Phấn nền trong suốt này đắt lắm biết không hả?
Một cú véo nhẹ thôi mà cũng ngốn mất của cô cả đống tiền!
"Cố Ninh Dạ! Anh đang giở trò gì thế hả?" Một giọng nữ cao vút vang lên.
Lâm Thiển đã để ý từ sớm có một cô nàng cứ liếc mắt về phía này.
Chắc chắn là Cố Ninh Dạ cố tình diễn kịch cho cô ta xem nên mới véo mũi cô như thế!
Diễn xuất gì mà lố lăng, giả trân thế không biết!
Nhìn cảnh tượng này, Lâm Thiển chỉ muốn độn thổ cho xong chuyện, cô khó chịu vô cùng.
Cố Ninh Dạ quay đầu lại, nở một nụ cười gượng gạo: "Cô Tiêu, lâu rồi không gặp!"
Tiêu Tiếu Tiếu nhìn Lâm Thiển bằng ánh mắt đầy hằn học: "Con nhỏ nào đây? Cố Ninh Dạ, không phải anh đã từng nói sẽ chờ Nhược Nhược hay sao?"
Lâm Thiển đoán Tiêu Tiếu Tiếu chắc chắn là bạn thân của bạch nguyệt quang trong truyền thuyết.
Cô run rẩy nắm chặt vạt áo của Cố Ninh Dạ, diễn tả sự yếu đuối một cách vừa đủ, pha chút sợ hãi.
Thật ra Cố Ninh Dạ không kể nhiều về chuyện tình cảm của anh ta và bạch nguyệt quang cho Lâm Thiển nghe.
Anh ta vốn là người lạnh lùng ít nói.
Nhưng ở bên nhau một thời gian, Lâm Thiển cũng nghe được ít nhiều.
Đại khái là hồi đó hai người họ yêu nhau say đắm nhưng bố mẹ Thẩm Nhược Nhược lại phản đối kịch liệt.
Họ ép Thẩm Nhược Nhược phải ra nước ngoài du học.
Cố Ninh Dạ đúng chuẩn nam chính ngôn tình, sau khi bị phụ tình liền lao vào con đường sự nghiệp.
Khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, chỉ trong vòng ba năm đã trở thành người sở hữu khối tài sản khổng lồ hai tỷ nhân dân tệ.
Anh ta tuyên bố sẽ mãi chờ Thẩm Nhược Nhược trở về.
Trong cả câu chuyện bi thương này, Lâm Thiển chỉ chú ý đến duy nhất một điểm.
Khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, ba năm kiếm được hai tỷ.
Trời đất quỷ thần ơi! Cố Ninh Dạ làm thế nào vậy?
Sao anh ta kiếm tiền dễ dàng như nhặt rau thế nhỉ?
Cô ghen tị, đố kỵ, âm thầm tìm hiểu bí quyết kiếm tiền của Cố Ninh Dạ.
Và rồi cô phát hiện ra, cái gọi là "khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng" của Cố Ninh Dạ chính là không thừa kế gia sản, chỉ xin một ít vốn từ gia đình để khởi nghiệp mà thôi.
Chưa kể gia đình còn hỗ trợ hết mình về mặt nguồn lực.
Lâm Thiển: "! "
Được lắm! Chơi kiểu này thì ai chơi lại hả!
Cố Ninh Dạ bá đạo khoác vai Lâm Thiển, nhìn Tiêu Tiếu Tiếu cười khẩy: "Sao nào? Thẩm Nhược Nhược được phép cặp kè với trai Tây tóc vàng, còn tôi thì không được tìm người khác à?"
Ồ!
Hóa ra bạch nguyệt quang của Cố Ninh Dạ lại đang cặp kè với trai Tây tóc vàng sao?
Bảo sao Cố Ninh Dạ lại phải tìm thế thân để chọc tức cô ta!
Lâm Thiển thoáng có chút thương cảm cho Cố Ninh Dạ.
Nhưng rồi cô nhanh chóng gạt phăng suy nghĩ đó đi.
Thương đàn ông là con đường ngắn nhất dẫn đến bất hạnh!
Thương sếp thì xác định là cả đời bất hạnh!
Tiêu Tiếu Tiếu phản bác: "Nhược Nhược chỉ là cô đơn thôi! Cô ấy không có ý định nghiêm túc với anh ta!"
Nói rồi cô ta nhìn Lâm Thiển từ đầu đến chân, bất chợt cười lớn: "Cô nàng này giống Nhược Nhược nhà chúng tôi quá, hóa ra giám đốc Cố chỉ tìm người thế thân mà thôi!"
Nhận tiền rồi thì phải diễn cho tròn vai chứ, nghề nghiệp mà lị!
Lâm Thiển bèn ưỡn ngực vênh mặt lên, ra vẻ mạnh mẽ: "Thế thân thì thế thân, tôi đây không quan tâm! Tôi chỉ muốn được ở bên cạnh anh Ninh Dạ thôi.
Cô đừng trách anh ấy, tất cả là lỗi tại tôi, là tôi quyến rũ anh ấy trước.
"