anh thật sự rất thu hút.
Sau một thời gian dài mập mờ, anh thổ lộ với tôi.
Đó là một ngày mưa to, trên đường về nhà thì xe của tôi bị hỏng. Tôi xuống kiểm tra nhưng không những không phát hiện ra cái gì mà còn làm quần áo mình bị ướt. Luvevaland chấm co. Mưa càng lúc càng to, bầu trời cũng tối dần, tôi do dự mãi rồi cuối cùng tôi gửi tin nhắn cho anh ấy.
Anh đến rất nhanh, anh cầm ô bước ra khỏi xe rồi đỡ tôi lên xe của anh sau đó gọi người đến kéo xe tôi.
Ngày đó tôi trông rất thảm, khi xuống xe tôi còn vấp phải chân anh. Anh ấy nhìn tôi cười sau đó ôm tôi qua vai. Khi bước vào nhà, anh đột ngột nhìn tôi và hỏi:
"Tống Mạn, có muốn thử tìm hiểu anh không?"
Trong căn phòng yên tĩnh, có vẻ chúng tôi đều chỉ nghe tiếng đập của hai trái tim đang xen kẽ vào nhau.
Sau khi chúng tôi chính thức hẹn hò, anh ấy đã dẫn tôi đến gặp cha mẹ anh ấy. Họ rất thích tôi. Luvevaland chấm co. Tôi đã gặp cha mẹ anh ấy nhiều lần, nhưng mỗi lần đều trùng hợp không gặp được anh.
Mẹ anh nắm chặt lấy tay tôi, cảm thán: "Mạn Mạn à, dì còn nghĩ rằng thằng nhóc này sẽ không bao giờ lập gia đình, thật may mà, may mà..."
Hứa Mạc Đình đi vào, nhẹ nhàng cười: "Mẹ, con tìm được cô con dâu cho mẹ rồi. Mẹ có hài lòng không?"
Bây giờ, những lời này như một cú tát vào mặt tôi.
Anh ấy không yêu tôi.
Anh ấy chưa từng yêu tôi.
Có lẽ anh vẫn quan tâm đến mọi người nhưng anh lại tỉnh táo nhìn tôi từng bước đắm chìm vào anh ấy.
Những gì anh ấy ghi lại là tất cả những tình cảm mà anh ấy không thể nói ra.
Hóa ra từ đầu đến cuối anh chưa từng từ bỏ cô ấy.
Gương trên tủ phản chiếu khuôn mặt trắng bệch của tôi, đột nhiên tôi muốn biết liệu tôi và cô ấy có giống nhau không, anh ấy có thể đã tìm thấy bóng dáng của cô ấy trong tôi.
Tôi nhanh chóng tìm thấy một bức ảnh, một bức ảnh tập thể nhưng không có hình ảnh của Hứa Mạc Đình. Luvevaland chấm co. Có lẽ anh là người chụp ảnh.
Trong bức ảnh, vài chàng trai đứng phía trước một cô gái nhỏ nhắn, da trắng mắt to, khiến ai cũng muốn bảo vệ.
Có lẽ đây là người mà anh không thể nào quên.
Ban đầu, tôi cảm thấy may mắn vì ngoại trừ da thì chúng tôi không giống nhau chỗ nào cả, ngoại hình đến tính cách đều không giống, ít nhất là anh ấy không xem tôi như một thế thân.
Nhưng sau này, tôi mới biết, tôi đã sai.