Nghề Chính Của Ta Là Lấy Lòng Trai Đẹp Chỉ Cần Tiền Không Cần Tình Yêu


Nói một tràng sến súa như ngôn tình, Cố Ninh Dạ vậy mà cũng dần bình tĩnh lại, ngoan ngoãn dựa vào vai cô ngủ thiếp đi.


Giao giám đốc Cố cho đám bạn anh ta xong, cô nhe răng cười gian xảo, không quên để lại thông tin liên lạc cho đối phương.


"Sau này cần diễn sâu cứ alo tôi! Nghề của tôi đó! Duyên gặp nhau giảm giá sốc 0,01% luôn.

"

Hôm sau chuông điện thoại reo, Cố Ninh Dạ gọi đến muốn cô đóng vai bạn gái hờ đi ăn hoặc đi tập thể dục cùng.


Là kiểu vận động lành mạnh như chạy bộ đánh gôn.


Tiền công hậu hĩnh, một giờ một vạn!

Lâm Thiển sao có thể bỏ qua cơ hội ngàn vàng, ký ngay hợp đồng làm thế thân với anh ta.


Bạch nguyệt quang không yêu anh ta, thế thân như cô chắc chắn phải yêu rồi!

Cô còn lên mạng tìm ảnh bạch nguyệt quang của Cố Ninh Dạ, phát hiện cô ta với mình cũng na ná ba phần.


Nhưng đã nhận tiền thì phải diễn hơn ba phần chứ!

Thế là cô tút tát hóa trang, biến hình thành bản sao giống bạch nguyệt quang đến tám phần!

Lần đầu gặp Cố Ninh Dạ, anh ta suýt nữa nhận nhầm cô là Thẩm Nhược Nhược!

Chẳng trách mọi người xì xào bàn tán về cô.



Chuyện hợp tác giữa cô và Cố Ninh Dạ là bí mật, ít ai biết.


Trước đây anh ta cũng chưa từng đưa cô đến những nơi sang chảnh, đông người như thế này.


Toàn là lúc anh ta nghỉ ngơi mới gọi cô đến nhà ở cùng anh ta.


Phải công nhận đầu bếp nhà Cố Ninh Dạ nấu ăn ngon tuyệt!

Nhưng cô đã tìm hiểu, bạch nguyệt quang là người rất thanh tao nhã nhặn.


Vì vậy khi đi ăn cùng Cố Ninh Dạ, cô chỉ ăn rất ít, lúc ra về thì vào nhà bếp đóng gói mang về ăn cho đã!

Trong mắt những người tham dự bữa tiệc, cô chỉ là một cô gái muốn lợi dụng nhan sắc để tiến thân.


Cô cũng chẳng bận tâm đến những lời ong tiếng ve đó.


Nhận tiền thì phải chịu ấm ức một chút.


Bọn họ có nói gì thì cô cũng chẳng hề tức giận!

Những lời chửi bới này chẳng xi nhê gì, cô đã từng nghe những lời khó nghe hơn gấp trăm lần.


Hôm nay cô diện một chiếc váy trắng tinh khôi, mái tóc dài buông xõa trên vai, tay khẽ khoác lấy cánh tay Cố Ninh Dạ.


Nhìn khung cảnh xa hoa lộng lẫy của bữa tiệc, ánh mắt cô toát lên vẻ yếu đuối mong manh.



Nghe mọi người xì xào bàn tán, cô càng siết chặt cánh tay Cố Ninh Dạ như chú thỏ trắng lạc vào rừng sâu.


Cố Ninh Dạ nhìn cô, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác muốn che chở.


Cô chỉ là một cô sinh viên 23 tuổi chưa tốt nghiệp, sao có thể chịu đựng những lời cay nghiệt đó.


Bàn tay anh ta khẽ siết lấy bàn tay nhỏ bé của Lâm Thiển, lạnh lùng quát: "Nói đủ chưa?"

Quả là phong thái tổng tài!

Lúc tức giận vẫn rất uy nghiêm đáng sợ.


Mấy cô gái đang buôn chuyện lập tức giải tán.


Lâm Thiển ngẩng đầu, đôi mắt long lanh nhìn Cố Ninh Dạ đầy yêu thương: "Giám đốc Cố, cảm ơn anh.

"

Cố Ninh Dạ nhìn vào mắt Lâm Thiển, nhíu mày.


Sao cô nàng này lại tình cảm thế nhỉ?

Cô không phải diễn viên, vì sao diễn xuất lại tự nhiên đến vậy?

"Em là người của anh, sao có thể để người khác bắt nạt được.

" Cố Ninh Dạ véo mũi cô.


Lâm Thiển quay mặt đi mỉm cười dịu dàng, còn có chút ngại ngùng.


Mồm thì cười toe toét mà trong bụng thì không ngừng chửi rủa!

Gã này có vấn đề à, tự dưng véo mũi người ta làm gì không biết?

Véo cho phấn nền lem nhem hết cả rồi, lại phải dặm lại từ đầu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận