“Hôm qua tôi đã thấy cô đáp trả cô gái kia, rất ngầu.”
Trình Niệm bật cười, giọng cũng nhẹ nhàng hơn: “vậy sao.
Trời tối lạnh lắm, cô mau đi vào đi không chồng cô sẽ kiếm tôi tính sổ đấy.”
Trình Niệm đưa Hạ Tử Yên quay về, rồi lại đi trên cây cầu gỗ ra biển, cây cầu này được thiết kế để dùng để khách du lịch có thể đi lên du thuyền một cách dễ dàng.
Nên cũng khá cao và dài.
Trình Niệm đi tới đầu cây cầu, tháo dày cao gót để ngay ngắn sang bên cạnh.
Trình Niệm thả chân xuống dưới nhưng không chạm được vào nước biển, ngồi suy tư, trầm ngâm suy nghĩ về những việc đã xảy ra, cô quyết định sẽ rời bỏ mối quan hệ không tên này.
Tiếng sóng biển vỗ vào bờ, cùng gió se se lạnh thổi qua khiến Trình Niệm rùng mình.
Vừa đứng dậy, Trình Niệm đang chỉnh lại chiếc váy đuôi cá thì một giọng nói vang lên: “Sao vậy, buồn vì bị vứt bỏ sao.”
Trình Niệm nhìn gương mặt đắc ý của Diễm Tinh mà cảm thán, trào phúng cười một cái, rồi nói: “hửm, vậy sao cô không ở lại mà dữ chồng chưa cưới của cô, chạy ra đây làm gì.
Ra oai với tôi sao.”
Trình Niệm nhìn thấy Diễm Tinh tiến lại gần phía mình, rồi nhìn Cố Dư ở phía xa đang đi tới, Cô mím môi suy nghĩ “nếu cô muốn chơi thì tôi chơi cùng cô,Vậy lần này sẽ cùng cô ta diễn kịch coi như hoàn thành một vở kịch đặc sắc.”
Trình Niệm nói: “Cô có dám cá cược với tôi không, nếu cô thắng tôi sẽ không xuất hiện trước mặt Cố Dư thêm một lần nào nữa, có gặp tôi sẽ coi như không quen biết.
Thế nào, chơi không.”
Diễm Tinh thấy lời nói có vẻ hời nên chấp nhận mà không thèm suy nghĩ.
Mắt thấy Cố Dư sắp đi đến, Trình Niệm bảo Diễm Tinh đưa tay ra, sau đó vầm lấy để lên ngực mình rồi mỉm cười ngửa ra sau.
Diễm Tinh bất ngờ đúng im như hoá đá, còn Trình Niệm rơi thẳng xuống biển, nước lạnh khiến Trình Niệm hối hận đang định bơi lên thì phát hiện chiếc váy làm cô bị vướng, cộng thêm việc không khởi động làm ấm cơ thể khiến chân cô bị chuột rút.
Trình Niệm chỉ còn hy vọng cuối cùng là sẽ có người đến cứu cô.
Trình Niệm không nín thở được nữa, cả cơ thể nặng trịch dần chìm xuống biển sâu.
Lần này Cô thua rồi thua một cách thảm bại.
Sau đó Trình Niệm dần mất ý thức cứ như vậy càng chìm xuống sâu hơn.
Cố Dư mắt thấy Trình Niệm rơi xuống nước, một sự sợ hãi dâng lên mạnh mẽ, Cố Dư chạy thật nhanh rồi nhảy xuống, do thời gian nhảy chênh nhau và trờ cũng tối nên Cố Dư mãi mới ôm được cơ thể Trình Niệm, rồi nhanh chóng kéo cô lên trên.
Cố Dư bơi ngửa để cô nằm trên người mình nhanh chóng bơi vào bờ, đặt Trình Niệm lên bãi cát, ép tim thổi ngạt, những mãi không thấy Trình Niệm thở.
Cố Dư có gắng đè nén nỗi sợ mất cô, mọi vây quanh họ càng lúc càng nhiều.
Diễm tinh cũng chạy từ trên cầu xuống.
“khụ……..khụ khụ…..”
Tiếng ho của trình Niệm vang lên, nước cũng trào hết ra ngoài miệng Trình Niệm.
Cả cơ thể Trình Niệm run rẩy vì lạnh được Cố Dư ôm chặt vào lòng.
Tiểu Lê cầm khăn đến khoác cho Trình Niệm, định đỡ cô nhưng Cố Dư không cho chạm vào.
Trình Niệm sau khi lấy lại được nhịp thở, yếu ớt đẩy Cố Dư ra, thều thào nói: “bỏ tôi ra.”
Cả người Cố Dư cứng đờ, nhưng ngó lơ lời cô nói, bế cô lên ôm chặt trong lòng đi nhanh về phòng.
Về đến phòng Cố Dư mặc kệ Trình Niệm nháo nhào đòi bỏ đi, khóc lóc đánh vào vai Cố Dư thì Cố Dư vẫn cứ làm việc của mình.
Cố Dư nhanh chóng cởi chiếc váy ướt nhẹp kia ra, xả nước ấm tắm cho cả hai.
Sau đó quấn cô trong khắn bông lớn bế vào phòng ngủ.
Trình Niệm vẫn khóc, mắng: “Cố Dư, bỏ tôi ra, anh có quyền gì mà vậy với tôi.
Tôi và Anh thì liên quan gì với nhau.
Tại sao…hức…tại sao…phải dày vò tôi như vậy….hức….tôi đã làm sai gì chứ.”
Cố Dư đau khổ ôm cô gái nhỏ vào lòng, dịu dàng vuốt ve mái tóc còn đang ướt dỗ dành: “Ngoan, tại sao em lại tự nhảy xuống biển.
Em không cần cái mạng này sao.”
Trình Niệm mở to mắt nhìn Anh, tại sao chỉ cần là cô diễn thì anh đều nhìn ra, tại sao Diễm Tinh diễn anh lại không phát giác lại còn mắng cô trước mặt mọi người.
Vì sao?
Trình Niệm lau nước mắt, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào mắt Cố Dư nói: “chúng ta nên dừng lại đi.
Tôi mệt rồi không muốn chơi nữa.”
Câu nói này đã thực sự chọc tức Cố Dư, mặc kệ cô vừa mới rơi xuống biển, lao vào hôn cô ngấu nghiến, mạnh bạo cắn mút đôi môi có chút tái vì lạnh của Trình Niệm.
Không màn dạo đầu mà đi thẳng vào trong.
Trình Niệm đau đơn, nước mắt rơi nhưng quyết không phát ra tiếng.
Các hành động ghét bỏ của Trình Niệm càng khiến Cố Dư tức giận hơn, mạnh bạo ra vào mặc kệ cô đang khóc.
Hết lần này đến lần khác, Cố Dư bắn hết toàn bộ tinh d*ch vào sâu bên trong Trình Niệm.
Cố Dư như phát điên, chỉ cần nghe Cô nói muốn rời xa hắn, là trái tim hắn liền đau nhói.
Dừng lại, cúi xuống hôn lên đôi mắt có chút sưng do khóc quá nhiều.
Cố Dư bế Trình Niệm đi tắm lại.
Sấy khô tóc rồi mặc cho cô một chiếc áo sơ mi của hắn.
Cố Dư thủ thỉ bên tai Trình Niệm: “Trình Niệm, nếu tôi không cho phép thì cả đời này em cũng không thể ròi xa Cố Dư tôi.”
Cố Dư đau lòng vuốt ve gương mặt xinh đẹp đã dày vò trái tim hắn mấy ngày qua.
Cố Dư vốn biết cô gái kia tâm cơ, diễn đủ trò trước mặt hắn, hắn không muốn cô bị tổn thương nên mới đợi giải quyết xong mọi chuyện mới cầu hôn cô.
Nhưng hôm nay cô doạ Anh hết lần này đến lần khác, khiến trái tim của Anh như bị ai bóp nghẹt.
Sự sợ hãi, đau đớn mà Anh chưa bao giờ cảm nhận được.
Anh biết Cô đã chiếm trọn trái tim Anh, nhưng Anh lại khiến cô sợ hãi đau đớn.
………..
Trình Niệm mở mắt, cả cô họng đau rát, đầu cũng đau.
Không thấy ai, bước xuống giường cả cơ thể cô vô lực quỵ xuống sàn.
Trình Niệm cố gắng gượng lấy cái chăn quấn chặt cơ thể lê thân về phòng, cũng may không gặp ai, không thì cô biết dấu mặt đi đâu.
Chuyện cô và Cố Dư chắc có lẽ ai cũng biết rồi.
Trình Niệm nằm trên giường, cả cơ thể như bị hút cạn sức lực.
Dần chìm vào giấc ngủ sâu..