Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời


Socola đó, ban đầu anh không phải muốn tặng cho Liễu Đào đâu.

Ngày mẹ Liễu Đào qua đời đó, vừa khéo là ngày lễ tình nhân, anh lúc đó là đang thầm thích Cung Tư Mỹ.

Anh học theo cách lấy lòng mà các nam sinh trong trường thường dùng, mua hoa tươi và socola tặng cho cô gái mình yêu.

Chỉ có điều, ngày đó hoa tươi và socola trong tay anh ta đều không có tặng ra.

Cung Tư Mỹ nói, mẹ cô ta kêu cô ta phải đón lễ tình nhân cùng với Lưu Thiên Hàn.

Khi đó, một đầu nhiệt huyết của Phí Nam Châu đều cắm vào cuộc tình đơn phương này, anh ta cảm thấy, Cung Tư Mỹ đến gần Lưu Thiên Hàn chắc chắn là bị ép buộc bởi áp lực từ mẹ cô ta, cho đến mãi sau, cô ta trở thành vị hôn thê của Lưu Thiên Hàn, rồi lại có hôn ước với Cậu hai Lưu, anh ta vẫn như cũ không cảm thấy Cung Tư Mỹ đang bắt cá hai tay.

Người con gái mà anh ta thích tốt như vậy, cái gì cũng tốt, cô ấy sở dĩ vừa cùng anh ta dây dưa không rõ, vừa có hôn ước với người khác, ắt hẳn phải có chỗ bất đắc dĩ chua xót của cô ấy.

Bây giờ, giống như triệt để tỉnh ngộ ra, Phí Nam Châu đột nhiên hiểu rõ, bản thân mình của khi đó đáng cười biết bao.

Thời niên thiếu, Cung Tư Mỹ đong đưa giữa anh ta và Lưu Thiên Hàn, không phải vì do bị mẹ ép buộc, chỉ là vì cô ta thật lòng thích Lưu Thiên Hàn mà thôi.

Cô ta thích Lưu Thiên Hàn, lại hưởng thụ cảm giác hư vinh khi có anh ta làm trâu làm ngựa cho cô ta, đó là đích thực là bắt cá hai tay.


Sau khi anh ta bị ép cưới Liễu Đào, Cũng Tư Mỹ vẫn như cũ vừa có việc liền tìm anh ta, cô ta từng đáng thương tội nghiệp nói với anh ta, Nam Châu, anh kết hôn rồi, em có thể làm thế nào đây! Em cũng phải kết hôn sinh con chứ, em không thể cả đời làm người thứ ba giữa anh và Liễu Đào.

Cung Tư Mỹ kiêu ngạo như vậy, anh ta cũng cảm thấy anh ta không thể để cô ta làm người thứ ba được, cho nên cho dù về sau cô ta đã có hôn ước với người khác, anh ta cũng cảm thấy bản thân mình có lỗi với cô ta.

Trên thực tế, căn bản không phải là như vậy.

Cung Tư Mỹ chẳng qua là lợi dụng sự thương tiếc của anh ta với cô ta, khiến anh ta khăng khăng một mực với cô ta mà thôi.

Mà hộp socola khi đó anh ta không tặng được đi đó, anh ta tiện tay bốc vài viên socola, không ngờ lại đụng phải cô gái nhỏ khóc đến đau lòng như vậy trong tang lễ của mẹ Liễu Đào.

Lúc đó anh ta tặng socola cho Liễu Đào, đúng thật không hề mang theo một chút xíu thương tiếc nào, thậm chí, nửa chút thương tiếc cũng không có.

Anh ta trời sinh lạnh nhạt vô tình, cũng từng cho rằng sinh lão bệnh tử là lẽ thường của đời người, Liễu Đào đau lòng như vậy, anh ta không cảm thấy Liễu Đào có bao nhiêu đáng thương, anh ta chỉ cảm thấy cô đáng cười.

Cô ấy khóc khóc lóc lóc, mẹ cô có thể trở về sao?
Anh ta tặng socola cho cô ấy, thuần tuý giống như trêu chó chọc mèo thôi, không ngờ tới, lại trở thành sự ấm áp mà cô ấy cả đời không quên.

Thậm chí, vì một chút xíu ấm áp này, cô ấy bất chấp tất cả gả cho anh ta, cuối cùng chết trong cô độc và tuyệt vọng.


Ẩm ướt tràn lan trong hốc mắt, Phí Nam Châu hận không thể một gậy đánh chết bản thân mình, anh ta trước kia, sao lại khốn kiếp như vậy chứ!
Thì ra, mất đi người thân yêu nhất, khóc khóc lóc lóc không hề đáng cười, sau khi anh ta mất đi Liễu Đào, chẳng phải cũng cơ hồ như chảy khô hết nước mắt của cả mấy đời đó sao!
Anh ta còn là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất đấy!
Phí Nam Châu chảy nước mắt, đột nhiên thê lương cười to ra tiếng.

Nhan Nhã Tịnh không biết Phí Nam Châu lại trúng cái gió gì, nhưng cô cũng không muốn lo chuyện bao đồng thêm nữa, nếu Phí Nam Châu đã nói sẽ không nghĩ quẩn nữa, cô bèn không cần thiết tiếp tục ở lại đây nữa.

Lạnh lùng thu hồi lại tầm mắt từ trên người anh ta, Nhan Nhã Tịnh sải bước đi về chỗ chiếc Beetle của mình đang đậu.

Anh Lưu mới nãy còn kêu cô về ăn cơm đó! Cô còn không mau chóng trở về, Anh Lưu sẽ động kinh mất!
Màn đêm, càng lúc càng dày đặc, lúc Nhan Nhã Tịnh về đến Tầm Viên đã gần chín giờ, sớm đã qua giờ ăn tối.

Cô dường như có thể tưởng tượng ra, gương mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn sẽ thối đến mức nào, có điều, có thối hơn nữa thì tối nay cô cũng không sợ, bởi vì dù tính khí Lưu Thiên Hàn tuy có tệ, nhưng lại là người đàn ông dễ dỗ nhất.

Đời người ngẳn ngủi, cô không muốn tiếp tục giận dỗi vớ vẩn với anh nữa, cô sẽ làm lành với anh, cô sẽ dỗ dành anh thật tốt, cô phải cùng anh lâu dài cùng trời đất.

Ngoài dự kiến là, khi Nhan Nhã Tịnh đi vào phòng khách, Lưu Thiên Hàn lại không hề trưng bộ mặt thối chờ để đánh gãy chân cô.


Anh ngồi nghiêng trên ghế sofa, Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ đang một trái một phải rúc vào cánh tay anh, nghe anh kể chuyện xưa.

Nhan An Mỹ thật sự là một fan nhí của chuyện xưa, cô bé đã nghe chuyện cô bé quàng khăn đỏ, vịt con xấu xí, cô bé lọ lem, lại đòi nghe chuyện công chúa Bạch Tuyết với con gái của biển cả.

Lưu Thiên Hàn quả thật là đã đem hết kiên nhẫn của mấy đời đều lấy ra, không ngại phiền mà kể những câu chuyện cổ tích ấu trĩ mà anh vô cùng ghét bỏ cho vị fan nhí chuyện xưa này.

Thực ra, Nhan An Bảo cũng đặc biệt ghét bỏ những chuyện cổ tích ấu trĩ này.

Nhưng vòng tay của daddy quá ấm áp, cậu nhịn không được muốn đến gần anh, cậu còn kiên nhẫn nghe daddy kể chuyện.

Ánh đèn trong phòng khách, chiếu lên người ba người bọn họ, vừa ấp áp lại đầy ý nghĩa, nhìn vào khiến Nhan Nhã Tịnh thiếu chút nữa lệ rơi đầy mặt.

Hy vọng lớn nhất trên đời này của cô, đó là một nhà bốn người bọn họ mãi mãi không tách rời, thật hy vọng về sau mỗi buổi tối, một nhà bốn người bọn họ đều có thể rúc ở một khoảnh trời đất này, vui vẻ hoà thuận.

“Bác hai, chuyện sói xám bự và thỏ trắng nhỏ, mami không phải kể như vậy!”
Nhan An Mỹ là một bạn nhỏ thích đặt câu hỏi, thấy chuyện xưa mà Lưu Thiên Hàn kể hoàn toàn không giống với Nhan Nhã Tịnh kể, cô bé nhịn không được lại nêu ra nghi vấn của mình.

“Ồ? Vậy mami cháu kể thế nào?”
Nhan An Mỹ một bộ nghiêm túc nhìn Lưu Thiên Hàn nói, “Sói xám bự không có ăn mất thỏ trắng nhỏ! Mami nói, sói xám bự vốn dĩ muốn ăn thịt thỏ trắng nhỏ, nhưng thỏ trắng nhỏ lớn lên quá đẹp, sói xám bự đối với thỏ trắng nhỏ vừa gặp đã yêu, nó không chỉ không có ăn thịt thỏ trắng nhỏ, mà còn giúp thỏ trắng nhỏ trồng cà rốt.

Từ đó về sau, sói xám bự ngày ngày cùng thỏ trắng nhỏ gặm cà rốt, trải qua cuộc sống hạnh phúc.



Khoé miệng Lưu Thiên Hàn co rút, sói xám bự biết ăn cà rốt?
Nhan Nhã Tịnh làm gì mà suốt ngày dẫn lầm đường cho đoá hoa nhỏ của tổ quốc thế này!
“Mami cháu kể không đúng, sói xám bự không thể nào ăn cà rốt, nó chỉ biết ăn thịt.

” Lưu Thiên Hàn rất nghiêm túc đính chính Nhan An Mỹ.

“Nhưng mami nói sói xám bự vì tình yêu, tình nguyện gặm cà rốt mà! Sức mạnh của tình yêu là vĩ đại lắm!”
Lưu Thiên Hàn tiếp tục thử kéo tư duy của Nhan An Mỹ về đường ngay lối thẳng, “Sói xám bự sẽ không ngốc như vậy, nó là động vật ăn thịt, nó không ăn thịt sẽ bị đói chết.

Kẻ ngốc mới đem cái gọi là tình yêu coi thành cơm ăn.


Nghe lời nói của Lưu Thiên Hàn, Nhan An Bảo cũng âm thầm nói một câu trong lòng, cũng chỉ có cái đồ ngốc Nhan An Mỹ này mới tin chuyện xưa mà mami bịa ra.

Nhan An Mỹ lại hoàn toàn không cảm thấy sói xám bự ngốc, không chỉ có thế, cô bé còn học được cách suy một ra ba.

Cô bé ghếch ghếch cằm, giảo hoạt nhìn Lưu Thiên Hàn hỏi, “Bác hai, nếu bác là sói xám bự, mami là thỏ trắng nhỏ, bác sẽ vì mami mà gặm cà rốt chứ? Bác hai, bác nói sói xám bự ngốc, bác nhất định sẽ không vì mami mà gặm cà rốt đâu nhỉ!”
Vừa rồi Nhan Nhã Tịnh mở cửa rất khẽ, Lưu Thiên Hàn và Nhan An Mỹ đang thảo luận đến vui vẻ, không hề chú ý tới Nhan Nhã Tịnh đi vào.

Nhưng Nhan An Bảo mắt nhìn sáu đường tai nghe tám hướng lại chú ý thấy rồi, cậu lẳng lặng nhìn Nhan Nhã Tịnh một cái, khó có dịp đặt câu hỏi với Lưu Thiên Hàn, “Bác hai, bác sẽ vì mami gặm cà rốt sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận