Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời


Đến lượt bản thân trổ tài rồi, Nhan An Mỹ hứng khó tả, cô bé khoa tay múa chân bắt đầu kể chuyện cho Lưu Thiên Hàn.

“Mami nói, cô bé quàng khăn đỏ gặp phải sói xám bự trong rừng rậm, sói xám bự lớn lên đặc biệt đặc biệt đẹp trai, cô bé quàng khăn đỏ bèn lừa sói xám bự về nhà, từ đó về sau trở thành cô gái nhỏ bán sói xám bự.


Nhan An Mỹ kể xong, càng trở nên hưng phấn hơn, “Bác hai, cô bé quàng khăn đỏ có phải rất rất siêu không? Cô bé không chỉ lừa được sói xám bự về nhà, còn có thể bán sói xám bự đấy! Cô bé thật siêu quá đi mất!”
Khoé môi Lưu Thiên Hàn co rút càng tợn, cái người phụ nữ Nhan Nhã Tịnh này, dạy dỗ trẻ con như vậy sao?
Cô còn thật đúng là dốc hết toàn lực đi đầu độc đoá hoa của tổ quốc mà!
“Nhưng mà bác hai, nếu cháu là cô bé quàng khăn đỏ, cháu sẽ không đem sói xám bự đi bán đâu!” Nhan An Mỹ đột nhiên đầy vẻ nghiêm túc mà nói với Lưu Thiên Hàn.

“Ồ? Vậy cháu sẽ làm gì?” Lưu Thiên Hàn lúc này hoàn toàn là dáng vẻ một người cha tốt kiên nhẫn, giọng êm như ru hỏi Nhan An Mỹ.

“Cháu sẽ để sói xám bự làm bạn trai của cháu! Cháu thích nhất bạn trai đẹp trai! Sói xám bự đẹp trai như vậy, không để nó làm bạn trai thì uổng biết bao!”
Nghe lời nói của Nhan An Mỹ, Lưu Thiên Hàn thật muốn túm Nhan Nhã Tịnh Lại, tẩn cô một trận ra hồn.

Lưu Thiên Hàn hoàn toàn không ý thức được, dáng vẻ của anh lúc này, vô cùng giống dáng vẻ của một người cha già sợ con gái cưng nhà mình bị thiếu niên sói lừa đi.

Anh lời lẽ rất thấm thía nói với Nhan An Mỹ, “An Mỹ, trước mười tám tuổi cháu không được yêu đương! Không đúng, là trước hai mươi tuổi! Đàn ông bây giờ không có một kẻ nào ra hồn, cẩn thận mắc mưu bị lừa!”
Nhan An Bảo yếu ớt kéo kéo khoé môi, “Bác hai, cháu với bác cũng là đàn ông, chúng ta có phải cũng là kẻ không ra hồn không?”

Lưu Thiên Hàn, “…” Sao thời gian gần đây anh cứ thích tự đào hố cho mình thế nhỉ!
Có điều, Lưu Thiên Hàn chính là có bản lĩnh mặt không đổi sắc, cho dù đã đào cho mình một cái hố bự như vậy, nhưng anh vẫn như cũ mặt không đỏ tim không đập nói với Nhan An Bảo, “Chúng ta và những người đàn ông ở bên ngoài đó không giống nhau, chúng ta sẽ không bắt nạt đàn bà con gái.


“Nhưng mà, bác hai bác đã bắt nạt mami cháu rồi…” Nhớ tới dáng vẻ buồn rầu của Nhan Nhã Tịnh mấy ngày trước, Nhan An Bảo đau lòng đến nhíu mày thật chặt, “Bác hai, bác đã chọc mami cháu khóc.


Nghe lời nói của Nhan An Bảo, Lưu Thiên Hàn đột nhiên không biết nên nói gì mới tốt.

Đích xác, việc anh làm mấy ngày trước có chút quá đáng, cô không buồn rầu mới lạ!
Nhan An Mỹ cũng nhịn không được bất bình thay Nhan Nhã Tịnh, “Đúng vậy bác hai, mami cháu khóc đau lòng lắm! Mắt mami cháu đều khóc sưng luôn!”
“Bác hai, bác đã hứa với cháu và anh, sẽ yêu thương bảo vệ mami thật tốt, bác còn nói đời này không đổi, nhưng bác vẫn bắt nạt mami cháu.

Bác hai, bác nói lời không giữ lời!”
Lòng dạ Lưu Thiên Hàn trước giờ cứng rắn lạnh lùng, đao thương không nhập, nhưng nghe thấy lời nói mang theo ý chỉ trích rõ ràng của Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ, anh lại cảm thấy tim mình như bị dao cứa một nhát.

Rất sợ hai đứa nhóc này sẽ ghét anh, nhìn thấy bọn chúng cau mày, anh còn sẽ không nhịn được đau lòng.

“Bác hai.

” Nhan An Bảo khe khẽ mím mím môi, đột nhiên vô cùng trịnh trọng mở miệng, “Lần này, cháu và An Mỹ sẽ giúp bác theo đuổi lại mami, nhưng nếu bác lại bắt nạt mami, cháu và An Mỹ mãi mãi cũng sẽ không tha thứ cho bác!”
“Đúng, bác hai, cháu và anh mãi mãi sẽ không tha thứ cho bác!”
Nhan An Mỹ vì muốn thể hiện ra vẻ kiên quyết hơn một chút, cô bé còn kiêu ngạo hếch hếch cằm, dáng vẻ tràn đầy khí thế đó, giống như thể nếu Lưu Thiên Hàn lại dám bắt nạt Nhan Nhã Tịnh một li một tí, cô bé sẽ vác cây đao lớn liều mạng với anh.

Thấy dáng vẻ đó của Nhan An Mỹ, Lưu Thiên Hàn khóc cười không xong, cuối cùng, anh không cười mà đầy mặt nghiêm túc nói, “Sẽ không có lần sau nữa.


Ngừng một chút, anh lại nói thêm một câu, “Bác sẽ rất nhanh kết hôn với mami các cháu.


Nghe được lời này của Lưu Thiên Hàn, trên gương mặt nhỏ nhắn của Nhan An Mỹ thoắt cái nổi lên nụ cười rạng rỡ như nắng xuân.

Nhan An Bảo lại cười không nổi, tâm trí của cậu chín chắn hơn nhiều so với Nhan An Mỹ.

Trong lòng cậu hiểu rõ, nếu bây giờ daddy kết hôn với mami, chắc chắn phải sử dụng chứng minh thư của Lưu Gia Thành.


Trong lòng mami chỉ có daddy, nếu cùng Lưu Gia Thành kết thành vợ chồng trên luật pháp, là chuyện hoang đường cỡ nào!
Cậu chỉ mong daddy sớm ngày khôi phục trí nhớ, như vậy những lo lắng của bọn họ liền đều không tồn tại nữa.

Trên đường Nhan Nhã Tịnh về Tầm Viên, gặp phải Phí Nam Châu.

Lúc chờ đèn xanh, cô nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, bên đường cái, một người đàn ông cầm chai rượu uống đến say khướt, cô có thể nhận ra, là Phí Nam Châu.

Nhan Nhã Tịnh không thích lo chuyện bao đồng, nhưng nghĩ tới tâm nguyện lớn nhất của Liễu Đào khi còn sống là muốn Phí Nam Châu có thể sống tốt, cô vẫn là đem xe dừng ở một bên, vòng lại tìm Phí Nam Châu.

Thực ra, Nhan Nhã Tịnh cảm thấy Phí Nam Châu đối xử với Liễu Đào tệ như vậy, chết một vạn lần cũng không hết tội, nhưng vì Liễu Đào hy vọng anh ta sống tốt, cô vẫn là không muốn anh ta xảy ra chuyện.

Bây giờ anh ta uống thành cái dạng này, trên đường xe cô qua lại lại nhiều như vậy, rất dễ bị tông trúng.

Lúc Nhan Nhã Tịnh ở trên xe, cách một đoạn khoảng cách, còn chưa cảm nhận được, đợi khi cô đi đến gần Phí Nam Châu, cô mới nhìn rõ, hai bên tóc mai của anh ta đã mọc ra không ít tóc bạc.

Dường như, già nua trong một đêm.

Phí Nam Châu, mới chưa đến ba mươi tuổi.

Hốc mắt Nhan Nhã Tịnh đột nhiên có chút chua xót.

Cô vì chuyện của Liễu Đào mà rất ghét Phí Nam Châu, nhưng dù gì anh ta cũng là thần tượng mà cô từng sùng bái nhiều năm, nhìn anh ta già nua suy sụp như vậy, trong lòng cô vẫn khó chịu không nói nên lời.

Phải yêu một người đến chừng nào, sau khi mất đi mới có thể già nua trong một đêm!

Phí Nam Châu chắc hẳn rất rất yêu Liễu Đào, đáng tiếc, người đi đã đi rồi, có nhiều thâm tình hơn nữa cũng đã muộn màng.

Thấy có xe lái qua bên này, Nhan Nhã Tịnh vội vàng kéo Phí Nam Châu sang một bên, “Phí Nam Châu, đừng uống nữa!”
“Liễu Đào?”
Phí Nam Châu đột nhiên xoay người, ra sức ôm lấy Nhan Nhã Tịnh, Nhan Nhã Tịnh bị tình huống đột ngột này doạ cho nhảy dựng, cô vừa muốn dùng sức đẩy anh ta ra, anh ta đã chủ động buông cô ra.

Anh ta cười đến suy sút trào phúng, giữa đầu mày viết đầy tang thương kia còn mang theo ý vị tự mình ghét bỏ không nói nên lời, “Cô không phải Liễu Đào, tôi biết, cô không phải Liễu Đào!”
“Liều Đào chết rồi! Cô ấy không cần tôi nữa! Cô ấy đi rồi! Cô ấy sẽ không trở về nữa!”
Nhan Nhã Tịnh muốn nói, sở dĩ Liễu Đào chết, còn không phải do một tay anh gây nên, anh đau lòng như vậy đáng đời anh!
Nhưng những lời này, cô rốt cuộc không thể nói ra.

“Liễu Đào, anh yêu em! Anh tình nguyện móc trái tim của anh ra cho em, em trở về có được không!”
“Liễu Đào, em sẽ không trở về nữa rồi, em hận anh, em ghét anh, ngay cả giấc mơ của anh em cũng khinh thường không vào! Liễu Đào, sao em lại rời bỏ anh? Tại sao chứ!”
“Liễu Đào, xin lỗi, anh không phải cố ý hung dữ với em.

Liễu Đào, một mình em ở dưới đó nhất định rất lạnh, anh đi xuống làm bạn với em, có được không?”
Nói đoạn, Phí Nam Châu liều lĩnh lao về phía chiếc xe tải đang từ hướng đối diện lái nhanh tới.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận