Ngày Yên Nghỉ


Edit + Beta: V
Ngày hôm sau.
“Hôm nay tan tầm cậu đừng ở ngoài chờ tôi mà cứ tiến vào trong đi, phụ tôi khuân đồ.” Tiểu Mai nhảy xuống Đại Hoàng, anh ngẩng đầu nói với Vinh Quý.
“Ừm ~” Dụng cụ ở phòng làm việc của Tiểu Mai tiên tiến lắm nên chắc sẽ tạo hình hai viên đá màu lam tốt hơn một chút nhỉ – Vinh Quý nghĩ.
“Tiểu Mai, tạm biệt nha.” Vinh Quý ra sức vẫy tay với Tiểu Mai.
Tiểu Mai không đáp lại, nhưng anh cũng giơ tay lên vẫy.
Sau đó, anh chậm rãi đi đến “Wings” ở đối diện.
Nhìn cánh cửa lớn chốc lát rồi Vinh Quý mới lái Đại Hoàng rời đi.

Lúc cậu rời đi, Tiểu Mai quay lại nhìn bọn họ, mãi đến khi đuôi xe Đại Hoàng khuất dạng trước cửa ngõ thì anh mới bước chân vào.
Khi Tiểu Mai bước vào, anh không còn bị làm lơ nữa.
Nhân viên phục vụ người lùn đang lau chùi giá triển lãm và sàn nhà trong đại sảnh ào ào chào hỏi anh, nhưng Tiểu Mai cũng không trả lời mà chỉ im lìm đi tới.

Vì rất nhiều bậc thầy đều có phong phạm lạnh lùng này, vậy nên các nhân viên phục vụ người lùn cũng không để tâm mà còn nhỏ giọng bàn tán.
“Thầy Mai đúng là một người cẩn thận, tuy hơi lạnh lùng một chút nhưng xem ra là một người tốt.”
“Đúng vậy đó, anh xem, thầy ấy tránh chỗ chúng ta lau rồi mà đi chỗ chưa lau này ~” Một anh bạn khác lập tức tán thành.
Không ai là kẻ ngốc cả, tất cả mọi người đều cảm thụ được kẻ nào mặt ngoài lễ độ, thực tế thô lỗ; và người nào nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng thực tế lại quý trọng thành quả lao động của người khác.
Nhưng mà…
Thật sự thì sao?
Bệ hạ Tiểu Mai không nhiễm bụi trần vốn sẽ không cúi đầu chú ý xem trên mặt sàn có được lau hay không.

Nhưng lúc làm vệ sinh ở nhà, lần nào Vinh Quý cũng lớn tiếng nhắc nhở: Không được giẫm lên sàn nhà vừa mới lau! Không được giẫm! Không, được, giẫm!
Nhờ công lao hô to gọi nhỏ của Vinh Quý mà bây giờ, mỗi khi đi đường anh đều cúi đầu xem qua một lần.
Coi như là bị ép huấn luyện thành phản xạ đi.
=-=
Sau đó, anh đến phòng làm việc số 4 của mình.
Cửa phòng là cửa tự động, nó có thể nhận diện hình ảnh rồi mới cho tiến vào.

Trước mắt, gian phòng này có thể nhận diện hình ảnh của Tiểu Mai và bốn người trợ thủ, còn những người khác thì không đi vào được.
Đương nhiên, Giám đốc xưởng có thể vào, nhưng phải có chìa khóa mới được.
Tiểu Mai thuận lợi rà quét hình ảnh cơ thể rồi tiến vào phòng làm việc.
Bốn trợ thủ đã sớm có mặt, nếu như ở phòng làm việc khác thì có lẽ cảnh tưởng sẽ như vầy: người cầm khăn mặt; người chuẩn bị xách giày, xách quần áo; người chuẩn bị giúp thầy Mai xách giỏ.
Nhưng Tiểu Mai là người máy.
=-=
Vậy nên ân cần gì đó không thể làm được, trên người Tiểu Mai chỉ có duy nhất một cái túi đeo, giờ phút này nó đang ngay ngắn vắt ngang cơ thể và không rời khỏi người anh.
“Chào buổi sáng, thầy Mai!” Hết cách, nhóm trợ thủ chỉ có thể đến sớm một chút, sau đó lớn tiếng chào hỏi một cách ân cần, càng chân thành và tha thiết càng tốt, để biểu đạt sự tôn trọng đối với thầy Mai.
Tiểu Mai không ân cần chào hỏi lại mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu, động tác nhỏ đến mức nếu không cẩn thận thì đố mà thấy được, nhưng bốn người lùn đã rất vui rồi.

Dù sao thầy Mai là một bậc thầy siêu lạnh lùng và không hề đáp lại bất kỳ ai trong truyền thuyết mà!
Nói hơi quá rồi, Tiểu Mai lại tiếp tục đi về phía trước, lúc anh sắp vào cửa thì…
Labgy đột nhiên gọi anh lại.
Mọi người còn nhớ Labgy không? Chính là cái người từ chối Tiểu Mai vô làm vì anh không có chứng chỉ á, về sau Tiểu Mai nhậm chức ở Wings, thái độ anh ta cũng không quá cung kính, cuối cùng bị Giám đốc đưa vào làm trợ thủ thợ rèn cấp hai cho Tiểu Mai.
Vẫn chưa nhớ nữa sao?
Chính là người lùn kéo bễ một tháng ấy, lúc này mọi người đã nhớ ra.
Không sai, chính là anh ta.

Tuy hiện tại Tiểu Mai không cần anh ta kéo bễ nữa, nhưng có lẽ trong một tháng kia anh ta đã hiểu ra được gì đó, bèn cho rằng đây là một phương pháp tốt để dằn xuống cái tính nóng nảy của mình.

Vậy nên, khi không cần kéo bễ nữa thì anh ta vẫn cứ kéo, ống bễ mà anh ta hận chết đi sống lại đã được đưa vào công việc hằng ngày của mình, mỗi ngày anh ta đều tới sớm hơn mọi người một tiếng đồng hồ để kéo bễ!
Cho nên trong phòng làm việc này, người tới sớm nhất chính là Labgy.
“Thầy Mai, chuyện đó…” Labgy sờ đầu, anh ta hơi do dự.
Khi thấy Tiểu Mai nhìn mình cả buổi không nói gì và sắp tiến vào cửa thì anh ta mới nói toàn bộ mọi chuyện ra: “Thầy Mai, hôm nay tôi đến sớm hơn mọi hôm, vì đêm qua tôi thấy lòng mình hơi nóng nảy, cảm giác không ổn lắm nên tôi tới sớm hơn hai tiếng để kéo bễ.

Kết quả là tôi nhìn thấy Giám đốc và một vị khách đi ra khỏi phòng làm việc của thầy.”
Tiểu Mai khựng lại.
Labgy bị Tiểu Mai lạnh lùng nhìn chăm chú thì hơi run, nhưng anh ta vẫn nói hết lời: “Vị khách đó trông… trông rất đẹp mắt, cơ thể ông ta làm bằng máy móc, tôi nhìn cái là biết toàn thân trên dưới đều do chính tay thầy làm.

Nhưng nó quá hoàn mỹ, còn hoàn mỹ hơn cả những tác phẩm lúc trước của thầy, vậy nên tôi cho rằng thầy đang ở bên trong, cơ thể này là giao ước bí mật của thầy và vị khách đó nên không để lộ ra bên ngoài.

Thế nhưng…”
Thế nhưng anh ta vừa nhìn thấy Tiểu Mai đi vào, lúc nãy anh ta cho rằng Tiểu Mai còn ở bên trong nên suy đoán trên không thành lập.
Vậy nên trong đầu anh ta lập tức hiện lên một suy nghĩ, đó là: Giám đốc thừa dịp thầy Tiểu Mai không có mặt mà dẫn khách tiến vào phòng làm việc cá nhân của thầy Tiểu Mai!
Đây chính là chuyện lớn!
Nên anh ta quyết đoán báo cáo cho Tiểu Mai.
Tiểu Mai lập tức vọt vào phòng làm việc của mình, bốn trợ thủ cũng tranh thủ cùng đi qua.

Khi chưa được anh cho phép thì bọn họ cũng không dám theo vào, nhưng cửa chính không khóa nên vừa nhìn một cái là hiểu ngay.
Một tấm thảm nằm trên mặt đất, đồ vật bị che lại đặt trên bệ của thầy Tiểu Mai đã trống không.
“Thầy Mai…” Giọng Labgy hơi run: “Đó là… đó là…”
“Đó là cơ thể mà tôi làm cho Vinh Quý, hôm qua cơ bản đã hoàn thành rồi, còn một bước cuối cùng nữa thôi nên tôi đã thông báo với cậu ấy tới đây nhận.” Giọng Tiểu Mai vẫn không lên không xuống, nhưng lại có gì đó không giống với lúc trước.
Toàn bộ đều không giống.
Lấy cơ thể máy móc thấp bé và cũ nát của thầy Mai làm trung tâm, toàn bộ phòng làm việc cứ như bị một luồng áp suất thấp bao phủ vậy.
“Cái gì?” Chỉ đơn giản một câu và nhóm trợ thủ cũng hiểu rõ hết ý của anh.
Vinh Quý là ai, với tư cách là cấp dưới của thầy Tiểu Mai, bọn họ không thể không biết người này được.

Thậm chí, vì lôi kéo làm quen mà Labgy còn muốn xin số điện thoại của Vinh Quý, mục đích là thỉnh thoảng thông báo với cậu hôm nay thầy Mai có tăng ca hay không, hôm nay có về muộn hay không, vân vân.
Tuy thầy Mai là người lạnh lùng, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh anh ở cùng với Vinh Quý thì không ai cho rằng đây là một người lạnh lùng cả.
Tình cảm của hai người máy nhỏ rất tốt.
Cơ thể bọn họ tả tơi đều như nhau, nhất là Vinh Quý.

Lấy góc độ của thợ rèn cấp hai ở Wings mà xét, một bậc thầy thợ rèn cấp ba mà lại để cơ thể của cậu ấy tàn tạ như vậy sao? Thế thì thân phận bạn bè này không xứng cho lắm.
Mãi đến khi bọn họ nghe thầy Mai nói.
À… thì ra là thế, vẫn không thay đổi cơ thể là vì hôm nay ư?
Làm ra một cơ thể hoàn mỹ nhất và tốt nhất cho cậu ấy, tất cả cũng là vì hôm nay ư?
Kể cả việc trở thành thợ rèn cấp ba luôn à?
Nhóm người lùn mê phim ở thành phố Yedham, dù nam hay nữ cũng đều có trí tưởng tượng vô cùng phong phú.

Mọi người lập tức tưởng tượng xong một câu chuyện tình yêu lãng mạn.
Sau đó…
Lấy Labgy dẫn dầu, bốn trợ thủ người lùn đều phẫn nộ rồi.
Bọn họ tự vọt tới chỗ làm việc của mình rồi cầm một cây búa lớn lên, sau lưng còn đeo thêm vài cây nữa, tiếp đó lớn tiếng kêu gào như trâu đực xông ra ngoài.
Bốn trợ thủ vừa nói chuyện xảy ra cho người lùn ở ngoài phòng làm việc biết, vừa vọt tới phòng làm việc riêng của Giám đốc.

Cửa chính đóng chặt, dù có kêu gọi ra mặt như thế nào thì cũng không có ai đáp lại, lấy Lạc Thái (một trong bốn trợ thủ người lùn) dẫn đầu, bọn họ cầm búa lớn trong tay bổ mạnh xuống cánh cửa.
Nghe nói, những vật phẩm do thợ rèn người lùn chế tạo ra vô cùng rắn chắc, tấm chắn của bọn họ có thể ngăn cản vô số tổn thương do công cụ khác gây nên, vì thế vũ khí đơn giản không thể phá vỡ được.
Ngoại trừ búa lớn do các thợ rèn người lùn chế tạo.
Bốn cây búa lớn ra sức bổ xuống!
Cạch! Cạch! Cạch! Cạch!
Ban đầu chỉ là bốn tiếng, sau đó…
Cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch…
Lạc Thái bổ xuống một dấu vết đầu tiên ở giữa cửa lớn, sau đó Labgy tập trung tinh thần đuổi kịp, sau đó là hai trợ thủ khác.
Hầu như bất kỳ người lùn nào cũng biết dùng búa, huống chi là thợ rèn, vậy nên tay bọn họ rất vững vàng.
Chỉ cần một người lùn làm dấu đầu tiên thì những cây búa khác lập tức đâp vào chỗ đó.

Rõ ràng chỉ có bốn người lùn và bốn cây búa mà thôi, nhưng mỗi nhát búa bổ xuống rất chính xác, tiết tấu lại ổn định, một búa rồi lại một búa, tựa như một người đang hạ búa mà không biết mệt mỏi vậy!
Càng ngày có càng nhiều người lùn từ phòng làm việc bên cạnh chạy đến, họ vốn chỉ ló đầu ra nhìn mà thôi, ngó một hồi thì bèn tới đây nghe ngóng.

Labgy vừa nghiêm túc vung búa theo tần suất của đồng bạn, vừa kể lại chuyện xảy ra ở phòng làm việc của mình.
“4 giờ sáng nay, Giám đốc mang theo một người khách đi ra khỏi phòng làm việc của thầy Mai, người đó dùng cơ thể mà thầy Mai làm cho bạn đồng hành của mình.

Không có sự cho phép mà Giám đốc tự mình dẫn khách vào phòng làm việc của chúng tôi, vào phòng làm việc của thầy Mai và còn mang đồ của thầy Mai đi nữa…”
Labgy cũng không phải người nói năng lưu loát gì cho cam, anh ta chỉ cố gắng thuật lại kỹ càng chuyện mình nhìn thấy.

Sau khi tự thuật xong, người lùn vây quanh ngày càng nhiều.
Thời gian dần trôi qua, các bậc thầy người lùn làm việc quanh năm trong phòng không lộ diện cũng xuất hiện.
Chưa được sự cho phép mà dám lấy tác phẩm của thợ rèn đi? Còn dám bán cho khách nữa hả?
Labgy không cần nói quá nhiều, anh ta chỉ cần nói hai vấn đề chính này ra là được rồi.
Đối với người lùn, và nhất là đối với thợ rèn người lùn thì đây là một chuyện không thể dễ dàng tha thứ được!
“Cái gì? Cậu ta dám làm một chuyện thiếu đạo đức như vậy à!” Một người lớn tiếng nói, chúng người lùn ồ ạt nhìn sang thì phát hiện, người lên tiếng không phải ai khác, mà chính là thầy Liệt ở phòng số 1.
Với tư cách là một bậc thầy đức cao vọng trọng ở xưởng làm việc, thầy Liệt thường không xuất đầu lộ diện, rõ ràng là động tĩnh hôm này đã dẫn ông ấy ra, chẳng những ra mà còn lên tiếng nữa.
“Đúng là Tiểu Cát cần phải ra ngoài giải thích một chút.” Dứt lời, ông ấy bỗng lấy một cây búa lớn ra, tách mọi người rồi đi đến chỗ bốn người lùn đang đứng “cạch cạch” phá cửa, lão người lùn giơ búa: “Cánh cửa này là tôi làm, búa bình thường nện không ăn thua gì đâu, các cậu dùng cây búa này này, đây là búa do tôi làm.”
“Một cây không đủ, đến gian phòng của tôi lấy thêm vài cây nữa đi.” Đưa búa xong, lão người lùn nới với lại sau lưng, trợ thủ của ông ấy lập tức chạy về phòng làm việc ôm nhiều búa ra nữa.
Bọn họ cầm nhiều lắm, Labgy và ba người lùn khác cầm mỗi người hai cây.

Cũng không biết là ai dẫn đầu lấy búa trong tay trợ thủ của thầy Liệt, sau đó một tiếng “cạch” vang lên, sau tiếng búa của Labgy là tiếng nện của người nọ.
Dường như trời sinh các người lùn đã có năng lực hợp tác, cây búa của hắn chẳng những không ảnh hưởng hành động của các người lùn phía sau mà trái lại, người phía sau nhanh chóng nối tiếp, vậy là người phá cửa đã biến thành năm.
Sau đó là sáu, bảy…
Các người lùn bắt đầu tranh đoạt búa của thầy Liệt, có quá nhiều người nên không thể nào nhắm một chỗ mà phá cửa được, vậy nên bọn họ bèn tách ra nện.
Người lùn cướp được búa thì vừa lau mồ hôi túa ra như mưa vừa phá cửa, còn người lùn không cướp được búa thì đứng bên cạnh hò hét cổ vũ, tình cảnh này nên hình dung thế nào đây nhỉ?
Nhất thời, tựa như tất cả người lùn đều chìm trong cảm xúc táo bạo và tức giận, cánh cửa lớn phía trước chính là khởi nguồn của cơn giận, và phá cửa là hành động trút giận của bọn họ.

Tiếng hò hét và các âm thanh khác hòa lẫn vào nhau tạo nên một âm thanh vô cùng đáng sợ, ngay cả khách hàng bên ngoài cũng có thể nghe thấy tiếng nện đục đáng sợ ở bên trong.

Dường như chúng đang nói cho người bên ngoài biết: Nhìn đi, có chuyện vô cùng đáng sợ đang diễn ra bên trong.
Vinh Quý đến ngay lúc này, đi theo bên cạnh cậu còn có Lily và ba nữ người lùn khác.
Không phải hôm nay Tiểu Mai bảo Vinh Quý vào chỗ làm của mình luôn sao? Bốn nữ người lùn rất ngạc nhiên, bèn hỏi các cô có thể đi theo hay không, bọn họ không cần đi vào phòng làm việc của Tiểu Mai, mà chỉ cần đi xem cùng Vinh Quý là được rồi.
Dù sao thì Wings là cửa hiệu lâu đời nổi danh, cũng là nơi tiêu phí cao bậc nhất, vậy nên bốn nữ người lùn rất muốn đến đó để mở mang một phen.
Ai ngờ…
Đại sảnh không có một bóng người, tất cả mọi người – dù là nhân viên phục vụ ở đại sảnh hay khách hàng đang mua sắm đều không có mặt.
Năm người nhỏ nhắn lướt qua đại sảnh không người rồi đi đến chỗ phát ra động tĩnh lớn nhất.
Sau đó, bọn họ nhìn thấy cảnh tượng một đám người lùn đang phẫn nộ phá cửa.
Và sau đó, năm người lập tức hiểu rõ nguyên nhân dẫn đến vụ việc trên: Cơ thể người máy do thầy Mai chế tạo đã bị Giám đốc lén lút bán đi.
Bốn nữ người lùn đã biết chút chuyện từ chỗ Vinh Quý lập tức hiểu ngay, các cô bèn lấy búa lớn mang theo bên người ra và quyết đoán gia nhập vào đám người phá cửa!
Còn Vinh Quý…
Cậu nhìn nhóm người lùn đang chìm vào điên cuồng kia rồi bỗng quay đầu lại đi về phía sau.
Đây là lần đầu tiên cậu đến Wings – nơi làm việc của Tiểu Mai, lẽ ra cậu phải không biết anh ở nơi nào mới đúng.
Thế nhưng…
Tựa như có thứ gì đang dẫn dắt vậy, con người luôn lạc đường như Vinh Quý thì lúc này đây, chẳng những không lạc đường mà trái lại, cậu đi thẳng đến cửa ra vào của phòng làm việc số 4 – không hề đi lòng vòng hay sai đường.

Vinh Quý bước vào, lướt qua chỗ làm việc của bốn trợ thủ, băng qua một mớ lộn xộn rồi đứng ngay cửa phòng làm việc của Tiểu Mai.
Vinh Quý nhìn thấy anh.
Lúc toàn bộ phân xưởng chìm trong điên cuồng và hỗn loạn thì Tiểu Mai đang làm gì vậy?
Anh đang lắp ráp gì đó.
Vinh Quý cót két đi qua, cậu nhẹ nhàng chạm đầu ngón tay lên bàn làm việc của Tiểu Mai và thăm dò nhìn sang, lúc này cậu mới phát hiện Tiểu Mai đang cầm một bàn tay.
Chỉ còn thiếu một ngón tay nữa là hoàn thành rồi, và ngoài ra còn một cánh tay hoàn chỉnh đang lẳng lặng nằm trên bàn làm việc.
Hình như Tiểu Mai đã phát hiện Vinh Quý đến nên anh lắp nốt linh kiện cuối cùng rồi bình tĩnh nói với cậu: “Cơ thể làm xong bị lấy đi rồi, vật liệu còn dư lại không bằng trước kia, có thể cậu phải đợi một thời gian nữa; với cả, cậu xài tạm một chút.”
Giờ phút này, Vinh Quý bỗng phẫn nộ.
Cậu đoạt bàn tay mà Tiểu Mai đang cầm đặt lên bàn làm việc, sau đó ôm anh xuống ghế và kéo anh đi nhanh ra ngoài.
Vinh Quý kéo Tiểu Mai đến thẳng trung tâm của sự hỗn loạn – trước cửa chính văn phòng Giám đốc.
Trong lúc Vinh Quý rời đi, mọi chuyện đã ngày càng mất khống chế.

Không biết Jack đã chạy đến từ lúc nào, anh ta vung cây búa trong tay xuống, đến cùng với Jack còn có một đại đội anh em người lùn, bọn họ cũng nện búa xuống.
Mary, Lily và các nữ người lùn thì đứng trên vai nhóm nam người lùn, trên tay bọn họ cầm vũ khí hạng nặng không hợp với vóc dáng cơ thể của mình xíu nào, lúc Vinh Quý đi tới thì Lily vừa đập một búa xuống.
Sau một búa này, cánh cửa do bậc thầy hàng đầu ở thành phố Yedham chế tạo đã chịu không nổi mà đổ sụp xuống.
Ầm ầm, mảnh vỡ cánh cửa văng tung tóe vào trong và rơi hết vào bàn làm việc, cùng với…
Tên Giám đốc run rẩy nấp dưới gầm bàn.
Lily thấy vậy thì lập tức nhảy xuống người Jack, cây búa lớn được gác sau lưng, cô bước nhanh đến và xách tên Giám đốc kia lên.
Sau đó, cô thấy được Vinh Quý… và Tiểu Mai sau lưng cậu.
“A Quý, thầy Mai, chính là người này sao?” Cô lớn tiếng hỏi hai người máy nhỏ.
Nghe vậy, các người lùn ào ào tách ra, tạo thành một con đường cho Tiểu Mai và A Quý đi qua.

Vinh Quý lôi kéo Tiểu Mai kiên định bước tới, bước chân của cậu không lớn, cơ thể của cậu cũng rách mướp, mặt mày và cơ thể trông vô cùng buồn cười.
Nhưng mà…
Giờ phút này, không ai dám cười nhạo cậu cả.
Giờ phút này, Vinh Quý thích cười và yêu náo nhiệt trông đáng sợ cực kỳ.
Rõ ràng chỉ là một người máy mà thôi, một người máy thì vốn sẽ không có biểu cảm gì.

Thế nhưng giờ phút này, áp lực quanh người; mỗi động tác giơ tay nhấc chân và tốc độ bước đi,… của cậu đều đang ám chỉ: Cậu đang rất phẫn nộ.
Vinh Quý đi đến trước mặt Lily và buông lỏng tay của Tiểu Mai ra.
“Cảm ơn mọi người.” Cậu quay lại và khom người, bày tỏ sự cảm ơn của mình với mọi người phía sau.

Tiếp đó, cậu nhìn sang tên Giám đốc bị Lily xách lên: “Nghe nói đây là công ty hàng đầu ở thành phố Yedham nên thầy Mai mới chọn chỗ này làm việc, kể từ hôm nay, với tư cách là luật sư đại diện pháp luật của thầy Mai, tôi hy vọng có thể nói chuyện với vị tiên sinh này một chút.”
Sau đó, cậu mang Tiểu Mai đến văn phòng Giám đốc đầy bụi bặm và xoay người ngồi xuống bàn làm việc đầy tro, cậu mời Tiểu Mai ngồi trước, còn mình thì đứng bên cạnh anh.
Cuối cùng, cậu bảo Lily buông Giám đốc xuống.
Lily hiểu ý, lập tức buông tên kia xuống.

Lúc đặt xuống cô hơi nặng tay một chút nên sau khi thoát khỏi uy hiếp, chân của tên Giám đốc lập tức mềm nhũn, quỳ xụi lơ đối diện với A Quý và Tiểu Mai.
“Đồ của chúng tôi đang ở đâu? Có thể mang về không?” Đây là câu hỏi đầu tiên của Vinh Quý.
Giọng cậu không hề hoang mang mà lại vững vàng, hoàn toàn không giống Vinh Quý thường ngày chút nào.
“Thật sự xin lỗi… không mang về được.

Vị khách kia là khách VIP, ông ta, ông ta đã về rồi… Ông ta nắm giữ nhiều con đường nhập hàng… tôi cũng… cũng hết cách…” Giám đốc chưa từng nghĩ đến mọi chuyện sẽ đi đến nước này, nhưng mọi chuyện đã xảy ra, gần như tất cả người lùn ở cửa hàng đều có mặt, ông ta tự biết mình không thể dằn chuyện này xuống nên đành phải khóc rống.
“Trước đây vị khách đó có tìm thầy Mai để đặt hàng chế tạo cơ thể, thầy Mai cũng gửi trả đúng hạn, mới đầu ông ta cũng hài lòng rồi, ai ngờ… ai ngờ… mới có vài ngày mà ông ta đã bắt bẻ muốn thứ tốt hơn.

Ông ta nói tất cả đồ vật mà thợ chế tạo trong tiệm làm ra ông ta đều không vừa ý, ông ta nói phải đổi cửa hàng khác…”
“Có trời mới biết ông ta có đổi thật hay không, nếu thật thì con đường nhập hàng cũng bị mang theo qua đó!”
“Sau đó… sau đó… tôi nghĩ tới phòng làm việc của thầy Mai…” Ông ta im bặt.
Ông ta tự cho là mình giấu diếm thành công, nào ngờ Vinh Quý lại phát hiện nét mặt biến hóa rất nhỏ của ông ta, vậy nên cậu nói: “Phòng làm việc của thầy Mai? Ông phát hiện cơ thể người được chế tạo trong phòng của thầy Mai phải không?”
“Sao ông phát hiện được? Lúc ông đến chào hỏi thì thấy thầy Mai đang chế tạo à? Hay là…” Bởi vì không biết rõ đầu đuôi mọi chuyện nên Vinh Quý cố ý kéo dài ngữ điệu.
Sau đó, người đứng về phía Vinh Quý, trợ thủ của thầy Mai – Labgy lập tức nhảy dựng lên ở ngoài cửa hỗ trợ: “Thầy Mai vô cùng cẩn thận, cơ thể người trong văn phòng đều được che phủ lại, chúng tôi chưa từng thấy qua dáng vẻ của hình người đó! Mỗi khi Giám đốc gõ cửa vào thì thầy Mai đều phủ kín hình người ấy lại, vậy nên ông ta không thể nhìn thấy được! Thậm chí… có lẽ ông ta không biết thứ bị che ấy là cơ thể người! Chúng tôi cũng không biết.”
“À, thì ra là thế sao?” Vinh Quý nói xong thì khẽ hất hàm, từ trên cao nhìn xuống nam người lùn chật vật phía dưới.
“Giám đốc của Wings có thể tự do ra vào phòng làm việc của thợ rèn cấp ba, hơn nữa có thể tự do xem vật phẩm của họ à.” Vinh Quý nhìn thấy ở hiện trường có mấy ông lão người lùn râu bạc phơ, cậu chợt nhận ra chắc hẳn mấy người này có quyền.

Cũng không biết chỉ số thông minh đến từ đâu mà cậu biết dẫn mâu thuẫn sang toàn thể thợ rèn ở phân xưởng, bao gồm thợ rèn cấp ba!
Thợ rèn cấp ba chính là nền tảng cơ bản của Wings!
Giờ phút này, quả thật chỉ số thông minh của Vinh Quý tăng cao bất ngờ!
Tiểu Mai vốn im lặng cũng không nhịn được nhìn sang bên trái.

Vẫn là Vinh Quý, vẫn là người máy nhỏ rách rưới, thế nhưng… thoạt nhìn có gì đó không giống với lúc trước cho lắm.
Anh cứ xoay đầu sang nhìn Vinh Quý, rất lâu, lâu đến mức quên thu hồi tầm mắt lại.
Nếu bình thường thì Vinh Quý nhất định lập tức cúi đầu nhìn anh, nhưng lúc này, cậu lại không hề để ý.

Đôi mắt máy móc như sáng rực lên nhìn thẳng vào tên Giám đốc trước mặt, cậu không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nhỏ nào của đối phương.
Sau đó…
Quả nhiên tiếng khóc thút thít của đối phương khựng lại một chút.
Và giọng nói tức giận vang lên từ nhóm người vây xem phía trước.
“Chó má! Không ai có thể tùy tiện bước vào phòng làm việc của thợ rèn cả! Dù là đồ của xưởng hay là đồ tư nhân, nếu người thợ không cho phép xem, cũng không cho phép chạm thì bất kỳ ai cũng không thể đụng vào!” Người đang nói to nhất là ông lão có mái đầu bạc nhất và chòm râu trắng nhất!

Thật ra là thầy Liệt.
Ông ấy vô cùng kích động, còn tiết lộ một lý lẽ quan trọng ủng hộ cho Vinh Quý: “Tài sản tư nhân của thợ rèn là bất khả xâm phạm! Thợ rèn chế tạo đồ cá nhân cho mình là đạo lý hiển nhiên!”
Đã có quy định này rồi thì dễ xử, Vinh Quý không e ngại nữa mà lập tức quyết đoán lật lại vấn đề: “Nếu yêu cầu của khách khó xử quá thì ông cứ nói ra, nhất định mọi người sẽ giúp ông giải quyết.

Thế nhưng ông không được thợ rèn cho phép mà tự mình dẫn khách đến xem tác phẩm của người ta, thậm chí sau khi khách vừa ý, ông còn tự ý bán đồ cho họ!”
“Chuyện này… chuyện này… thật sự tôi hết cách… Ai bảo ông ta tìm tôi lúc tối, tôi hoàn toàn không thể quay đầu nên chỉ có thể… chỉ có thể…” Giám đốc còn muốn khóc lóc kể lể, nhưng Vinh Quý không định để ông ta diễn câu giờ nữa.
“Hơn nữa…” Vinh Quý nhìn ông ta chăm chú.
“Ngay khi khách hàng yêu cầu thì lập tức nghĩ ngay đến phòng làm việc của thầy Mai, điều này cho thấy…”
“Thật ra trong lúc cậu ấy làm việc ở đây, ông dùng phương pháp nào đó để tự mình quan sát phòng làm việc của thầy Mai, sau đó kéo vải, mở ngăn tủ và thấy được đồ vật cậu ấy làm, có phải không?”
Lúc này đây, Vinh Quý chỉ ra điểm mấu chốt trước mặt mọi người ở hiện trường.
Lúc này đây, Giám đốc không nói được một lời.
Kế tiếp là thời gian đàm phán.
Đồ bị lấy đi rồi thì không mang về được, Vinh Quý nhanh chóng nghĩ đến yêu cầu bồi thường.

Tuy khả năng tính toán của cậu rất kém, nhưng Vinh Quý có thể cò kè mặc cả…
Giám đốc đồng ý bồi thường cho cậu gấp mười lần, bao gồm vật liệu, điểm tích lũy và các loại đền bù tổn thất khác.
Cuối cùng, cậu còn muốn hủy hợp đồng lao động của Tiểu Mai.
“Thật sự xin lỗi, Tiểu Mai đi rồi thì… các anh…” Vinh Quý đòi được đền bù tổn thất tốt nhất, sau đó cậu nhìn thấy bốn người cấp dưới của Tiểu Mai.
Tiểu Mai vừa đi, những trợ thủ này chỉ có thể làm việc lặt vặt.
“Không sao đâu! Cái nơi như thế này thì chúng tôi cũng không muốn làm!” Lấy Labgy dẫn đầu, bốn người trợ thủ hào sảng cười nói.
“Bốn người các cậu không tồi! Sang chỗ tôi làm đi, thế nào?” Đúng lúc này, ông lão người lùn vừa nãy nhảy ra đệm lời cho vinh Quý đi theo sau nhóm trợ thủ, vô cùng có phong thái ông lớn nói: “Tôi cũng làm việc ở đây, lúc trước đã sớm có ý định mở một phân xưởng rồi, bây giờ nghĩ lại, có lẽ bây giờ…”
“Thế nhưng… hợp đồng của ông…” Sau những gì trải qua, Vinh Quý hơi nhạy cảm với mấy cái hợp đồng này, cho nên yêu cầu bồi thường đầu tiên của cậu chính là giải trừ hợp đồng của Tiểu Mai.
“Nhìn cậu lợi hại như vậy, tôi cũng có ý định tìm một… luật… luật sư, hử?” Trí nhớ của thợ rèn cấp ba vẫn còn tốt lắm, Vinh Quý chỉ nói qua một lần mà ông lão đã nhớ rõ.
Yedham không có từ “luật sư” này, Vinh Quý cũng không biết nói từ này ở đây ra sao nên tạm dùng tiếng Trung để nói.

May mà kỹ năng diễn xuất của cậu quá tuyệt vời, nói từ ngữ không tồn tại mà vẫn hùng hồn như thế.
“Không cần đâu.” Sau đó Lily chợt lên tiếng, bọn họ bèn nhìn sang phía cô.
Chỉ thấy…
Lấy Lily làm đầu, bốn cô gái người lùn tay đấm chân đá tên Giám đốc.
Giám đốc không ổn xíu nào, ông ta nằm sải lai ra đó.
“Đưa ông ta đi tìm bác sĩ đi.” Lily thuận miệng nói, lập tức có nam người lùn ân cần mang tên Giám đốc nằm trên mặt đất rời đi.
“Người phụ trách nằm viện lâu dài, nếu trong vòng hai tháng không có ai kinh doanh thì sẽ tự động giải tán.” Reya cười tủm tỉm.
“Trong khoảng thời gian này, ông cứ chuẩn bị khai trương cửa hàng mới đi.” Lily phóng khoáng nói.
Tất cả mọi người ở hiện trường: “…”
“Thế nhưng… thế nhưng… đây là phạm pháp mà…” Đập đồ thì dễ xử lý, vừa nãy khi trao đổi bồi thường hợp đồng với Giám đốc, Vinh Quý đã đề nghị tất cả mọi người ở xưởng không cần bồi thường, thế nhưng đánh người thì…
Theo Vinh Quý biết, thành phố Yedham vẫn có người giữ gìn trật tự.
“Yên tâm.” Reya lập tức hạ tay xuống: “Nam người lùn đánh người là phạm pháp, tuyệt đối sẽ xử lý nghiêm theo luật, về cơ bản thì nhất định sẽ ngồi tù.”
Vinh Quý giật thót, sau đó…
“Thế nhưng nữ người lùn phạm pháp thì sẽ xử lý nhẹ nhàng hơn.

Tội nhẹ thì yêu cầu tìm bạn trai, tội nặng hơn thì… gả chồng ấy mà ~” Reya thoải mái nói: “Cho nên, với tư cách là người ra tay nặng nhất lần này, và cũng là người bị phạt nặng nhất trong tương lai – Lily, cậu…”
“Jack, kết hôn với tôi không?” Lily kêu to một tiếng.
Jack ngây người, sau tiếng quát to anh ta… té xỉu, té xỉu trong ngực Lily.
“Sẵn đây chúng tôi cũng muốn tìm bạn trai đấy ~” Reya kéo hai nữ người lùn còn lại đến cạnh mình, nhẹ nhàng tuyên bố.
Vinh Quý trợn mắt há mồm, còn hiện trường lập tức sôi trào!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hãy gọi tôi là tác giả dài dòng!
Hôm nay 18cm có đó không?
Mua ha ha ha ha ha ha!
V5 hơn cả Đại Hoàng đó!
Nhưng tôi sợ lát bị gửi lưỡi dao quá…

V: Chị tác giả nói cái chi vậy chời:)))) cơ mà dài quá dài nha chị ơi:)))
“Jack, kết hôn với tôi không?” Lily kêu to một tiếng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui