Hôm nay tên tổng tài bá đạo này dám động vào giới hạn của cô, xem cô xử lý anh ta thế nào!
Cho dù có bồi thường gấp trăm lần cô cũng không thèm!
Bởi vì “trong rừng không sợ không có củi đốt”!
Trong quá trình phục vụ, trừ khi bất khả kháng thì cô luôn cố gắng để khách hàng có được trải nghiệm tuyệt vời nhất.
Vì vậy, thay vì lật bài ngửa với Cố Ninh Dạ, Lâm Thiển quyết định ngăn anh ta lại trước.
Đừng để cô phải ra tay, nếu không đừng trách cô không khách sáo!
Nghề liếm cẩu chuyên nghiệp đòi hỏi phải biết đủ thứ trên đời, vì vậy cô cũng nắm được chút ít võ công để phòng thân.
Cố Ninh Dạ quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt Lâm Thiển đang nhìn mình, bàn tay nhỏ bé của cô đang nắm chặt lấy cổ tay anh ta, hàng lông mày nhíu lại đầy vẻ lo lắng.
Cơ hội đến rồi!
Lâm Thiển nhanh như chớp, nhân cơ hội này lao thẳng vào người Cố Ninh Dạ.
Cô dùng một tay phản đòn, ấn mạnh cổ tay Cố Ninh Dạ vào mép cửa sổ xe, đồng thời dùng ngón tay cào nhẹ vào lòng bàn tay anh ta.
Cảm giác ngứa ngáy bất ngờ khiến Cố Ninh Dạ buông lỏng tay.
Đúng lúc này, một anh cảnh sát giao thông tiến đến: "Vứt tàn thuốc bừa bãi, phạt 50 tệ.
"
Anh cảnh sát liếc nhìn Lâm Thiển đang nằm đè lên người Cố Ninh Dạ: "Nộp phạt xong rồi muốn làm gì thì làm.
"
Lâm Thiển: "! "
Cố Ninh Dạ: "! "
Chú Trần vội vàng xuống xe nộp phạt.
Lâm Thiển nhanh chóng rời khỏi người Cố Ninh Dạ.
Cố Ninh Dạ chỉnh lại bộ vest hơi xộc xệch, cố gắng điều hòa lại nhịp thở có chút rối loạn mà không hiểu vì sao, lạnh lùng hỏi: "Cô coi tôi là thứ gì?"
Lúc này Lâm Thiển mới nhận ra mình đã hiểu lầm Cố Ninh Dạ, anh ta chỉ muốn dập tắt điếu thuốc trong xe mà thôi.
Hóa ra tổng tài bá đạo cũng rất có tố chất!
Cô vội vàng tìm cách cứu vãn tình thế, mở to đôi mắt ngây thơ: "Không phải tôi không muốn bị anh dí thuốc đâu, mà là nếu khuôn mặt này bị bỏng thì tôi không thể ở bên cạnh anh được nữa, như vậy còn khó chịu hơn là giết tôi.
"
Nói xong cô liền nắm lấy tay Cố Ninh Dạ đặt lên cổ mình: "Giám đốc Cố, anh cứ tiếp tục đi.
"
Liếm cẩu thì phải biết liếm đúng chỗ ngứa, tất cả đều là vì yêu anh!
Cố Ninh Dạ lạnh lùng rút tay về, đầu ngón tay vô thức xoa xoa lòng bàn tay vẫn còn lưu lại cảm giác ngứa ngáy: "Cút!"
Lâm Thiển cuộn tròn người lại ở ghế sau xe Maybach, cách xa Cố Ninh Dạ một khoảng an toàn.
Bề ngoài tỏ vẻ thất vọng tràn trề, nhưng trong lòng lại thầm hò reo sung sướng.
Tình huống này là hoàn hảo nhất, không cần phải nói gì, không cần phải làm gì, chỉ việc nằm im hưởng thụ và đếm tiền!
Đúng là công việc trong mơ, vừa nhàn hạ vừa được nhận lương cao!
Chú Trần nhìn thấy Lâm Thiển nhỏ bé cuộn tròn ở ghế sau, không khỏi động lòng trắc ẩn.
Nhưng thân phận của ông chỉ là người làm công ăn lương, không tiện nói gì thêm.
Chỉ biết thầm thở dài, ngẫm nghĩ nghề nào cũng có cái khó, ra ngoài kiếm tiền quả thật chẳng dễ dàng gì!
Chiếc xe lăn bánh bon bon trên đường, cuối cùng dừng lại trước một khách sạn năm sao sang trọng.
Trước khi bước xuống xe, Cố Ninh Dạ lạnh lùng buông một câu xanh rờn: "Hôm nay là tiệc mừng về nước của bạn thân Nhược Nhược.
”
Lâm Thiển nghe xong thì sáng tỏ như trăng rằm, hóa ra là bạn thân của bạch nguyệt quang về nước.
Nhưng mà khổ nỗi bạch nguyệt quang vẫn mải mê du hí phương trời nào chưa thấy bóng dáng.