Nghe Cái Bút Nói Rằng Anh Thầm Yêu Em?

Sau khi bị Trần Hân Di khinh bỉ bản thân, Hướng Vi càng ngày càng chăm chỉ học hành, thức khuya dậy sớm, chỉ kém thức cả đêm để học thôi. Ngày nào cũng như ngày nào, năm giờ sáng cô đã tỉnh dậy để học từ mới tiếng Anh. Đang học từ mới thì cô nghe Nhị Hắc lạnh lùng nói sau lưng:

“Nhị Vi, cô có quên cái gì không đấy?”

Trong giọng nói của Nhị Hắc cực kỳ khó chịu.

Hướng Vi bỏ sách xuống, cau mày nghĩ ngợi một hồi: Có chuyện gì vậy?

“…” Quả thật là quên mất rồi, Nhị Hắc tối sầm mặt, cáu kỉnh nói: “Thế bao nhiêu lâu rồi cô chưa đi hẹn hò với chủ nhân nhà ta?”

À, chuyện này thì…

Hướng Vi nào đó xòe tay ra đếm: Một tháng thì phải…

Ngữ khí có chút chột dạ.

Nhị Hắc: “Là một tháng lẻ ba ngày.”

“…” Không cần phải chính xác từng ngày thế đâu.

Hướng Vi cố gắng cười: “Nhị Hắc à, nếu mày cảm thấy yêu giới buồn chán thì có thể mang Nhị Phấn nhà ta đi tu tiên mà.”

Nhị Hắc nào đó bị chọc đúng chỗ hiểm, có chút đỏ mặt: “Cô mới buồn chán ấy.”

“…” Hướng Vi: “Tao không cô đơn mà. Việc học rất vui.”

Nhị Hắc: “Thế đi hẹn hò với chủ nhân nhà ta thì không vui à?”

Hướng Vi: “Vui thì có vui, nhưng tao sợ vui quá hóa buồn. Một năm nữa là thi đại học rồi, nếu tao với Giang Thành không học chung đại học thì mới là bi kịch đó.”

“Cô nghĩ nhiều rồi, cơ bản chuyện này sẽ không xảy ra.” Nhị Hắc kiêu ngạo nói. “Cô vốn không có khả năng học cùng đại học với chủ nhân nhà ta rồi.”

“…” Cô cũng biết đau lòng mà. 

Hướng Vi cố gắng mỉm cười: “Nếu không đậu chung một trường thì cũng có thể học chung một thành phố.”

Nhị Hắc bĩu môi: “Nhưng cô cũng không thể vắng vẻ chủ nhân nhà ta được.”

Hướng Vi: “…” Cô vắng vẻ Giang Thành lúc nào?

Vì thế, sau khi tan học ngày hôm sau, để chứng minh rằng bản thân không bỏ mặc người yêu, Hướng Vi chủ động hẹn Giang Thành đến nhà anh ấy….

Làm bài tập.

Giang Thành nghe vậy, đầu tiên là giật mình, sau đó thì cười nói: “Hóa ra em còn nhớ là chúng ta đang yêu nhau.”

“…” Cách dùng từ này nghe giống như oán phụ vậy.

Hướng Vi cảm thấy cực kỳ áy náy: “Sắp thi cuối kì rồi, nên…”

“Vi Vi” Giang Thành cầm lấy cặp sách của cô: “Em không cần giải thích, giữa hai chúng ta không cần giải thích gì cả.”

Có ý là… anh tin tưởng em.

Trong lòng Hướng Vi ngọt ngào, nhẹ nhàng “Dạ” một tiếng rồi đứng dậy theo anh ấy về nhà. Khi ra đến cửa phòng học thì thấy phần lớn nhóm nam sinh trong lớp đều chưa về, mỗi người còn cầm một tờ giấy, lẩm bẩm cái gì đó.

“Tại sao mọi người chưa về nhà?” Hướng Vi hỏi một nam sinh để tóc húi cua.

Tóc húi cua kia không ngẩng đầu lên: “Đây là mệnh lệnh của đại ca, không làm xong đề thì không được về nhà.”

“…” Đại ca nào đó là chỉ bạn trai cô ấy hả? Hướng Vi cảm thấy cạn lời, nhưng vẫn muốn hỏi tiếp: “Vậy nếu không làm xong đề mà về nhà thì làm sao?”

“Thì là ăn đòn đó.”

Hướng Vi: “…” Thực sự quá mức bạo lực rồi.

Hướng Vi nhìn người nào đó, chính trực nói: “Anh đang dùng bạo lực học đường.”

Giang đại ca thản nhiên: “Em đã từng gặp nạn nhân của bạo lực học đường nào mà tích cực học tập, vươn lên phía trước chưa?”

À thì… Hướng Vi không còn gì để nói.

Một đám đàn em nào đó bị bắt nạt, vì sợ đại ca nhà mình bị lộ mặt thật độc ác mà bị chị dâu thỏ trắng ngây thơ ghét bỏ nên vội vàng nhảy ra giúp đỡ: “Bọn mình tự nguyện mà. Cậu đừng hiểu nhầm đại ca, đại ca còn giúp bọn mình làm đề, đốc thúc bọn mình học bài, làm bài tập. Đại ca là người tốt.”

Là người tốt…

Hướng Vi cảm thấy dở khóc dở cười, không biết nói gì hơn. Sau khi ra khỏi phòng học, cô mới hỏi Giang Thành: “Sao tự nhiên anh lại muốn giúp mọi người học bài?”

Giang Thành: “Anh đã hứa với thầy Lý rằng thành tích của học sinh trong lớp không có bất cứ ai bị xếp chót trong kì thi cuối kì lần này.”

Hướng Vi cũng nhớ chuyện này, nhưng mà: “Làm đề thực sự có tác dụng ạ?”

“Ít nhất cũng có tác dụng.” Giang Thành thản nhiên đáp: “Nhưng mà điểm hơi thấp.”

Hướng Vi: “…” Không biết mọi người nghe câu này xong thì có còn cho rằng anh ấy là người tốt không?

……

Trường Nam Thành I không có lịch học hè, sau khi thi cuối kỳ II thì nghỉ hè. Đến khi mọi người được xem kết quả thi của năm trước thì đã là học kì I lớp 12. 

Sau khi khai giảng, thầy giáo chủ nhiệm Lý hớn hở khoe với mọi người một tin tức tốt.

“Kì thi cuối kì năm ngoái, lớp chúng ta xếp thứ hai từ dưới đếm lên. Điểm bình quân cao hơn 0.5 điểm so với lớp xếp chót. Vỗ tayyyy”

Thầy Lý nói với giọng điệu vui vẻ, trong lòng tràn đầy cảm xúc. Nhưng phản ứng của các học sinh trong lớp làm ông sững sờ. Không có một ai vỗ tay, một chút cảm xúc ngạc nhiên cũng không có.

Chuyện này làm thầy Lý cực kì buồn bực, đến khi ông định nói mấy chuyện vui khác để khuấy động không khí thì dưới lớp vang lên một âm thanh nghi vấn:

“Thầy à, hồi nghỉ hè thầy đi phẫu thuật thẩm mỹ đấy à? Sao mà thầy đen như cốc macchiato caramel vậy?”

Lời còn chưa dứt, trong lớp học đã tràn ngập tiếng cười ầm ĩ. Hoàn cảnh im lặng như tờ hồi nãy ngay lập tức rộn rã hẳn lên. Mấy từ phẫu thuật thẩm mỹ làm thấy Lý buồn bực một chút, nghĩ đến hai tháng nghỉ hè, không khỏi chấm chấm nước mắt mà trả lời:

“Không phải, thầy chỉ đi phượt thôi. Nhưng mà theo thầy thấy thì những ai từng đi phượt đều chẳng khác gì đi phẫu thuật thẩm mỹ cả. Như thầy đây thì người ta gọi là thẩm mỹ thất bại.”

Trong lớp học lại cười ầm lên, sôi nổi bàn tán chuyện thầy Lý đen như vậy thì đến Phật Tổ cũng không nhận ra.

Thầy Lý cười giống như Phật Di Lặc, lẳng lặng đứng trên bục giảng, đợi mọi người cười xong thì mới nói chính sự: “Lần trước, khi thi cuối kì thì lớp chúng ta thực sự rất có năng lực. Mọi người tiếp tục cố gắng, đợi đến khi thi đại học thì tạo ra kì tích lớn hơn nữa, xếp thứ hai từ trên xuống.”

Mọi người: “…” Hình như thầy có chút được voi đòi tiên rồi.

Theo như phong tục của lớp 1, ngày đầu tiên khai giảng cũng là ngày chọn chỗ ngồi. Những nam sinh ngồi ở bàn cuối, bây giờ rủ nhau ngồi lên bàn đầu, thái độ học tập cũng nghiêm túc hơn nhiều. 

Hướng Vi vẫn chọn chỗ cũ, ngồi cùng bàn là Tần Khả Viện, ngồi sau là Giang Thành, nghiêng góc chéo là Nguyên Dã.

Sau tiết thảo luận, mọi người cùng nhau nói về ước mơ đại học của mình.

Tần Khả Viện nói: “Mình đã chọn được rồi. Mình muốn học sư phạm, về sau sẽ làm giáo viên.”

“Dạy cái gì? Giáo dục công dân à?” Nguyên Dã trêu ghẹo nói.

Tần Khả Viện cười: “Thật đáng tiếc, trường mầm non không có khoa này.”

Nguyên Dã nghe thấy thế thì suýt sặc nước: “Lợi hại, thật lợi hại, giáo viên Tần thật sự có chí hướng.”

Tần Khả Viện cười tủm tỉm hỏi Hướng Vi: “Vi Vi, cậu có ý định như thế nào?”

“Mình…” Hướng Vi nhìn Giang Thành, ngượng ngùng nói: “Để xem Giang Thành học trường nào đã.”

“Cậu muốn học cùng trường với Giang Thành á?” Tần Khả Viện cảm thấy thật ngoài ý muốn. “Vi Vi, không phải mình nói quá nhưng thành tích của cậu không học được chung trường với cậu ấy đâu.”

Hướng Vi: “……”

Cô cũng biết đau lòng chứ bộ.

Hướng Vi dở khóc dở cười: “Không sao mà. Không học cùng trường đại học cũng không sao cả.” Nói xong, cô quay đầu hỏi Giang Thành: “Anh muốn học trường nào?”

Giang Thành đã sớm hiểu rõ tính toán trong lòng Hướng Vi, trong lòng cực kì ngọt ngào, nghe vậy thì cong môi hỏi: “Em muốn đi theo anh à?”

“Dạ.” Hướng Vi không hề rụt rè mà gật đầu luôn.

Giang Thành híp mắt cười: “Vẫn là để anh đi theo em đi, như thế thực tế hơn.”

“Vì sao ạ?” Hướng Vi hỏi.

Giang Thành im lặng nhìn cô một hồi rồi nghiêm túc nói: “Dù sao thì lựa chọn của em cũng ít hơn.”

Hướng Vi: “……………………”

Thế nhưng cô không tìm được lí do nào để phản bác cả.

Nhưng trong lòng cô vẫn ngọt ngào, một lát sau mới nói: “Được rồi, để em nhận việc khó này vậy, để anh đi theo em đi.”

Giang Thành cong môi cười: “Làm khó em rồi.” 

“Hi hi.” Hướng Vi ngây ngô cười.

Trong không khí xung quanh tràn ngập hơi thở yêu đương… à không, là mùi của thức ăn cho chó.

Nguyên Dã nào đó không chịu nổi nữa, cậu đập bàn:”Này này này, chú ý một chút đi, hai cái người này. Trước mặt FA mà thản nhiên khoe tình cảm, cần phải phê phán, cần phải lên án.”

Hướng Vi nghe Nguyên Dã nói, có chút ngượng ngùng, vội ngừng cười rồi nói sang chuyện khác: “Vậy chí hướng rộng lớn của cậu là gì?”

“Mình á?” Nguyên Dã thoải mái ngồi dựa vào ghế rồi nói: “Trường trong nước chắc chắn mình không đậu được, nên mình muốn đi du học, học một năm dự bị đại học rồi đăng kí học theo ngành nào đó cũng được.”

“Cậu muốn đi du học?” Người nói là Trần Khả Viện, trong mắt có chút sợ hãi, lo lắng và buồn bã.

Hướng Vi cũng cực kì kinh ngạc, nhìn về phía Giang Thành, dùng ánh mắt để hỏi: Nguyên Dã thực sự muốn đi du học à?

Giang Thành gật đầu.

Hướng Vi cảm thấy đau lòng thay cho Tần Khả Viện, tuy rằng hai người ấy không chính thức công khai, nhưng ai cũng thấy được rằng Nguyên Dã thích Tần Khả Viện, còn Tần Khả Viện chỉ đang chờ Nguyên Dã tỏ tình thôi. Không nghĩ đến lại như thế này…

Dưới gầm bàn, Hướng Vi lén cầm tay Tần Khả Viện, cảm thấy bàn tay kia lặng lẽ run run,.

Tần Khả Viện nhìn chằm chằm Nguyên Dã, lại hỏi lại một lần nữa: “Cậu muốn đi du học?”

“Đúng thế.” Nguyên Dã vẫn bày ra vẻ mặt không hề vướng bận: “Chờ đến khi mình du học trở về thì nhất định sẽ là thành phần tinh anh của xã hội.”

Tần Khả Viện im lặng một hồi lâu mới nói: “Lợi hại đấy, Nguyên thiên tài.”

Rồi cô xoay người, không nói chuyện nữa.

Nguyên Dã cũng không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ nở nụ cười chua xót.

Sau khi tan học, Hướng Vi hỏi Giang Thành: “Chuyện Nguyên Dã muốn đi du học, anh có biết không?”

Giang Thành: “Bố mẹ cậu ta đang ở Anh, họ luôn muốn cậu ta qua đấy sống mà.”

“Thì ra là thế.” Hướng Vi gật gật đầu, rồi cô chợt nhớ ra bố mẹ Giang Thành cũng không ở cạnh anh ấy, bọn họ cũng đang làm ở nơi khác sao?

Hướng Vi lén nhìn Giang Thành một cái, nhưng rồi không thể nói thành lời. Thôi, đành đợi đến khi anh ấy muốn nói thì nói vậy.

Những ngày cuối cấp trôi qua nhanh, trong chớp mắt đã đến ngày chia tay. Trong phòng học to lớn như thế, cuối cùng cũng không còn bóng dáng một học sinh ngoan ngoãn hay nghịch ngợm nào, chỉ còn lại mấy chục bộ bàn ghế lạnh lẽo.

Cuối buổi liên hoan cuối cùng, thầy Lý nước mắt lưng tròng: “Thật không nói điêu chứ các em là học sinh kém nhất mà thầy từng dạy, nhưng mà, là chủ nhiệm lớp của các em cũng cực kì vinh hạnh. Trong suốt ba năm qua, các em đã tạo ra rất nhiều kì tích, ví dụ như hai năm liên tục xếp chót từ dưới lên.”

Mọi người đang cảm động: “…” Thầy ơi, thầy trở mặt có phải hơi nhanh rồi không, cảm xúc của bọn em đuổi theo không kịp.

Thầy Lý nào đó còn tiếp tục cảm thán: “Lại còn nữa, bên cạnh thành tích học tập, những hoạt động của trường khác thì lớp chúng ta luôn đứng đầu. Như lần tập thể dục nhịp điệu, lớp chúng ta là lớp nhảy đẹp nhất khối.” 

“Ha ha ha ha ha ha.” Mọi người bò lăn ra cười.

Thầy Lý: “Thi cử điểm thấp thì cũng không thể phủ nhận sự ưu tú của các em. Thầy tin rằng, mỗi một bạn học ở đây đều có khả năng tạo ra kì tích của riêng mình. Ngày hôm nay các em tự hào về trường Nam Thành I, ngày mai trường Nam Thành I tự hào về các em. Thầy chúc các em có thể trở thành một người ưu tú nhất.”

Mọi người còn đang cười, nhưng trong khóe mắt đã có dòng lệ.

Sau hơn ba chén rượu, thầy Lý đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, Giang Thành, đều đã tốt nghiệp hết rồi, em còn giấu bí mật nhỏ kia đến bao giờ?”

Giang Thành cười nhẹ, nhìn Hướng Vi đang được bạn bè vây quanh, nói: “Hay là… thầy làm chủ cho em đi.”

“Được.” Thầy Lý vỗ đùi, gọi Hướng Vi đi qua: “Hướng Vi, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, học sinh ưu tú nhất lớp chúng ta, Giang Thành, hôm nay thầy giao cho em đấy.”

“Hả?” Hướng Vi ngơ ngác nhìn thầy Lý cầm tay mình đặt lên tay Giang Thành, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Giang Thành lật bàn tay, đan tay vào tay cô: “Từ giờ trở đi thì kết thúc yêu thầm nhé.”

Hướng Vi đỏ bừng mặt, lặng lẽ cúi đầu cười.

Thầy Lý sau khi ngẩn người mới vỗ đùi: “Bảo sao, tự nhiên thành tích của Hướng Vi lại tốt như thế, hóa ra là có gia sư miễn phí.”

“Cũng không phải miễn phí.” Giang Thành cong môi, khom người hôn lên trán Hướng Vi: “Đây là học phí.” 

Mọi người xung quanh bị thức ăn cho chó ném trúng: “…” Ăn liên hoan chia tay còn phải khoe ân ái, đại ca có biết xấu hổ là gì không vậy?

Thầy Lý nào đó đang hóa đá: “…” Khóa sau nhất định phải cấm mấy trò yêu thầm này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui