Ngày Về

Trời vừa rạng sáng, Thẩm Sơ vừa kết thúc ca đêm liền bị gọi đến một phòng bao chỗ quán bar quen thuộc của mấy người, thiếu chút nữa bị bản nhạc piano thần sầu quỷ khốc bên trong dọa bay mất hồn.

Thẩm Sơ lấy lại tinh thần cười: "Quá nửa đêm anh gọi tôi tới chỗ này tham gia đại nhạc hội sao?"

Chu Yến Cầm cuối cùng đem quyển nhạc phổ《 Phong Điểu 》vứt qua một bên, dựa vào chân đàn piano ngồi xuống, xoa mi tâm chỉ chỉ chỗ bên cạnh: "Ngồi."

"Được." Thẩm Sơ gật đầu cười nói, "Tôi phát hiện anh là người tự ngược. Càng tâm tình không tốt thì sẽ càng tự ngược. Có ghế sa lon không ngồi lại nhất định phải ngồi trên mặt đất."

Nói vậy nhưng vẫn tiến đến ngồi bên cạnh bạn mình. Bên cạnh có mấy bình Brandy, hai người cứ ngây ngô buồn bực uống gần nửa bình, Chu Yến Cầm mới mở miệng: "Chuyện của Tô Vận, cậu giúp cô ấy xong xuôi đi nhé."

"Ngay cả khu bên cạnh Tòa nhà Quốc hội tôi cũng đã đem hợp đồng đến cho cô ấy ký nhưng mà cô ấy còn không thỏa mãn, tôi còn có thể làm thế nào?" Thẩm Sơ lười biếng nhướng mày mắt, "Nói cho cùng tất cả chủ ý của cô ấy đều là đánh lên người anh, cũng không dễ dàng như vậy mà buông tay, anh đẩy cô ấy sang chỗ tôi, cô ấy làm sao có thể cam tâm?"

Vẻ mặt Chu Yến Cầm không bình tĩnh nổi nữa.

Thẩm Sơ khuyên anh: "Anh xem, cần gì tuyệt tình như vậy. Anh đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, với tính tình của Tô Vận, nhìn thấy anh đối với những người phụ nữ khác rất thoải mái hào phóng, người nào đến cũng không cự tuyệt thế mới có những thứ oanh oanh yến yến hoa hoa thảo thảo kia, nhưng lại cố tình đối xử xa cách ngàn dặm với cô ấy. Anh nghĩ xem cô ấy nghĩ như thế nào? Từ xưa đến nay, Tô Vận vốn là tiểu thư cao quý, không ăn được thì sẵn sàng đạp đổ, lễ kết hôn của anh và Đỗ Nhược Hành thành công mà không bị dội a- xít sun-phu-rit là anh phải cảm kích Tô Vận lắm rồi."

Chu Yến Cầm nói đối tượng không giống nhau.

"Thế nào không giống nhau? Tôi thấy họ đều là phụ nữ." Thẩm Sơ cười nói, "Dù sao ai cũng không phải là người anh yêu."

". . . . . ."

"Ai…Có phải anh đang nghĩ trong đầu là tình cảm Tô Vận dành cho anh chỉ là sùng bái đơn thuần chứ không phải tình yêu, chính vì vậy mà trước lúc kết hôn lúc Đỗ Nhược Hành biết anh và Tô Vận có liên hệ qua lại đã tức đến nỗi muốn lật bàn, lúc này anh lại bảo vệ Tô Vận như thế nên Đỗ Nhược Hành điên lên tất cả đều quay sang hành hạ anh?"

Thái độ Chu Yến Cầm lạnh nhạt: "Cậu chả bao giờ nói chuyện nghiêm túc cả phải không?"

Thẩm Sơ uất ức nói: "Không phải tôi đang giúp anh phân tích vấn đề sao. Anh xem, To Vận yêu thích anh nên anh cố tình tránh né cô ấy. Mặc kệ là bởi vì điều gì thì anh cũng đang cố tình tránh mặt cô ấy. Như vậy những người phụ nữ khác thì sao? Anh cũng biết ý định của họ không đơn thuần, hai bên coi như là giao dịch theo nhu cầu, dù sao những người phụ nữ kia chủ yếu là người của ngành giải trí, mấy tin tức linh tinh này nọ không hề ít, trên tiệc rượu tán gẫu một chút cũng đã bị mấy tờ báo lá cải cho ra thành tin tức nóng hổi. Thỉnh thoảng mới có một người thực sự cùng đi với anh nhưng có thể nói là mấy tháng mới có một lần, đối với anh mà nói cũng coi như tiêu khiển, đối với các cô kia là có thêm cơ hội nổi tiếng, hai bên anh tình tôi nguyện. Chỉ cần trong nhà vẫn yên lặng, anh sẽ không cảm thấy mình có lỗi, dù sao trái tim anh tuyệt đối trung thành, đối với Đỗ Nhược Hành vẫn một mực yêu thương như trước đúng không?"

Gương mặt Chu Yến Cầm bỗng chốc đóng băng, không nói một lời, cách một lúc lâu mới lạnh giọng mở miệng: "Chẳng lẽ tôi đối xử với Đỗ Nhược Hành chưa đủ tốt? Trừ việc bên ngoài có này nọ một chút, bình thường không phải coi cô ấy là trời sao?"

Thẩm Sơ chậc một tiếng, cảm khái nói: "Cho nên tôi cảm thấy được Đỗ Nhược Hành là một người con gái xuất sắc, trí tuệ hơn người, trước khi cưới không đề cập đến vấn đề có tính đúng sai này, biết sau này nói anh cũng nghe không lọt nên dứt khoát ly hôn. Hay nhất chính là sau khi ly hôn không nói cho anh biết nguyên nhân, để cho anh đoán hết nguyên nhân này đến nguyên nhân nọ, lúc mới cưới thì bộ dạng rộng lượng vô cùng, nhưng về sau lại bắt bẻ đủ điều, cố tình nói cô ấy thật sự không quan tâm đến việc anh ăn chơi lêu lổng bên ngoài, điều này khiến sau khi ly hôn anh chết đi sống lại cũng không đoán được nguyên nhân dẫn đến cuộc hôn nhân của hai người sụp đổ đúng không? Nói không chừng giờ này trong lòng cô ấy vẫn đang nghĩ, ai da anh đoán đi, tốt nhất đoán đến nỗi bạc cả đầu, tốt nhất là nghĩ đến đau đầu mà chết đi."

Chu Yến Cầm liên tiếp không ngừng bị đâm chọt chỗ đau, đưa tới ánh mắt giống như muốn khoét thủng lớp da mặt Thẩm Sơ.

Nhưng mặt Thẩm Sơ trước sau vẫn không đổi sắc: "Trừng mắt tôi ấy à, có bản lãnh trừng vợ trước anh ấy."

"Để tôi nói cho anh biết, không có người phụ nữ nào đối với việc bạn đời của mình không chung thủy hoàn toàn rộng lượng và tha thứ, mặc kệ thân thể hay trái tim, căn bản không có cái gì khác nhau. Nhưng anh có nghe đâu." Thẩm Sơ chậm rãi nói, "Nếu quả thực anh nghĩ trái tim và thân thể không liên quan với nhau thì đừng canh cánh trong lòng chuyện Đỗ Nhược Hành và Khang Thần qua đêm cùng nhau ở khách sạn. Hai người cũng đã ly hôn hai năm rồi, anh lấy đâu ra tư cách mà khó chịu với việc đó. Hơn nữa, nói không chừng Đỗ Nhược Hành đối với Khang Thần cũng không có tình cảm, chẳng qua là nhìn trúng vẻ bên ngoài của anh ta. Giống như anh ở bên ngoài thỉnh thoảng tiêu khiển một chút ấy."

Sáng sớm, Trương Nhã Nhiên nhận được điện thoại của ông chủ, còn tưởng rằng là tiếng chuông đồng hồ báo thức. Cô mơ mơ màng màng nhấn nút tắt, nhưng mà chuông báo thức gì mà đã tắt rồi vẫn cứ réo ba bốn lần, rốt cuộc cũng hiểu có cái gì đó không đúng, kinh hoàng bật dậy ngay lập tức.

Vội vàng luống ca luống cuống bắt máy, bên kia truyền tới giọng nói trầm ấm của Thẩm Sơ: "Tới Minh Đô một chuyến."

Trương Nhã Nhiên kinh ngạc trong chốc lát sau đó lạnh nhạt nói: "Sáng sớm gọi một cô gái chưa chồng đến chỗ ăn chơi, bác sĩ Thẩm nghĩ cái gì đấy."

Thẩm Sơ vân đạm phong nói: "Tùy em, dù sao ông chủ của em không có đồ mặc, vẫn mặc đồ hôm qua đến công ty hay không, không phải là chuyện của anh nha."

Trương Nhã Nhiên thầm nguyền rủa anh ta một vạn lần, lấy tốc độ ánh sáng làm vệ sinh cá nhân, mặc đồ trang điểm, chuẩn bị mọi thứ rồi chạy đến Minh Đô. Thời điểm đẩy cửa phòng chỉ thấy Thẩm Sơ đang ngồi trên sa lon uống trà, quần áo chỉnh tề toát lên vẻ soái khí ngời ngời, bên cạnh là ông chủ mình giống như say rượu chưa tỉnh, mi tâm nhíu chặt mi.

Thẩm Sơ bắt chéo chân, liếc mắt nhìn cô một cái sau đó gọi Chu Yến Cầm giống như chưa tỉnh ngủ bên cạnh mình một tiếng, sau đó nói: "Ông chủ em hôm nay tâm tình không tốt. Nguyên nhân thì giống như nguyên nhân của năm năm trước khiến chúng ta chia tay đấy."

Trương Nhã Nhiên không ngẩng đầu lên chỉ nói: "Làm ơn nói tiếng người."

Thẩm Sơ lười biếng nói: "Chung quy cũng chỉ vì phụ nữ bướng bỉnh cố chấp mà thôi."

Trương Nhã Nhiên không để ý đến Thẩm Sơ, cố gắng đánh thức Chu Yến Cầm, sau đó đem ông chủ của mình ra ngoài giống như mẹ đi theo sau lưng quản giáo con trai, thời điểm đi ngang qua Thẩm Sơ đột nhiên giống như trật chân, Thẩm Sơ theo bản năng thả rơi ly trà để đỡ cô, một mặt bị trà đổ xuống cả người, mặt khác chiếc gót nhọn của đôi giày cao gót của Trương Nhã Nhiên hung hăng đâm ngay trên bàn chân anh ta.

Đợi đến lúc sắc mặt Thẩm Sơ hoàn toàn tái mét cô mới nâng chân, thuận tiện lạnh lùng tặng kèm một câu: "Anh mới cố chấp. Cả nhà anh cố chấp, trên dưới tổ tông mười tám đời nhà anh đều cố chấp."

Chu Yến Cầm trở về công ty, một buổi sáng chỉ nói không hơn mười câu. Hội nghị thường kỳ mỗi thứ hai đầu tuần, mấy vị Tổng giám đốc rồi Ủy viên Hội đồng quản trị tranh chấp không xong, Chu Yến Cầm thủy chung không nói một lời. Cho đến lúc hai bên sắp đánh nhau, anh ta mới nâng mí mắt, tiện tay đem tài liệu trên bàn làm việc không nặng không nhẹ đập một tiếng.

Tất cả mọi người đều nhất tề im lặng nhìn lên. Chu Yến Cầm đứng lên, mặt không đổi sắc tuyên bố: "Tan họp."

(Ta thấy cái này giống như Hoàng đế lên triều ấy, thiếu mỗi công công truyền lệnh ‘Bãi triều’ nữa thôi)

Cả ngày hôm nay, trạng thái làm việc của Chu Yến Cầm rất tốt, giống như hoàn toàn không bị việc say rượu đêm hôm trước ảnh hưởng, mọi quyết định đều nhanh chóng rõ ràng, căn bản chỉ một ngày đã giải quyết xong việc tồn đọng của một tuần. Lúc xế chiều thành công đuổi Khang Tại Thành về, bữa cơm tối xong lại đưa tiễn một người phụ trách của hạng mục hợp tác. Vừa ra khỏi cửa nhà hàng, người kia liền bắt tay, dùng nụ cười thành khẩn nói: "Khó có lúc tìm được đối tác sảng khoái như ngài, không bằng buổi tối chúng ta mở tiệc, Chu tổng nể mặt, mọi người cùng nhau uống một chén?"

Chu Yến Cầm suy tư trong chốc lát, không có biểu cảm gì mà tỏ vẻ đồng ý.

Bữa tiệc đêm đó cũng tổ chức ở Minh Đô. Câu lạc bộ tư nhân này là nơi chỉ có dân có máu mặt, phải có thẻ thành viên mới được vào, tất nhiên là có rượu cũng có mỹ nữ mỹ nam. Chu Yến Cầm ngồi ở vị trí chính giữa, mỹ nhân hầu rượu bên cạnh cũng là người nổi bật. Đối phương sóng mắt lưu chuyển kính một ly, ý nghĩa lời nói ngon ngọt đúng khuôn phép, anh ta không cự tuyệt. Người phụ trách hạng mục hợp tác ngồi ở ghế sa lon đối diện, cười nói chuyện phiếm với anh ta: "Nghe nói Chu tổng đang độc thân?"

Chu Yến Cầm giống như không chút để ý cũng không phủ nhận. Anh ta thủy chung ôn hoà, đối phương có chút nhìn không thấu ý tứ chân chính của Chu Yến Cầm nên chỉ có cười nói: "Độc thân rất tốt độc thân tự do. Hay là…." giọng nói bỗng kéo dài một chút, chỉ vào cô gái xinh đẹp nhất trong phòng, "Vị Diêu tiểu thư này của công ty chúng tôi đang là sinh viên của trường Sân khấu điện ảnh khoa Vũ đạo, dáng dấp ngọt ngào, nói năng lễ độ, vóc người cũng tốt, Chu tổng thấy thế nào?"

Trong phòng an tĩnh vài giây, lời nói của anh ta giống như rốt cuộc cũng khiến Chu Yến Cầm mỉm cười một cái: "Tôi tin tưởng người mà anh giới thiệu hẳn không tồi."

Bên trong phòng tràn đầy cảm giác phóng túng. Mỹ nhân, ánh đèn, khiến người không say cũng phải say. Chu Yến Cầm không nhiệt tình cũng không cự tuyệt. Lúc chín giờ, cuộc vui còn chưa tàn, Chu Yến Cầm theo thói quen lấy điện thoại di động ra nhìn một cái, sau đó mở tin nhắn, ba chữ quen thuộc ‘Chúc ngủ ngon’ còn chưa kịp gõ đã suy nghĩ đến vấn đề đâu đâu.

Chu Yến Cầm nhìn màn hình điện thoại di động suy tư rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định cất vào túi.

Diêu tiểu thư thẹn thùng e lệ tới chỗ Chu Yến Cầm muốn mời khiêu vũ, mang theo gò má ửng hồng. Chu Yến Cầm liếc nhìn cô gái một cái, bình thản đáp: "Tôi không am hiểu cái này."

Mặt Diêu tiểu thư càng đỏ hơn, kế tiếp an tĩnh khéo léo dựa vào bên cạnh anh. Cô ta khẽ cúi thấp đầu, bộ dạng có chút trẻ con, mang theo chút bất đắc dĩ. Chu Yến Cầm liếc cô ta một cái, dừng một chút, đột nhiên nắm lấy cằm của cô ta.

Cô ta thuận theo động tác của Chu Yến Cầm mà ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt đen thẳm không thấy đáy của anh. Gương mặt của Chu Yến Cầm càng ngày càng gần, Diêu tiểu thư theo bản năng nhắm chặt hai mắt, lông mi run rẩy.

Đến lúc cô cơ hồ có thể cảm nhận được hô hấp của anh. Người đàn ông đang ôm eo một cô gái xinh đẹp khiêu vũ gần đó đột nhiên cười nói: "Mới sớm thế đã bắt đầu rồi hả? Chu tổng, tôi đã đặt phòng 303, cái chìa khóa ở trên bàn, hay là ngài và Diêu tiểu thư hiện tại đi lên đấy?"

Ánh mắt Chu Yến Cầm khôi phục lại tia sáng quen thuộc, chậm rãi buông tay người đẹp trong ngực ra. Một lát sau chậm rãi mở miệng: "Không cần."

Đêm đó, Chu Yến Cầm mười giờ đêm về nhà, Chu Đề còn chưa ngủ, nhưng mắt đã sắp mở không nổi. Cô bé nắm lấy vạt áo ba mình lẩm bẩm hỏi: "Tối hôm nay ba lại đi xã giao hả?"

"Ai dạy cho con từ này?"

"Lão quản gia."

Chu Yến Cầm vuốt ve tóc con gái: "Lần sau không cần đợi ba trễ như vậy, con còn bé, phải nghỉ ngơi đầy đủ mới lớn được, ba đã là người lớn, làm việc và nghỉ ngơi không giống con. Bé gái ngoan là phải đi ngủ trước chín giờ. Ba có thể cam đoan với con, nhất định vẫn luôn về nhà một cách an toàn."

"Nhưng quản gia nói, trước kia mẹ luôn ngồi đây chờ ba. Hiện tại mẹ không có ở nhà con sẽ thay mẹ chờ ba." (Ôi chao là tiểu công chúa)

Chu Yến Cầm trầm mặc chốc lát, khẽ hôn lên trán con gái. Cuối cùng nói: "Mẹ cũng là người lớn nên mới có thể chờ ba như vậy. Mà con thì còn bé lắm, con càng cần phải ngủ tốt để càng ngày càng cao lớn, nhé!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui