Ngày Về

Đỗ Nhược Hành lập tức nhẹ nhàng nói không phải, mẹ chỉ cần kiểm tra thư điện tử một chút, giải quyết qua Internet thôi. Sau đó dừng một chút, quay đầu, giọng nói hơi cứng nhắc: "Sau khi trở về cần dùng máy vi tính của anh một chút."

Chu Yến Cầm rất nhanh trả lời: "Ở thư phòng."

Đỗ Nhược Hành nhỏ giọng nói cảm ơn, nói xong lại cảm giác không tự nhiên. Một lát sau Chu Yến Cầm đột ngột mở miệng: "Tôi cho rằng hiện tại tôi không phải tự chủ trương thay em đâu nhé.”

Đỗ Nhược Hành ngẩng đầu lên, Chu Yến Cầm đang nhìn cô: "Nếu như em nói bất cứ chuyện gì, dù có thế nào cuối cùng tôi cũng sẽ đáp ứng. Những chuyện như thế này không cần em nói ra tôi cũng sẽ không đợi em nói ra mà đã ra tay làm trước. Ít nhất em sẽ không ở trong lòng mắng tôi khốn kiếp khốn kiếp đấy chứ."

". . . . . ."


Đỗ Nhược Hành cắn răng, ở dưới bàn hung hăng đá anh ta một cước.

Chu Yến Cầm mặt không đổi sắc đút pizza cho con gái, không để ý Chu Đề bỗng nhiên vươn cánh tay ôm chầm lấy cổ của anh. Sau đó cái miệng xinh xắn hướng về phía má ba mình hôn chụt một cái. Tiếp theo lại đúng hành động như với Chu Yến Cầm, Chu Đề ôm cổ Đỗ Nhược Hành hôn vào má cô một cái.

Cô gái nhỏ ngồi trở lại chỗ, chống cằm nhìn bọn họ, trong đáy mắt có một chút ánh lệ: "Hai người đừng cãi nhau mà."

Sự nhạy cảm của Chu Đề thật sự nằm ngoài dự liệu của Đỗ Nhược Hành, điều này khiến cô không nói nên lời. Chu Yến Cầm nhìn về phía con gái ừ một tiếng thật trầm, rồi sau đó anh ta đột nhiên cầm lấy tay Đỗ Nhược Hành, sau đó nghiêng người tới, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô.

Nụ hôn giống như chuồn chuồn lướt qua. Đỗ Nhược Hành ngẩng đầu nhìn về phía Chu Yến Cầm nhưng anh vẫn cầm lấy mu bàn tay của cô không buông. Anh ta trấn an Chu Đề, giọng nói rất kiên định: "Ba mẹ không gây gổ đâu."

Buổi chiều, ba người lại cùng nhau tới công viên nhi đồng, buổi tối ba người mới về đến nhà. Đỗ Nhược Hành lại dỗ con gái đi ngủ, gõ cửa tiến vào thư phòng. Chu Yến Cầm đang xem văn kiện công ty, lấy mắt kính xuống nhường vị trí bàn máy tính cho cô. Trên màn hình, danh sách thành viên Hội đồng quản trị vẫn chưa đóng, thời điểm Đỗ Nhược Hành tắt khung hình nhìn lướt qua, thấy tên Khang Thần.

Hai người một người ngồi xuống một người đứng lên nhưng không hề nói lời nào, Chu Yến Cầm dựa người vào ban công, nhìn về phía cô. Cho đến lúc tải phần mềm điều chỉnh của khách sạn Cảnh Mạn có vấn đề mới tiến tới, một tay khoác lên trên ghế dựa. Bộ dạng này của Chu Yến Cầm rõ ràng giống như vây người ngồi trên ghế vào vòng tay của mình, Đỗ Nhược Hành liếc Chu Yến Cầm một cái, mơ mơ màng màng.

Thời gian chờ đợi phần mềm chạy cài đặt dường như dài đằng đẵng, hai người từ từ có thể cảm thấy hô hấp của nhau. Đỗ Nhược Hành bắt đầu có chút khó thở, cô muốn tránh xa ra nhưng cánh tay cùng lồng ngực của người đàn ông đứng sau lưng mình vẫn vây chặt, không có ý rời đi.

Thậm chí Đỗ Nhược Hành còn có thể nghe được mùi nước hoa thoang thoảng nhẹ nhàng trên người Chu Yến Cầm, bởi vì cùng trong một không gian nhỏ hẹp nên lại càng nồng đậm.


Rất quen thuộc.

Đỗ Nhược Hành rốt cuộc không chịu nổi xoay đầu lại, nhưng lại đụng trúng ánh mắt của Chu Yến Cầm. Ở trong đó có chút thâm trầm ý vị, làm cho người ta khó có thể ngăn cản, bình tĩnh nhìn lại cô.

Cả người Đỗ Nhược Hành cứng ngắc, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Yến Cầm từ từ cúi người xuống. Càng ngày càng gần, cho đến lúc gần trong gang tấc, chóp mũi đụng tới chóp mũi của cô, Đỗ Nhược Hành mới lên tiếng: "Anh dám hôn thử xem."

Chu Yến Cầm khép mắt, nhỏ giọng nói: "Anh rất nhớ em."

Hô hấp của Chu Yến Cầm nóng bỏng hơn so với bình thường mấy phần, trong không khí hơi lạnh vừa tĩnh lặng của ban đêm lại càng thêm rõ nét. Đỗ Nhược Hành nhũn ra, bàn tay của cô bị anh ta cầm lấy, nhẹ nhàng vuốt ve từng ngón tay. Hai người đã thân mật hàng nghìn lần, hai người đều đã quen thuộc với nhiệt độ cơ thể nhau, Chu Yến Cầm khẽ nghiêng đầu, hôm nay chỉ cần vừa mở miệng là có thể dễ dàng ngậm môi của cô.

Đã thật lâu rồi hai người chưa từng có thời khắc ôn nhu như vậy. Giọng nói của Đỗ Nhược Hành có chút run rẩy: "Chu Yến Cầm!"


Anh ta nhìn cô, ánh mắt trầm tĩnh và dịu dàng.

"Anh khiến tôi thấy buồn nôn."

Cô đẩy Chu Yến Cầm ra, cùi chỏ thúc vào trên bụng anh ta. Sức lực đủ nặng, khiến Chu Yến Cầm đau đớn rên lên một tiếng.

Chu Yến Cầm lui về phía ban công, hai tay ôm bụng nhíu mày, một lúc lâu cũng không làm được gì. Cái bộ dạng này khiến Đỗ Nhược Hành nghi ngờ có phải mình thúc anh ta một cái khiến ổ bụng chảy máu rồi hay không, cho đến lúc Chu Yến Cầm vịn bình hoa đứng lên, không thèm liếc nhìn cô một cái, mặt không đổi sắc đi ra khỏi thư phòng.

Đỗ Nhược Hành hít một hơi thật sâu, phần mềm đã cài đặt xong, trái tim Đỗ Nhược Hành được thả lỏng, tiếp tục sửa sang lại bản báo cáo của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận