Ngày Xuân Oanh Hót

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Editor: Tây An

Ngày hôm sau khi Bạch Thạch tán nhân tới kinh thành, hôn kỳ của Phức Chi cũng đến.

Mặt trời chiều ngả về tây, vạn vật kinh thành đều được bao phủ trong ánh tàn hoàng hôn, trước con đường phủ Tây Diêu thị lại trái ngược với sự quạnh quẽ ngày thường, rộn rộn ràng ràng. Đông đảo bách tính vì nghe hỏi mà đến bên đường trông mong, chỉ vì muốn thấy Vũ Uy hầu Cố Quân thân nghênh đón dâu.

Hào quang nhuộm đám mây chân trời thành màu tím, không biết ai bỗng nhiên kêu một tiếng: “Đến rồi!”

Mọi người nhìn lại, chỉ thấy con đường nơi xa, bộ tứ mã kéo xe ngựa chậm rãi đi tới.

Vũ Uy hầu Cố Quân huyền đoan huân thường*, đầu đội tước biện*, ngồi ngay ngắn. Thân hình hắn thẳng tắp, giữa mày mắt càng trông vẻ phong thần tuấn lãng.

*Huyền đoan huân thường và mũ tước biện

""

*Lông đuôi chim trĩ, giống 2 cái sợi của Đại thánh đây

""

Trong gió buổi tối, trĩ linh* trên nóc xe khẽ rêu rao, còn nhuộm ánh sáng hoàng hôn.

Tiếng nói chuyện hai bên đường phố bỗng nhiên thấp xuống, mọi người nhìn người trên xe, đều tán thưởng kính trọng.

Trên công đường, Diêu Kiền ăn mặc trang trọng đứng đầu chính giữa, y phục rộng lớn che giấu thân hình gầy gò, phong phái chủ nhân trang trọng. Vợ chồng Diêu Chinh là trưởng bối của Phức Chi, cũng ăn mặc đẹp đẽ mà đến, đứng một bên.

Phức Chi mặc áo lễ, trang sức minh châu đồi mồi, váy rủ đeo bội, lẳng lặng đứng sau lưng Diêu Kiền, bên cạnh là nhũ mẫu Thích thị.

Tiềng ồn ào ngoài cổng lớn đến tựa hồ được đánh tan đi nhiều, trong lòng Phức Chi hơi khẩn trương, không khỏi đưa hai mắt nhìn quanh. Sau đó, chỗ cửa lớn đình tiền bỗng nhiên có một bóng dáng cao đi tới, huyền y huân thường, hai tay cầm chim nhạn*.

*Thời cổ, tân lang đến gia đình nhà gái đón dâu, sẽ dâng nhạn làm lễ

Tiếng xột xoạt chung quanh vang lên một tràng ý cười nói hiểu ra, Diêu Kiền đi xuống bậc.

Phức Chi nhìn nơi đó, trong lòng như cam tuyền dâng lên, trên mặt lại chợt nóng bỏng.

“Vũ Uy hầu rất tuấn mỹ đấy…” tân khách trong đình, không biết ai khen một câu. A Tứ đứng sau lưng đám người, nghe vậy, không ngừng nhón chân lên nhìn, đột nhiên vai bị ai đó đè ép. A Tứ quay đầu, thấy Lư Tung đương dùng hai mắt nhìn cậu chằm chằm, vẻ mặt ngượng ngập, không còn động đậy nữa.

Làm một loạt lễ, Diêu Kiền va Cố Quân đi đến sảnh. Cúng nhạn xong, Diêu Kiền chuyển sang Phức Chi, nhìn nàng, trong nụ cười yếu ớt, ánh mắt thật sâu.

“Giới chi kính chi, sớm hôm không làm trái mệnh.” Ông chậm rãi chúc tụng, bên trong giọng nói có mang theo chút gợn sóng.

Hai mắt Phức Chi hiện lên ý chua xót, làm một lễ thật sâu với Diêu Kiền, đáp: “Phức Chi không dám không tuân theo ạ.”

Diêu Kiền nhìn nàng, không nói thêm gì nữa.

Phức Chi nhìn về phía Cố Quân, dưới hoàng hôn chiếu sáng, mặt hắn nhuộm một tầng sắc mật, hai con ngươi nhìn nàng chăm chú, sáng tỏ như hào quang. Mọi người lại cười nói, Thích thị đỡ Phức Chi, theo Cố Quân hạ bậc mà đi.

Ngoài cửa, gia nhân sớm đã chuẩn bị xong một cỗ xe sơn đen cùng hai cỗ xe đi theo.

Thích thị đỡ Phức Chi leo lên xe sơn đen, Cố Quân ngồi vào trước xe, tự mình ngự xe.

Tiếng roi vang lên, ngựa chậm rãi đi, người hai bên cầm nến đi theo, ánh lửa nhảy nhót, khiến con đường dần tối được chiếu lên sáng tỏ.

Người bên đường ngắm nhìn thỉnh thoảng lại bật từng tiếng vui cười, ca ngợi không ngừng bên tai.

Phức Chi ngồi ngay ngắn trong xe, cúi mi nhìn tim, chỉ cảm thấy nhiệt khí khắp mặt, dường cũng sắp xuyên qua lớp trang điểm trên mặt. Nàng thoáng ngước mắt, trước mặt, bóng lưng Cố Quân thẳng tắp mà cao lớn, càng xa xôi, ánh trời chiều chiếu sáng như lửa, nhuộm một đám mây trôi nhàn nhạt thành màu đỏ xinh đẹp…

Lúc Hà Vạn trở lại phủ Tân An hầu, sắc trời đã đen ngòm.

Đại trưởng công chúa ở trong phòng, đèn sáng. Đại trưởng công chúa đang tập trung tinh thần ngồi trước án, múc nửa muôi mật đặc vào một cái chén bạch ngọc.

“Thế nào?” lúc Hà Vạn bước vào, đầu bà cũng không nhấc, lên tiếng hỏi.

Hà Vạn vái chào, cung kính nói: “Hạ lễ đã mang đến Đại Tư Mã phủ, chính là dùng danh nghĩa Tân An hầu ạ.”

Đại trưởng công chúa gật đầu, không nói gì, chỉ đưa hai mắt nhìn chén ngọc điều hương.

“Công chúa không đi ạ?” Hà Vạn chần chờ nhìn trưởng công chúa, giọng càng thấp: “Ý Tiểu nhân là, Vũ Uy hầu dù sao cũng là con trai ruột của công chúa…”

Lời còn chưa dứt, Đại trưởng công chúa ngẩng đầu lên, Hà Vạn vội ngừng lại lời nói.

“Ta đi làm cái gì?” bà nhàn nhạt cười cười: “Nếu là khách, ta là mẹ đẻ nó; nếu là chủ, ta không được ngồi cao đường. Đi rồi chẳng há là tự làm khó mình?”

Hà Vạn im lặng.

Đại trưởng công chúa lại dường không thèm để ý, nhặt cái thìa vàng lên, tinh tế khuấy mật đặc làm hương liệu trong chén, chậm giọng nói: “Người đã cưới rồi, về sau chắc chắn sẽ có lui tới.”

“Đúng ạ.” Hà Vạn đáp.

Sau một lát, Đại trưởng công chúa dừng động tác lại, nhìn trong chén, buông thìa vàng xuống.

“Diêu tiến sĩ khi nào lên đường?” Bà hỏi.

Hà Vạn trả lời: “Ba ngày sau ạ.”

Đại trưởng công chúa không nói tiếng nào.

“Đúng là ta đánh giá sai ông ấy rồi.” Chốc lát sau, ánh mắt bà nhàn nhạt nhìn cây đèn chói mắt bên cạnh, như tự nhủ thấp giọng nói.

Trên miếng đất trống ở phía tây nam Cố phủ, đã dựng thanh lư*.

*(1) Ý là bồng trướng được quây thành từ vải xanh, là nơi cửa hành hôn lễ. Thời cổ các dân tộc phương Bắc dân tộc khi cử hành hôn lễ sẽ dùng, từ Đông Hán đến Đường có phong tục này. Hoặc (2) ý chỉ chuyện kết hôn.

Cô dâu đi tới, chủ nhân tân khách đều vui vẻ. Bên trong, Cố Tiển cùng Giả thị là tôn trưởng, thân mặc áo lễ chỉnh trang, ngồi ngay ngắn. Tân lang và tân nương chậm rãi đi vào trong sự dẫn dắt của tán giả (người xứơng lễ) và tấn giả (người dẫn đường khách khứa), nam nữ tân khách cũng đứng hai bên, đối lễ xong, đi vào trong lư.

Tinh thần Cố Tiển không tồi, mặt ngậm cười nhìn Cố Quân và Phức Chi hành lễ giao bái trước mặt. Đèn đuốc óng ánh huy hoàng, chỉ thấy hai người ngồi trên đầu, một người khí vũ hiên ngang, một người đoan trang thanh tao lịch sự, là đôi người ngọc.

Đôi tân nhân làm lễ xong, Cố Tiển cùng Giả thị đứng dậy, cùng tân khách làm lễ, kính rượu lễ, trong tiếng cát ngôn tràn đầy, tán giả dẫn tân nhân về phòng.

Bên ngoài Thanh lư náo nhiệt, gia nhân nháo nhào đi tới, dẫn tân khách vào tiệc.

Vương Toản theo dòng người chậm rãi bước thong thả về phía trước, chợt phát hiện Trương Đằng đứng cách đó hơn hai bước, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm bên kia thanh lư.

Vương Toản đi qua, kéo một cánh tay gã: “Sao thế?”

Trương Đằng thấy là Vương Toản, cười cười, bỗng nhiên nhíu đầu lông mày, như cảm thán lại như tiếc nuối: “Cậu nói xem… Khi đó chúng ta cũng ở tái ngoại, Diêu Biển Thước sao lại ở bên Vũ Uy hầu?”

Vương Toản ngẩn người, nhưng không nói tiếp. Một lát sau, y quay mặt đi, cũng không quay đầu lại nói: “Đi thôi.”

Bên trong phòng, nến mật to bằng cánh tay trẻ con trên đế đèn đốt hừng hực, khiến hết thảy bốn phía được chiếu sáng ngời.

Cố Quân cùng Phức Chi ngồi đối diện, cùng ăn đồ lễ đã cáo miếu xong, tán giả bổ một quả bầu làm hai nửa, rót rượu lễ vào trong, dâng cho hai người.

Phức Chi đương nâng nửa quả bầu, mắt không khỏi liếc Cố Quân. Chỉ thấy cằm hắn thoáng đưa lên, lông mày không nhăn tí nào uống rượu đã rót vào bầu. Phức Chi mắt nhìn bát rượu trong tay, chỉ cảm thấy tim dù vẫn đập thình thịch, lại an ổn vô cùng. Nàng cũng ngửa đầu, chậm rãi uống nước bầu cay cay cùng rượu lễ ngọt trong bụng.

Lễ hợp cẩn hoàn tất, tán giả mỉm cười cầu khấn cho hai người, Cố Quân cùng Phức Chi hành lễ cám ơn, tán giả cùng tấn giả lại lễ, rời ra bên ngoài.

Bên trong phòng chỉ còn lại hai người đối diện trên ghế ngồi, theo tiếng cửa nhẹ nhàng đóng lại, chợt tĩnh lặng lại.

Nến mật đốt ra thứ hương khí nhàn nhạt lơ lửng chóp mũi, cách đó không xa, tiếng đồng lậu (đồng hồ nước) nhỏ nước chậm rãi từ từ, lại phóng đại vô hạn bên tai.

Phức Chi vẫn ngồi ngay, nhịp tim xưa nay chưa từng kịch liệt như nay.

Trước mặt vang đến tiếng bội ngọc va nhẹ, Phức Chi ngước mắt, chỉ thấy Cố Quân đứng dậy từ trên ghế, một cái bóng bỗng nhiên che đến, che ánh nến mật sau lưng.

“Chờ đã…” hai tay Cố Quân vừa duỗi đến, Phức Chi bỗng nhiên cất tiếng nói.

Cố Quân đương cúi, ngẩn người.

“Ừm… em muốn rửa mặt.” Phức Chi chỉ cảm thấy mặt như phải bỏng, nuốt một ngụm nước miếng, nhỏ giọng nói.

Không chờ Cố Quân trả lời, Phức Chi đứng dậy từ trên ghế, đi sang một bên.

Bên trong một góc phòng có bày biện chậu đồng rửa mặt, trước đó đã bày cả nước và khăn.

Phức Chi cúi mày, rửa sạch phấn trang điểm trên mặt, lại dùng khăn lau nước đi.

Xong, nàng quay đầu. Chỉ thấy Cố Quân ngồi trên ghế nhìn nơi này, ánh mắt dịu dàng, bên môi như cười mà không phải cười.

Phức Chi mím môi không nói gì, ngồi trước gương, chậm rãi dỡ đồ trang sức cùng búi tóc trên đầu xuống. Mặt kính chiếu đến ánh nến đính kim, phản chiếu mặt mày người bên trong dịu dàng như tranh vẽ.

Bỗng nhiên, sau lưng có một người ngồi xuống, vươn cánh tay, ôm eo nàng, bàn tay to rút một cây trâm ngọc cuối cùng trong tóc nàng ra, búi tóc đen nhánh rớt xuống, chậm rãi trải ra hai bờ vai Phức Chi.

“Có thấy mệt không?” giọng Cố Quân trầm thấp vang bên tai.

“Dạ…” Phức Chi đáp, giọng như thì thầm lướt qua yết hầu.

Cố Quân cúi đầu, bên tai lập tức truyền đến một xúc cảm hơi nóng lại tê dại.

Phức Chi không khỏi cười khẽ, Cố Quân lại chợt ôm nàng càng chặt hơn, bàn tay to thăm dò dưới cổ áo, đôi môi lưu lại dấu hôn tinh tế trên một đoạn cần cổ trắng như tuyết.

Trên da nảy ra một cơn run rẩy, cảm xúc như không còn bị ước thúc, Phức Chi quay đầu trở lại, hai hơi thở dồn dập mang theo hơi nóng, chợt giao hòa. Môi nàng bị bá đạo mở ra, giữa khí tức đều là hương vị lạ lẫm xâm nhập.

“Phủ…” tiếng than nhẹ khó khăn tràn ra bên miệng, lại bị hô hấp càng thêm nóng bỏng của Cố Quân ngăn chặn.

Da thịt trên th@n dưới sự vuốt v e của hai bàn tay trở nên mẫn cảm, khi Phức Chi hé miệng lớn thở gấp, đưa cánh tay đạt ngược trên cổ Cố Quân, ôm lấy thật chặt.

Đột nhiên, thân thể như bay lên. Cố Quân ôm nàng đứng dậy, nhanh chân đi đến giường.

Nến mật nhỏ giọt, nến hoa trên đế đèn đổ xuống một cái bóng thật dày, ánh sáng mờ đổ xuống màn la buông rủ, chỉ nghe tiếng lẩm bẩm, như khóc như kể…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui