Ngày Yên Nghỉ

Edit + Beta: V

Vì sau đó Vinh Quý muốn lái Đại Hoàng đưa ba Hana "trở về" nên Tiểu Mai tự mình ra ngoài.

Vinh Quý không yên tâm cho lắm, mới đầu cậu nhất quyết kêu Tiểu Mai lái Đại Hoàng chở cậu qua đó trước, sau đó cậu tự mình về, cơ mà Tiểu Mai lại dứt khoát từ chối.

Anh bắt một chiếc xe cứu thương ở ven đường.

Ờ... cũng đúng ha, nào có quy định chỉ có người cụt tay gãy chân mới ngồi xe cứu thương được đâu ~

Nhìn chiếc ô tô màu vàng lục hú còi báo màu đỏ đi xa, cuối cùng Vinh Quý cũng yên tâm.

"Quý khách, anh muốn mua thuốc gì? Tôi chở anh tới cửa hàng phù hợp nhất ~" Vừa lên xe, tài xế xe cứu thương quen cửa quen nẻo bắt đầu giới thiệu, nếu Vinh Quý ở đây thì nhất định cậu sẽ kinh ngạc đến mức không chớp đôi mắt: Tài xế xe cứu thương là một mỹ nhân!

Cho dù động tác sặc mùi tiểu thương, giọng điệu cũng sặc mùi láu lỉnh, cơ mà tài xế xe cứu thương trông mi thanh mục tú, làn da mịn màng đặc trưng của người Cicero, vẻ mặt thì đầy vẻ phong tình.

Đáng tiếc, phong tình rơi trúng Tiểu Mai thì xem như ném vào trong nước.

Tiểu Mai ngồi ngay ngắn ở phía sau, anh lập tức nói: "Đến thư viện."

Sau đó anh không hé răng nữa.

Loại khách vừa nhìn là thấy dầu muối không ăn, thuộc kiểu vắt cổ chày ra nước - hết cách, tài xế xe cứu thương đành phải sờ mũi rồi lái xe.

Nhưng hắn vẫn mở radio, các tin thuốc tuôn ra ào ào như suối, nó là âm thanh duy nhất bên trong xe.

Tiểu Mai không nói gì, đối với anh, nghe , xem TV gì đó đã thành thói quen rồi, có Vinh Quý bên cạnh tựa như có một cái radio phát thanh 24/24. Đủ loại ồn ào bên tai, song Tiểu Mai vẫn ngồi ngay ngắn, mắt nhìn phía trước.

Anh quá yên tĩnh, không những yên tĩnh mà còn không nhúc nhích hồi lâu. Thật ra anh thường xuyên như vậy, nếu không phải Vinh Quý hay năn nỉ anh làm này làm kia thì lúc không có chuyện gì làm, Tiểu Mai có thể duy trì một động tác cả ngày không nhúc nhích, anh sẽ tự hỏi một vài chuyện, hoặc là không nghĩ gì hết.

Thật ra, người mà yên lặng trong một thời gian quá dài... khiến người ta sợ lắm đó!

Lúc này, tay tài xế già đời đang sợ chết đi được!

Hắn không ngừng quan sát Tiểu Mai qua kính chiếu hậu, xe chạy đã hơn nửa tiếng, mà trong hơn nửa tiếng này, hắn thề là vị khách phía sau kia chưa từng nhúc nhích luôn!

Áo choàng che cơ thể và gương mặt cũng chưa từng lay động xíu nào, nhìn sao cũng thấy vị khách này khả nghi, a-a-a-a-a!

Chắc không phải là... người bất tử đó chớ?

Nhưng mà lúc vào xe rõ ràng anh ta có nói một câu mà, mấy người bất tử đó sẽ không nói.

Khoan nha...

Chẳng lẽ người bất tử đã tiến hóa đến mức có thể nói chuyện rồi sao?

Mới đầu, bọn chúng chỉ biết chui ra khỏi phần mộ thôi, qua một khoảng thời gian mới có thể di chuyển được, lại qua một khoảng thời gian nữa mới bắt đầu dựa vào cảm giác bản năng cuối cùng đi vào thành phố. Mới đầu, tứ chi bọn chúng cứng đờ, không linh hoạt, đến bây giờ bọn chúng có thể linh hoạt trèo qua tường chạy vào nội thành. Mới đầu, bọn chúng vừa xuất hiện thì bị phát hiện là người bất tử, hiện tại bọn chúng đã thành công trà trộn vào đám đông, chỉ khi nhìn kỹ mới phát hiện bọn chúng có gì đó không ổn...

Nghe nói lần trước đã xảy ra sự kiện người bất tử công kích người sống đấy!

Người bị công kích là một bệnh nhân từ nơi khác đến đây mua thuốc, bởi vì quá sợ hãi nên người nọ không cẩn thận công kích người bất tử. Kết quả, người bất tử vốn không phản ứng với thế giới bên ngoài đã phản kích lại hắn ta, nghe nói bây giờ hắn ta vẫn còn nằm trong hiệu thuốc kia kìa!

Cũng may hắn ta bị công kích trong thành phố Cicero, nếu ở chỗ khác thì nào có nhiều thuốc tốt như vậy để hắn ta kịp thời sử dụng ~

Nhưng mà...

Hình như chỉ ở thành phố Cicero mới có loại công kích này nhỉ?

Hết suy nghĩ này đến suy nghĩ khác hiện lên trong đầu hắn, đầu óc của tài xế xe cứu thương bây giờ trở nên trống rỗng.

Cái nghề tài xế xe cứu thương này có thể chạy đi chạy lại trong thành phố, chạy tới chạy lui khắp phố lớn ngõ nhỏ. Nhằm đẩy mạnh tiêu thụ cho các hiệu thuốc, đương nhiên bọn họ sẽ thường xuyên lui tới mấy chỗ đó. Cho nên, để nói nhóm người biết nhiều tin tức, biết nhiều lời đồn đãi nhất về thành phố Cicero, thì tài xế xe cứu thương có thể đứng top đầu, không hạng nhất thì chí ít cũng phải hạng nhì.

Kết hợp với các tin tức hôm trước mình nghe được, tài xế xe cứu thương ngày càng sợ hãi.

Hắn nhanh chóng nâng lưới phòng hộ giữa hàng trước và hàng sau lên.

Bình thường, vì để tiện cho việc buôn bán nên hắn ít khi xài thứ này, giờ thì phải xài!

Cũng may thư viện cứu mạng ở ngay phía trước.

Ngừng xe trước cửa chính thư viện, tài xế xe cứu thương định nhấn ga chạy lẹ thì ngay lúc này, vị khách kia lại dùng tay gõ lên cửa sổ chỗ hắn.

"Chưa trả tiền." Cẩn thận lắng nghe thì giọng của người này cũng vô cùng khả nghi! Dạng như kim loại, lạnh như băng, ngữ điệu không lên không xuống mà cứng đờ, không hề phập phồng xíu nào cả...

Má ơi! Đây chính là người bất tử người mà!

Tuy trong thành phố có rất nhiều người không sợ người bất tử, cơ mà hắn thuộc số ít những người sợ người bất tử đó ~

Một bàn tay mang găng trắng từ ngoài cửa sổ đưa một tấm thẻ thông hành qua, tài xế xe cứu thương hoảng sợ chạm thẻ thông hành của mình với đối phương, sau khi thu tiền xong, hắn không dám nói thêm câu nào mà lập tức nâng cửa sổ xe lên rồi chạy đi mất.

Từ đây, chắc thành phố Cicero lại có thêm một truyền thuyết về "người bất tử ngồi xe cứu thương" rồi.

=-=

Mà người gây nên hiểu lầm - Tiểu Mai đang cầm thẻ thông hành của mình, hiếm khi anh ngẩn người: Tài xế chỉ thu của anh 1 điểm tích lũy.

Tiền xe ở đây rẻ vậy sao?

Ngẩn người một lúc, anh không nghĩ nhiều nữa mà ngẩng đầu nhìn tòa kiến trúc cao lớn phía trước - ở nơi chuộng sử dụng chất liệu gỗ như thành phố Cicero thì thư viện là tòa nhà cao tầng hiếm hoi sử dụng gạch ngói.

Nước trên trời rơi xuống.

Lại "mưa" nữa.

Thực vật ở thành phố này quá nhiều, vậy nên tần suất phun nước tự động cao hơn nhiều so với các thành phố khác. Nếu phân chia theo loại khí hậu thì nơi này hẳn là thành phố nhiều mưa nhỉ? Khí hậu nóng ẩm quanh năm... Đương nhiên, ở một số khu vực trong thành phố được dùng để trồng thảo dược thì có thể sẽ khô ráo...

Tiểu Mai nghĩ, anh lấy dù che mưa bên dưới áo choàng ra.

Dù che mưa này là anh làm, nhưng mà vì Vinh Quý muốn anh làm nên anh mới làm.

Vật liệu cơ thể hiện tại của anh không sợ nước, vậy nên dù che mưa không hề có ý nghĩa gì với anh. Nhưng lý do nào đó mà Vinh Quý đưa ra cũng hợp lý: "Dù che mưa không chỉ để cơ thể không bị ướt, mà nó còn có thể phòng ngừa quần áo bị ướt nữa.".

Suy cho cùng thì ở thành phố này, quần áo đã giặt sạch rất khó phơi khô.

À phải, máy sấy ở chỗ bà Glara hỏng rồi, lát về phải sửa lại, dù gì thì Vinh Quý cũng là tên nhóc phải giặt quần áo hai ngày một lần.

Vậy cũng được, sống chung với một người thích sạch sẽ tốt hơn sống chung với một người lôi thôi, bẩn thỉu nhiều...

Tiểu Mai không phát hiện sự thay đổi nhỏ trong suy nghĩ của mình, anh cầm dù che mưa từ tốn đi lên bậc thang.

Đẩy cánh cửa thư viện dày nặng ra, anh thu dù lại, thấy chỗ đặt dù bên cạnh có một cây dù che mưa, Tiểu Mai nhìn chằm chằm cây dù kia trong chốc lát rồi cũng đặt dù của mình lên.

Trần của thư viện rất cao, hành lang vô cùng rộng lớn, bên trong không có ai, lúc Tiểu Mai đi vào thì toàn bộ hành lang chỉ có mỗi tiếng bước chân của anh.

Nhưng mà, đèn trên hành lang vẫn còn nguyên vẹn, không có bóng đèn nào hỏng cả, ắt hẳn có người chuyên bảo dưỡng.

Xem ra, nơi này vẫn có người.

Sàn nhà cũng rất sạch sẽ.

...

Tiểu Mai vừa đi vừa quan sát xung quanh, đi hết dãy hành lang dài thì đến nơi lưu trữ sách chính thức của thư viện.

Đây là một căn phòng rất lớn, có khoảng năm tầng lầu! Ở giữa là bàn ghế đọc sách được xếp chỉnh tề, xung quanh là năm tầng sách!

Tầng nào tầng nấy chi chít các kệ sách, sách được bày trên đó còn chi chít hơn nữa! Có cầu thang hai bên để lên lầu, ngoài ra, giữa mỗi tầng lầu cũng có thang máy, mọi người có thể dễ dàng đi từ kệ sách lầu 4 lên lầu 5, hoặc là từ kệ sách lầu 5 đi thang máy xuống lầu 3...

Trong trí nhớ của Tiểu Mai, đây không phải thư viện lớn nhất mà anh từng thấy, nhưng chắc chắn đây là thư viện độc đáo nhất!

Là một người có thói quen đọc sách, hiếm khi Tiểu Mai giật mình.

Ngay sau đó, anh tìm đến quầy lễ tân.

Anh tìm thấy thủ thư ở góc đại sảnh lầu một, đó là một người đàn ông lão niên mặc trang phục truyền thống của Cicero, trông ông rất lớn tuổi, trên mũi là một cặp mắt kính to, trên tay cầm một quyển sách và đang đọc.

Nghe tiếng bước chân của Tiểu Mai, ông lão ngẩn người, cho đến khi anh đến trước mặt rồi trình bày mục đích mà mình đến thì lúc này ông mới buông sách trên tay xuống, mở máy tính vô dụng đã lâu không dùng lên rồi chờ khởi động. Sau một lúc chần chờ, ông cụ nhẹ giọng nói với Tiểu Mai: "Người sống à?"

Tiểu Mai:?

Ông cụ đẩy mắt kính, nhỏ giọng hỏi lần nữa: "Lão hỏi cậu là người sống hả?"

Tiểu Mai: =-=

"Cơ thể tôi hiện tại là máy móc, nói đúng hơn..." Tiểu Mai định nói tiếp thì ông cụ ngắt lời anh.

"Máy móc được đó, lão biết rồi, cậu là người sống."

Có lẽ lâu rồi chưa mở nên tốc độ khởi động máy trước mặt ông cụ hơi lâu, khó khăn lắm mới xuất hiện giao diện quản lý, ông cụ lấy thẻ thông hành của Tiểu Mai đăng nhập vào, sau đó nhẹ nhàng nói với anh: "Được rồi, cậu có thể vào đọc, sách không thể mượn ra ngoài, chỉ có thể xem tại chỗ, không có chỗ nào không được vào cả, cậu tự đi tìm là được."

Dứt lời, ông cụ đưa thẻ thông hành và một phần bản đồ thư viện cho Tiểu Mai, anh vừa mới cất thẻ thông hành chuẩn bị đi vào trong thì ông cụ gọi anh lại: "Ờm... Hiện người nguyện ý tới thư viện đọc sách ngày càng ít, người sống ít, cho nên..."

Ông cụ lại thấp giọng, nói cho hết ý:

"Có khá nhiều người không phải người sống."

"Nhìn thấy bọn họ cậu đừng sợ, bọn họ rất yên tĩnh, chưa bao giờ ăn uống ở thư viện, đọc sách xong còn biết trả lại chỗ cũ, đều là người đọc sách văn minh cả."

"Ài, nếu cậu sợ thì nhân lúc còn sớm về đi..."

Nói xong, ông khẽ thở dài.

Tiểu Mai nhìn thoáng qua đối phương rồi xoay người sang chỗ khác, dựa theo phương hướng trên bản đồ, anh leo lên cầu thang đi thẳng đến tầng trên cùng của thư viện.

Toàn bộ Cicero chỉ có một quyển dược điển tổng quát, ở thành phố này, dược điển lớn rất quý giá, những đồ vật khác đều có thể hủy hoại, chỉ mỗi dược điển trong thư viện là không bị hủy. Muốn biết rõ phương thuốc chân chính và hoàn chỉnh của thuốc bất tử mà ba Hana chế tạo năm đó thì chỉ có ở chỗ này.

Đương nhiên, đối với Tiểu Mai mà nói, tra cứu phương thuốc của thuốc bất tử không phải là mục đích chủ yếu khi anh đến đây: Làm rõ di nguyện của ba Hana là nguyện vọng của Vinh Quý, còn Tiểu Mai, lý do quan trọng hơn mà anh đến đây là bổ sung càng nhiều tri thức về thảo dược càng tốt.

Đại não của anh chính là thư viện hoàn chỉnh nhất trên thế giới, có thể ghi nhớ toàn bộ cuốn sách đã đọc là năng lực bẩm sinh của anh. Sau đó trải qua hoàn toàn cơ giới hoá và đạt được sự Vĩnh Sinh dưới dạng ảo, đại não của anh được kết nối với tất cả thư viện trên thế giới. Tất cả những thứ có thể "thông tin hóa" trên thế giới đều được lưu trữ trong đại não của anh, không có kiến thức nào trên thế giới mà anh không biết.

Nhưng mà, có một số ghi chép đã biến mất trước khi anh kết nối hệ thống. Sách, văn hóa... của những nơi đó đã mất hẳn trước khi anh lưu trữ chúng, vậy nên các ghi chép có liên quan cũng không tồn tại trong hệ thống của anh.

Đúng là những nơi khác cũng có thường thức liên quan đến thảo dược, cho nên Tiểu Mai có thể kể ra rất nhiều tên thảo dược, công hiệu của chúng, nhưng không thể phủ nhận, thành phố Cicero đứng đầu trong việc nghiên cứu về phương diện này.

Trải qua thời gian dài phát triển, thành phố này đã phát minh ra một nền văn minh thảo dược độc đáo, xét trên nhiều khía cạnh, bọn họ có những thứ mà thành phố khác không thay thế được.

Mà hiện tại, anh đang ở thư viện trung tâm thành phố Cicero - nơi hội tụ văn hóa của nền văn minh đã biến mất trong lịch sử.

Trong hai tháng rưỡi nữa, nơi này sẽ biến mất hoàn toàn, thư viện độc đáo và những nghiên cứu lớn của người Cicero cũng sẽ bị phá hủy, từ đây hoàn toàn biến mất khỏi con sông văn mình dài của nhân loại.

Có một loại cảm giác kỳ diệu, nhưng đó cũng là loại cảm giác tất nhiên.

Tiểu Mai đi qua từng tầng lầu.

Nơi này rất yên tĩnh, hoàn toàn là một biển sách.

Tình cờ, anh lướt qua bậc thang nhìn về phía thủ thư bên dưới, chỉ thấy ông cụ đang đọc sách với vẻ mặt bình thản, niềm vui mà đọc sách mang lại hiện rõ trên gương mặt, cầm sách trên tay mà như ôm cả thế giới, ông cụ yên tĩnh đắm chìm trong thế giới của mình.

Tiểu Mai dời mắt, rốt cuộc anh cũng leo lên được tầng thứ năm, trung tâm cả tầng năm là một chiếc kệ khổng lồ, trên đó đặt một quyển sách rất dày, ấy chính là dược điển lớn trong truyền thuyết ở Cicero.

Tất cả sách trưng bày xung quanh kệ sách đều liên quan đến dược điển, để tạo ra phương thuốc, nhóm thầy thuốc đã làm biết bao thí nghiệm, cơ sở lý thuyết... tóm lại là luận văn.

Tiểu Mai đứng trước kệ trưng bày dược điển lớn.

Vóc dáng anh quá thấp, kệ sách dựa theo chiều cao của anh tự động điều chỉnh một phen.

Tiểu Mai nhìn chằm chằm mặt bìa dược điển lớn trong chốc lát, sau đó mở sách ra.

Anh tìm kiếm ghi chép về thuốc bất tử trong mục lục.

Toàn bộ mục lục của dược điển do từng cái tên thuốc tạo thành, được sắp xếp theo thứ tự thời gian sáng chế, ở ghi chép thứ ba từ dưới đếm lên, Tiểu Mai nhìn thấy hàng chữ "thuốc bất lão".

Anh khựng lại một chốc, sau đó dựa theo hướng dẫn trên mục lục lật đến vị trí chỉ định.

Trang 2438.

Phương thuốc ghi lại vinh quang lớn nhất và cũng là thất bại lớn nhất trong sự nghiệp thầy thuốc của ba Hana nằm ở đây.

Trên trang đó có in dòng chữ "thuốc bất lão" theo kiểu chữ thảo ngay ngắn.

Tiểu Mai tiếp tục khựng lại một chốc.

Anh khựng lại là có nguyên do, bởi vì khi thật sự nhìn thấy cách viết tên của loại thuốc trong truyền thuyết này thì anh phát hiện có gì đó không đúng.

Đây là ý nghĩa thật sự của tên thuốc!

Trong ngôn ngữ phổ thông, "bất lão" và "bất tử" phát âm giống hệt nhau, cách viết cũng giống nhau, chỉ khác mỗi một chữ.

Chữ này dẫn đến sự khác biệt nhỏ trong cách phát âm của toàn bộ từ, tiếc là sự khác biệt này quá nhỏ, hầu hết mọi người khi đọc từ này không phát hiện ra sự khác biệt đó.

Hơn nữa, vì sau lại có những con zombie theo như Vinh Quý nói, các ghi chép về thuốc mà Tiểu Mai tìm thấy hiện tại đều viết là "thuốc bất tử".

Chỉ khi Hana nhắc tới từ này thì cách đọc của cô bé khác với mọi người.

Chuyện xảy ra sáng nay chợt hiện lên trong đầu anh:

"Trong nhà em có phương thuốc của thuốc bất tử không?" Trong bóng tối, Tiểu Mai khẽ hỏi.

"Không, không phải thuốc bất tử, mà là thuốc bất lão." Cô gái nhỏ cố chấp sửa lại, sau đó lắc đầu: "Không có, bút ký của ba em bị thiêu hủy cả rồi."

Lời nhắc ấy rất rõ ràng, tuy tên thuốc mà Hana nói rất giống với tên thuốc mà mọi người đọc, nhưng chúng không phải cùng một loại thuốc.

Nhưng nó khác chỗ nào? Dù là bất lão hay bất tử thì kết quả của chúng giống nhau.

Tiểu Mai hơi nghiêng đầu, lật trang có in tên thuốc đó ra thì thấy ghi chép hoàn chỉnh về "thuốc bất lão".

Phần đầu tiên là danh sách chi tiết các thành phần: Sử dụng loại dược liệu nào, tỷ lệ là bao nhiêu, sử dụng phương pháp chiết xuất nào, thời gian chiết xuất trong bao lâu...

Vô cùng kỹ càng và tỉ mỉ.

Ghi chép có tổng cộng khoảng năm trang giấy!

So với bài phân tích thành phần dài không quá ba trang xung quanh thì không còn nghi ngờ gì nữa, "thuốc bất lão" khó chế tạo và khó nghiên cứu hơn các loại thuốc khác.

Chẳng tốn bao nhiêu công sức, Tiểu Mai đã nhớ kỹ toàn bộ nội dung trên năm trang giấy.

Sau đó, anh nhìn thấy lời nói của thầy thuốc ở trang thứ sáu:

"Mục đích ban đầu phát minh ra loại thuốc này... là vì người vợ xinh đẹp của tôi, tôi hy vọng cô ấy có thể mãi mãi trẻ trung, mãi mãi vui vẻ."

Nó khác hoàn toàn với những dòng chữ tràn đầy tình cảm viết ở cuối phương thuốc như "trị bệnh cứu người" gì đó, người sáng chế ra "thuốc bất lão" nói thẳng mục đích chế thuốc ban đầu của mình là để giữ mãi thanh xuân cho vợ.

Tiểu Mai hiểu.

Nếu thuốc này thật sự thành công thì đây sẽ là dòng cảm nghĩ đầy lãng mạn.

Nhưng mà thuốc thất bại.

Ba Hana bị đưa ra xét xử, tòa án phán ông tội tử hình.

Mẹ Hana cũng bị coi là "người phụ nữ tà ác" đã khiến ba Hana sáng chế ra loại "thuốc tà ác".

Trên đường đi thụ hình, ba Hana bị một bệnh nhân tấn công, mẹ Hana vì bảo vệ chồng mà chết dưới sự tấn công của một bệnh nhân nào đó.

Tiểu Mai nghĩ tới miệng vết thương trên cổ nữ zombie...

Một màn bi kịch ấy cũng không ngăn được cuộc hành quyết, cuối cùng ba Hana vẫn bị tử hình.

Nhưng Hana lại không biết gì cả.

Là trẻ vị thành niên, pháp luật bảo hộ cô bé trưởng thành an toàn, cô bé được thông báo là ba mẹ qua đời vì tai nạn xe cộ.

Cô bé thật sự cho là thế, lúc Vinh Quý hỏi, em đã trả lời như vậy.

Sau đó là những ngày ba mẹ Hana không ngừng về nhà...

Nghe có vẻ hợp lý, không có gì bất thường, nhưng mà...

Tại sao cô bé lại quan tâm tên thuốc như thế?

Tiểu Mai nhìn chằm chằm tên thuốc trong chốc lát, tầm mắt lia sang trang cuối cùng, nơi duy nhất in tên người tạo ra thuốc.

"Gobni · Hanarens"

Đôi mắt màu lam tựa bầu trời nháy mắt hiện lên vẻ mờ mịt, tuy mặt Tiểu Mai không đổi sắc, nhưng trong lòng anh bây giờ như có sóng gió trỗi dậy.

Anh nghĩ, có lẽ anh biết nguyên nhân sau hai tháng rưỡi nữa thành phố này bị hủy diệt rồi.

Đúng là "Hanarens" đó!

Bởi vì toàn bộ tư liệu đã bị tiêu hủy, đương nhiên Tiểu Mai không biết nguyên nhân thành phố Cicero biến mất, nhưng mà...

Anh lại biết người tên Hanarens này!

Phạm vào tội nặng nhất trên thế giới - tàn sát người dân trong thành phố, Hanarens bị giam trong ngục Đen do Joshua quản lý trong 300 năm, sau khi đi tù xong thì bị xử tử hình!

Nếu nơi phạm tội của Hanarens là thành phố Cicero, thế thì...

Tiểu Mai gọi điện thoại.

Anh gọi cho Vinh Quý.

Không lâu sau, cuộc gọi được kết nối, giọng nói vui vẻ của Vinh Quý vang lên ở đầu dây bên kia.

"Tiểu Mai hở ~ sao rồi, cậu đến thư viện chưa? Chỗ của tớ trời bắt đầu mưa rồi, còn chỗ cậu thì sao? Nhưng cũng may là cậu có đem dù, trời mưa cũng không sợ..."

Vẫn vậy, Vinh Quý nói rất nhiều.

Tiểu Mai bình tĩnh chờ Vinh Quý nói hết, sau đó anh mới hỏi vấn đề chính: "Cậu giúp tôi hỏi Hana xem trong thành phố này, người mang họ Hanarens có nhiều không?"

Sau đó anh nghe tiếng Vinh Quý hỏi Hana, giọng nói nhỏ nhẹ của cô gái nhỏ cách đó không xa, âm thanh không lớn, nhưng cách microphone Tiểu Mai vẫn nghe được rành mạch.

Anh nghe Vinh Quý hỏi: "Hana, Tiểu Mai hỏi em nè, người mang họ Hanarens ở thành phố Cicero có nhiều không?"

"Lạ ghê, sao cậu ấy lại hỏi em chứ?" Vinh Quý không hiểu.

"Hì! Bởi vì Hana mang họ Hanarens á!" Cô gái nhỏ không hề khó chịu mà vô cùng vui vẻ trả lời Vinh Quý.

"Ba em nói, họ của nhà em là độc nhất ở thành phố! Cho nên ai cũng gọi nhà em là Hana hết! Nhưng mà Hana là con gái, cho nên cách gọi sẽ đáng yêu một chút..."

Phần còn lại... Tiểu Mai không cần nghe nữa.

Nghe Vinh Quý lặp lại lời Hana xong, Tiểu Mai bình tĩnh nói tạm biệt rồi cúp điện thoại.

Đứng trước kệ sách bày dược điển, Tiểu Mai nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Bên ngoài cửa sổ trời âm u, mưa càng ngày càng lớn.



Tác giả có lời muốn nói: Thám tử lừng danh · Tiểu Mai: Tôi phải im lặng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui