Edit + Beta: V
Cốc, cốc, cốc!
"Có ai ở nhà không?"
Sau vài tiếng gõ cửa, bên ngoài có tiếng người hỏi.
Giờ họ đang hỏi một cách lịch sự, nếu hồi lâu không ai trả lời thì chắc chắn bọn họ sẽ áp dụng biện pháp mạnh hơn.
Chẳng hạn như phá cửa vào.
Đôi môi đơn bạc và tái nhợt của bà Glara mím chặt, như đã hạ quyết tâm nào đó, bà chợt nói: "To Con, anh bị đuổi việc."
"A..." Giọng nói như trẻ con bỗng kêu lên, cả người To Con nhuốm máu tươi, tựa như không hiểu mà chỉ đứng ngây ra đó.
Bà Glara lặp lại lần nữa: "Anh bị đuổi việc, từ hôm nay trở đi anh không cần ở đây làm việc nữa."
"Già lớn tuổi rồi, không quản lý nổi vườn thảo dược rộng như vậy, về sau..."
Bà cụ lại mấp máy môi: "Già sẽ xem xét dẹp chỗ này đi."
"Ở đây không có việc cho anh làm nữa, cho nên..."
"Ở đây cũng không cần anh nữa."
"Rời khỏi đây đi, đi đến nơi mà anh nên đến, sau đó..."
"Đừng bao giờ trở về nữa!" Bà cụ nghiêm khắc nói.
Hai tròng mắt màu trắng không có tiêu cự chợt nhìn về phía trước, đối diện thẳng với To Con, trông bà cụ đáng sợ cực kỳ!
Nhưng mà, nghiêm khắc cũng được, hung hãn cũng thế, thật ra chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi, bà cố gắng trợn to hai mắt, không phải đôi mắt bà không nhìn thấy nữa mà chỉ là khóc nhiều quá nên mắt hư rồi, lúc có ánh sáng bà vẫn có thể nhìn thấy một bóng dáng lờ mờ.
Chẳng hạn như Vinh Quý, chẳng hạn như Tiểu Mai...
Lúc bọn họ gõ cửa, bà lờ mờ nhìn thấy hai người có vóc dáng nhỏ nhắn, cùng với đó là giọng trẻ con trong trẻo, mới đầu bà cho rằng bọn họ là hai đứa trẻ.
Hai mắt bà cụ trừng lớn, trừng zombie trước mặt.
Bà biết, đây là lúc phải đuổi đứa trẻ này đi.
Có thể bà sẽ không được gặp lại đứa trẻ này nữa.
Một chút là được rồi, bà muốn nhìn rõ dáng vẻ của đứa trẻ ấy một chút, chỉ một chút thôi.
Nhưng mà...
Đôi mắt bà vô dụng quá, cố hết sức cũng phí công, bà chỉ có thể lờ mờ thấy cái đầu của đối phương... đúng là to con nhỉ...
Đi đi! Rời khỏi đây! Đừng để bị người ta bắt, đừng bao giờ vào thành phố này nữa!
Trở về lòng đất cũng được, đi đến nơi mà người ta nguyện ý cho anh một chỗ bình yên cũng được, tóm lại đừng bước vào thành phố này, cậu bé à, con...
Đã phạm một lỗi lầm lớn, lỗi lầm ấy không được thành phố này chấp nhận đâu!
Bà cụ nhìn chằm chằm bóng đen mông lung trước mắt, môi mím chặt, không để lộ ý nghĩ chân thật trong lòng.
"A... A..." To Con lại kêu hai tiếng lanh lảnh.
Lần này, hình như hắn đã biết bà cụ nói gì.
Hắn chậm rãi lùi về sau hai bước.
Trong mắt người đã chết, thế giới này có dáng vẻ gì?
Dáng vẻ thế giới mà bọn họ nhìn thấy sẽ như thế nào?
Hoặc hỏi: Bọn họ thật sự có thể cảm nhận được thế giới này như lúc còn sống không?
Phát hiện bà Glara đang dựa vào ngực mình run nhè nhẹ, Vinh Quý ôm bà chặt hơn một chút. Cậu nhìn chằm chằm To Con, trong đầu tràn đầy những câu hỏi ấy.
Mà mấy câu hỏi này, cậu không trả lời được, nhưng mà...
Ánh mắt người máy rất tốt, trong tích tắc zombie To Con lùi về sau, cậu nhìn thấy đôi mắt vẩn đục của đối phương.
Đồng tử giãn to, trên đôi mắt đã xuất hiện triệu chứng rõ ràng sau khi chết ấy, cậu nhìn thấy mình, Tiểu Mai và Hana đang vây quanh bà Glara.
Mình và Tiểu Mai đỡ nửa người trên nâng bà ngồi dậy, còn tay nhỏ của Hana thì nắm chặt tay bà Glara.
"A!" Áo choàng của To Con khẽ lay động, hắn cứng đờ cúi đầu, hình như phát hiện gì đó trong áo choàng, hắn chậm rãi lấy ra...
Một bình thuốc tim?
Nhẹ nhàng đặt bình thuốc trên sàn nhà, sau đó, hắn rời đi.
Động tác vẫn cứng đờ như cũ, hắn lê bước và chậm rãi rời đi.
Hắn đi về phía vườn thảo dược mà mình làm việc mỗi ngày, Vinh Quý nhìn thấy hắn chậm rãi đi đến vách tường ngoài đó, bò lên cây thang, sau đó biến mất.
"Giờ đỡ già lên, đi mở cửa đi." Lẳng lặng nhắm mắt trong chốc lát, lúc đôi mắt ấy mở ra, bà Glara đã quay về dáng vẻ bình tĩnh thường ngày mà nhóm Vinh Quý nhìn thấy, trở về với một quý bà lạnh lùng và tao nhã.
Bởi vì hôn mê nên tóc bà hơi rối, hình như phát hiện diện mạo mình hiện tại không quá chỉnh tề nên bà vươn tay định sửa sang lại đầu tóc một chút.
Thấy tay bà cụ run rẩy, ngay cả tóc cũng chải không được nên Vinh Quý nhanh chóng tiếp nhận công việc này.
Xả tóc ra, cậu làm cho bà một búi tóc chỉnh tề khác.
Tuy bình thường tay chân vụng về, nhưng động đến việc trang điểm, chải chuốt là Vinh Quý sẽ làm tốt hơn mọi người tưởng.
Hana lo lắng nhìn Vinh Quý và bà Glara, thấy hai người lúc này rồi mà còn nhớ phải chải đầu thì cô gái nhỏ bội phục không thôi, em không biết mình có thể hỗ trợ cái gì nên chỉ có thể cúi đầu nhìn tới nhìn lui trên người bà Glara, cuối cùng giúp bà lau nước sốt cơm tôm đỏ dính trên tay.
"Cảm ơn tụi con nhé, tụi con làm tốt lắm." Bà nắm chặt cánh tay Vinh Quý đứng lên, vóc dáng bà cụ cao hơn cậu nhiều nên Vinh Quý hơi lo mình không đỡ được, vì vậy, cậu nhanh chóng kéo Tiểu Mai lại đây.
Có Tiểu Mai đỡ một bên khác, rốt cuộc bà Glara cũng đứng vững được.
Cằm hơi nhếch lên như mọi khi, tuy sắc mặt bà cụ hơi tái nhợt nhưng phong thái đã trở về như trước.
"Lát nữa tụi con đừng nói gì cả, cứ để già lo." Bà cụ cứ đứng như thế, không có ý định bước ra ngoài, bởi vì không cần thiết.
Theo sau tiếng vang thật lớn, người bên ngoài gõ cửa đã lâu mà không có ai mở bèn phá cửa xông vào!
Một đám người ùa vào, trên tay ai cũng cầm vũ khí, bộ dạng căng thẳng, tựa như trong phòng có quái thú đáng sợ gì đó vậy.
Cho đến khi bọn họ nhìn thấy bà Glara và... ba người lùn?
Ừm... Nói là ba người lùn thì hơi lạ, chắc là ba đứa trẻ nhỉ? Tuy trong ba đứa này có hai đứa là người máy, nhưng hiển nhiên, bốn người già trẻ trong phòng thoạt nhìn không có lực công kích gì, điều này khiến mấy người cầm vũ khí xông vào nhẹ nhõm hơn không ít.
"Không ai nói với các anh lúc vào nhà người khác, nếu nhà lát sàn gỗ thì chuyện đầu tiên phải làm là cởi giày sao?" Tựa như không thèm để ý nhà mình bị một đám người xâm nhập, bà cụ hếch cằm, đôi mắt màu trắng nhìn quanh bốn phía, lạnh lùng nói.
Khí thế của bà mạnh quá khiến mấy người xông vào đều bị hù dọa, vì vậy mọi người lục tục khom lưng cởi giày ra.
Nhưng lúc cởi giày, bọn họ nhìn thấy dưới bậc thang có năm đôi giày.
Ba đôi trong đó có số đo trẻ em, một đôi là giày nữ, còn một đôi khác... cũng là đôi dính nhiều bùn đất nhất, và là một đôi có số đo lớn hơn nhiều so với người bình thường.
Sức nhớ nguyên nhân đến đây, mọi người vừa thả lỏng lập tức căng thẳng trở lại!
Vì thế, sau khi cởi giày, bọn họ lập tức dựa theo kế hoạch hỏi bà Glara.
"Thưa bà, tôi thấy trên mặt đất có dấu vết dĩa vỡ, chẳng lẽ... có người bất tử vừa mới đến đây sao?" Lập tức, có người chú ý dấu vết trên sàn nhà.
"Dĩa là già tự làm vỡ, lúc chiều bệnh tim phát tác, khi đó già vừa làm cơm xong, đứng không vững nên té ngã." Bà Glara trả lời lưu loát.
"Bệnh tim... chiều nay có một người bất tử đến tiệm thuốc cướp bóc, nói cũng khéo, thuốc mà hắn cướp là thuốc tim, chẳng lẽ... các người có quan hệ với nhau à?" Có người chú ý đến từ ngữ mấu chốt, hỏi ngược lại.
"Anh đang nói một người bất tử... rất cao hả?" Bà Glara hoàn toàn không có ý định phủ nhận, đôi mắt màu trắng chuẩn xác nhìn người vừa lên tiếng, nhìn đến mức đối phương run bắn người thì bà lại nói: "Không quen."
"Người chết rồi cũng không nói chuyện được, sao già lại quen anh ta được." Cằm hếch lên một chút, bà Glara hỏi lại đối phương, đôi mắt trắng vẫn nhìn chăm chú vào người trước mặt, bà nói: "Nhưng đúng là anh ta thường xuyên đến chỗ của già, đến giúp già làm việc nông."
"Bà... sao bà lại thuê một người bất tử làm việc cơ chứ! Chuyện này... chuyện này..." Người đang nói bị bà nhìn chằm chằm mà giật bắn người, nói cả buổi trời, cuối cùng cũng không thốt ra được lời nào nữa.
Ngược lại, bà Glara tiếp tục nói.
"Già không trả lương cho anh ta, sao lại gọi là thuê được, huống chi..."
"Lúc trước già dán thông báo tuyển dụng trong thành phố, ai cũng chê bà lão này trông đáng sợ, còn nói nơi đây giống nhà ma nên không ai dám nhận lời cả. Vườn nhà già lớn như vậy, không ai tới làm, giờ có lao động miễn phí thì cớ gì lại không cho già dùng?"
Dứt lời, tựa như nhìn thấy đối phương, bà Glara nhìn người kia bằng ánh mắt xem thường.
"Chuyện này... đối phương rất nguy hiểm! Bà không biết đâu, chiều nay hắn cướp bóc một tiệm thuốc đấy, bởi vì chủ cửa hàng xua đuổi nên hắn... hắn công kích chủ tiệm, xém cắn đứt cổ người ta luôn!"
"Đó không phải người bất tử bình thường mà là người bất tử tiến hóa, bọn họ đã bắt đầu công kích người thường rồi!" Người kia cũng cứng giọng nói hết lời.
"Hơn nữa, bà bị bệnh tim, đối phương lập tức đi cướp tiệm thuốc, lại cướp đúng thuốc tim, nhìn kỹ thì bên kia là thuốc tim mà hắn cướp được đúng không? Tại sao hắn lại đi cướp thuốc tim? Lại còn công kích nhân loại nữa, chẳng lẽ..."
Người kia còn định hỏi gì nữa, giọng ngày càng cao, nhưng mà hắn cứng thì bà Glara càng cứng hơn!
Bà Glara không hề nể mặt ngắt lời hắn: "Chiều nay già đột ngột phát tác bệnh tim, thuốc đặt hàng qua điện thoại trước đó chưa giao tới, lúc nguy cấp già còn gọi điện thoại, đối phương kêu là nhiều việc quá nên lát nữa mới giao hàng được. Già nghe tới đó thì hôn mê, anh hỏi tại sao anh ta lại đi cướp thuốc tim, anh nghĩ già có biết không?"
Người kia há to miệng, sau một lúc không nói được lời nào.
Thực tế, những lời bà Glara nói đều là thật, lúc bọn họ đứng trước cửa thì đã sớm biết chủ nhân của ngôi nhà này là ai thông qua nhiều phương tiện, thậm chí bọn họ còn biết chiều nay chủ nhân ngôi nhà này có gọi đến cửa hàng bị cướp yêu cầu gửi thuốc.
Vấn đề mà bọn họ hỏi, đối phương đều trả lời đúng sự thật.
Nhưng mà...
Bởi vì đối phương trả lời đúng sự thật nên khiến bọn họ không biết phải làm gì bây giờ.
Vì cứu người mà người bất tử đi cướp tiệm thuốc...
Trong quá trình đó vì bị ngăn cản nên làm bị thương người thường, chuyện này...
Cuối cùng, bọn họ kiểm tra toàn bộ ngôi nhà để xác nhận bên trong không có người bất tử đang ẩn nấp rồi mới rời đi.
"Sau này dù có cô đơn đến đâu thì cũng đừng để người bất tử vào nhà, giờ bọn chúng không còn an toàn nữa." Nhưng trước khi rời đi, người dẫn đầu dặn dò bà Glara như thế.
Nghe những lời hắn nói, bà Glara chỉ ngẩng cao đầu một cách thận trọng.
Sau đó bọn họ rời đi.
Tiểu Mai chủ động mang theo thùng dụng cụ đi sửa cánh cửa, Hana vội qua giúp anh, còn bà Glara...
Mãi đến lúc này, bà cụ vốn luôn thẳng lưng ứng phó với đám người một cách chu toàn cuối cùng cũng thả lỏng vai, lưng hơi khom xuống, quay về với độ tuổi phù hợp của mình.
"Thật ra, có một câu mà bọn họ nói đúng."
"Chỉ là cô đơn mà thôi."
"Người đã chết hẳn phải yên giấc ngàn thu, là già sai rồi, cứ giữ anh ta ở nơi này nên khiến anh ta phạm sai lầm."
Một lớp màng trắng phủ lên đôi mắt vẩn đục, nước mắt bà chảy xuống, bà cụ giơ một bàn tay che mắt lại, khi Vinh Quý đưa khăn tay sang thì bà mới nói cảm ơn, sau đó lấy khăn tay che mặt.
Hana ngồi xổm trên mặt đất, em nhìn bà Glara đang lẳng lặng khóc, cô gái nhỏ ngẩng đầu lên, sức nhớ ra gì đó, rồi lại yên lặng cúi đầu.
Còn Tiểu Mai...
Tay trái cầm búa, ngón trỏ và ngón cái tay phải cầm một cây đinh, anh gắn ván cửa đã rớt ra lại.
Động tác của anh đâu vào đấy, trông có vẻ rất chăm chú làm việc của mình.
Nhưng mà, chỉ là có vẻ mà thôi.
Mắt nhìn cây đinh, song trong đầu anh lại sử dụng sóng rà quét và quét ra được một bức tranh.
"Bức tranh" kia ngày càng lớn.
Chẳng những cảnh vật và mọi người trong nhà hiện lên trong đầu anh, mà bên ngoài sân, đoàn xe vừa mới ghé qua nơi này dần dần rời khỏi ngõ nhỏ cũng xuất hiện, có mèo đen ở ngõ nhỏ, có Đại Hoàng, thậm chí...
Có cả zombie To Con mà Vinh Quý tận mắt nhìn thấy đã rời đi nữa.
Cái người To Con kia không rời đi.
Chỉ là có vẻ rời đi mà thôi, hắn đang nấp ở một chỗ rất gần nơi này.
Trong nhà yên ắng, tiếng khóc của bà Glara trở nên rõ ràng.
Tiểu Mai "nhìn thấy" cái bóng xám đại biểu cho zombie To Con đang chần chừ đi qua đi lại ở vị trí đó cả buổi, thậm chí hắn còn định leo tường qua đây lần nữa, cho đến khi...
"Đi rồi cũng tốt, anh ta cũng nên đi thôi."
"Làm việc lâu như vậy, đứa trẻ kia cũng nên nghỉ ngơi một chút..."
Bà Glara khẽ nói một câu.
Tiểu Mai "nhìn thấy" zombie To Con kia rốt cuộc cũng cử động.
Lần này, hắn thu hồi đôi tay định leo tường, mỗi bước đi chứa đầy sự lưu luyến, hắn đã rời đi.
Rời khỏi ngõ nhỏ, lại leo qua một bức tường, nơi ở của bà Glara rất gần khu vực bên ngoài thành phố, leo qua bức tường kia là ngoại thành.
Lần này, zombie To Con thật sự rời đi.
"Bộp, bộp, bộp."
Tay Tiểu Mai vững vàng đóng nốt cây đinh cuối cùng.
Zombie To Con không có quan hệ gì với bà Glara cả, không phải người thân, cũng không phải bạn đời, thật sự không có chút xíu quan hệ nào hết.
Như lời bà Glara nói, đã lâu không tuyển được người, bỗng có một ngày, To Con đến đây gõ cửa.
"Mới đầu già còn tưởng anh ta là cướp đấy." Nhớ lại lần gặp gỡ của hai người, bà Glara nhíu mày.
Lại qua mấy ngày, rốt cuộc sức khỏe và cảm xúc của bà Glara đã ổn định, bằng chứng là: Thậm chí bà chủ động đề cập đến chuyện của To Con với bọn họ.
"Khi đó già suýt nữa là báo nguy! Kết quả là anh ta đi thẳng đến vườn sau nhà, không nói một lời mà cầm cuốc bắt đầu làm việc."
"Tụi con cũng gặp rồi đúng không? Động tác của những người bất tử kia rất chậm chạp, mới đầu động tác của anh ta cũng rất chậm, nhưng sức lực lại lớn, chỉ trong một buổi trưa đã làm xong công việc mà già mất ba ngày để làm."
"Hồi đầu già không hiểu anh ta nói gì cả, nhưng dần dà, già sắp xếp công việc cho anh ta, hình như anh ta biết phải làm gì."
"Ngón tay cũng ngày càng linh hoạt, nhưng không đổi bóng đèn được."
"Áo choàng trên người rách hết rồi, già bèn may cái mới cho anh ta."
"Còn có cả giày nữa."
Lúc bà cụ nói về chuyện của To Con, tuy bản thân bà không phát hiện, nhưng mà khi đề cập đến đối phương thì trông bà vui vẻ lắm.
"Là một công nhân tốt đó! Nếu anh ta còn sống thì già nhất định sẽ thuê ngay, sau này già chết rồi thì để lại vườn cho anh ta cũng được!" Nói tới đây, bà cụ bật cười.
Sau đó, Vinh Quý ngây người.
"Á! Bà Glara ơi, bà nói khẩu âm của quê bọn con rồi nè!"
"Ha ha ha! Có hả?"
Bà cụ luôn nghiêm túc hiếm khi cười như thế này, thấy mọi người cười, Hana cũng cười theo.
Nhất thời trong nhà toàn là tiếng cười.
Ngoại trừ Tiểu Mai.
Lao động làm vườn duy nhất đã rời đi rồi, Tiểu Mai và Vinh Quý thì phải đi làm, bà Glara có bệnh tim, trong tình huống tạm thời không tìm được nhân viên thì Vinh Quý quyết định để Tiểu Mai xuất chiêu, lắp đặt một bộ vòi phun nước tự động trong vườn, sau đó lại lắp thêm một thiết bị thu hoạch tự động, tốt nhất là thêm một thiết bị đóng gói tự động nữa, vậy là đủ bộ ~
Tiểu Mai không từ chối công việc khi không rơi xuống đầu mình.
Đối với anh, thay vì để anh nói chuyện phiếm với hai người phụ nữ một già một trẻ thì anh tình nguyện đối mặt với máy móc và vật liệu kim loại.
Dù sao đây cũng không phải là việc khó khăn gì.
Nhưng thật ra...
Nhìn người phụ nữ bên trái Vinh Quý - quý bà Glara, lại nhìn người phụ nữ bên phải Vinh Quý - Hana.
Tiểu Mai cảm thấy hình như mình dần thấy rõ một con đường.
Một con đường xuyên suốt từ đầu đến cuối dẫn đến sự kiện thành phố Cicero tiêu vong.
Là một người có đại não tinh vi và phức tạp, anh không thể tưởng tượng cô gái nhỏ như Hana sẽ trở thành người tàn sát dân chúng trong thành phố, cho nên, anh hỏi Vinh Quý.
Giống như Vinh Quý nghĩ ra cái gì thì sẽ hỏi anh, bây giờ anh cũng bâng quơ hỏi Vinh Quý.
Nghĩ là hỏi, hơn nữa cũng hỏi thẳng.
"Trong trường hợp nào cậu sẽ làm ra chuyện tàn sát người dân trong thành phố?" Hôm qua, sau khi Hana ngủ, lúc hai người nằm trong ổ chăn, Tiểu Mai khởi động máy của Vinh Quý lên.
Sau đó, cậu nghe được câu hỏi thẳng thắn của anh.
Vinh Quý hoảng sợ.
"Tàn sát người dân trong thành phố? Ý cậu là tớ tiêu diệt toàn bộ thành phố hở? Phong cách phương Tây cao cấp như thế yêu cầu kỹ thuật dữ lắm, tớ, dung lượng não của tớ không đủ, tay chân vụng về nên không làm được đâu!" Phản ứng của Vinh Quý cũng rất thẳng thắn.
Tiểu Mai:... Thật ra tôi cũng thấy cậu không làm được.
Nhưng mà...
"Nghĩ kỹ một chút." Dù vậy, Tiểu Mai vẫn tiếp tục hỏi.
Sau đó, Vinh Quý cũng khổ tâm suy nghĩ.
Kết quả của việc khổ tâm suy nghĩ là, cậu miễn cưỡng nghĩ được một trường hợp: "Lúc trước, có lẽ lúc nhóm Vinh Phúc bị bắt nạt á, trong trường hợp tớ không thể giúp bọn họ đánh trả lại người bắt nạt thì có khả năng sẽ xảy ra chuyện như này... ừm, có ý nghĩ để tất cả mọi người cùng chết nhỉ?"
"Nhưng sống vẫn tốt hơn, sống có thể tính sổ từ từ!" Dứt lời, Vinh Quý tự phản bác một câu, sau đó...
Người máy nhỏ với đôi mắt đen nhánh nhìn lên trần nhà, cậu lẳng lặng nhìn chằm chằm hoa văn trên đó, Vinh Quý nói: "Đây không phải là chuyện mà tớ sẽ làm, còn có một trường hợp nữa."
"Đó là, khi tớ không còn là tớ chăng?"
"Ha ha, bị bệnh tâm thần, hay là điên gì đó?"
Vinh Quý nói, rồi lại tự động tắt máy.
Nhưng câu nói này lại giống như một que diêm đốt cháy dầu trên mặt nước, đầu óc Tiểu Mai chợt trở nên sáng tỏ.
Đúng vậy, đây mới là trường hợp có khả năng nhất!
Khi Hana không còn là Hana thì cô bé mới có thể trở thành người tàn sát dân chúng trong thành phố.
Đối với Vinh Quý, khi mình không còn là mình nữa thì đáp án duy nhất trong đầu cậu là điên rồi, nhưng ở đây còn có một trường hợp nữa.
Đó chính là trở thành người bất tử!
Trở thành zombie như Vinh Quý nói.
Trong trường hợp Hana biến thành zombie, trong lòng có một điều gì đó không thể tha thứ, nhất định phải báo thù, thì đây là lúc cô bé phạm tội tàn sát người dân trong thành phố!
Lấy nhân viên tạm thời của bà Glara - zombie To Con làm ngòi nổ, mọi người trong thành phố phát hiện các zombie bắt đầu tiến hóa, bọn chúng đã có tính công kích, mọi người không thể chung sống hòa bình với zombie nữa. Trong trường hợp này, mọi người nhất định sẽ bắt đầu hạn chế zombie chặt chẽ hơn, thậm chí làm ra các loại hành vi cực đoan, nhưng mà, đối với Hana có ba mẹ là zombie thì cô bé không thể chấp nhận được, sau đó...
Nhưng con đường này còn thiếu một điểm mấu chốt nữa.
Tiểu Mai lẳng lặng lắp ráp máy móc trong tay, anh suy tư, chỉ còn một chút nữa thôi là chân tướng thành phố bị diệt vong sẽ hiện ra trước mắt anh.
Nhưng mà, biết được chân tướng gì đấy đối với anh không quan trọng, nó chỉ giúp anh tránh khỏi nguy hiểm mà thôi, chuyện quan trọng hơn là nghiên cứu ra dịch dinh dưỡng cường lực, sau đó nhanh chóng ngâm cơ thể Vinh Quý vào.
Mỗi ngày tốn 3 tiếng đọc sách trong thư viện, chiều thì về phòng làm việc của ba Hana chế tạo dịch dinh dưỡng cường lực.
À phải rồi, tuy nói ra thì các thầy thuốc nơi đây khó tin, nhưng đúng là Tiểu Mai đã giải mã hoàn toàn phương thuốc dịch dinh dưỡng cường lực của ba Hana, giờ công việc mỗi ngày của anh là phối thuốc.
Tinh luyện thành phần, để thành phần a xảy ra phản ứng với thành phần c... đây là một công việc rườm rà.
Tiểu Mai chia tất cả công việc ra hai tháng, dựa theo kế hoạch mỗi ngày mà làm thì sẽ hoàn thành, cuộc sống của anh rất có trật tự.
Thậm chí bây giờ anh còn có thời gian giúp Hana làm một ít thuốc thường dùng khác, rồi nhân lúc nhóm Ani mang khách đến thì bán cho họ.
Sau đó thì đưa ba Hana về khu rừng bên ngoài.
Sau sự kiện zombie To Con tập kích người thường, quả nhiên trong thành phố siết chặt quản chế đối với zombie. Thậm chí bây giờ, hằng ngày bọn họ chỉ có thể dùng Đại Hoàng đưa ba Hana vào, rồi dùng Đại Hoàng đưa ba Hana ra.
Không quan tâm lắm tình hình xung quanh, ba Hana vẫn vùi đầu vào công việc nghiên cứu mỗi ngày.
Nhưng thật ra, lúc bọn họ đưa ba Hana về thì có phát hiện mới.
Hôm đó, bọn họ đi con đường mà trước đây chưa từng đi, nơi đó vô cùng hoang vắng, phần mộ cũng ít.
Sau đó... truyện teen hay
Lúc đi ngang qua một phần mộ thì Vinh Quý bỗng "a" một tiếng, cậu dừng chân lại rồi đứng bất động.
Nhìn theo tầm mắt của Vinh Quý, Tiểu Mai thấy trên phần mộ kia có rất nhiều bông hoa màu tím, giống y chang chậu hoa màu tím của Kiki, toàn bộ hoa tím cắm trên nấm mồ.
"Là hoa mà trước đó tớ đưa anh ấy."
"Anh To Con... ngủ ở đây."
Nhìn vẻ mặt tràn đầy vẻ bi thương của Vinh Quý và Hana đang an ủi cậu, Tiểu Mai không nói gì cả.
Thế là, một trong những ngòi nổ dẫn đến sự kiện tàn sát người dân trong thành phố ở tương lai, zombie To Con với trí lực và năng lực đáng sợ sau khi tiến hóa cũng giống như mẹ Hana, yên giấc ngàn thu.
Thật sự yên giấc ngàn thu rồi.
—
Tác giả có lời muốn nói: To Con cũng yên giấc ngàn thu rồi.
—
V: Sầu xỉu mấy má ơi. Sầu vì truyện, nhưng cũng sầu vì tác giả viết dài nha =))))
[...]
Trong mắt người đã chết, thế giới này có dáng vẻ gì?
Dáng vẻ thế giới mà bọn họ nhìn thấy sẽ như thế nào?
Hoặc hỏi: Bọn họ thật sự có thể cảm nhận được thế giới này như lúc còn sống không?
Phát hiện bà Glara đang dựa vào ngực mình run nhè nhẹ, Vinh Quý ôm bà chặt hơn một chút. Cậu nhìn chằm chằm To Con, trong đầu tràn đầy những câu hỏi ấy.
Mà mấy câu hỏi này, cậu không trả lời được, nhưng mà...
Ánh mắt người máy rất tốt, trong tích tắc zombie To Con lùi về sau, cậu nhìn thấy đôi mắt vẩn đục của đối phương.
Đồng tử giãn to, trên đôi mắt đã xuất hiện triệu chứng rõ ràng sau khi chết ấy, cậu nhìn thấy mình, Tiểu Mai và Hana đang vây quanh bà Glara.
Mình và Tiểu Mai đỡ nửa người trên nâng bà ngồi dậy, còn tay nhỏ của Hana thì nắm chặt tay bà Glara.
[...]
V: Trong mắt người đã chết ấy hả, mình nghĩ thế giới trong mắt bọn họ là hình ảnh về đối tượng mà mình quan tâm nhất thôi.