Editor: Tây An
Trời còn chưa sáng, Cố Quân đang say giấc nồng đã tỉnh lại.
Cơn ngủ vẫn nồng, hắn động đậy, muốn giãn eo, chợt cảm thấy bên cạnh nằng nặng. Đúng lúc này, bên tai vẳng đến một tiếng lầu bầu, dường có vẻ bất mãn, trầm thấp, không quá rõ ràng.
Cố Quân cúi đầu nhìn lại, Phức Chi gối lên tay hắn, hơi cuộn đầu.
Hơi thở của nàng nhẹ nhàng, nhẹ nhàng phất qua lồ ng ngực Cố Quân. Dưới luồng sáng nhạt, khuôn mặt dù khuất trong bóng tối, song cũng biết đương ngủ cực kỳ an tường.
Hoan tình hôm qua hiện lên trong đầu, Cố Quân bỗng không còn động đậy, đưa mắt nhìn nàng, không dời một cái chớp mắt.
Ý lạnh buổi sớm chậm rãi thấm vào từ ngoài la trướng, hòa với mùi tiêu thơm nhàn nhạt trong gối, lại như mềm mại giấu không hết, chọc tim gan người ta, nhịp tim trong ngực cũng thầm nhanh lên.
Cố Quân hít sâu một hơi, cánh tay thoáng thu lại, chậm rãi dựa đầu về chỗ Phức Chi. Tóc nàng tản trên giường, mùi thơm truyền đến, bay đầy trong mũi. Khóe môi Cố Quân cong thật cong, đưa tay kéo chăn mỏng, đắp lên đầu vai trần của nàng.
Ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng gõ vang nhẹ nhàng.
“Công tử, ” người hầu nhỏ giọng bẩm: “Gà đã gáy ạ.”
Cố Quân thấp giọng đáp, bên ngoài lại tiếp tục yên tĩnh.
Người trong ngực giật giật, Phức Chi xoay người, một lát sau, ngẩng đầu lên.
Ánh mắt gặp nhau, Cố Quân mỉm cười, vòng ôm bên hông nàng lỏng ra.
Phức Chi ngơ ngẩn, cơn buồn ngủ biến mất dần. Bóng đêm dù tối, nhưng lại vẫn cảm nhận được nhiệt lực giữa hơi thở hắn, lúc nhìn nhau, chỉ cảm thấy huyết dịch dâng lên từng hồi.
“Vẫn thấy khó chịu không?” Cố Quân thấp giọng hỏi.
Ký ức triền miên đêm qua hãy còn mới mẻ, sâu trong thân thể vẫn còn đau nhức.
Phức Chi hàm hồ đáp.
Cố Quân không nói gì, nghiêng người sang, đưa tay ôm xiết lấy cơ thể Phức Chi. Bàn tay tới lui giữa da thịt nàng ấm áp, chậm rãi mơ n trớn chập trùng phía trên; đầu cúi xuống hai má của nàng, vuốt v e, lưu lại từng môi hôn nhẹ nhàng.
Phức Chi thở gấp, trong lòng vừa ngượng lại vừa ngọt ngào, tay vô lực cuốn phía sau lưng hắn, mắt chậm rãi nhắm lại.
“Đừng rời đi được không?” trong cơn tình mê, giọng Cố Quân bỗng truyền đến qua lồ ng ngực.
Phức Chi giật mình, đang toan mở miệng, lại nghe cửa bị gõ vang.
“Công tử, có cần đốt đèn không ạ?” giọng gia nhân lại lần nữa vang lên.
Hai người dừng lại, hơi thở vẫn hỗn loạn chập trùng.
“Ờ.” Cố Quân ngẩng đầu lên, đáp.
Sau đó, cửa bị mở ra. Tiếng bước chân xột xoạt truyền đến, ngoài la trướng, ánh đèn lại tiếp tục sáng lên, một lát sau, cửa được đóng lại nhẹ nhàng, cảnh vật yên tĩnh.
Ánh sáng chiếu vào mặt hai người, đều nhuộm đỏ cả mặt.
“Nên dậy đi gặp cữu cô (cha mẹ chồng) thôi.” Cố Quân thấp giọng nói.
“Dạ.” Phức Chi nhìn hai mắt hắn dài nhỏ, cong cong khóe môi, đáp nói.
Bên trong phòng ngang, một cái bình phong vuông đã lắp xong, trong thùng lớn phía sau, nước ấm áp, tỏa ra mùi thơm phong lan. Một thị tỳ đi tới, giúp Phức Chi cởi áo ngủ, treo lên trên bình phong.
Phức Chi vịn thùng xuôi theo, thăm dò sâu cạn ấm lạnh, nhấc chân chậm rãi bước vào. Nàng đương muốn ngồi xuống, bỗng nhiên thoáng nhìn thị tỳ kia đứng một bên, dường đang liếc ánh mắt nhìn chằm chằm thân thể nàng. Phức Chi giật mình, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy giữa da thịt, lọt vào trong tầm mắt toàn là vết đỏ bừng.
Trên mặt bỗng nóng lên, Phức Chi ngồi xổm người xuống, mặc cho nước ấm đắm chìm vào thân thể.
Nước dập dềnh giữa cổ, vô cùng dịu dàng, như làm dịu lại đau nhức đêm qua lưu lại. Phức Chi nhẹ nhàng hít một hơi, tựa đầu xuôi theo thùng.
Một đôi tay cầm khăn đưa qua, cuốn lấy tóc của Phức Chi.
Phức Chi quay đầu, lại là thị tỳ kia. Trong ánh sáng mờ nhạt, chỉ thấy thị mày dài như vẽ, da như mỡ đông.
“Phu nhân thấy nước nóng quá ạ?” thị trầm thấp mở miệng nói, giọng dịu dàng.
“Vừa hay.” Phức Chi đáp, nhìn thị, cười cười: “Cô tên gì?”
Thị tỳ khẽ ngước mắt nhìn nàng, chợt cụp xuống, đáp: “Tiểu tỳ là Lục Vu.”
Phức Chi nao nao.
“Ra thế.” Nàng gật đầu, quay đầu đi.
Tắm rửa xong, Phức Chi thay áo ngủ, búi tóc lại, đi ra khỏi phòng ngang. Bên ngoài, chân trời đã lộ ra bạch quang. Cố Quân đứng trước dưới hiên, thấy nàng đến, mặt lộ ra ý cười, không nói gì, chỉ vươn tay ra.
Hai gò má Phức Chi như hơi say rượu, cười một tiếng, đi ra phía, để hắn nắm tay đi đến tiền đường.
Công đường Cố phủ đã đuốc đèn sáng trưng, Cố Tiển cùng Giả thị ngồi ngay ngắn bên trên. Cố Quân dẫn Phức Chi lên sảnh, đang toan hành lễ, lại phát hiện Đại trưởng công chúa cũng tới, ngồi ở một bên.
Ánh mắt gặp nhau, Cố Quân liền giật mình.
“Dâu mới gặp cữu cô, Đại trưởng công chúa cũng xứng nhận lễ.” Cố Tiển mỉm cười, không nhanh không chậm nói.
Cố Quân đồng ý, đoan chính thi lễ với Đại trưởng công chúa.
Đại trưởng công chúa nhìn hắn, bên môi hoàn toàn vẫn treo ý cười nhạt như trước đây, thần sắc không gợn sóng.
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Lúc này, tán giả mời Phức Chi tiến lên gặp cữu cô. Phức Chi tiến lên, dáng đi đoan trang, dâng tảo lật (táo, hạt dẻ) lên Cố Tiển, lại dâng tu nhục* cho Giả thị.
*Thịt đã lọc mỡ gân, chỉ còn thịt
Hai người đều mỉm cười, đáp lễ nhận lấy.
“Tân phụ vào nhà Cố môn ta, hãy siêng năng lo liệu, để phụ tá phu quân.” Cố Tiển nói.
“Phức Chi cẩn tuân lời cữu thị (cậu).” Phức Chi lại bái đáp.
Xong, Phức Chi lại tiếp nhận tu nhục từ trong tay tán giả, đi đến trước mặt Đại trưởng công chúa, dâng tu nhục lên.
Đại trưởng công chúa nhìn nàng, ý cười không thay đổi. Chốc lát sau, bà chậm rãi nâng cái biên* đựng tu nhục lên, lấy đó làm nhận, hoàn lễ xong, giao cho tòng nhân.
*Đồ dùng để dâng lễ thời cổ
Tán giả tuyên bố nghỉ.
Mọi người trên công đường làm lễ với nhau, Cố Tiển cười nhẹ nhàng, thấy trời đã sáng, bảo mọi người ngồi lên ghế, lại sai gia nhân đem đồ ăn sáng tới.
Phức Chi theo Cố Quân ngồi vào chỗ, chợt phát hiện trong bữa tiệc có một thanh niên lạ mặt, thân hình không khác Cố Quân lắm, hình như trẻ tuổi hơn một tí, mặt chữ điền, lúc nhìn qua, ánh mắt sáng ngời.
“Đây là em họ trong nhà, tên Tuấn, chữ là Bá Thành.” Cố Quân như cảm thấy được nghi hoặc của Phức Chi, giới thiệu với nàng.
Phức Chi hiểu ra. Nàng sớm nghe nói Cố Tiển có một cậu con trai độc nhất, nhưng chưa từng gặp, ra là cậu.
“Chào chú.” Phức Chi làm lễ với Cố Tuấn.
Cố Quân ngồi trả lễ, nói: “Tuấn bái kiến chị dâu.”
“Phức Chi tri lễ thức thể, Phủ Thần có được dâu giỏi rồi.” Cố Tiển vuốt râu nhìn bên dưới, cười nói với Đại trưởng công chúa.
“Còn nhờ tuệ nhãn của Đại Tư Mã.” Đại trưởng công chúa nhìn ông, cũng cười, giọng ôn hòa.
Ban tối, đám người trong phủ Diêu Kiền bận bịu tứ phía, vì chuyện ngày mai lên đường nên kiểm kê hành lý cuối cùng.
Diêu Kiền không có gì mà làm, chỉ bảo gia nhân lấy một vài món tàng thư quý ra, khoác áo ngồi trước án, tự mình kiểm kê dưới đèn.
Đọc được một nửa, một khách không mời đến bỗng nhiên tới chơi, là Đại trưởng công chúa.
Đèn đuốc chiếu rõ, Diêu Kiền bảo người hầu lui, nhìn Đại trưởng công chúa cởi mạc ly trên đầu, trong lòng dù kinh ngạc, trên mặt lại không có một gợn sóng.
“Lần này có chuyện gì?” Diêu Kiền vẫn ngồi trước án, hỏi.
“Đương nhiên là tiễn Thiếu Kính.” Đại trưởng công chúa thong dong mỉm cười, để mạc ly sang một bên, nhìn ông: “Nếu hôm nay ta không đến, chỉ sợ sẽ không còn được gặp lại.”
Diêu Kiền nhìn bà, ánh mắt có phần ngưng lại.
Môi Đại trưởng công chúa mang ý cười, mở một cái tráp thơm mang tới ra, lấy ra một viên hương hoàn.
“Ta nhớ năm đó Thiếu Kính nói chỉ hợp thứ hương mới điều mà chưa ủ.” Chỉ nghe bà nói: “Hai ngày trước ta vừa hay điều được một viên, có muốn thử không?”
Diêu Kiền nhìn bà, trong ánh đèn, bà mắt hạnh mày mảnh, gò má trông vẻ hớn hở, phảng phất như năm đó.
Giữa lông mày thoáng hoãn lại, Diêu Kiền nhìn về phía bên cạnh, cầm lấy một cái lư hương đồng, đặt trên bàn.
Đại trưởng công chúa cười khẽ phục tùng, mở lư hương ra, khẽ kéo tay áo, dùng đũa hương kẹp hương hoàn vào than củi, lại dùng lửa đốt lên. Bên trong phòng vô thanh vô tức, chỉ thấy cổ tay trắng đi qua giữa quang ảnh, lúc đưa tay toàn là vẻ ưu nhã.
Hương khí dần dần dâng lên trong lò, hương thơm dập dờn bên trong phòng, như huệ như lan, nghe mà thoải mái.
Diêu Kiền chậm rãi thở, chỉ cảm thấy giữa phế phủ đều là thanh hương, tinh thần rực rỡ.
“Thiếu Kính có biết công chúa An Dương không?” Một lát sau, chỉ nghe Đại trưởng công chúa nói.
Diêu Kiền quái lạ: “Không biết.”
Trưởng công chúa mỉm cười: “Bà ấy là cô của ta, hương phương* mà mùi hương này sở dụng chính là bà chế ra.”
*Có một khái niệm là nhân phương hương hay hợp chất thơm, chỉ các hợp chất hóa học tạo ra mùi thơm.
Bà dùng đũa hương thoáng gẩy lửa than trong lò, chậm rãi nói: “Bà là cô con gái mà tổ phụ ta Võ Hoàng đế thương yêu nhất, mỹ mạo vô song, thuở nhỏ chính là người vạn chúng ngưỡng mộ, sau khi cập kê, Võ Hoàng đế gả bà cho Văn Xương hầu Vi Phàn.” Đoạn, trưởng công chúa nhìn về phía Diêu Kiền: “Thiếu Kính có nghe nói qua về Vi Phàn chưa?”
Diêu Kiền nhìn bà, không nói tiếng nào.
VI Phàn đương nhiên ông biết, là con trai của quyền thần thời Võ Hoàng đế Vi Nghị. Vi Nghị chính là thừa tướng thời Văn Hoàng đế, đến thời Võ Hoàng đế lên ngôi, Vi Nghị đã một tay nắm giữ ngoại triều, thanh thế trong triều đình rất to. Võ Hoàng đế ngày cảm giác bị lão áp bức, sau khi đăng cơ bảy năm, dùng một trận chính biến để xử Vi Nghị, trong tộc Vi thị có hơn hai trăm người cũng bị hoạch tội, toàn bộ đàn ông bị xử tử, Văn Xương hầu Vi Phàn cũng nằm trong đó.
“Vi thị đại nạn, công chúa An Dương dù lấy thân phận con vua mà được miễn, song ngay cả con nhỏ dưới gối cũng không bảo vệ được.” Đại trưởng công chúa tiếp tục nói: “Gặp biến cố này, bà mất thần chí, Võ Hoàng đế liền ban quán Ngọc Thanh đẹp nhất vườn Thừa Quang cho bà, trò chuyện qua quãng đời còn lại.”
Lời của bà ta nhẹ nhàng chậm chạp, khi nói ra, lại như tảng đá lớn, nặng nề đè trong lòng.
Diêu Kiền ngước mắt lên, nhìn bà chăm chú: “Cô muốn nói gì?”
“Không có gì. Thiếu Kính, công chúa dù cao quý, song cuối cũng là đàn bà, phải vinh nhục chung tiến cùng nhà chồng.” Đại trưởng công chúa thở dài, mỉm cười, nói: “Lúc công chúa An Dương tiên thăng, ta mới mười hai tuổi. Mẫu hậu dẫn ta đi lo liệu tang sự, khi đó ta thấy bà nằm cứng còng trên sập, trong lòng liền nghĩ, ta tất sẽ không giống bà để mặc cho người ta định đoạt đâu.”
Sáng sớm, ánh bình minh vừa ló rạng, liễu xanh phật gió.
“Nhớ lúc thiếu niên, Thiếu Kính từng hẹn cùng ta đi khắp danh sơn thiên hạ, bây giờ đảo mắt đã ở tuổi này, lại chưa được toại nguyện.” trong dịch đình cách Kinh thành hơn mười dặm, tay Cố Tiển nâng cốc, rất cảm động thở dài với Diêu Kiền.
Bên môi Diêu Kiền mỉm cười, không nói tiếng nào.
Mặt ông nhìn lại hướng bắc, bên trong màn trời, kinh thành song khuyết cùng đài cao mái cong vẫn đứng lặng ở phía xa, có thể thấy rõ ràng.
“… Thiếu Kính, ta nhớ anh từng nói, nhân sinh một đời, sau khi xuống đất, cũng chỉ là một bộ xương khô.” Đêm qua, lời Đại trưởng công chúa còn bên tai: “Nói như thế, khi ta chết rồi, cuối cùng chỉ là một bộ xương khô thôi.”
Bà cười một tiếng: “Gởi gắm tình cảm nơi sơn thủy và quần nhau trong danh lợi đều có kết cục giống nhau, nên lúc đầu ta không rời kinh thành…”
“Ta từng nói với Thiếu Kính, tất sẽ cùng chú ấy trắng đêm đàm luận huyền lí.” Chỉ nghe Diêu Chinh một bên nói: “Há biết công việc vặt nhiều quá, lại cũng chả gặp thời cơ. Bây giờ nghe Mạnh Hiền nói thế, lão phu cũng xấu hổ.” đoạn, ông cười cười nâng chén: “Hôm nay để tiễn đưa, không nhắc việc đáng tiếc.”
Cố Tiển cười khổ, nhìn Diêu Kiền, nâng chén, uống một ngụm rượu.
Diêu Kiền nhìn ông, trong lòng đã phiền muộn. Ông cũng nâng chén, lại uống không được rượu, chỉ dính môi tí rượu nước, buông ly rượu xuống.
Phức Chi một bên nhìn họ, biết Diêu Kiền đi chuyến này, có khi sau này không gặp lại được, đáy lòng dâng lên từng trận xót xa.
“Lại thua thiệt cho cháu gái, mới tân hôn, lại phải rời nhà.” Trịnh thị nhìn về phía Phức Chi một bên, mặt lộ vẻ thương tiếc vẻ, vuốt tay của nàng nói. Đoạn, bà nhìn Cố Tiển cùng Cố Quân: “Còn phải xin Quân gia thông cảm nhiều hơn.”
Cố Tiển mỉm cười, nhìn về phía Diêu Kiền, ấm giọng nói: “Phức Chi thuần hiếu, phụng dưỡng Thiếu Kính, một lòng chân thành, chúng ta sao dám có lời oán giận? Bây giờ đại lễ đã qua, Phức Chi đã là dâu Cố thị, chúng ta đều an tâm.”
Diêu Kiền nhìn Phức Chi, ánh mắt nhu hòa.
Trong lòng thở dài, ông thi lễ với mọi người: “Kiền cảm kích đức chư công, tiễn đến đây cũng phải cáo biệt, Kiền xin bái biệt.”
Mọi người vội hoàn lễ.
Phức Chi nhìn họ, chốc lát sau, nàng lia mắt nhìn về phía Cố Quân.
Hắn đứng bên cạnh, ánh mắt lẳng lặng chăm chú nàng, không nói gì.
“Chàng…” Nàng muốn hỏi có chờ được không, bỗng nghĩ đến việc hai người đã cưới, lời này lại là buồn cười.
“Qua một thời gian nữa ta sẽ đi Thái Hành thăm em.” Cố Quân nói.
Phức Chi mỉm cười, gật đầu, một lát sau, mũi lại bỗng thấy hơi cay. Trên tay, bàn tay Cố Quân Cố Quân nắm thật chặt, khoan hậu mà ấm áp.
Diêu Kiền không nhiều lời nữa, cùng mọi người ra dịch đình, đi đến chỗ xa giá tôi tớ.
Cố Quân đi đến trước xe Phức Chi, dừng bước.
“Em đi nhé.” Phức Chi mỉm cười, giọng lại hơi khàn khàn.
Cố Quân nhìn nàng, thấp giọng dặn dò: “Người nhà Cố thị đều có vũ lực, em cứ chiếu cố tốt cho chú và mình là được.”
Phức Chi gật đầu, không nói thêm gì nữa. Một lát sau, Cố Quân buông tay ra, nàng mím mím môi, nhìn Cố Quân một cái thật sâu, quay người lên xe.
Ngự giả lái xe giơ roi lên, xe ngựa lộc cộc hướng về phía trước.
Phức Chi ngồi trên xe, một lát sau, cảm thấy nhịn không được, vén màn xe lên nhìn lại sau.
Bụi đất như sương, chỉ thấy bóng dáng kia vẫn đứng ở bên đường, càng ngày càng xa…
– Hết quyển 2-Hết quyển 2 rùi, tớ break 1 vài tuần nha các keo. Còn có đâu đó 3 chục chương là xong bộ này rồi hihi.