Ngày Yên Nghỉ


Ánh đèn nhợt nhạt, tiếng gào thét, tiếng máy móc cọ xát với động cơ ầm ĩ được ẩn giấu dưới mặt đất…Vinh Quý yên lặng cảm nhận hết thảy những điều này.
Cơ thể của Tiểu Mai là thấp bé nhất.
Có kẻ vì vậy mà cố ý chen hàng vào phía trước anh.

Người đó đã ngang ngược đứng trước mặt anh, một lát sau còn kiêu ngạo xoay người lại, cúi đầu xuống, sau đó khinh miệt nói với Tiểu Mai: “Ngại quá đi, tao không nhìn thấy mày! Mày hả… Lùn quá hà!”
‎Phản ứng đầu tiên của Vinh Quý là muốn giữ chặt Tiểu Mai, cậu theo phản xạ lo lắng Tiểu Mai sẽ có hành động chống cự, dù sao cậu chỉ còn mỗi một cái đầu, không có khả năng giúp Tiểu Mai.
Rồi cậu lập tức nhận ra, bây giờ đến cả tay để nắm lấy Tiểu Mai cậu cũng không còn nữa.
Nhưng mà…
Tiểu Mai chả có bất kỳ phản ứng gì với việc này.
Anh thậm chí không thèm nhìn đối phương, chỉ đứng yên tại chỗ, không có động tĩnh gì.
Xem người đàn ông trước mặt vô hình.
Không lên tiếng càng hiệu quả hơn là lên tiếng, người kia liếc thấy Tiểu Mai không hề phản ứng, ban đầu hắn định từng bước áp sát khiêu khích cơ, nhưng rất nhanh, hắn nhớ ra đây là nơi chờ xin việc, gây chuyện chỉ khiến bản thân thiệt thòi, vì thế hắn nắm chặt bàn tay rồi xoay người đi.
Thế nhưng những người phía sau thấy Tiểu Mai “nhẫn nhục im lặng” như vậy liền cười thầm, tất cả đều chen hàng đứng lấn trước Tiểu Mai.
Cho nên xếp hàng lâu như vậy, khó lắm mới lên được một chút, hai người họ lại bị rớt lại phía sau.
Vẻ mặt của Tiểu Mai trông vẫn bình tĩnh như thường lệ, thế nhưng Vinh Quý bỗng cảm thấy Tiểu Mai trước mặt trở nên thật đáng sợ.
Rõ ràng chỉ là người máy nhỏ bé tả tơi, rõ ràng là người bạn mỗi ngày cùng chung sống, rõ ràng bản thân đang treo trước ngực anh, nhưng thời khắc này, Vinh Quý cảm thấy khoảng cách giữa cậu với Tiểu Mai rất xa.
Cơ thể của Tiểu Mai nhỏ bé đấy, nhưng linh hồn của anh cao tận mây xanh, cao hơn cả núi, xa hơn cả mây, đó là nơi cậu mãi không thể với tới, trong mắt không buồn cũng không vui, đối với mọi việc trên thế gian đều nhàn nhạt không quan tâm, vạn vật trên đời không hề liên quan gì đến anh, giống như là… Giống như thần linh trên trời!
Vinh Quý cuối cùng cũng tìm ra được từ thích hợp.
Rõ ràng đang đứng trong đám người, rõ ràng xung quanh có rất nhiều âm thanh, nhưng bóng dáng của Tiểu Mai cho cậu cảm giác cô đơn vô tận, dường như là sự cô đơn đã qua trăm năm thậm chí là ngàn năm.
Tiểu Mai như vậy khiến Vinh Quý thấy vừa xa lạ vừa đáng sợ.
Nhưng mà…

Tiểu Mai chính là Tiểu Mai thôi! Ngay cả dáng vẻ lúc Tiểu Mai không mặc quần lót cậu cũng thấy qua rồi mà.
Vinh Quý nhanh chóng “hết sợ” ngay.
Cậu quyết định trò chuyện với Tiểu Mai.
Lúc nãy cậu không nói chuyện vì sợ gây ra sự chú ý: ôm một cái đầu người máy đã rất kỳ cục rồi? Nếu như vì kỳ cục mà bị bắt nạt thì coi như là xui xẻo đi, thế nhưng bây giờ vẫn không tránh khỏi vận mệnh “bị bắt nạt”, vậy còn nhịn làm gì nữa?
“Tiểu Mai, cậu còn nhịn giỏi hơn tớ… Tuy tớ nên khen cậu, dù sao giờ chúng ta cũng đánh không lại họ, nhưng mà… tớ vẫn tức giận…” trước tiên Vinh Quý khen ngợi cách xử lý của Tiểu Mai, nhưng vẫn rất thẳng thắn, khen mới hai câu đã bộc lộ bất mãn của bản thân.
“Sao phải tức giận?” Giọng nói của Tiểu Mai vang lên.
“Bọn họ cũng quá hiếp đáp người khác rồi, từ hôm qua đến giờ cứ bị bắt nạt hoài, nơi này không tốt, không tốt…” Vốn là muốn an ủi Tiểu Mai, nhưng Vinh Quý nói mãi nói mãi liền thổ lộ luôn suy nghĩ có chút u ám trong lòng mình.
Có lẽ là do biểu hiện của Tiểu Mai quá điềm tĩnh, cho nên Vinh Quý kiềm không được thả lỏng một tí.
Nghe Vinh Quý càm ràm xong, Tiểu Mai trầm mặc giây lát, sau đó mở miệng nói một đoạn dài.
Vinh Quý hoàn toàn nghe không hiểu!
Một chữ cũng không!
Nhưng Vinh Quý là ai chứ? Cậu thường xuyên nghe không hiểu mà.

Vì thế cậu thường rất biết điều.
Tiếp đó cậu khiêm tốn học hỏi Tiểu Mai: “Tiểu Mai, cậu vừa nói cái gì vậy? Tớ nghe không hiểu.”
“Là ngôn ngữ của tộc Leisa ở phía Tây, tiếng Leisa được tôn là ngôn ngữ đẹp nhất thế gian, những người trong tộc rất tự hào về tiếng nói của mình, tộc này đã sản sinh ra rất nhiều thi sĩ, lúc nãy tôi vừa đọc một câu trong một bài thơ ca của họ.” Tiểu Mai hiếm khi nói nhiều như thế.
“Ồ… Nhìn không ra Tiểu Mai cậu là một người trí thức nha.” Cảm khái một câu, Vinh Quý lại hỏi tiếp: “Đúng là nghe khá hay đó, vậy… câu thơ đó nói gì?”
Thật ra Vinh Quý không hề có hứng thú gì với thơ ca, cậu chẳng qua muốn mượn chủ đề này trò chuyện với Tiểu Mai thêm một lát, dù sao thì, Tiểu Mai khi nói chuyện trông bình thường hơn nhiều.
“…” Tiểu Mai tạm ngừng giây lát, sau đó mới chậm rãi đáp: “Vận mệnh của mỗi người đều đã sớm được thần linh sắp đặt.”
“Đừng nên để ý có người chen trước mặt bạn, bởi vì sau lưng họ mới chính là vị trí của bạn.”
“Phía trước có hố sâu, phía trước có hang động, phía trước có thần chết, mà chỉ có bạn đứng ở nơi an toàn nhất.”

Tiểu Mai đã cố gắng hết sức dùng cách dễ hiểu nhất giải thích cho Vinh Quý nghe, thế mà…
“?” Vinh Quý vẫn chấm hỏi đầy mặt.
“…” Tiểu Mai liền im lặng, sau đó nói: “Nói đơn giản hơn là không nên tính toán thiệt hơn, không nên tính toán trước sau nhất thời, vận mệnh của mỗi người đã định sẵn, phía trước biết đâu có tai nạn, phía trước biết đâu sẽ xảy ra tai nạn đáng sợ, mà người cướp đi vị trí của cậu sẽ cướp đi vị trí của cậu, bởi vì chết chính là vận mệnh của họ.”
Vinh Quý nghe mà trợn mắt há hốc mồm.
“Câu… câu thơ này thâm quá! Căn bản chính là nguyền rủa! Tớ cứ nghĩ thơ rất là vĩ đại cao thượng, có ý nghĩa giáo dục chứ!” Ký ức về thơ của Vinh Quý vẫn chỉ dừng lại ở tiểu học, đó là những bài thơ cổ được chọn lọc kỹ lưỡng để giáo dục mầm non tương lai của đất nước.
“Thơ từ vốn là một loại phương thức bày tỏ suy nghĩ chủ quan của cá nhân mỗi người, vốn chính là một loại giãi bày cảm xúc…” Tiểu Mai lạnh nhạt đáp.
Đến đây là hết, cuộc trò chuyện của họ bị người chen hàng phía trước nghe được, người kia vốn dĩ rảnh rỗi không có việc gì làm nên lắng nghe hai “con gà yếu” trò chuyện, nghe thấy “thơ trù ẻo” của Tiểu Mai cũng không quá để tâm, nhưng hình như là vì nhàm chán quá, hắn liền hô to lên cho mọi người đều biết.
“Tên lùn này trù ẻo chúng ta kìa! Nói phía trước sẽ xảy ra tai nạn, người cướp chỗ của nó đáng phải chết.” Sợ lời nói của bản thân không đủ gây chú ý, hắn cố ý xuyên tạc lời nói của Tiểu Mai.
“Ể? Không phải như vậy mà.” Vinh Quý vội vàng muốn đánh gãy lời của hắn, nhưng chưa kịp đợi cậu nói xong, thậm chỉ cả tên kia cũng chưa kịp nói xong, mặt đất dưới chân họ đột nhiên rung chuyển!
Có rất nhiều người theo phản xạ khụy người xuống, ôm chặt đầu, quỳ dưới đất, đây là phản ứng bản năng của người đột nhiên gặp phải sự cố.
Chỉ có Tiểu Mai không chút cử động, anh chỉ đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên mặt Vinh Quý, che lại “đôi mắt” cậu.
“Chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì?” Vinh Quý không nhìn thấy gì lo lắng hỏi.
Thời gian trôi qua dường như rất lâu, Tiểu Mai mới rút lại bàn tay trên mặt cậu.
Vội vàng để cho Tiểu Mai điều chỉnh vị trí của mình một chút, Vinh Quý rốt cuộc cũng nhìn rõ quanh cảnh xung quanh
Mấy tên cao to xếp trước mặt họ lúc nãy biến mất cả rồi.
Không, bọn họ không hẳn là rời đi hay mất tích, mà là…
Vinh Quý hiếu kỳ nhìn những người mặt mày xám xịt ôm lấy đầu quỳ ở dưới đất, rất lâu sau mới nhận ra bọn họ là đám người cao ngạo lúc nãy.
Trên đầu họ có rất nhiều tro bụi, nhìn kĩ thì trên mặt Tiểu Mai cũng có, giờ cậu mới hiểu được vì sao lúc nãy Tiểu Mai lấy tay để lên mặt mình: Ừm hửm, ra là che bụi giùm mình? Tiểu Mai thật là chu đáo quá đi!
‎Đó chẳng qua là suy nghĩ nhất thời của cậu khi nhìn xung quanh, qua lát sau, khi cậu nhìn thấy mấy người trên mặt đất ngẩng đầu lên, đeo mặt nạ phòng độc, nhưng cảm xúc dao động kịch liệt của họ dù cách tấm mặt nạ dày cộm Vinh Quý vẫn cảm nhận được.
‎Sợ hãi?

‎Căng thẳng?
Khủng hoảng?
‎E ngại?
Đúng vậy, là e ngại!
Đám người đó quỳ trên mặt đất, ôm lấy đầu, dùng ánh mắt e ngại nhìn cậu!
‎Đợi đã…
Người bọn họ nhìn không phải cậu, mà là…
Tiểu Mai?
‎Vinh Quý mơ màng ngẩng lên nhìn Tiểu Mai, sau đó…
‎“Hầm số bốn bị sụp rồi!!!! Vừa có người vào trong ấy màaaaaaaaaa!” Một tiếng kêu thảm thiết đánh vỡ sự yên lặng, Vinh Quý nhìn sang bên kia theo hướng của giọng nói.
‎Bây giờ trước mặt đã không còn ai cản trở, cậu không chút khó khăn nhìn xuyên qua lớp lớp người, bao quát toàn bộ cảnh tượng trước mắt.
‎Đây là lần đầu tiên Vinh Quý nhìn rõ nơi mà họ đã đứng xếp hàng rất lâu.
‎Phía trước là một mảnh đất bị lõm thành hố, màu đen, sâu vô cùng, ít nhất sâu tới mức Vinh Quý hiện tại không thể nhìn đến đáy, mà trên miệng hố đó có tầng tầng đường vân, từ xa nhìn thì là đường vân, nhưng thực tế thì là con đường ra vào dành cho thợ mỏ và xe khai thác quặng.
‎Dưới lòng đất là những âm thanh nặng nề phát ra từ dưới đáy “cái hố” đó.
Nơi đó chính là hầm mỏ mà cậu và Tiểu Mai sắp vào làm việc.
Mà thời khắc này, từng tiếng còi cảnh báo vang lên ở dưới hầm mỏ, đó là tiếng còi báo động của xe cứu thương chỉ xuất hiện khi xảy ra sự cố khẩn cấp.
‎Cái hang này vừa mới đột ngột xuất hiện vì nơi đó, nơi đó… bị sụp.
“Trời ơi! Tên vừa chen hàng lúc nãy đã được phân đến hầm số bốn đó trời!”
“Trời đất!!! Lời của hắn ứng nghiệm rồi!!!”
Tên đứng gần họ nhất khi nãy, cũng chính là kẻ lúc nãy nhảy ra nói Tiểu Mai nguyền rủa những người khác, đột nhiên hoảng sợ hét lên.

Lần này, bất luận thế nào, hắn cũng không dám dùng hai từ “thằng lùn” để gọi anh nữa.
‎Dưới sự dẫn dắt của hắn, tất cả mọi người đều nhớ lại chuyện xảy ra trước khi động đất, dù tên kia có xuyên tạc đôi chút, nhưng người nghe được họ nói chuyện cũng không ít, dù sao Tiểu Mai và Vinh Quý cũng không nói chuyện lén lút.
‎Không biết ai là người bỏ chạy đầu tiên.


Có người thứ nhất, sẽ có người thứ hai, không lâu sau, những người chen phía trước họ đều biến mất hết.
Không gian chỉ còn lại âm thanh nặng nề và tiếng còi báo động vang lên.
Tất cả những người dự tuyển đều biến mất hết, chỉ còn hai người họ.
‎À ừm… Một người rưỡi?
Khúc nhạc đệm bên chỗ ứng tuyển gây nên sự chú ý ở bên công nhân đang làm việc.
Chiếc xe vận chuyển người bị thương lướt nhanh qua họ, không lâu sau, một người dáng vẻ không mấy cao to, lưng hơi còng, chắp tay sau lưng từ phía trước bước đến.
Trên mặt người đó mang mặt nạ phòng độc rất dày, Vinh Quý hoàn toàn không thể nhìn được gương mặt của đối phương.
“Thay vì là lời trù ếm, chi bằng nói là lời tiên đoán, cậu lẽ nào đã dự đoán trước được tai nạn này sẽ xảy ra?” Đứng vững bên cạnh Tiểu Mai, người đó mới lên tiếng.
‎Giọng nói trầm thấp, có lẽ là một người đàn ông trung niên.
‎Ông ấy trông không cao lắm, đứng cạnh Tiểu Mai cũng chỉ cao hơn anh một cái đầu mà thôi.
‎Hơi ngước lên, Tiểu Mai nhìn ông ta: “Sao có thể như vậy?”
“À…” Tiếng nói trầm thấp từ mặt nạ truyền ra, không tiếp lời Tiểu Mai, người kia tiếp tục hỏi: “Vậy cậu đoán xem, những người thanh niên vừa vào trong đó có chết không?”
“……” Tiểu Mai yên lặng bế Vinh Quý, lâu sau mới nói: “Không chết.”
“Ha ha, lại bị cậu đoán đúng rồi, bọn họ chưa chết, chỉ có cái tên cao to cướp chỗ người khác bị tảng đá đè trúng, hắn bị thương nặng nhất, nhưng chẳng qua cũng chỉ bị gãy hai khúc xương mà thôi.”
Người kia dùng từ rất có thâm ý, ông ta nói “lại”.
‎Tiểu Mai không nói gì.
Ông ta lại đi đến cạnh một cái bàn kim loại: “Vẫn muốn làm việc ở đây chứ? Những người khác đều bỏ đi, hai cậu là những người xếp đầu hàng rồi.”
‎Nhìn thấy Tiểu Mai không phản ứng, người đó lại nói: “Yên tâm, sẽ không phân hai cậu đến hầm số bốn đâu.

Xảy ra chuyện này, tuy người trong đó không sao, nhưng cũng làm công nhân sợ hãi, mấy ngày tới người đến ứng tuyển sẽ ít đi, chúng ta chắc sẽ tăng lương đấy! Có làm hay không?”
‎Tiểu Mai cuối cùng cũng chịu nhấc chân…
‎Điền xong lá đơn giao cho đối phương, lại lãnh một cái thẻ nhỏ từ đối phương, anh được phân đến hầm số bảy, tiền lương cao gấp ba lần, Tiểu Mai đã trở thành một thợ mỏ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận