Edit: Vân
Beta: V
“Tiểu Mai, cậu kể tớ nghe, văn phòng mới của cậu trông như thế nào vậy? Hôm nay nhóm Mary đều rất tò mò đó.” Đến giờ tan tầm, Vinh Quý theo lệ thường đến nơi làm việc của Tiểu Mai đón anh.
Tiểu Mai vừa mới ngồi vững, Đại Hoàng còn chưa khởi động thì cậu đã hỏi ra những thắc mắc của mình.
Đã sớm biết Vinh Quý sẽ hỏi như vậy nên Tiểu Mai bèn kéo tay cậu lại, khi gập cổ tay xuống thì vị trí giữa cổ tay có hai cổng truyền dẫn, một cái truyền ra, một truyền vào, sau khi kết nối với nhau thì Tiểu Mai gửi toàn bộ ảnh chụp phòng làm việc cho Vinh Quý.
Từ cánh chim trắng trên cửa tự động cho đến đại sảnh rộng lớn; ánh nắng chiếu qua kính pha lê rực rỡ sắc màu trên nóc nhà tạo ra hình cánh chim trên mặt đất; từ nam người lùn tiếp đón Tiểu Mai cho đến Giám đốc có vẻ mặt ôn hòa… Vậy mà Tiểu Mai lại chụp ảnh tất cả.
Vì thế, hành vi lúc trước Tiểu Mai ngẩng đầu nhìn mái nhà… thật ra chỉ là để chụp ảnh.
=-=
Nhất định tên nhóc này sẽ hỏi, đến lúc đó nếu không trả lời vấn đề của Vinh Quý thì chắc chắn cậu sẽ đi theo anh lải nhải không dứt, nếu như đã dự định sẽ trả lời vậy thì phải nói thật lâu.
Kể lại một cái gì đó thì rất nhàm chán, nó chỉ tổ làm lãng phí năng lượng, vì vậy ngay từ đầu Tiểu Mai đã có ý định chụp ảnh lại.
Khi nhìn thấy nam người lùn kia thì Vinh Quý ngẩn người, hiển nhiên cậu cũng cảm thấy đối phương hơi quen mắt.
Nhưng mà cậu lại không có trí nhớ tốt, nhìn là không quên như Tiểu Mai nên Vinh Quý chỉ có thể nghi hoặc hỏi anh: “Người này… hình như tớ đã gặp ở đâu rồi đúng không?”
Tiểu Mai vẫn dùng giọng điệu bình thản trả lời cậu: “Kéo bễ.”
Vinh Quý: “?”
Tuy rằng chưa nắm được tình hình, nhưng nếu Tiểu Mai đã nói đối phương kéo bễ thì có lẽ cậu đã từng gặp nam người lùn kia ở nơi nào đó, đúng vậy không?
Vì thế, đường đường là thợ rèn cấp hai, nhưng trong lòng Vinh Quý thì anh ta lại trở thành một người lùn kéo bễ.
Lật qua bức ảnh của người lùn, ngay sau đó, Vinh Quý nhìn thấy một cái TV lớn trước bàn làm việc của Tiểu Mai, cậu kích động: “Oa! TV lớn quá! Một bức tường lớn, lại được trang bị hệ thống âm thanh nữa, nhìn giống như một rạp chiếu phim vậy! Thiết bị sang trọng quá à, chẳng lẽ mỗi phòng làm việc đều có hở?”
Cậu kích động quay sang nhìn Tiểu Mai.
“Giám đốc đưa cho tôi.” Tiểu Mai bình thản nói.
“Tuyệt vời! Dùng TV này xem “Nhân duyên kỳ lạ của chàng thợ rèn” là bá cháy luôn!” Vinh Quý tiếp tục cảm khái.
“Cậu có thể đến văn phòng của tôi xem.” Tiểu Mai nói.
Vinh Quý lập tức tiếc nuối lắc đầu: “Tuy rằng tớ rất muốn xem, nhưng…”
“Tiểu Mai vất vả làm việc như vậy thì tớ cũng không thể nhàn rỗi.
Gần đây, mỗi ngày tớ đều có hẹn trước, tớ với Đại Hoàng cũng rất bận rộn đó ~”
Tiểu Mai: “…”
Vinh Quý tiếp tục vui vẻ lật ảnh, bởi vì Tiểu Mai chụp rất tỉ mỉ nên cậu nhanh chóng hiểu rõ về môi trường làm việc của anh.
Cậu còn nhìn thấy bốn cấp dưới của anh, thậm chí có cả phòng vệ sinh bên trong phòng làm việc nữa cơ.
↑
“Phòng vệ sinh xa hoa ghê ~ trên bồn cầu còn có một bàn làm việc nữa kìa, nó để các thợ rèn vừa ngồi xổm trong nhà vệ sinh vừa làm việc hở? Còn nữa…”
“Tiểu Mai, cậu tới nhà vệ sinh làm gì vậy?”
Nhìn ảnh chụp nhà vệ sinh, Vinh Quý khó hiểu nghiêng đầu, tầm mắt di chuyển xuống và rơi vào nửa người dưới của Tiểu Mai.
Đây là lỗi của việc chụp kỹ càng và đến nơi đến chốn quá, Tiểu Mai nghiêm túc, yên lặng nhìn thẳng về phía trước.
Nhưng mà cũng may Vinh Quý không phải là một người gặng hỏi đến cùng, hỏi một câu mà thấy Tiểu Mai không trả lời thì cậu lập tức quên luôn đề tài và đi xem ảnh khác.
Đợi đến hôm sau, cậu báo cáo thông tin về môi trường làm việc của Tiểu Mai cho tổ thủ công.
“Trên cánh cửa tự động có logo hình cánh rất đẹp đó! Các cậu có để ý không?”
“Đại sảnh cao cấp ghê chưa! Đây là phòng trưng bày cao cấp nhất mà tớ từng thấy đấy, nhân viên phục vụ còn có đồng phục thống nhất luôn này ~”
“Trung tâm của nóc nhà được làm bằng pha lê màu đấy! Ở giữa là hình đôi cánh! Khi ánh sáng chiếu xuống thì trên sàn nhà sẽ hiện lên một đôi cánh tuyệt đẹp!”
“Đối diện bàn làm việc của Tiểu Mai là một TV siêu lớn! Nhìn mấy nhân vật trong đó cứ như dạng lập thể á, có phải nó là TV lập thể trên thị trường hiện nay mà các cậu đã nói không?”
“Phải rồi, bên trong nhà vệ sinh còn có bàn làm việc nữa nè! Tiểu Mai cũng làm việc khi đi vệ sinh sao? Đúng là vất vả quá.”
“Nhưng bên trong nhà vệ sinh có radio, có thể dùng nó để nghe nhạc đó.”
Về môi trường làm việc của mình, Tiểu Mai lười nói nên anh dùng ảnh chụp để thể hiện.
Còn Vinh Quý ấy hả, chỉ dựa vào ảnh chụp đã xem qua mà cậu hiểu rõ toàn bộ chi tiết phòng làm việc của Tiểu Mai, sau đó kể từng chút ra cho bốn nữ người lùn trong xe nghe, các cô nghe mà cực kỳ thỏa mãn.
Cơ mà, hiển nhiên là bọn họ cũng chú ý đến vấn đề nhà vệ sinh…
“Các cậu cũng đi vệ sinh à?”
Tầm mắt hoài nghi lập tức dừng lại trên xe tải cẩu nhỏ Vinh Quý.
Vinh Quý: “…”
Bây giờ cậu mới phát hiện, hình như hôm qua cậu vừa hỏi Tiểu Mai một vấn đề rất ngu ngốc.
Tiểu Mai rất ít khi nói về công việc của mình, nhưng mà Vinh Quý biết anh đang làm rất tốt: Bằng chứng là một lượng lớn điểm tích lũy được gửi vào trong thẻ thông hành.
Ngoài mức lương cố định hàng tháng ra thì Tiểu Mai có thể nhận được hoa hồng khi nhiệm vụ được hoàn thành.
Vào một ngày cuối tháng, thẻ thông hành của Vinh Quý bỗng nhiên được gửi vào một khoản điểm tích lũy khổng lồ, cậu nhìn mà choáng váng.
“Tiểu Mai…” Vinh Quý giật mình, một lúc lâu sau mới nói: “Chúng ta không vội, cậu không cần cố gắng làm nhiều nhiệm vụ mỗi ngày như vậy đâu, tụi mình chậm rãi để dành điểm tích lũy là được.”
Tiền lương cuối tháng cố định, tiền hoa hồng cũng cố định, kiếm càng nhiều thì chứng tỏ Tiểu Mai càng làm nhiều việc đúng không?
Vinh Quý bỗng nhiên cảm thấy Tiểu Mai thật sự quá vất vả.
Tiểu Mai cũng ngẩn người, một lúc lâu sau anh lắc đầu: “Không mệt.”
“Sao mà không mệt được cơ chứ! Cậu mà vùi đầu vào một cái thì sẽ làm việc không ngừng cho đến khi tan tầm cho coi.” Vinh Quý nói toạc ra phương thức làm việc của Tiểu Mai, cậu tiếp tục: “Không phải cậu có bốn cấp dưới sao? Họ làm gì mỗi ngày vậy?”
Tiểu Mai suy nghĩ một chút rồi nói chuyện bốn cấp dưới làm gì mỗi ngày cho Vinh Quý nghe.
Tháng này, mỗi ngày bốn người họ đều làm những việc anh chỉ định, ngày này qua ngày khác, không ai dám nói chuyện với Tiểu Mai, bởi vì Tiểu Mai hoàn toàn không nói lời nào.
Trong phòng rất ồn, âm thanh của TV bật rất lớn.
Mỗi ngày Tiểu Mai đều bật TV rồi vùi đầu làm việc, bốn cấp dưới thì lui ra ngoài không nói gì, không khí trong phòng làm việc số 4 kỳ dị đến mức đáng sợ.
Thợ rèn có thể thi đậu chứng chỉ cấp ba thì hơn phân nửa đều có tính cách đặc biệt, có thể thi đậu thợ rèn cấp hai cũng không tính là người bình thường gì, người lập dị phải thông cảm cho người lập dị hơn, mọi người thấy lạ nhưng không thể trách được.
“Cậu ngốc quá à!” Vinh Quý vươn ngón tay chọc vào trán Tiểu Mai: “Có bốn người lùn cấp dưới cao to thì không cần, toàn bộ công việc đều tự mình làm, cái tiết tấu làm việc này mệt chết luôn á! Ngày nào cũng làm nhiều như vậy… cậu nghĩ mình thật sự là một người máy à!”
Được rồi, so với chiều cao của Tiểu Mai và Vinh Quý thì người lùn cũng có thể dùng từ “cao to” để hình dung.
Ớ… đây không phải trọng điểm, trọng điểm là Tiểu Mai không giao việc cho cấp dưới làm mà cái gì cũng tự làm!
“Kế tiếp, cậu phải phân công công việc trong tay cho bọn họ làm, chỗ nào tinh tế nhất, cần cao thủ ra tay thì cậu hẵng tự làm, những thứ khác cứ giao cho bọn họ làm đi!” Vinh Quý tiếp tục nói: “Không thể để cho bọn họ quá nhàn rỗi, nhàn rỗi không có việc gì làm thì coi chừng bọn họ tụ tập lại nói xấu cậu đó!”
“Hồi trước, ở chỗ tớ làm có một anh Tổ trưởng cái gì cũng thích tự làm, kết quả là cả ngày, tụi tớ ghé lại cùng nhau nói xấu anh ấy… Khụ khụ!”
“Tớ chỉ nói một câu thôi, không phải không làm thì không lấy được tiền sao…”
Nhìn Vinh Quý chột dạ trước mắt, Tiểu Mai như có điều suy nghĩ.
Vì vậy, hôm sau đi làm, Tiểu Mai đột nhiên nói chuyện với bốn người lùn: “Vị trí đó thuộc về các anh, bên trong cứ bố trí tùy ý, bên ngoài thì không thay đổi.”
Phân định khu vực xong thì anh phân phòng làm việc lớn bên ngoài thành bốn gian phòng nhỏ đơn giản cho bốn người lùn.
Sau đó, Tiểu Mai chia các nhiệm vụ còn lại trong tay thành bốn phần và phân bổ đều cho bốn người họ.
Làm xong việc này, anh xoay người đi đến phòng làm việc độc quyền của mình.
Mới đầu, bốn nam người lùn ngẩn người, sau đó họ lập tức đi ra ngoài thu thập vật liệu và tự thành lập gian phòng nhỏ.
Có trời mới biết lúc đầu bọn họ thường dành thời gian để nói xấu cấp trên, nói đối phương cái gì cũng tự làm, cái gì cũng không dạy.
Nhưng dù có nói như thế nào đi chăng nữa thì đối phương vẫn lãnh đạm và im lặng, tất cả mọi người sắp bị loại bạo lực lạnh này làm choáng váng… thì ngay sau đó, đối phương bỗng nhiên giao việc cho bọn họ? Còn phê duyệt cho bọn họ có thể thiết lập một gian phòng nhỏ riêng biệt?
Có trời mới biết bọn họ đều là thợ rèn cấp hai đó! Ở ngoài kia, tất cả bậc thầy đều có phòng làm việc riêng, bây giờ bọn họ lại giống như học việc, ngậm cục ấm ức này trong họng… lại không có gì để làm nữa chứ.
Bây giờ cấp trên lại chủ động nói rằng bọn họ có thể có phòng làm việc của riêng mình.
Mặc dù chỉ là một gian phòng nhỏ, nhưng đủ rồi!
Đã tốt hơn thợ rèn cấp hai ở cách vách rất nhiều rồi ~
Hỏa tốc phác thảo phòng làm việc nhỏ của mình, bốn thợ rèn nhanh chóng triển khai công việc.
Nói đến cũng kỳ, trong vòng một tháng trước, rõ ràng bọn họ chỉ làm công việc cơ bản nhất của thợ học việc mà thôi.
Nhưng tại sao hôm nay bắt tay vào làm, chẳng những tay nghề không giảm mà ngược lại, bọn họ lại cảm thấy công việc của mình tốt hơn trước vậy nhỉ?
Cảm giác khô khan, buồn chán lúc trước không còn nữa, bọn họ cảm thấy công việc trong tay cực kỳ thú vị, dù mất ăn mất ngủ thì một khắc bọn họ cũng không muốn rời công việc trong tay!
Thì ra…
Đó có phải ý nghĩa thực sự của việc ban đầu thầy Mai giao mấy công việc đơn giản cho bọn họ làm không ta?
Thầy Mai muốn khiến bọn họ tìm lại cái tâm nhiệt huyết như ban đầu sao?
Không hổ là thầy Mai!
Trong lòng không còn bất mãn gì nữa, bốn thợ rèn lại vùi đầu làm việc.
Còn Tiểu Mai đâu?
Hiếm khi nhàn nhã nên anh dứt khoát dùng vật liệu tích lũy được trong thời gian này làm linh kiện cho Đại Hoàng.
Mỗi tháng đều hoàn thành số lượng nhiệm vụ được giao, thợ rèn làm chút công việc riêng tư sẽ không bị quản chế, chỉ cần công việc cá nhân của họ không tạo ra cạnh tranh với xưởng là được.
Tiểu Mai đã hoàn thành nhiệm vụ vượt mức rồi ~ huống chi, công việc riêng của anh chỉ là cải tạo Đại Hoàng rách nát nhà mình mà thôi.
↑
Trong khoảng thời gian mỗi ngày được xe đưa đón, toàn bộ nhân viên trong Wings đều biết đến Đại Hoàng.
Vừa chế tạo đuôi xe mới cho Đại Hoàng xong, Tiểu Mai còn dành thời gian xem hai tập “Nhân duyên kỳ lạ của chàng thợ rèn”.
Nam chính của phim đúng lúc cũng đang chuẩn bị cho kỳ thi thợ rèn cấp ba, đề tài anh ta rút ra vô cùng kỳ lạ, cũng là vẽ 3.000 bức chân dung, nhưng đối tượng ở đây là nam người lùn.
Chú thích: Còn phải là chân dung khỏa thân!
Nam chính: 囧!
Tiểu Mai: “…”
Vì thế, khoảng thời gian sau đó, Tiểu Mai vừa đóng gõ đuôi xe mới của Đại Hoàng, vừa nghiêm túc suy nghĩ một chút ý nghĩa 3.000 bức chân dung khỏa thân của nam người lùn đối với thợ rèn cấp ba.
Một ngày chấm dứt, anh đã chế tạo cho Đại Hoàng một cái đuôi xe mới vô cùng rắn chắc.
Lúc ra khỏi phòng làm việc, công việc của bốn nam người lùn cũng sắp xong rồi, bọn họ đồng loạt đứng trước cửa phòng của Tiểu Mai, sau đó khẩn trương cầm linh kiện tự làm xong chờ Tiểu Mai sửa chữa.
Tiểu Mai chẳng nói chẳng rằng, anh chỉ lấy thứ bọn họ chế tạo ra đến phòng làm việc của mình, chỉnh sửa bổ sung ở phần trọng điểm rồi quay ra giao cho người lùn tương ứng.
“Tan tầm.” Dứt lời, anh lập tức kéo đuôi xe Đại Hoàng rời đi.
Còn lại bốn người lùn, họ cầm bộ phận được Tiểu Mai sửa chữa, vừa nhìn vừa thán phục không thôi.
Các bậc thầy khác chỉ biết nói bằng miệng, nói làm như vầy không tốt, như kia không tốt, sửa nửa ngày mà bọn họ vẫn không nói tốt, nhưng bọn họ lại không hề chỉ ra chỗ nào không tốt.
Nói bọn họ thận trọng cũng được, giấu nghề cũng được, mọi người đã sớm thành thói quen rồi, mà đến phiên Tiểu Mai thì…
Lại vô tư như thế…
Bốn người lùn lại cảm động.
Trong thầm lặng, bọn họ quyết định không bao giờ nói xấu cấp trên nữa, đương nhiên, cũng không thể nói quá nhiều lời tốt, lỡ đâu thợ rèn cấp hai khác biết, sau đó dùng quan hệ đoạt vị trí từ mình thì hỏng bét rồi.
Không muốn nói xấu, cũng không dám nói quá nhiều lời tốt, bọn họ có thể làm gì đây?.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
2.
Qua 81 Nạn Mới Cưới Được Vợ
3.
Nốt Ruồi Son Nơi Đáy Mắt
4.
Như Giấc Mộng Ban Đầu (Tự Mộng Sơ Giác)
=====================================
Đơn giản…
Tất cả mọi người học theo thầy Mai, không nói một lời!
Cứ như vậy, phòng làm việc im lặng nhất được sinh ra!
Bên này, bốn cấp dưới của Tiểu Mai bắt đầu hết lòng đi theo anh làm việc.
Bên kia, nhiệm vụ mỗi tháng Tiểu Mai giao ra không giảm nhưng khối lượng công việc của anh lại giảm mạnh.
Trong khoảng thời gian ngắn, anh làm lại tất cả linh kiện trên người Đại Hoàng luôn!
Rốt cuộc, Đại Hoàng cũng biến thành một chiếc xe con có thể nhận hóa đơn phạt quá tốc độ rồi.
Khi nhận được hóa đơn phạt quá tốc độ đầu tiên, Vinh Quý vui muốn khóc.
Nhưng mà cậu không có nước mắt, vì thế Vinh Quý chỉ có thể cầm khăn tay chấm chấm vài cái mà thôi.
Sau đó, cậu kéo Tiểu Mai, hai người máy nhỏ vênh váo đi nộp phạt cho Đại Hoàng!
Nhân tiện còn chụp một tấm ảnh chung nữa.
↑
Đại Hoàng bị phạt lúc hai người chạy thử.
Vinh Quý nhờ Tiểu Mai làm một khung hình mới, sau đó cậu treo ảnh mới của Đại Hoàng lên tường.
Mà cùng tháng sau khi hoàn thành cải tạo Đại Hoàng, cuối cùng Tiểu Mai đã hoàn thành tất cả các đơn đặt hàng về linh kiện ngón tay trong danh sách nhiệm vụ.
Sau khi đặt một đôi bàn tay tuyệt đẹp vào ngăn kéo phòng làm việc và khóa lại, anh lại mở bảng nhiệm vụ ra, tiếp đó bắt đầu tìm kiếm tất cả các yêu cầu liên quan đến chân.
Vì vậy, bắt đầu từ tháng này, nhãn hiệu của thầy Tiểu Mai lại có thêm một dòng “Am hiểu chế tạo các linh kiện về chân”.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Tuy rằng có năng lực làm nhiều việc, tuy rằng Tiểu Mai không cảm thấy mệt mỏi, nhưng Vinh Quý vẫn cảm thấy Tiểu Mai rất vất vả.
Vì vậy, cậu bí mật xúi giục Tiểu Mai học cách lười biếng.
Đại Hoàng từ súng hơi đổi thành pháo thành công, nhận hóa đơn phạt quá tốc độ đầu tiên, Đại Hoàng tỏ vẻ: Động cơ mới thật sự tuyệt vời!
Và, Tiểu Mai có một bí mật nhỏ.
Trên đây là một bản tóm tắt của chương này.
Hmm..