Đối với Trần Mưu mà nói, thứ mà cậu trân quý nhất, đại khái là Nguyên Phi Hòa dịu dàng, ưu nhã, thiên lương mà cậu hằng tâm niệm.
Từ cấp 3, khi hai người quen biết nhau, yêu nhau mười mấy năm, cuối cùng lại vì tồn tại mà phải trả giá bằng sinh mạng.
Trần Mưu không muốn Nguyên Phi Hòa chết thảm, vì thế cậu làm một giao dịch với ma quỷ, đổi lấy một Nguyên Phi Hòa mạnh mẽ, dũng cảm, lạnh lùng.
Nhưng dáng vẻ này của Nguyên Phi Hòa vẫn là Nguyên Phi Hòa sao. Lúc tim của hắn bị thời gian làm cho lạnh lẽo, lúc trên người hắn không còn nhìn thấy bản thân mềm mại của khi trước, lúc hắn phát hiện bản thân đã phạm sai lầm, đông Trần Mưu lại, hắn sao có thể trở về như lúc trước, trở lại làm người yêu mà Trần Mưu vẫn mê muội.
Vì thế, chấp niệm của hắn càng thêm mãnh liệt, cả người Nguyên Phi Hòa vặn vẹo, hắn dùng chính bàn tay của mình dính lây hơi thở của bóng đêm, bị lạc trong không gian vĩnh hằng
Đến khi gặp lại chính mình, đến khi gặp lại Trần Mưu.
Nguyên Phi Hòa giờ đây đã hóa thành ma quỷ, hắn cực kì ghen ghét bản thân hồn nhiên khi trước, hắn biết Trần Mưu thích ai, cũng biết Trần Mưu vì ai mà chết.
Nguyên Phi Hòa mang theo ác ý, đã hóa thành ma quỷ hỏi Trần Mưu một câu, hắn hỏi:
"Trần Mưu, em nguyện ý đổi thứ trân quý nhất, đổi về Nguyên Phi Hòa sao?"
Trần Mưu nói nguyện ý – cậu cũng không biết, thứ mà cậu trân quý nhất, không nằm trên người cậu.
Nguyên Phi Hòa trong bóng đêm nở nụ cười, nụ cười của hắn thỏa mãn cực kì, hắn nói:
"Như em mong muốn."
Cảm xúc độc ác tràn ra, hắn ban cho bản thân đang bị đói chết khi sức mạnh mạnh mẽ, sau đó nhìn thấy hắn rơi vào vòng tuần hoàn, chờ đến khi Trần Mưu cũng tiến vào đó, đến khi Nguyên Phi Hòa từ mình đông Trần Mưu lại.
Nhìn đến đây, Nguyên Phi Hòa cầm tù Trần Mưu trong bóng tối, cười ha ha, hắn vỗ tay trầm trồ khen ngợi:
"Trần Mưu, đây là Nguyên Phi Hòa mà em chờ, em xem hắn ta, xem hắn ta đi...."
Giọng nói của hắn tràn ngập vẻ chế nhạo, như không chút nào nhận ra cái người đang sụp đổ kia, cũng từng là hắn. Truyện Tiên Hiệp
Trần Mưu bị Nguyên Phi Hòa mang ra từ trong bóng đêm, hai tay của cậu vẫn bị màn sương mù màu đen trói chặt, cả người nửa treo trên không trung, cậu nhìn Nguyên Phi Hòa đang cười to.
Trên mặt của Trần Mưu đọng lại một chút vẻ khó hiểu, cậu nói:
"Anh còn không phải là Nguyên Phi Hòa sao?"
Tươi cười trên mặt của Nguyên Phi Hòa sượng lại.
Trần Mưu nói:
"Anh còn không phải là tương lai của anh ấy sao?"
Cậu rốt cuộc cũng đã hiểu hết, làm giao dịch với ma quỷ, căn bản không phải là Nguyên Phi Hòa, mà là cậu.
Cậu dùng thứ trân quý nhất của mình trao đổi với Nguyên Phi Hòa của tương lai, vì Nguyên Phi Hòa nhỏ yếu kia mà đổi về sức mạnh cho hắn – cái giá phải trả chính là, cậu sẽ vĩnh viễn mất đi một Nguyên Phi Hòa luôn nhìn cậu cười dịu dàng.
Nguyên Phi Hòa không cười, hắn nhìn bên trong quầng sáng trước mắt, quá khứ của hắn cũng dần dần vặn vẹo, bắt đầu hòa vào trong bóng tối.
Cảm giác đó Nguyên Phi Hòa rất rõ, bởi vì khi đó hắn cực kì tuyệt vọng, tuyệt vọng vì hắn căn bản chưa bao giờ nghĩ rằng hắn sẽ còn gặp lại Trần Mưu.
Nguyên Phi Hòa chưa bao giờ nghĩ tới, một ngày nào đó, hắn sẽ ghen ghét quá khứ của mình đến thế. Ghét hắn có thể trốn phía sau Trần Mưu, ghét hắn có thể được Trần Mưu yêu, ghét hắn vì cho dù hắn có giết Trần Mưu, nhưng vẫn không bị Trần Mưu trách tội một câu.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Anh là Nguyên Phi Hòa, vẫn là Nguyên Phi Hòa mà em muốn tìm sao?"
Trần Mưu nói:
"Nguyên Phi Hòa mà em muốn tìm, đã bị anh hủy diệt rồi."
Nguyên Phi Hòa hình như cũng đã sớm biết được đáp án, hắn lạnh lùng cong khóe miệng, đối với câu trả lời của Trần Mưu cũng không ngoài ý muốn.
Trần Mưu nói:
"Nhưng sao anh lại biết, em sẽ không thích anh ở hiện tại?"
Nguyên Phi Hòa nói:
"Anh còn không thích bản thân."
Hắn vươn tay, ngón trở vờn quanh sương mù màu đen, hắn nói:
"Anh không có gì đáng để em thích."
Trần Mưu nói:
"Em rất hối hận vì đã đánh anh."
Nguyên Phi Hòa nói:
"Về sau em cũng không đánh được anh."
Trần Mưu lại nói:
"Cho nên ý của em là.... Anh hiện tại cũng không có gì không tốt."
Lúc cậu nói những lời này, sức thuyết phục không cao, bởi vì cậu thoạt nhìn chật vật cực kì, quần áo chẳng những không chỉnh tề mà ngay cả quyền tự do cơ bản nhất cũng không có.
Nguyên Phi Hòa không nói chuyện, chỉ vô cảm nhìn vào mắt của Trần Mưu.
Trần Mưu lại nói:
"Anh thì sao, sao anh lại biến thành thế này?"
Nguyên Phi Hòa khe khẽ thở dài, sau đó đi đến trước mặt Trần Mưu, duỗi tay nắm lấy cằm của cậu, hắn nói:
"Bởi vì Trần Mưu ở bên anh, cùng với tương lai của anh, làm một giao dịch."
Trần Mưu đoán được.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Sau đó Trần Mưu của anh rời đi, anh không thể che chở cho em ấy."
Hắn nói xong câu đó, toàn bộ không gian bóng đêm vặn vẹo, trước mặt của Trần Mưu xuất hiện một Nguyên Phi Hòa khác, Trên người của Nguyên Phi Hòa này không có hơi thở hắc ám nồng đậm, hắn lúc đầu còn rất suy sụp nhưng trong nháy mắt khi thấy Trần Mưu, hắn kêu một tiếng:
"Mưu Mưu..."
Trần Mưu kêu:
"Nguyên Phi Hòa!"
Nguyên Phi Hòa thuộc về bóng tối nhìn thấy cảnh tượng hai người gặp nhau, hắn nở nụ cười nói:
"Em nhìn xem, em còn dám nói rằng em thích anh."
Nguyên Phi Hòa vừa đến không gian này liền gấp không chờ nổi mà muốn chạy đến bên cạnh Trần Mưu, chỉ là có bóng đen níu lấy chân hắn, mà ngay lúc này, hắn mới chú ý đến, trong không gian này có một người giống y hệt hắn.
Người nọ đứng ở bên cạnh Trần Mưu, nhìn hắn rồi lộ ra một nụ cười ác ý, người đó nói:
"Chào cậu, quá khứ của tôi."
Nguyên Phi Hòa ngây ngẩn cả người, hắn không thể hiểu được câu nói của tên đó.
Nguyên Phi Hòa đó lại nói:
"Còn nhớ rõ khi cậu hấp hối, có người đứng ở bên cạnh cậu không?"
Nguyên Phi Hòa tất nhiên không có khả năng sẽ quên rồi, vì người đó, hắn mới có thể có được mạng sống, mới có thể gặp lại Trần Mưu mà hắn âu yếm.
Nguyên Phi Hòa kia nói:
"Cảm ơn cậu đã giúp tôi tìm được Trần Mưu."
Nguyên Phi Hòa nói:
"Anh, anh rốt cuộc là ai?"
Nguyên Phi Hòa kia trả lời:
"Tôi là tương lai của cậu."
Hắn nói xong liền cúi đầu in lên môi Trần Mưu một nụ hôn, sau đó nói:
"Tôi muốn mang em ấy đi, cậu còn gì để nói không?"
Nguyên Phi Hòa nghe được chữ đi đã muốn điên lên, hắn gào rống:
"Anh rốt cuộc là ai?!! Trả Trần Mưu lại cho tôi, trả lại cho tôi!!"
Nguyên Phi Hòa kia thở dài, mỉm cười, sau đó cự tuyệt.
"Trần Mưu này, không thuộc về cậu."
Nói xong, hắn vẫy vẫy tay, Trần Mưu còn chưa kịp phản ứng thì đã lâm vào bóng tối.
Sau khi Trần Mưu rời đi, Nguyên Phi Hòa kia đi đến trước mặt quá khứ của mình, hắn giữ chặt đầu tóc của Nguyên Phi Hòa, sau đó dùng một ánh mắt khinh thường, chán ghét, đánh giá khuôn mặt của người trước mặt.
Rất quen thuộc.... cực kì quen thuộc, bởi vì gương mặt này giống hắn y như đúc.
Nhưng nếu cẩn thận nhìn kĩ lại sẽ phát hiện chỗ khác nhau của hai người. Nguyên Phi Hòa của quá khứ còn mang theo một ít hơi thở của sự sống, không giống như hắn ở hiện tại, toàn thân đều là hơi thở chết chóc.
Nguyên Phi Hòa trong tương lai nói:
"Tôi đúng là, ghen tị muốn chết."
Nguyên Phi Hòa ở quá khứ không tin người trước mặt là tương lai của hắn, hắn thà tin người này là một tên ác quỷ dùng lời nói để mê hoặc lòng người thì hơn.
Hắn của tương lai nhìn thấy suy nghĩ của Nguyên Phi Hòa, hắn lắc đầu, lạnh lùng nói:
"Vừa nhỏ yếu, vừa ngu đến thương."
Nguyên Phi Hòa của quá khứ cắn chặt rằng, giãy giụa như điện, nhìn hắn cứ như thể nếu bên cạnh hắn có một thanh đao, đại khái hắn sẽ không chút do dự mà chém đứt hai chân đang bị giam cầm của mình, sau đó thọc người trước mặt một đao.
Nguyên Phi Hòa trong tương lai thấy thế, nhẹ nhàng nói:
"Cậu yêu Trần Mưu sao?"
Nguyên Phi Hòa của quá khứ không trả lời, nhưng ánh mắt của hắn là đáp án có thể tin tưởng được nhất.
Nguyên Phi Hòa trong tương lai nói:
"Rất tốt, tôi cũng thế, nhưng Trần Mưu chỉ có một... vì thế."
Vì thế, sụp đổ đi, thống khổ đi, bị thời gian tra tấn đi, lúc cậu biến thành bộ dạng như tôi, là có thể từ trong tay của Nguyên Phi Hòa quá khứ, đoạt lại Trần Mưu thuộc về cậu, là Mưu Mưu thuộc về... một mình cậu.
Nguyên Phi Hòa gào rống, giãy giụa, nhìn tương lai của hắn biến mất trong bóng tối, mang theo Trần Mưu, mang theo hi vọng cuối cùng của hắn hoàn toàn biến mất.
Nguyên Phi Hòa tuyệt vọng cực kì, hắn vốn nghĩ rằng chuyện này chỉ xảy ra một lần mà thôi, nhưng không nghĩ đến nó lại tái diện – đều là do hắn quá nhỏ yếu. Nếu hắn đủ mạnh mẽ, Trần Mưu sẽ không phải chết, nếu hắn đủ mạnh mẽ, thì cho dù tương lai của hắn có đứng trước mặt hắn, cũng đừng mong cướp Trần Mưu từ trong tay hắn.
Nguyên Phi Hòa sụp đổ, nằm xụi lơ trên mặt đất, nước mắt theo khóe mắt của hắn chảy xuống.
Hắn nằm đợi trong bóng đêm một thời gian cực kì dài đến khi nhìn thấy một tia sáng, hắn vốn nghĩ rằng đó là mặt trời mọc, nhưng không nghĩ đến tia sáng đó chỉ là ánh chiều tà của mặt trời đang lặn mà thôi.
Ánh chiều tà rơi xuống đường chân trời, bóng đem lại một lần nữa bao phủ tất cả.
Nguyên Phi Hòa một mình ở lại trong không gian bóng tối yên tĩnh, trước mặt hắn có một quầng sáng cực lớn, trong quầng sáng đó truyền đến trăm sắc thái của đời người, cũng không biết qua bao lâu, hắn cuối cùng cũng thoát ra khỏi không gian bóng tối giam cầm hắn, sau đó, thời gian tiếp tục trôi, Nguyên Phi Hòa không nói không rằng, nằm bất động, giống như người đã chết.
Nguyên Phi Hòa trong quầng sáng đó nghe thấy được rất nhiều âm thanh ồn ào, có tiếng mẹ gọi con trai, có tiếng vợ gọi chồng, có tiếng khóc, tiếng cười vui vẻ, có người chết đi, có người vừa được sinh ra.
Thời gian trôi qua rất nhanh không đếm được, khuôn mặt của Nguyên Phi Hòa không có bất kì thay đổi nào, nhưng nếu nhìn kĩ, giữa lông mày của hắn, là sương mù màu đen quanh quẩn.
Nếu là một người bình thường bị nhốt trong một không gian bị phong tỏa, chỉ sợ đã sớm điên rồi, nhưng Nguyên Phi Hòa thì không, hắn giống như một linh hồn bị bóng đêm mài giũa, chẳng những không bị hủy diệt mà ngược lại, càng thêm kiên cường và dẻo dai.
Nguyên Phi Hòa vẫn không nhúc nhích, cho đến khi hắn nghe được một giọng nói, giọng nói kia cất lên:
"Chào mọi người, tôi là Trần Mưu."
Nguyên Phi Hòa đột nhiên ngẩng đầu, thấy được người yêu tựa hồ đã bị hắn sớm lãng quên, Trần Mưu mặc đồng phục cấp ba, trên mặt không có biểu cảm gì, cậu nói:
"Tôi không thích gì chỉ thích đánh nhau."
Nguyên Phi Hòa lộ ra biểu cảm tham luyến, hắn nhìn chằm chằm quầng sáng trên người Trần Mưu, sợ hãi mình sẽ bỏ lỡ một chi tiết nào.
Sau đó, Nguyên Phi Hòa nghe thấy giọng nói ngây ngô của mình, giữa quầng sáng đó cũng là Nguyên Phi Hòa mới vừa lên cấp 3, nói:
"Chào mọi người, tớ là Nguyên Phi Hòa, hi vọng có thể hòa đồng bên cạnh mọi người."
Biểu cảm của Nguyên Phi Hòa hơi vặn vẹo, hắn tuyệt đối không thừa nhận, trong nháy mắt nghe được giọng nói của ban thân, trong lòng hắn dâng lên cảm xúc ghen ghét.