Ngày trở về, em không muốn bên anh

 
“Nghe nói anh ấy đã cầu hôn em? Chúc mừng em”
 
Ngày đăng bài Weibo đó, Hứa Mạc Đình được trợ lý đưa về trong tình trạng say xỉn. Khi đỡ anh ấy, mùi rượu xộc vào làm cho đầu tôi choáng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau khi đỡ anh lên ghế sofa, anh lại ôm tôi không buông. Anh chôn đầu vào cổ tôi rồi nhẹ nhàng vuốt ve, gọi tên tôi:
 
"Mạn Mạn, Mạn Mạn..."
 
Ban đầu, tay anh ấy ở eo nhưng không biết từ khi nào đã nó di chuyển lên vai, lên quần áo. Mọi thứ trở nên rối tung, khi nhận ra được tình hình thì tôi đã được anh ấy ôm lên giường.
 
Tôi run rẩy dưới thân anh, anh ấy vuốt ve eo tôi rồi cười nhẹ: "Sợ gì?"
 
Tim tôi đau nhói, vào khoảnh khắc này, tôi đột nhiên không biết vào đêm đó anh ấy nghĩ đến ai và trong mỗi ngày tôi yêu anh ấy, liệu anh ấy có yêu tôi ít nhất một giây nào hay không.
 

Tôi nghĩ, có lẽ là không.
 
Nếu anh ấy có thể bước vào làng giải trí, chắc chắn anh ấy sẽ giành được giải Nam diễn viên xuất sắc nhất. Luvevaland chấm co. Trong cuộc tình này, anh ấy đã diễn xuất mà không hề sơ hở chút nào. Hoặc có lẽ, là vì tôi yêu anh ấy, nên tôi liên tục tìm lý do cho anh ấy, biện minh cho mọi khuyết điểm của anh.
 
Kể từ ngày đó, Hứa Mạc Đình đã thể hiện tình yêu của anh ấy càng nhiều hơn. Anh ấy thích bám dính tôi khi rảnh rỗi, thậm chí khi tôi đi làm cũng sẽ lên đến phòng khám với lý do ốm để gặp tôi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trong thời gian đó, anh thường xuyên chăm chú nhìn tôi, đôi khi anh nhẹ nhàng phác họa đôi mắt và lông mày của tôi vào nửa đêm. Có một lần tôi bị anh làm tỉnh giấc và phát hiện anh đang vuốt nhẹ phần đuôi mắt của tôi.
 
Tôi mệt mỏi và bối rối nhìn anh: "Anh chưa ngủ à? Anh không buồn ngủ sao?"
 
Anh vươn tay ôm tôi vào lòng, giọng nói có chút khàn khàn: "Anh gặp ác mộng”  
 
"Anh thấy cái gì đáng sợ vậy? Hổ hay sư tử?"
 
"Anh mơ thấy em kết hôn với người khác."
 
Anh ta vừa nói những lời ngọt ngào đối với tôi nhưng lại không quên nghĩ đến người phụ nữ khác.
 
Những tấm thiệp rải rác trên sàn nhà, những cái tên rơi vãi trên đất, tất cả trông thật chói mắt. Luvevaland chấm co. Tấm rèm voan thổi bay lên, bên ngoài cửa sổ trời đang mưa to, vài giọt nước mưa bị gió cuốn vào nhà, làm nhòa đi nét mực.
 
Thật ra, tôi không thích mưa vào mùa hè. khi còn nhỏ, khi cha mẹ thường xuyên làm việc thêm giờ, tôi thường ở nhà một mình trong những đêm có sấm chớp, từ đó tạo ra một bóng ma trong lòng tôi, tôi sợ tiếng sấm.
 
Sau này, khi tôi ở cùng với Hứa Mạc Đình, mỗi khi có sấm chớp, anh ấy luôn ôm tôi và vuốt nhẹ lưng tôi để an ủi nên tôi cũng không còn sợ hãi nhiều như trước.
 
Nhưng khi đọc được bài Weibo tiếp theo, tôi cảm giác sự an ủi ấy trở thành ám ảnh thứ hai của tôi.
 
"Hôm nay đang có sấm chớp, cô ấy cũng sợ tiếng sấm như em."

 
Vậy nên, khi anh ấy an ủi tôi, anh đã nghĩ về tôi, hay về cô ấy?
 
Mùa hè năm đó chúng tôi mới chuyển đến sống chung, khi tôi nghỉ ngơi ở nhà và anh ấy phải làm thêm giờ, đêm đó mưa rất to, kèm theo sấm chớp, gây ra sự cố trên các tuyến điện gần đó và làm mất điện.
 
Trong bóng tối được kết hợp với âm thanh sấm chớp, tôi đã ngồi trong góc phòng một thời gian dài, cho đến khi anh ấy về nhà và dùng đèn điện thoại để tìm vị trí của tôi.
 
Mặc dù tôi không thể nhìn thấy rõ hình dáng của anh ấy dưới ánh sáng yếu ớt của đèn điện thoại, nhưng điều đó không khiến tôi quên đi hình ảnh vững chắc của anh ấy trong trái tim tôi khi anh ấy xuất hiện.
 
Sau khi đưa tôi lên giường, anh ấy cởi bỏ bộ vest ướt mưa sau đó ôm tôi vào lòng, ngón tay dài đặt vào gáy tôi, nhỏ nhẹ nói: "Đừng sợ, anh ở đây."
 
Kể từ khi đó, mỗi lần có bão, anh đều sẽ ôm tôi ngay khi có sấm chớp. Luvevaland chấm co. Một lần bạn của anh ấy đến chơi, khi thấy anh ấy bất ngờ ôm tôi và che tai, anh ta chế nhạo:
 
"Hey, Hứa Mạc Đình, cậu có cần phô trương như vậy không? Bác sĩ Tống không còn là trẻ con, còn sợ tiếng sấm gì nữa?"
 
Khi đó, má tôi nóng ran, tôi cúi đầu nắm lấy góc áo anh, không dám nói gì. Luvevaland chấm co. Từ trên đầu truyền đến tiếng cười nhẹ của anh: "Bác sĩ Tống nhà tôi còn không phải là đứa nhóc nhà tôi sao?"
 
Trong một thời gian dài sau đó, anh thích gọi tôi là "em nhỏ", "em nhỏ đến đây anh ôm", "em nhỏ hôm nay muốn ăn gì?",...
 
Bạn bè của anh còn trêu tôi là "em nhỏ nhà anh Hứa".
 

Thực ra, tôi và bạn bè của anh cũng không quen lắm. Lần đầu tiên đi cùng anh đến tham gia buổi tiệc, bạn bè của anh thấy tôi đều rất ngạc nhiên, nhưng Hứa Mạc Đình chỉ cười và không nói gì rồi nắm chặt lấy tay tôi.
 
Đột nhiên, chiếc micro không biết làm sao mà lại chuyển đến tay tôi, giữa tiếng hò reo của mọi người, Hứa Mạc Đình hỏi:
 
"Em có biết hát không?"
 
"Có một chút."
 
"Vậy thì hát 'Hẹn Một Thời Đã Xa' đi."
 
Vì đã lâu không hát nên lúc đầu tôi còn lúng túng với âm nhạc. Luvevaland chấm co. Khi hát xong, tôi quay đầu nhìn anh và tôi mới nhận ra anh đã nhìn chăm chú tôi từ lúc nào. Mọi người xung quanh đều im lặng, anh nhẹ nhàng nói:
 
"Rất hay."
 
Nếu lúc đó tôi nhìn anh nghiêm túc hơn, có lẽ tôi sẽ nhận ra rằng câu nói đó không phải dành cho tôi.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận