Ngày trở về, em không muốn bên anh

 
Tháng thứ ba chúng tôi bên nhau là sinh nhật của anh, lúc đó tôi đã nghĩ mãi không biết nên tặng gì cả. Tôi nghĩ rằng anh không thiếu thứ gì cả, vì vậy tôi quyết định tự làm một chú phi hành gia cầm bóng bay làm quà.
 
Quá trình làm không hề suôn sẻ, đây là lần đầu tiên tôi xếp. Lúc đầu tôi thậm chí còn không hiểu được sơ đồ, sau đó qua mấy đêm thức đêm tôi cũng gần hoàn thành. Thế mà tôi vô tình bị té xuống đất và mọi thứ đều tanh bành hết.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tôi nhớ rất rõ, lúc đó Hứa Mạc Đình đang gọi điện với tôi. Nghe thấy tôi kinh hãi hét lên thì liền hỏi tôi sợ điều gì, tôi nhìn chăm chú vào những khối gỗ trên sàn và im lặng một chút, rồi thở dài:
 
"Ly đổ rồi."
 
Anh ấy giữ ổn hơi thở: "Không sao, mình mua lại cái mới."
 
"Em thích cái này cơ."
 
"Nhưng mà nó vỡ rồi, nó không còn thuộc về em."
 
Ngày hôm sau, anh đã gửi cho tôi một bộ tách trà rất tinh tế.
 
Và tôi lại dành mấy đêm để xếp lại khối gỗ.
 
Vào ngày sinh nhật của anh, chúng tôi đi ăn cùng nhau. Sau khi xuống xe, anh nắm tay tôi và dẫn vào nhà hàng đã đặt trước, nhưng ở thời điểm bước vào, anh đột nhiên dừng lại và buông tay tôi. Luvevaland chấm co. Tôi ngạc nhiên nhìn anh, sau đó dõi theo ánh mắt của anh nhìn ra ngoài cửa kính, ngoài những chiếc xe đi lại và dòng người qua đường thì không có gì đặc biệt cả.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tôi nắm lấy tay anh và hỏi có chuyện gì không thì anh mới tỉnh táo nhìn tôi rồi nói:
 
"Không có gì, chỉ anh thấy một... người bạn."
 
Tôi đã tin vào những gì anh nói, tôi còn hỏi anh có cần phải ra ngoài chào hỏi không, nhưng anh lại nói:
 
“Thôi kệ đi”
 
Khi đó, tôi có cảm giác câu nói ấy kèm theo một chút tiếc nuối. Tôi vẫn không hiểu nghĩa sâu xa của nó cho tới khi tôi đọc bài viết này:
 
"Hôm nay ở nhà hàng anh đã thấy em, nhưng ánh mắt của em luôn dõi theo anh ta."
 
Vì vậy, tôi thấy rõ tâm trạng xuống dốc cùng nụ cười giả dối của anh, thậm chí khi tôi tặng quà, anh cũng chỉ nhìn một cái rồi thôi. Anh nói "thích lắm" nhưng lại đặt nó xuống một bên.
 
Một tuần sau, tôi phát hiện quà vẫn còn nằm ở góc sau của xe hơi và anh thậm chí còn chưa mở ra.
 
Anh có lẽ đã quên. Trong mắt anh hiện lên vẻ nghi ngờ rồi một lúc mới nói lời xin lỗi với tôi. Luvevaland chấm co. Để bù đắp lỗi lầm, anh đã đặt phi hành gia lên bàn làm việc của mình.
 
Lúc đó tôi chỉ nghĩ anh quên vì bận rộn nhưng giờ tôi mới hiểu, lý do anh quên là vì không quan tâm.
 
Tầm nhìn dần trở nên mờ mịt, những giọt nước mắt rơi lên màn hình. Trái tim tôi đau đớn, đau đến mức tôi gần như phải dùng tất cả sức lực để gồng lại. Sau một thời gian ngắn, tôi lặng lẽ kéo xuống dưới và tiếp tục đọc.
 
"Hôm nay anh ốm rồi, anh muốn đến gặp em." Đó là vào khoảng thời gian chúng tôi mới bắt đầu sống chung, anh bị sốt, tôi đã ở bệnh viện chăm sóc anh suốt cả đêm.
 
Tôi hiếm khi thấy hình ảnh yếu đuối của anh, có lẽ đó là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất, anh nằm trên giường bệnh. Luvevaland chấm co. Cả cơ thể anh vô cùng nóng, anh cứ ngủ không yên, miệng luôn thì thầm điều gì đó.
 
Tôi lại gần thì chỉ nghe được một số từ:
 
"Tại sao không phải là anh?"
 
"Đừng rời đi..."
 
"Đừng rời xa anh mà..."
 
Tôi nắm chặt tay anh rồi nhẹ nhàng nói với anh: "Em ở đây với anh, em không đi đâu cả."
 
Cả đêm đó, tôi ngồi bên cạnh anh mà không rời đi một bước. Luvevaland chấm co. Ngày hôm sau, cánh tay của tôi tê rần mấy tiếng đồng hồ. Cũng kể từ ngày đó, mỗi lần anh làm thêm giờ đều gọi điện cho tôi, nói rằng muốn nghe tôi nói chuyện.
 
Tôi tin vào điều đó.
 
Thực tế, tôi cũng đã từng tự hỏi tại sao vào lần đầu gặp nhau, trong khoảnh khắc tôi gọi tên anh, anh liền thả lỏng.
 
Khi chúng tôi bắt đầu sống chung, tôi cũng đã hỏi anh về việc đó. Luvevaland chấm co. Lúc đó, ngoài trời đang mưa phùn, chúng tôi cùng ngồi trên sofa xem phim. Bên tai tôi là nhịp đập mạnh mẽ của trái tim anh, một lúc sau, anh cười nhẹ:
 
"Chắc đó là số phận đã định sẵn cho đôi ta."
 
Tôi nghĩ rằng việc anh cố gắng giả vờ yêu tôi rất vất vả.
 
Đột nhiên tôi cảm nhận được sự đau đớn dần truyền đến tim tôi. Tôi mờ mịt nhìn vào màn hình, đầu ngón tay dừng lại ở câu cuối cùng ở trên Weibo:
 
“Hôm nay anh nhìn thấy một cô gái trong bữa tiệc. Trước khi thấy rõ mặt cô ấy, anh cứ nghĩ là em. Nhưng sau đấy anh phát hiện. Giọng của cô ấy giống hệt em.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui