Nghệ ~~ Bảo bối

Mặc dù đã đêm khuya, nhưng tẩm cung hoàng đế Khánh Nguyên vẫn như cũ đèn đuốc sáng trưng, người ở bên trong rất bận rộn, ngự y quỳ đầy đất. Tuy rằng bên ngoài đổ mưa to, mang theo gió lạnh, nhưng nhiệt độ bên trong phòng lại giống như mùa hè nóng bức, làm cho y phục trên người ướt đẫm.

Thái giám cung nữ rất bận rộn, đem từng chậu than cháy nóng hổi để vào tẩm cung, cũng đem từng cái chăn bông để lên long sàng, sau đó vội vã thối lui ra ngoài cửa.

“Trẫm cần các ngươi có ích lợi gì!” Triển Đình Hiển ngồi ở trên giường vẻ mặt sát ý nhìn các ngự y phía dưới run rẩy quỳ rạp trên mặt đất. “Ngay cả đau đớn trên người vương gia cũng không áp chế nỗi.” Khóa chặt cánh tay, đem người sắc mặt tái nhợt, đôi môi tím bầm, cả người phát run ôm vào trong lòng ngực.

“Hoàng thượng!” Thái y dẫn đầu quỳ bò tới trước mấy bước, dập đầu một cái nói: “Hàn độc trong cơ thể thân vương đã đi khắp thất kinh bát mạch xâm nhập vào trong xương. Vương gia nội lực thâm hậu, bình thường dùng nội lực áp chế hàn khí trong thân thể, nhìn không ra cái gì. Nhưng phong hàn lần này khiến cho thân vương vô lực áp chế hàn khí trong cơ thể, mới có thể để cho hàn khí trong cơ thể tàn phá bừa bãi. Thần cùng đồng liêu khai dược vật chỉ có thể giảm bớt một chút đau đớn, bổ sung thể lực, cầu khẩn thân thể thân vương sớm khang phục (khỏe lại), tự mình chế trụ hàn khí trong cơ thể.” Nói xong khẩn trương cúi đầu. Phải biết rằng hàn khí này tàn sát bừa bãi chiếu thành thống khổ bất thường người bình thường có thể thừa nhận, mà vị Nghệ thân vương này có thể đem hàn khí trong cơ thể áp chế nhiều năm như vậy thật đúng là không dễ, đổi lại người bình thường sớm đã muốn chết để tìm giải thoát.

“… Hoàng…”

Cảm giác được người trong lòng vô lực kéo y phục của mình, Triển Đình Hiển trong lòng đau xót. Nếu như lúc trước không phải là vì cứu mình, Bảo Bối cũng sẽ không ngã vào hàn đàm (hồ nước lạnh), làm cho hiện tại hàn khí nhập thể. Đã nhiều năm như vậy, vốn tưởng rằng không có chuyện gì, lại không nghĩ tới bởi vì một lần phong hàn nho nhỏ đem hàn khí này dẫn đi ra. “Ta ở đây, yên tâm, ta ở đây bồi ngươi!” Kéo chăn qua đem người đắp kín.

“Các ngươi đều đi xuống đi! Cách mỗi một canh giờ vào đây đổi chậu than một lần. Ngoài ra truyền ý chỉ của trẫm ngừng tảo triều hai ngày, thái tử đại chính (thay mặt xử lý chính sự).” Nói xong, Triển Đình Hiển không nhịn được phất tay cho người đều đi ra. Đem chăn kéo kín, nhẹ giọng hỏi: “Bảo Bối còn đau không?” Lúc nghiêm trọng hoàn toàn mất tinh thần.

Thượng Quan Nghệ suy yếu lắc lắc đầu, thấp giọng nói: “Trên người đều là mồ hôi, dinh dính, ta muốn tắm rửa.” Y phục dính vào trên người, khó chịu muốn chết. Nếu không phải hiện tại mình không nhúc nhích được, hắn đã sớm đi tắm rồi. “Bộ dáng của ta hiện tại rất dọa người có phải hay không.” Y phục trên người không biết đã xé rách mấy bộ, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết mặt hắn hiện tại trắng như giấy, tóc dài mất trật tự, thậm chí đều rối thành một đống.

Triển Đình Hiển cúi đầu ở trên khuôn mặt tái nhợt của Thượng Quan Nghệ hôn một cái, cười gật đầu một cái, sau đó quả nhiên thấy Thượng Quan Nghệ không vui bĩu môi. “Bảo Bối ngươi hiện tại không thích hợp tắm rửa, nếu như phong hàn càng nặng thêm thì làm sao, nếu như thật sự cảm thấy khó chịu ta gọi người bên ngoài múc nước vào đây lau người.”

Thượng Quan Nghệ toàn thân không có khí lực hừ hừ mũi, bởi vì không có khí lực xoay người, đành phải tức giận xoay đầu qua một bên, không để ý tới Triển Đình Hiển nữa.

Tên nhỏ mọn! Triển Đình Hiển sấu thân (?) véo véo mặt Thượng Quan Nghệ. “Người đâu!” Hướng ra ngoài cửa kêu lên, thấy nô tài tiến vào, nói: “Lấy mấy chậu than vào phòng tắm, trẫm và thân vương muốn tắm rửa.”

Thấy người trong lòng cười tươi như hoa, Triển Đình Hiển có chút bấc đắc dĩ, xem ra chính mình là bị tên này ăn gắt gao. Không có lên tiếng bắt đầu xốc lên mấy lớp chăn đắp trên người Thượng Quan Nghệ, đem y phục ướt đẫm trên người hắn lột xuống, cầm lấy một bên áo khoát da chồn bao lại toàn thân Thượng Quan Nghệ kín không kẻ hở, ai biết nửa đường không cẩn thận đụng phải hai bên eo, làm cho Thượng Quan Nghệ run lên, rên rỉ một tiếng. Nghe thấy tiếng kêu Triển Đình Hiển cũng run lên, vội vàng dùng chăn bông ôm người quấn mấy lớp. Sau đó ôm người vào trong ngực. “Đừng động!” Thanh âm hơi lộ trầm thấp.

Thượng Quan Nghệ cười hì hì tựa vào trong lòng Triển Đình Hiển, ý xấu nói: “Đáng đời, ai bảo ngươi ở đâu không sờ, cứ muốn sờ nơi mẫn cảm nhất của ta, có phản ứng sao, tự chuốc lấy! Nga, nga, cầm thú, ngươi thật sự là một tên cầm thú, ta đã như vậy rồi ngươi còn không biết xấu hổ có phản ứng, thật là không có lương tâm!” Tuy rằng ngoài miệng bất y bất nhiêu (không nghe theo, không buông tha), nhưng trong lòng Thượng Quan Nghệ cũng có chút ngượng ngùng. Cho dù hai người bọn họ đã sớm đem đối phương nhìn thấy hết trơn, thậm chí đối với thân thể đối phương biết còn rõ ràng hơn so với mình, nhưng hiện tại loại bầu không khí này thật sự là… thật là… chết tiệt muốn chết!

“Ngươi nếu lại không câm miệng, ta liền biến thành cầm thú!” Triển Đình Hiển tức giận ra sức lấy tay xoa nắn khuôm mặt xinh đẹp của Thượng Quan Nghệ, cho đến khi hả giận mới buông tay, sau đó khiêu khích nhìn mặt cánh hoa đỏ bừng hai mắt lóe lệ quang của Thượng Quan Nghệ. Hừ, người này không đáng được đồng tình.

“Hoàng thượng, nhà tắm đã an bài thỏa đáng!” Thanh âm nội thị ở ngoài cửa vang lên.

“Đã biết!” Triển Đình Hiển đứng lên, đem Thượng Quan Nghệ tức giận co lại thành một đoàn bế lên, hướng lối đi nối thẳng từ tẩm cung đến phòng tắm đi tới.



Triển Đình Hiển tựa vào cạnh hồ nước, đem Thượng Quan Nghệ ôm vào trong ngực, dùng tay vuốt xuôi tóc dài như tơ của người trong lòng, “Mệt không?” Lấy khăn tay ở một bên qua bắt đầu giúp Thượng Quan Nghệ lau người.

Lắc lắc đầu, Thượng Quan Nghệ không thể động, đem mặt tựa vào ngực Triển Đình Hiển.


“Làm sao vậy? Khó chịu? Ta gọi ngự y bọn họ…” Lời còn chưa nói hết, chỉ thấy Thượng Quan Nghệ lại lắc đầu. “Ngươi rốt cuộc làm sao vậy, ngươi đừng khiến cho ta sốt ruột có được hay không.”

“Không có việc gì!” Qua thật lâu, Thượng Quan Nghệ nằm ở trong lòng ngực Triển Đình Hiển mới nói. “Hiển…”

“Cái gì?” Ôn nhu nói.

“Hạnh phúc như vậy còn có thể có bao lâu?”

“…” Nghe Thượng Quan Nghệ nói, Triển Đình Hiển không biết nên đáp lại thế nào. Thân thể chìm xuống, đem Thượng Quan Nghệ ôm hảo. “Vĩnh viễn, chỉ cần Bảo Bối muốn. Nếu như đời này không đủ, chúng ta còn có kiếp sau, kiếp sau sau nữa, kiếp sau sau sau nữa, vô luận Bảo Bối biến thành hình dáng gì, ta cũng sẽ tìm được ngươi.”

Thượng Quan Nghệ an tĩnh ghé vào bên người Triển Đình Hiển, mở miệng nói: “Ta có thể lựa chọn ích kỷ chết trước ngươi không, như thế ta cũng không cần sống trong tưởng niệm dày vò hành hạ. Đáp ứng ta, có được không!” Lần này phát tác hắn có thể cố gắng đi qua, nhưng lần sau đâu, lần sau sau đâu?

“… Thượng Quan Nghệ ngươi nghe kỹ cho ta, lời này ta chỉ nói một lần, ngươi một mực nhớ đến chết mới thôi,” Triển Đình Hiển nghiêm túc nói. “Sinh đồng sàng, tử đồng huyệt! Giữa ta và ngươi không có ai chết trước, ai chết sau!”

Thượng Quan Nghệ ngẩng đầu nhìn Triển Đình Hiển một cái, sau đó đem đầu chặt chẽ kề sát trên ngực. Vì sao mũi hắn lại e ẩm, nghe xong lời này có một loại xung động muốn khóc, lẽ nào sinh bệnh thật sự có thể làm cho một người trở nên yếu đuối sao? “Ân!” Hít hít mũi.

Triển Đình Hiển không nói gì, chỉ là đem đầu người trong lòng ấn vào ngực mình, dùng tay nhẹ nhàng vỗ. Hắn rõ ràng cảm giác được có giọt nước từ lồng ngực mình quét qua, hắn biết đó không phải là nước trên đầu nhỏ xuống, đó là nước mắt của người trước người.

Một lát sau, thấy người trong lòng bình tĩnh trở lại, Triển Đình Hiển đem người đỡ lên, giúp Thượng Quan Nghệ lau khô nước trên người, cũng như lúc tới sau khi bao bọc kỹ, mới bắt đầu lau khô nước trên người mình.

“Hiển!” Thượng Quan Nghệ hướng trong ngực Triển Đình Hiển bên người củng a củng.

“Làm gì?”

“Kể cố sự (chuyện xưa) cho ta nghe đi, ta không ngủ được!” Thượng Quan Nghệ cố sức xoay người, ngẩng đầu lên nói với Triển Đình Hiển: “Khi còn bé trước khi ngủ, mẹ ta cũng sẽ ôm ta và lão đại kể đầu sàng cố sự. Về sau nàng bận rộn, thì Thượng Quan Vũ nữ nhân kia kể cho ta, bất quá nàng kể đến đều là quỷ cố sự, sợ đến ta mấy đêm không ngủ. Sau này ta không sợ, nàng cũng không kể nữa, sau đó thì không còn ai kể cho ta.”

Đại tẩu hắn rốt cuộc lúc trước đều là như thế giày vò Bảo Bối? Triển Đình Hiển buồn bực trong lòng, mở miệng nói: “ Ngươi muốn nghe cái gì? Bất quá ta cũng nói cho ngươi biết, ta chưa từng kể cố sự, nếu như nghe không hay, ngươi cũng đừng trách ta!”

“Sẽ không!” Thượng Quan Nghệ cười híp mắt.

Suy nghĩ một chút, Triển Đình Hiển mở miệng nói: “Trước đây có một người được xưng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, nàng không chỉ tướng mạo thiên hạ đệ nhất, ngay cả học thức cũng thiên hạ đệ nhất, vừa qua mười sáu tuổi, người tới nhà nàng cầu thân thì xếp thành hàng dài, ngay cả hoàng đế đương thời đều kinh động, mà còn cam đoan, nếu như nữ nhân này tiến cung làm phi, lập tức phong làm Hoàng quý phi, cùng hoàng hậu địa vị ngang nhau, cùng nhau quản lý hậu cung. Nhưng mỹ nhân này không có lựa chọn tiến cung làm phi, mà là chọn gả cho một vị tướng lĩnh tuổi trẻ tài cao đương thời. Về sau khi hoàng đế biết được rất tức giận, nhưng cũng không có biện pháp, liền đem chủ ý đánh lên người hài tử của mỹ nhân này. Liền hạ chỉ để cho hài tử của bọn họ vừa qua bốn tuổi liền dời tới hoàng cung sống, mỗi ngày cùng các hoàng tử đi học chung, nếu mình không thú được mỹ nhân, vậy hãy để cho một trong số hài tử của mình có thể thú được hài tử của mỹ nhân, như vậy hắn cũng có chút cân bằng, nhưng ai biết đến mười tháng sau ra đời lại là nam hài, mặc dù hoàng đế có chút bất mãn, nhưng vẫn là ở khi hài tử này bốn tuổi đón vào cung, nếu làm không được nhi tức phụ (con dâu), vậy thì làm nữ tế (con rể) cho mình, cứ như vậy, một tiểu nam hài bốn tuổi được đưa vào cung, tiếp theo…”

***

“Thái tử ca ca, nghe nói hôm nay có người muốn tới, là thật sao?” Lục hoàng tử hướng thái tử đang đọc sách hỏi.

Triển Đình Vân mười tuổi để sách trên tay xuống, gật gật đầu. “Nghe nói là nhi tử của Trấn Quốc hầu, được phụ hoàng đón vào cung. Các ngươi cũng đừng nói ta không có nhắc nhở các ngươi, hắn chẳng những là phò mã phụ hoàng nội định (quyết định nội bộ), cũng là Trấn Quốc hầu tương lai, tướng quân của Khánh Nguyên, các ngươi cũng đừng khi dễ hắn!” Triển Đình Vân nhìn chung quanh một vòng, không có nhìn thấy Triển Đình Hiển đệ đệ mình. “Đình Hiển đâu? Sau còn chưa tới thư viện, còn có Lăng Tiêu và Sùng Văn đi đâu rồi, ba người này giở trò quỷ gì! Người đâu, nhanh đi tìm nhị hoàng tử!” Ba cái tên không sợ chết này.


Bỏ rơi Lý Lăng Tiêu và Chu Sùng Văn theo phía sau không dứt, Triển Đình Hiển bảy tuổi leo lên trên cây núp vào. Hắn mới không đi nghe bài học nhàm chán kia đâu, giảng đều là lời vô ích. Dù sao sau này ngôi vị hoàng đế cũng là đại ca làm thái tử ngồi, mình chỉ cần làm vô sở sự sự (không có việc gì) vương gia là đủ rồi. Trốn ở sau lá cây lắc hai cái chân nhỏ ngắn.

“Ngươi lại làm cái gì?” Một đồng thanh (giọng trẻ con) non nớt nhớ tới. “Ngươi thế nào leo lên.” Tiểu nhân nhi dưới tàng cây ngẩng đầu lên tò mò hỏi.

Chết tiệt! Nhìn thấy cách đó không xa một đám nội thị đã đi tới, dự đoán chắc chắn là tìm kiếm mình, Triển Đình Hiển hai ba cái từ trên cây trượt xuống, lôi kéo tiểu nhân nhi dưới tàng cây trốn trong bụi cỏ. “Suỵt, đừng lên tiếng!”

“Sao không có, nhanh đi tìm! Bằng không cấp trên trách phạt xuống ta ngươi đều phải chịu phạt, nhanh đi tìm!” Tổng quản đem nội thị và cung nữ phân tán ra.

Thấy đoàn người đi xa, Triển Đình Hiển mới thở phào nhẹ nhõm. Đứng lên mới nhớ tới còn có một người bên cạnh, “Uy, ngươi tên gì?” Triển Đình Hiển đánh giá tiểu nhân nhi bên cạnh. Vốn tưởng là tiểu thái giám mới tiến cung, nhưng từ trên cây xuống tới nhìn lại, phát hiện người này mặc tơ lụa bạch sắc sang quý, xem ra là người nhà mẹ đẻ của nương nương nào trong hậu cung. Bất quá dáng dấp của tiểu tử này cũng rất khả ái, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nỏn khiến cho người ta muốn cắn một ngụm, còn có tay nhỏ bé mủm mỉm nắm lên mềm mại.

Tiểu nhân nhi nháy nháy mắt to, “Nương gọi ta là Cao nhi!” Nãi thanh nãi khí nói.

Cao nhi? Triển Đình Hiển gãi đầu một cái. “Ngươi theo người nào tiến cung, ta kêu người đưa ngươi trở về!”

Tiểu nhân nhi lắc lắc đầu.

Dù sao cũng không liên quan đến ta, Triển Đình Hiển nhún nhún vai định xoay người ly khai, lại bị một đôi tay nhỏ bé kéo lại. “Ngươi…” Triển Đình Hiển nhìn tiểu nhân nhi lôi kéo mình, tiểu nhân nhi cũng nhìn Triển Đình Hiển, hai người nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng Triển Đình Hiển thở dài nhận thua, dắt tay nhỏ bé hướng tẩm cung của hoàng hậu đi tới.

Như vậy cũng tốt, đến lúc đó thái phó hỏi hắn vì sao không có đi học đường, hắn liền nói giúp tên tiểu tử này tìm gia quyến thì tốt rồi! Mình thật là quá thông minh.

Triển Đình Hiển dẫn tiểu nhân nhi trong tay đi vào Mạt Ương cung của hoàng hậu, chỉ thấy viện tử loạn thành một mảnh! “Đều làm gì chứ, còn có quy củ hay không!”

Các nô tài trong viện tử nhìn thấy Triển Đình Hiển đi tới, vội vàng quỳ dưới đất thỉnh an. “Nô tài thỉnh an nhị hoàng tử!” Người trong viện tử quỳ đầy đất.

“Đây là có chuyện gì xảy ra?” Khiêu mi hỏi.

Ma ma trong Mạt Ương cung ngẩng đầu nhìn tiểu nhân nhi dắt trong tay nhị hoàng tử một cái, cung kính nói: “Hồi bẩm điện hạ, vị này chính là Trấn Quốc hầu tiểu hầu gia vừa mới tiến cung, bởi vì mới tới cung nhân lơ là, cho nên đem người làm thất lạc, hoàng hậu nương nương lệnh các nô tài tìm kiếm chung quanh tung tích của tiểu hầu gia.”

Triển Đình Hiển nhìn tiểu nhân nhi mình dắt, làm cái gì, nguyên lai đây chính là đường đệ Lý Lăng Cao kia của Lăng Tiêu a, bất quá hắn hiện tại đã là cái dạng này, lớn lên còn thế nào, quan trọng là cái bộ dạng này có thể làm tướng quân sao? “Được rồi, các ngươi đi xuống, ta mang hắn đi gặp mẫu hậu.” Dắt tay Lý Lăng Cao đi vào tẩm cung.

“Nhi thần thỉnh an mẫu hậu!” Triển Đình Hiển lôi kéo Lý Lăng Cao quỳ xuống.

“Đứng lên đi!” Hoàng hậu cười hướng hai người vẫy vẫy tay, chỉ thấy Lý Lăng Cao lập tức trốn ở sau lưng nhi tử. “Ma ma, chỗ ở trong cung của tiểu hầu gia thu dọn ra đi, trải qua một lần nháo như thế tiểu nhân nhi này chắn chắn đã mệt rồi, ma ma dẫn hắn đi ngủ đi!”

“Vâng!” Ma ma đi tới dắt tay Lý Lăng Cao, lại thấy tiểu nhân nhi này nắm thật chặc nhị hoàng tử không buông tay. “Hoàng hậu nương nương, ngươi xem…” Ma ma có chút khó xử nhìn hoàng hậu.


Hoàng hậu nhìn tình cảnh trước mắt nở nụ cười. “Nếu tiểu hầu gia thích cùng Hiển nhi ở chung một chỗ, thì để cho hắn đến ở tẩm cung của nhị hoàng tử đi, dù sao cũng là hai tiểu hài tử, không có chuyện gì, trở về ta nói với hoàng thượng. Hiển nhi ngươi thấy thế nào!”

“Nghe mẫu hậu!” Không sao cả, dù sao cũng chỉ là nhiều thêm một người ở. “Vậy chuyện ta hôm nay không thể đi thư viện…” Triển Đình Hiển nháy nháy mắt với hoàng hậu.

“Biết rồi, mẫu hậu sẽ nói với thái phó, các ngươi trở về đi thôi, mẫu hậu có chút mệt mỏi.”

Hành lễ với hoàng hậu xong, lôi kéo Lý Lăng Cao hướng tẩm cung của mình đi tới, không từng nghĩ, một lần ở này chính là hai năm.

***

“Ôi đây không phải là nhị ca sao! Sao lại mang một tiểu vĩ ba (cái đuôi, người theo đuôi) đi ra!” Tứ hoàng tử Triển Đình Vũ mang theo quan gia công tử phía sau ngăn cản Triển Đình Hiển và Lý Lăng Cao. “Thời gian mới có hai năm, tiểu vĩ ba này của nhị ca đã càng xinh đẹp hơn.” Đưa tay véo khuôn mặt Lý Lăng Cao, lại bị người này né tránh, sắc mặt biến đen.

Lý Lăng Cao gắt gao kéo ống tay áo Triển Đình Hiển, núp ở phía sau run rẩy.

Triển Đình Hiển đem Lý Lăng Cao chắn ở phía sau, nhìn Triển Đình Vũ nở nụ cười. “Tứ đệ, nói thế nào Lăng Cao cũng là tiểu hầu gia, ngươi làm như vậy không tốt lắm đâu, phải biết rằng hắn chính là nữ tế phụ hoàng nội định, Trấn Quốc hầu tương lai, nếu để cho phụ hoàng biết…”

“Hừ!” Nghe Triển Đình Hiển nhắc tới hoàng thượng, Triển Đình Vũ thu lãm một chút. “Ta ngược lại không nghĩ tới nhị ca thích làm nãi ma (nhũ mẫu), hơn nữa còn tẫn trách như thế!”

“Đâu có, đâu có!” Triển Đình Hiển một vẻ ung dung.

“Chúng ta đi!” Triển Đình Vũ mang theo đội ngũ cuồn cuộn ly khai.

Thấy người khiêu khích đi xa, Triển Đình Hiển đem Lý Lăng Cao trốn ở sau lưng mình đẩy ra. “Cách ta xa một chút!” Thật là, tên này sao thích quấn quít lấy mình a, làm cho mình hiện tại giống như một lão mụ.

“Hiển ca ca…” Lý Lăng Cao cẩn thận nhìn Triển Đình Hiển.

“Đừng phiền ta!” Triển Đình Hiển vẫy Lý Lăng Cao ra, “Ngươi đứng ở đây làm gì, còn không mau đi giúp ta viết bài tập thái phó bảo viết! Đừng luôn luôn theo ta!” Hất đầu sải bước ly khai. Lưu lại Lý Lăng Cao đỏ mắt cuộn vạt áo.



Triển Đình Hiển một cước đá văng cửa, không có ngồi như tựa vào ghế cầm lên hương tiêu (chuối tiêu) bên cạnh ăn. “Viết xong chưa?” Hướng Lý Lăng Cao đang giúp mình chép phạt hỏi. Người này bình thường không có ích lợi gì, cũng chỉ lúc này có thể dùng đến. Hơn nữa, nếu không phải là hắn đem bài tập Trịnh thái phó để lại đảm nhiệm trôi trải như thế, mình cũng sẽ không bị phạt, cho nên đều là lỗi của hắn.

Lý Lăng Cao thấy Triển Đình Hiển hỏi mình, vội vàng đếm, “Còn có mười tờ! Ta viết ngay!”

“Ân!” Triển Đình Hiển không có để ý đến Lý Lăng Cao, móc ra trong ngực một cái hà bao (túi tiền) ngắm nghía.

Lý Lăng Cao bỏ bút xuống cắn môi, nhìn hà bao trong tay Triển Đình Hiển hỏi: “Hiển ca ca, cái hà bao này ở đâu có?”

Cái này? Triển Đình Hiển nhìn cái hà bao trong tay nở nụ cười, “Vương phi tương lai của ta tặng, chờ khi ta cập quan (tới tuổi trưởng thành), sẽ phải thú nàng quá môn!”

Vừa nghe nói như vậy, Lý Lăng Cao từ trên ghế lao xuống, đoạt lấy hà bao trong tay Triển Đình Hiển, chạy đến ngoài cổng vứt xuống ao. “Ngươi là của ta! Của ta! Ta mới là vương phi của ngươi!”


“Lý Lăng Cao!” Triển Đình Hiển tức giận kéo Lý Lăng Cao rống to. “Ngươi là cái thứ gì, còn có ‘ta là của ngươi’, nói cho ngươi biết bổn hoàng tử đối với nam nhân không có hứng thú, ngươi thích tìm ai thì tìm, đừng lại ở đây vướng mắt ta!” Đem người ném vào trong viện tử, “Đem tiểu hầu gia đưa về Trấn Quốc hầu phủ, ngoài ra đem đồ đạc kia của hắn để ở chỗ bổn điện hạ đều ném hết ra ngoài cho ta, nhìn thấy phiền!” Nói xong đá của vừa phòng. Nghe thấy tiếng khóc bên ngoài vui vẻ vô cùng.

Buổi tối, Triển Đình Hiển một mình ở trên giường, lăn qua lăn lại làm thế nào cũng không ngủ được. Bình thường mình đều là ôm nhục đoàn (viên thịt) kia ngủ, vừa ôm chính là hai năm, hiện tại thật là có chút không thích ứng. Triển Đình Hiển nháo tâm đem chăn trùm lên đầu, quên đi, dù sao tiểu nhục cầu kia ngày mai cũng vẫn phải đến thư viện, đến lúc đó mình độ lượng một chút tha thứ cho hắn là tốt rồi.

“Tiểu nhục cầu, ta ở chỗ đại ca xin một miếng ngọc bội, ngươi chắc chắn thích…” Đẩy cửa ra thấy thư phòng không có một người, mới nhớ tới tiểu bàn cầu (quả cầu béo) đã bị mình đuổi ra ngoài, hơn nữa hôm nay cũng không có tới thư viện, xem ra là tức giận. Đem ngọc bội cầm trong tay cất vào trong ngực, đợi lần sao gặp được Lý Lăng Cao đưa cho hắn.

Một ngày, hai ngày, mười ngày trôi qua, Triển Đình Hiển vẫn không có thấy Lý Lăng Cao, oán khí (bực bội, hờn giận) trong lòng cũng càng tích càng sâu. “Hảo cho ngươi một Lý Lăng Cao, còn nhõng nhẽo với ta!” Đi chưa được mấy bước đã bị Triển Đình Vũ ngăn lại.

“Chúc mừng nhị ca!” Triển Đình Vũ nở nụ cười.

“Có chuyện cứ nói!” Tứ hoàng đệ thảo nhân nhãn (?) này sao luôn luôn đến chướng mắt mình.

Ánh mắt Triển Đình Vũ xoay vòng, nói: “ Đệ đệ đây không phải là chúc mừng ca ca cuối cùng vứt bỏ tiểu vĩ ba dư thừa kia sao!”

“Có ý gì?”

“Ý là, tiểu vĩ ba khiến cho nhị ca bực bội không bao giờ lại quấn quít nhị ca ngài nữa, bởi vì hắn không trở về! Trong cung mới vừa nhận được tin tức, hắn và Trấn Quốc hầu phu nhân đi dâng hương, kết quả gặp cường đạo. Tất cả thị vệ đều chết hết, lại nghe nói phu nhân chết càng thảm hại, dường như rất không vẻ vang, vội vàng qua quýt hạ táng. Mặc dù không có tìm được tiểu hầu gia, bất quá đoán chừng cũng sống không nổi, ta mới vừa từ thị vệ kia nghe được, hình như có không ít nam nhân chỉ thích tiểu hài tử giống như tiểu vĩ ba như thế… nhị ca ngươi đi đâu a…”

Triển Đình Hiển cả người đều lơ mơ, gắng sức chạy vào Mạt Ương cung của hoàng hậu, chỉ thấy hoàng hậu đang lau nước mắt.

“Mẫu hậu, Cao nhi thật…”

Hoàng hậu lau nước mắt gật đầu một cái.

Triển Đình Hiển không biết mình thế nào đi về tẩm cung của mình, ngồi ở bên giường lấy ra ngọc bội ở trong ngực ngẩn người. Nếu như mình hôm đó không có đuổi hắn ra cung, đây hết thảy có phải cũng sẽ không xảy ra hay không.



Triển Đình Hiển kể xong cố sự nhìn Thượng Quan Nghệ trong lòng đã ngủ từ lâu, cười đem chăn đắp kín, đem người ôm chặt, ngáp một cái, trong chốc lát cũng đã ngủ.

Thượng Quan Nghệ vốn là ngủ mở mắt nhìn Triển Đình Hiển đã ngủ, nhẹ nhàng hôn lên.

Trời tờ mờ sáng, Thượng Quan Nghệ ngủ ngon một đêm ngồi dậy duỗi thắt lưng mệt mỏi một cái, thoải mái vô cùng. Ưu điểm lớn nhất của hắn chính là, bệnh tới nhanh, đi cũng nhanh, thân thể không phản đối. Xoay người vốn muốn gọi Triển Đình Hiển dậy, lại phát hiện người này toàn thân đỏ khác thường, đưa tay sờ một cái, lại là phát sốt, Thượng Quan Nghệ sợ đến vội vàng gọi ngự y tới.

“Thân vương yên tâm, bệ hạ chỉ là phong hàn một chút, ra mồ hôi sẽ không sao, thần đây đi sắc thuốc ngay.” Cung kính lui xuống.

Nhìn người trong phòng đều lui ra ngoài, Thượng Quan Nghệ nhanh chóng bò vào ổ chăn. “Hiển ~~~” Cười gian nói.

“Ngươi muốn làm gì?” Nhìn Thượng Quan Nghệ cười, Triển Đình Hiển có chút sợ hãi.

Thượng Quan Nghệ xoa xoa tay sát lại, sau đó đem tay để ở trên mặt Triển Đình Hiển hôn một ngụm, thô bỉ cười nói: “Hiển, để vi phu làm cho ngươi ra thật nhiều mồ hôi!” Đưa tay kéo xuống màn trướng, ngăn trở cảnh xuân bên trong.

Ngày thứ hai khi ngự y tới bắt mạch cho Triển Đình Hiển, ngạc nhiên phát hiện hoàng đế bệ hạ ngày hôm qua vẫn còn phát sốt giống như thường ngày xem tấu chương, mà Nghệ thân vương đáng lẽ đã khang phục thì lại có vẻ bệnh nằm ở trên giường không thể động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận