Chương có nội dung bằng hình ảnh
Editor: Tây An
“Cung Tử Vi, mà ngay cả hoàng hậu cũng không vào được à?” trong phủ Tân An hầu, Đại trưởng công chúa ngồi trên sập, chậm rãi hỏi.
“Đúng ạ.” sứ giả trước mặt nói thật nhỏ.
Đại trưởng công chúa và Tân An hầu Đậu Khoan một bên nhìn nhau.
“Cung Tử Vi có tin tức gì không?” Đậu Khoan trầm ngâm, hỏi sứ giả.
Sứ giả nói: “Vệ úy Cung Tử Vi hôm nay được tăng thêm rất nhiều, không cho phép cung nhân ra vào, y quan Thái y thự đi vào cũng vẫn chưa thấy ra. Nhưng mà, ” gã khựng lại, thấp giọng nói: “Thái hậu và trưởng công chúa ra vào thì không bị hạn chế.”
“Ồ?” Đậu Khoan giật mình, nhíu mày nhìn về phía Đại trưởng công chúa: “Vệ Úy khanh đang làm gì vậy!”
Bên môi Đại trưởng công chúa hiện lên nụ cười lạnh: “Vệ Úy khanh, rốt cuộc là phải nghe lệnh Quang Lộc huân khanh.” Bà nhìn sứ giả, hỏi: “Còn có chuyện gì không?”
Sứ giả nghĩ ngợi, nói: “Hôm nay Thái hậu vời Đại hoàng tử vào cung Nhạc An ạ.”
Lời vừa nói ra, bên trong phòng bỗng nhiên yên lặng.
“Ngươi về đi.” một lát sau, giọng Đại trưởng công chúa bình tĩnh, nói với sứ giả: “Nói với hoàng hậu, chúng ta tự sẽ có đối sách, an tâm chớ vội.”
Sứ giả đáp vâng một tiếng, hành lễ lui ra ngoài.
“Thái hậu lại gấp như vậy à? Thẩm Côn và Đại hoàng tử đều do bà ta quản lý!” Không đợi gã đi xa, Đậu Khoan không kịp chờ đã nói với Đại trưởng công chúa.
Đại trưởng công chúa trầm ngâm, lắc đầu: “Kim thượng đối xử rất nể trọng Thẩm Côn, chúng ta vẫn luôn lấy lòng, nhưng dù thế nào cũng không thấy đáp lại. Bên ta làm không được, Thái hậu cũng chưa chắc có bản lãnh đó. Về phần Đại hoàng tử ấy à, ” bà hít nhẹ một hơi, mỉm cười nói: “Hoàng hậu không phải đang có thai à? Một đứa con thứ ngu xuẩn, sợ nó làm gì.”
Đậu Khoan lại vẫn cảm thấy không yên lòng: “Thẩm Côn như vậy, thật sự chẳng lẽ là thụ ý của Kim thượng?”
“Ta cũng không hiểu.” Đại trưởng công chúa cầm lấy chén trà trên bàn, thổi nhẹ hơi trà nóng, nói: “Bà ta chưởng quản cung nhiều năm, cũng có mấy thứ thủ đoạn chứ.”
Đậu Khoan gật đầu, thật sâu suy tư.
“Tình trạng như vậy, Kim thượng chắc là nguy lắm rồi.” Một lát sau, ông ta chậm rãi nói.
Đại trưởng công chúa uống trà, không nói tiếng nào.
“Thái hậu lúc này đón Đại hoàng tử đi, chỉ sợ cũng có tâm tư.” Đậu Khoan tiếp tục nói, nhìn Đại trưởng công chúa: “Chúng ta cũng phải gấp rút mới được.”
“Gấp rút?” Đại trưởng công chúa liếc ông ta một cái: “Hoàng hậu qua hai tháng nữa mới trở dạ.”
Đậu Khoan cũng cảm thấy khó giải quyết: “Thế...”
“Việc này cũng không thể theo ý Thái hậu được.” Đại trưởng công chúa buông chén trà xuống, ánh mắt sâu xa, cười lạnh nói: “Bà ta bây giờ, không sụp đổ được đâu.”
Thuyền chở hàng thuận thủy đạo, một đường hướng bắc.
Cố Quân an bài các nơi rất tốt, tòng nhân phục thị cũng là tận tâm, trừ chuyện đi đường buồn tẻ, thì Phức Chi rất hài lòng.
Như lời hắn nói, qua sáu ngày, thuyền chở hàng bèn đến kinh kỳ. Tòng nhân mời lên xe ngựa trước dịch trạm, Phức Chi ngồi trên xe, đi đến kinh thành.
Từ cuộc biến cố này, tiếng huyên náo của phố xá kinh thành lại lần nữa lọt vào tai, Phức Chi đột nhiên cảm thấy rất thân thiết, trên xe không ngừng ngóng ra phía ngoài nhìn quanh.
Xe ngựa rất nhanh là chạy đến phủ Đại Tư Mã, đã sớm có gia nhân đi vào truyền báo, sau đó, Thích thị bước nhanh ra đón từ trong phủ, đằng sau có một đám gia phó trong viện của Cố Quân đi theo.
“Phu nhân!” Thích thị vẻ mặt kinh hỉ, nhìn nàng, vành mắt hơi đỏ.
Trong lòng Phức Chi cũng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhìn bên tóc mai bà lại có thêm một mảng tóc bạc, mũi không khỏi cay cay: “A mẫu ơi.”
Thích thị nhìn nàng trên dưới, bờ môi mấp máy, càng lã chã chực khóc.
“Sao đứng ở đây?” Một giọng nói truyền đến, Phức Chi nhìn lại, là phu nhân Đại Tư Mã Giả thị.
Phức Chi thấy bà, vội vàng hành lễ: “Chào thím ạ.”
Giả thị môi ngậm nụ cười khẽ đi tới.
Bà nhìn Phức Chi, một lát sau, chuyển sang Thích thị, trong giọng nói có oán trách: “Phức Chi đang có thai, sao để nó đứng trong gió được?”
Thích thị vội nói: “Là lão phụ hồ đồ đấy ạ!” đoạn, lau lau khóe mắt, nín khóc mỉm cười, đỡ Phức Chi nhập phủ.
Mọi người chen chúc phía sau, gia nhân trong nhà thấy Phức Chi, tươi cười đón chào.
Phức Chi theo họ đi lên, chỉ thấy các nơi trong nhà không khác lúc trước mình đi chút nào, ai ai cũng nhìn nàng, lại thêm chút vui mừng.
“Hôm trước thư chúa công đưa về, nói đến chuyện Phức Chi mang thai, trên dưới trong nhà đều mừng rỡ.” Giả thị nói với nàng.
Phức Chi hiểu rõ, nhìn về chung quanh, trên mặt không khỏi hơi đỏ ửng.
Trên đường đi, Giả thị thi thoảng hỏi nàng mấy chuyện phương nam, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp. Phức Chi trả lời từng câu, thần sắc tự nhiên, cảm thấy lại không khỏi bồn chồn, không biết thím biết chuyện mình gặp trên đường được bao nhiêu.
“Còn một chuyện.” Đến trong đình của Phức Chi, Giả thị ôn tồn nói với nàng: “Chuyện Diêu mỹ nhân, chắc hẳn con cũng biết. Chuyện của một số người trong cung, ta đã chuẩn bị, bây giờ đã trở về, phủ thượng của Diêu Thượng thư, Phức Chi vẫn nên đi xem sao.”
Phức Chi gật đầu, thi lễ với Giả thị: “Phức Chi biết ạ, phiền thím hao tâm tổn trí.” Đoạn, nhìn bà: “Không biết lần này, Diêu mỹ nhân gặp chuyện gì ạ?”
Giả thị nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Ta cũng không biết vì sao, lần này trong cung giữ miệng rất nghiêm, nửa câu cũng khó hỏi.”
Phức Chi khẽ giật mình, tim khẽ trầm xuống, thầm cảm thấy việc này kỳ quặc.
Giả thị thì không nhiều lời nữa, cười khẽ hàn huyên vài câu với Phức Chi, bảo nàng nghỉ ngơi cho tốt, không lâu liền rời đi.
“Đại Tư Mã là người cực kì hiểu chuyện.” Trở lại trong phòng, Thích thị hỏi han Phức Chi ân cần một phen, cực lực tán dương Cố Tiển: “Khi đó phu nhân đột nhiên không thấy đâu, lão phụ về bẩm báo, Đại Tư Mã lập tức bảo Kinh Triệu doãn phủ sai người đi tìm. Song về sau tìm mãi không được, trong nhà cũng chỉ có mấy vị chủ nhân biết, lũ tôi tớ chỉ được biết là quân hầu đón phu nhân đi phương nam.”
Bà cầm tay Phức Chi, nhìn nàng, cảm khái nói: “Nếu không phải thế, danh tiết phu nhân không thể bảo toàn được.” đoạn, vành mắt bà đột nhiên hơi đỏ, giọng nghẹn ngào: “Lão phụ nhận uỷ thác mà chăm sóc phu nhân, lại gây nên việc này, tương lai cũng không có mặt mũi xuống suối vàng gặp tiên công...”
Phức Chi biết bà lão này lúc ấy hẳn là phải cuống đến độ ngày đêm không yên, trong lòng càng áy náy, không ngừng nhẹ giọng an ủi.
Thích thị hỏi nàng chuyện ngày ấy, Phức Chi nghĩ khi đó mình cũng hỗn độn, rất nhiều chuyện cũng nói không rõ ràng được, liền kể qua qua, chỉ nói đó là kẻ xấu tham tiền, may mà về sau đúng lúc gặp Cố Quân, thoát thân rồi theo hắn ở lại mới trở về.
Thích thị còn muốn hỏi, may mà cũng không lâu sau, thị tỳ đưa đồ ăn đi vào. Thích thị thấy người ngoài đến, không tiện nói nữa. Phức Chi thừa cơ lại hỏi bà mấy chuyện nuôi trẻ, tinh thần Thích thị một lần nữa động đậy, lại nói một hồi lâu với Phức Chi.
Vương Mật kéo thân thể mỏi nhừ, đi ra từ chính điện cung Tử Vi.
“Trưởng công chúa cần về cung không ạ?” Nội thị sau lưng thấp giọng hỏi.
Vương Mật nhìn bóng đêm yên lặng bên ngoài mái hiên nhà, lại nhìn về cung thất phía sau lưng, lụa trắng bên trong lộ ra ánh sáng tái nhợt.
“Ta đi một mình một lúc, sau lại về.” Vương Mật thản nhiên nói, dứt lời, thuận theo hành lang bước đi thong thả về hướng hậu điện.
Gió đêm mang theo hơi lạnh thổi tới, tựa như lại lạnh thêm mấy phần, Vương Mật không khỏi rùng mình một cái, siết áo lông trên thân.
Không trung, một vòng trăng tròn đang sáng, huy quang như tỏa bạc.
Vương Mật trông, bỗng nhớ lại lần trước lúc trăng tròn, mình theo Hoàng đế đến vườn ngự uyển ngắm trăng, còn mang rượu mai mình ủ đến. Lại nhớ tới khuôn mặt Hoàng đế vừa rồi tái nhợt và hai mắt nhắm chặt, trong mũi cay cay, trước mắt chợt mơ hồ...
“... Kim thượng còn chưa tỉnh à?” Lúc này, một tiếng nói thật nhỏ truyền đến từ trong đình viện.
Vương Mật khẽ giật mình, dừng bước lại. Nhìn lại, chỉ thấy cách mấy bụi hoa dày đặc, hai cung nhân trực đêm đang đón đèn đá trong đình.
*Đèn đá
“Chưa đấy.” Một người thêm dầu vào đèn đá, nói: “Không thấy mấy ông thái y kia vẫn ở lại trong điện à?”
Lúc nói chuyện hai người khẽ thở dài: “Cũng không biết khi nào mới tỉnh…anh nói xem, thật sự là cô Diêu mỹ nhân đó làm ra à?”
“Diêu mỹ nhân?” Người kia cười: “Một cô mỹ nhân mới lập, không nơi nương tựa không chỗ dựa dẫm, nói không chừng là chết thay cho ai đó.” Đoạn, cô ta thở dài, hạ giọng: “Chỉ là Kim thượng cứ như vậy, sợ là không ổn, nghe nói Đại hoàng tử cũng được đón đến cung Nhạc An...”
Vương Mật chỉ cảm thấy đứng không vững nổi, quay người bước nhanh đi.
Trong đình viện ánh sáng nhàn nhạt, mái hiên nhà nặng nề đổ cái bóng đậm trên mặt đất, hành lang tựa như cứ dài dằng dặc.
“Ai đó!” Bỗng nhiên, phía trước truyền đến giọng thanh thanh.
Vương Mật ngước mắt, thấy ánh đèn sáng tỏ, là mấy Vệ úy đêm tuần đang đi tới. Đi đầu là một thân hình thẳng tắp, rơi vào trong mắt, nàng giật mình.
Ánh sáng rơi trên mặt Vương Mật, người kia nhìn thấy nàng, cũng dừng bước.
“Trưởng công chúa ạ?” Cố Tuấn kinh ngạc nhìn nàng, một lát sau, cùng đám người sau lưng thi lễ với nàng.
Ánh mắt gặp nhau, chẳng biết tại sao, Vương Mật bỗng có chút mất tự nhiên.
“Ừm... Ta đi chung quanh một lúc thôi.” Nàng ấy liếc Cố Tuấn một cái, lia ánh mắt sang một bên.
Cố Quân nhìn nàng ấy, sau đó, đáp vâng cúi đầu lại lễ, cùng mọi người tránh sang con đường bên cạnh.
Ánh mắt Vương Mật lướt qua giữa lông mày cậu, dừng lại một lát, nâng váy, không quay đầu mà đi về trước mặt.
Lúc Phức Chi tỉnh lại, đã gần đến trưa.
Về đến nhà, Phức Chi rất cảm thấy hài lòng, chẳng bao lâu, chợt nhớ đến chuyện Diêu Chinh bên kia. Nằm một hồi, nàng đứng dậy, rửa mặt trang điểm.
Mới đi ra ngoài, chợt nghe gia nhân đến báo, nói phủ thượng Đại trưởng công chúa có người tới gặp.
Phức Chi kinh ngạc, không ngờ mình mới trở lại kinh, vị cô thị (mẹ chồng) này cũng đã biết. Trầm ngâm một lát, nàng đáp ừ, bảo gia nhân mời người vào.
Chỉ thấy người đó là một người trung niên, có phần quen mặt, hình như gặp qua ở nơi nào rồi.
“Tiểu nhân là Hà Vạn, bái kiến phu nhân.” Thần sắc ông ta khiêm cung, cúi đầu vái chào trước Phức Chi.
Nghe cái tên này, Phức Chi giật mình hiểu ra. Cố Quân đã từng nói với nàng về người này, nói ông ta là tâm phúc nhiều năm của Đại trưởng công chúa, mình thì cảm thấy quen mặt, chắc là khi đó gặp cữu cô, ông ta ở ngay bên cạnh Đại trưởng công chúa.
Phức Chi gật đầu, nói: “Không biết chưởng sự gặp ta, có chuyện gì?”
Hà Vạn nói: “Đại trưởng công chúa nghe nói phu nhân trở về, rất mừng, nên phái tiểu nhân mang theo lễ đến chúc ạ.” Dứt lời, trình một cái hộp sơn lên.
Phức Chi mở hộp ra, chỉ thấy bên trong rất to, chứa rất nhiều quần áo trẻ con, tay thêu tinh xảo. Ở giữa có một cái gối hổ to, tô điểm lộng lẫy, ngây thơ chân thành.
Trong lòng hơi động đậy, Phức Chi nhìn về phía Hà Vạn.
Vẻ mặt Hà Vạn tươi cười: “Đây đều là đồ Đại trưởng công chúa chuẩn bị trước đây, mới nghe việc này, lập tức phái tiểu nhân đưa tới.”
Phức Chi mỉm cười, nói: “Tấm lòng thành của Cô thị, Phức Chi vô cùng cảm kích, sau ta sẽ đến nhà bái tạ.”
Hà Vạn gật đầu, một lát sau, lại nhìn nàng một cái, nói: “Phu nhân giờ muốn đến phủ Thượng thư ạ?”
Phức Chi giật mình.
Hà Vạn thần sắc ung dung, chậm rãi nói: “Không dối gạt gì phu nhân, tội của Diêu mỹ nhân lần này, chính là thí quân (giết vua). Một khi đã vững tội, gây họa tới Dĩnh Xuyên, mà giờ trên dưới kinh thành, chỉ Đại trưởng công chúa có thể cứu thôi.” Dứt lời, ông ta nhìn Phức Chi: “Tiểu nhân nói thế câu nào cũng là thực, xin phu nhân quyết định.”
Cuối thu, vạn cây tàn lụi, các quý nhân trong kinh lại vẫn hứng thú không giảm với việc đi chơi.
Trong đình vườn ở đình Nghi Xuân trong vườn Thừa Quang, sắc màu rực rỡ. Đám cung nhân chế các thứ lụa màu thành hoa lụa lá xanh, treo trên đầu cành cây, quý thích trong kinh tụ tập mà tới, còn rót rượu trong hoa, ngồi chơi khúc thủy lưu thương.
Vương Mật ngồi trên đình Nghi Xuân, nhìn đám người cao đàm khoát luận dưới đình, lại mất hết cả hứng.
Tin Hoàng đế nằm bệnh, trong kinh sớm đã biết được, chỉ là trong cung giữ nghiêm tin tức, bệnh trạng của Hoàng đế đến cùng là như thế nào, ngoài đám Tam công trọng thần, ngoại giới chỉ có thể suy đoán. Giấy đến cùng không gói được lửa, Hoàng đế nửa tháng không lộ diện, sự lo lắng trong triều cũng ngày càng tăng. Phía nam đương có chiến sự, kinh thành nếu sinh biến, hậu quả không thể dự đoán.
Hôm nay chơi vườn chính là lệ cũ, Vương Mật và Hoàng đế hàng năm đều tới. Bây giờ Hoàng đế không thể có mặt, Vương Mật lại cần ráng chống đỡ, để hòa hoãn sự lo lắng của mọi người.
Vương Mật ngồi ngay ngắn ở trên ghế, duy trì ý cười trên mặt, nhưng trong lòng nghĩ đến bệnh tình Hoàng đế, mây đen tràn cõi lòng. Các quý phụ bên cạnh đàm tiếu, hình như có rất nhiều chuyện lý thú, lại chẳng có một câu nào vào được lỗ tai.
Khó khăn chống cự lúc sĩ nhân trong vườn bắt đầu chơi lưu thương ngâm thơ, các quý phụ cũng nháo nhào lui ra thưởng thức. Trên đình rốt cục mới yên tĩnh lại, Vương Mật khẽ thở phào, chỉ cảm thấy mỏi mệt không thôi.
“Công chúa.” Lúc này, nội thị đi đến, thi lễ với Vương Mật, thấp giọng nói: “Đại trưởng công chúa đến.”
Vương Mật giật mình.
Từ lúc Hoàng đế bệnh tình tăng cao, sau khi Thái hậu thương nghị cùng thừa tướng, phong tỏa cung cấm. Mấy ngày nay, cung Tử Vi bị vây như thùng sắt, ngay cả hoàng hậu cũng không thể đi vào. Vương Mật thuở nhỏ sinh trưởng nơi cung đình, dù không thích tranh đấu, cũng rõ mấy phần về quan hệ của mẫu thân và Đại trưởng công chúa. Nhất là lúc này, hoàng hậu dựa vào Đại trưởng công chúa, Thái hậu hành động như vậy, nơi nhằm vào đến cùng vẫn là bà ấy.
Bây giờ cả cái vườn này toàn quý thích đại thần, mà người Vương Mật sợ nhất, cũng chính là người cô này của mình.
“Mau mời vào.” Vương Mật thở sâu, cho mình thêm một chút can đảm, nói khẽ.
Nội thị đáp vâng lui ra.
Sau đó, chỉ nghe thấy một hương thơm lịch sự tao nhã bay đến, Đại trưởng công chúa khoác một bộ áo lông chồn trắng như tuyết, phong thái yểu điệu xuất hiện trước mặt.
“Chào cô ạ.” trên mặt Vương Mật lộ ý cười, đứng dậy đoan chính thi lễ với Đại trưởng công chúa.
“A Mật.” Đại trưởng công chúa nhìn nàng ấy, cười nhẹ nhàng.
Ngồi vào vị trí xong, Vương Mật nhìn áo lông chồn trên mình Đại trưởng công chúa, tán dương: “Cô hôm nay trông rất đẹp đấy ạ.”
Đại trưởng công chúa nhìn mình, cười cười: “Người già rồi, đành phải dùng mấy thứ quý giá để ăn diện giả đò thôi.”
Vương Mật nghe vậy, che miệng mà cười: “Cô cứ khéo đùa.”
Cung nhân bưng ấm trà tới, rót đầy trà vào chén trà trước mặt hai người.
Vương Mật ngước mắt nhìn trên bàn, bên trên chén trà có bọt trắng nhỏ xíu, nhiệt khí bốc hơi. Ngước mắt lên, đã thấy Đại trưởng công chúa đương nhìn nàng.
Trong lòng như khẽ đụng một cái, Vương Mật mất tự nhiên dời ánh mắt đi chỗ khác.
“Hôm nay khí sắc A Mật rất kém đó.” Giọng nói nhẹ nhàng của Đại trưởng công chúa truyền đến.
Vương Mật khẽ giật mình, ngẩng đầu.
Đại trưởng công chúa vẫn mỉm cười, duỗi ngón tay thon dài ra, nhẹ nhàng chạm vào chén trà bằng ngọc: “Rất nhiều ngày đêm rồi không được nghỉ ngơi, đúng không?”
Ánh mắt kia thấu triệt, dường có thể nhìn hoàn toàn tâm tư của nàng.
Trong tay Vương Mật đổ ra một tầng lành lạnh dinh dính.
“Cô nói thế là có ý gì ạ?” Vương Mật cong cong khóe môi, giấu giếm mà cúi đầu uống trà.
Đại trưởng công chúa lại cười khẽ, giọng hòa ái: “A Mật hôm nay miễn cưỡng tới đây, lại không biết ở dưới cái đình này, có ai thật sự cho rằng bệ hạ mạnh khỏe?”
Nước trà trong chén tràn lên, Vương Mật đột nhiên đứng dậy.
“Cô có ý gì!” Nàng cau mày nói.
Đại trưởng công chúa vẫn không nhanh không chậm, môi ngậm nụ cười khẽ: “Ta có ý gì há A Mật không biết. A Mật, ta lại hỏi cháu, tình trạng bệ hạ như vậy, thái y đã bó tay, nếu có một người cứu được ngài ấy, con có nguyện thử không?”
Tiếng nói lọt vào tai, Vương Mật mở to hai mắt, nhìn Đại trưởng công chúa, nửa tin nửa ngờ.
Một lát sau, bỗng nhiên nàng cười một tiếng: “Nếu cô có lương y, sao không tiến cử cho Thái hậu hoặc thái y thự?”
Sắc mặt Đại trưởng công chúa bình tĩnh, nhìn thẳng nàng ấy: “A Mật nói thế không sai, theo ý kiến của A Mật, đợi thái y thự đồng ý cho người bên ngoài trị liệu cho bệ hạ, cần bao lâu? Thái hậu có muốn gặp ta không?”
Vương Mật nhìn bà chằm chằm, mím môi không nói gì, ánh mắt lộn xộn.