Nghe Đâu Ảnh Đế Rất Cao Lãnh



Hướng Tây Đông tìm trong phòng một lúc, nhưng lúc ra chỉ cầm toàn những thứ bậy bạ. Cả đoàn phim im lặng.

Cái phòng này, trăm năm trước bị khóa lại, chắc đều vì những thứ bậy bạ này đây mà.

Do sẵn có lời đồn có ma trước đó, mọi người cứ cho rằng căn phòng này có ma thật.

– Rồi rồi, phá án.

Hướng Tây Đông thấy mọi người xấu hổ, đành buông đám đồ tình thú lỗi thời kia ra, giả bộ đã nhìn thấu được nhân gian mọi chuyện, vớt vát chút tôn nghiêm.

– Tôi đã nói rồi, tất thảy ma quỷ chỉ là giả thôi.

Mọi người: “…”

Trầm đạo – người đã ăn xong nửa cân tỏi, cả người đầy mùi – lúc này mới thở ra.

– Không có gì thì ổn rồi. Vậy ác mộng này chắc là do trùng hợp thiệt. Ôi chao, dù gì cũng là thời đại khoa học, làm gì ma quỷ đâu ra.

Ông nhìn về phía tổ đạo cụ với tràng vụ Tiểu Triệu.

– Mau gọi cho cục di sản văn hóa, mấy đồ này chắc là đồ cổ nhỉ? Mau giao lại cho quốc gia. Tiểu Triệu, cậu đánh dấu phim một chút, để tổ hậu kì còn biết mà xử lý.

Phó đạo bịt mũi nói thêm:

– Mấy cái đồ như hàng ma xử không thể lên sóng, đông cung đồ lúc chưa mở ra thì chắc không sao đâu.

( là cái trụ tua rua ở c25 đó =)))

Tổ đạo cụ vội vàng vâng dạ.

Làm sợ bóng sợ gió một hồi. Xử lý xong xuôi, đoàn kịch tiếp tục quay chụp, làm gì dở thì cứ làm tiếp. Chỉ có Nguyên Sướng vẫn cảm thấy sợ hãi — Cậu vẫn không tin là chuyện tối hôm qua chỉ là ác mộng.

Nghĩ tới cảnh tượng tối qua, Nguyên Sướng theo bản năng lén nhìn qua Nghiêm Trạch. Nghiêm Trạch mặt không đổi, giống như biết tất cả mọi chuyện.

Cậu nhớ rõ, con quỷ đó là bị Nghiêm Trạch bắt ra nha!

Nghiêm Trạch liệu có phải biết cái gì không?

Nguyên Sướng không yên lòng. Người đại diện Đào Hân của cậu ngứa mắt Lê Hạo, nên cậu cũng không ưa gì Nghiêm Trạch. Vỗ mặt, Nguyên Sướng thầm nhủ, chán ghét của cậu với Nghiêm Trạch hầu như đều đến từ thành kiến nha. Nghĩ vậy, cậu lén lén đi về phía Nghiêm Trạch.

Nghiêm Trạch đang suy nghĩ làm sao để cho kịch tổ một cái “kinh hỉ” thiệt bự, thì thấy Nguyên Sướng đang đi về phía mình, bèn nghiêng đầu.

Nguyên Sướng ráng không sợ, nói:

– Nghiêm Trạch, tôi muốn hỏi anh cái này.

Nghiêm Trạch liếc nhìn cậu ta một cái:

– Chuyện gì?

– Tối hôm qua, chúng ta thiệt sự bị ma đè?

Nguyên Sướng nuốt nước bọt

– Thật ra tối hôm qua tôi gặp ác mộng. Trong “ác mộng”, con quỷ đó bị anh bắt ra… Anh nói xem, anh thiệt sự không biết gì sao? Vài người gặp ác mộng thì là trùng hợp, chứ đằng này kịch tổ có bày tám người gặp ác mộng. Cái này… là trùng hợp sao?

– Nếu không thì sao?

Nghiêm Trạch hỏi lại.

Nguyên Sướng không nói, cậu ta im lặng hồi lâu, rồi cắn răng

– Tôi sợ lắm…

Nghiêm Trạch nhún vai.

Nhưng mà…

Trùng hợp?

Anh có ý này.



Tuy buổi sáng đi bắt quỷ đã xảy ra vài việc đáng xấu hổ, nhưng quay chụp cực kì thuận lợi.

Hướng Tây Đông nhận đóng một vị chuyên gia. Lúc kịch tổ gặp vài chuyện đáng sợ, ví dụ như nước giếng lúc múc lên lại là màu đen, thì giảng cho mọi người nguyên lý khoa học, một bộ google ca ca giả nhuần nhuyễn.

Nhưng mà đôi lúc, cậu ta lại thích dùng ánh mắt ai oán nhìn Nghiêm Trạch, giống như tiện thụ bị tra công Nghiêm Trạch vứt bỏ vậy.

Nghiêm Trạch: “…”

Lê Hạo biết để vậy cũng không tốt, nhìn đi, bây giờ kịch tổ ai ai cũng tò mò về mối quan hệ của Nghiêm Trạch với Hướng Tây Đông.

Tò mò thì tò mò đi, nhưng phiền một nỗi, trong kịch tổ còn một tên đáng ghét có ân oán với Nghiêm Trạch, Kỉ Trầm đó…

Nếu cái tên miệng tiện Hướng Tây Đông mà lỡ thốt ra cái âm mưu bao dưỡng Nghiêm Trạch trước khi anh xuất đạo thì cứ nghĩ đi, tên Kỉ trầm đó chắc chắc sẽ lại bôi đen một phen cho xem.

Lê Hạo đau đầu, ai dà, một Kỉ Trầm đã mệt, nay lại thêm tên Hướng Tây Đông này nữa.

Cậu không rõ hậu phương của đối phương ra sao. Lỡ… lỡ đối phương bao dưỡng không được, bèn phong sát thì sao???

Nếu Hướng Tây Đông chỉ là tên phú nhị đại bình thường thì cũng đành, nhưng mà lỡ hậu phương của cậu ta lớn thiệt… Lê Hạo nghĩ đã thấy đau đầu.

Chắc phải điều tra Hướng Tây Đông một chút, cậu âm thầm tính toán.

Chớp mắt, đã chập tối.

Hướng Tây Đông giống như đuôi chó vậy, Nghiêm Trạch đi đâu liền theo đến đó. Lúc này, Nghiêm Trạch chuẩn bị đi ngủ, cậu ta vẫn mặt dày mày dạn theo vào tận trong phòng.

Lê Hạo lo cậu ta ôm suy nghĩ đen tối với Nghiêm Trạch, năn nỉ tràng vụ rồi cũng đi theo tổ camera vào phòng, chuẩn bị giám thị Hướng Tây Đông.

Thấy nhiều người, Nghiêm Trạch bỗng nhớ tới “kinh hỉ” anh định cho tổ kịch.

Anh cười, rồi dẫn Lê Hạo đang bận tìm cách đối phó Hướng Tây Đông vào phòng.

– Lê Hạo, cậu vào đây một chút.

– Có việc gì?

Lê – não phẳng – Hạo trực tiếp mặc kệ Hướng – lẻ loi – Tây Đông, chạy tới bên cạnh Nghiêm Trạch.

Lúc này Nghiêm Trạch đã thay đồ. Anh vốn không có thói quen mặc đồ ngủ, nên chỉ mặc một cái áo cổ tròn màu trắng.

Thấy vậy, tính quản chuyện của Lê Hạo liền phát tác. Cậu tiến lên sửa sang mấy nếp nhăn trên quần áo. Cậu chăm sóc Nghiêm Trạch lâu rồi, đã thuần thục đến không thể thuần thục hơn nữa. Nếu không phải hiệp nghị của Lê Chính Thù vẫn luôn canh cánh trong lòng Nghiêm Trạch thì giờ lương tâm anh đã sớm đau, không thể trêu chọc Lê Hạo nữa.

Chỉ là từ trên người tên Lê Chính Thù cặn bã đó, Nghiêm Trạch đã rút ra được kinh nghiệm xương máu. Cảm thấy vẫn nên coi Lê Hạo là kẻ thù thôi.

Được Lê Hạo sửa sang xong, Nghiêm Trạch cong… môi một chút. Anh suy nghĩ, rồi nói:

– Nhân lúc có nhiều người, hay là kể chuyện ma đi. Thứ nhất là giết thời gian, thứ hai cũng tiện cho hiệu quả chương trình.

– Chuyện ma hở?

Hướng Tây Đông mắt liếc nhìn Lê Hạo thân mật với Nghiêm Trạch, trong lòng ôm căm phẫn. Sao Nghiêm Trạch cứ ngó lơ cậu vậy!!!

– Chán chết, chỉ là mấy câu chuyện ấu trĩ, chỉ có bọn con gái ở sơ trung mới thích nổi.

Nhưng Nguyên Sướng nghe vậy lại hết hồn.

Sao cậu lại có linh cảm xấu?

Giống như “Ác mộng” tối hôm qua, cũng bắt đầu từ chuyện của Nghiêm Trạch.

Nguyên Sướng vội vàng mở miệng:

– Đúng, chán chết! Mau đi ngủ…

Cậu ta lấy cái đèn bàn nhỏ ra, mở lên rồi đặt ở đầu giường.

Có ánh sáng, Nguyên Sướng mới hơi thở phào, hơi thấy an toàn.

Quỷ chắc sợ sáng ha? Cậu tự ám chỉ nội tâm.

Đèn bàn lúc cắm điện hơi rung, giống như vật sống. Nhưng điều này ngoại trừ Nghiêm Trạch thì không một ai chú ý đến.

Tràng vụ Tiểu Triệu cũng nhắn tin cho mấy đồng nghiệp quay bên phòng Kỉ Trầm với Lạc Viễn, hỏi thăm tình hình.

Lúc được rep, hắn cười:

– Lạc Viễn bên ka với Vu Nhược Hàm cũng kể chuyện ma, tôi thấy cũng được đó, cũng hợp với chủ đề chân nhân tú kì này.

Hắn nhìn về phía Nguyên Sướng.

– Nguyên Sướng, chẳng lẽ cậu sợ thiệt? Thôi đừng lo, giờ là thời khoa học, hơn nữa không phải có Hướng đại sư ở đây sao? Dăm ba con quỷ, bị Hướng tiên sinh dọa sợ thôi.

Nguyên Sướng muốn nói lại thôi.

Tràng vụ Tiểu Triệu nói đúng vào tử huyệt, vừa vặn vỗ mông ngựa Hướng Tây Đông luôn. Hướng Tây Đông cũng vì thế mà đắc chí.

– Đúng đó, mau bắt đầu đi, đến đến đến, kể chuyện ma nào.

Cậu ta trở người liền quên sạch sẽ mấy câu nói trước đó, bắt đầu giựt dây kêu Nghiêm Trạch kể chuyện.

Nguyên Sướng: “…”

Gió Bắc thổi, bông tuyết bay, sao cậu số khổ vậy chứ!

Nghiêm Trạch vuốt cằm.

– Được rồi, nếu là tôi đề nghị, thì để tôi kể đầu tiên đi.

Anh nói nhỏ:

– Thật lâu trước kia, có một vị đào kép kinh tài tuyệt diễm, tao nhã vô song…

– Khoan khoan khoan!

Nguyên Sướng kinh hoàng, cái cảm giác đáng sợ đó là sao? Cậu ta vội ngăn Nghiêm Trạch:

– Có thể đổi chuyện không?

Lê Hạo nhíu mày:

– Sao phải đổi chứ?

Cậu có chút khó chịu. Sao tên này dám ra lệnh Nghiêm Trạch chứ.

Nghiêm Trạch vậy mà không thèm để ý:

– Thôi, đổi cũng được.

Anh tiếp tục kể:

– Thật lâu về trước…

Nguyên Sướng: “….”

Cái câu chuyên dụng cho mở đầu thật làm cho người ta nhức đầu.

– Có chuyện thế này,

Nghiêm Trạch âm giọng trầm thấp, cực có từ tính, thật giống như nỉ non thủ thỉ.

– Nghe nói, trong những người cai trị thời xưa, có một vị thần linh rất kỳ lạ.

Hướng Tây Đông chen vào:

– Người cai trị thời xưa là gì vậy?

– Đừng chen vào chuyện người khác chứ.

Lê Hạo đã đem tên Hướng Tây Đông add vào vị trí tên đáng ghét thứ hai sau Kỉ Trầm.

– Im lặng nghe là được, làm gì mà nhiều câu hỏi vậy.

Ngó lơ Hướng Tây Đông đột nhiên phá vỡ bầu không khí, Nghiêm Trạch tiếp tục kể. Thậm chí vì phối hợp không khí, anh còn bảo camera man quay gần một chút.

– Vị cai trị này tên Nại Á, trùng tên với Tà Thần, cũng có nhân tính, đủ hiểu nhân tình. Nhóm cai trị có rất nhiều hóa thân, mà vị này có hóa thân là một gã hình người.

– Diện mạo trắng bệch, nhìn không rõ ngũ quan. Thích cười quái dị, lấy nỗi sợ của nhân loại làm thức ăn. Không ai có thể kêu tên của nó, vì…

– Một khi nói ra miệng, người kia lập tức mất đi đoạn ký ức đó. Sau đó, người đó liền quên mất đã từng nói ra tên nó, lại buột miệng tiếp, cứ thế nói ra rồi lại quên mất, cho đến lúc chết; hoặc phát hiện ra sự tồn tại của nó, đầu óc hóa điên.

Nguyên Sướng sợ khiếp:

– Anh đừng nói! Dừng! Dừng! Ghê quá!

Mà Hướng Tây Đông lại giữ vẻ mặt khinh thường:

– Sao thứ đó có thể có thật? Đúng là cười chết, cái thứ đó tính là gì. Anh mau nói cho tôi biết tên nó. Tôi nói chứ, cũng thật muốn coi, nếu tôi gọi tên nó, thì có thật như thế không.

Nghiêm Trạch lén liếc nhìn Lê Hạo một cái.

Lê Hạo nheo mắt, cậu dù gì cũng sống với Nghiêm Trạch hơn nửa năm, cũng sớm quen với mấy cái động tác ám chỉ của Nghiêm Trạch.

Nghiêm Trạch đây là—-

Chuẩn bị lừa người.

Nghiêm Trạch hạ giọng:

– Tên nó là, Sắt Thản Tư Mạt Già Tư—-

Anh nói ra một đoạn ngôn ngữ khó hiểu. Tuy không biết đoạn đó là tiếng gì, nhưng chắc chắn không phải là tiếng Trung.

– Như vậy sao?

Hướng Tây Đông xoa tay.

– Cứ tưởng cái gì đáng sợ chứ…

Nguyên Sướng cũng hết hồn, sợ mất mật.

Nhưng mà.

Không đợi Hướng Tây Đông lặp lại, Nghiêm Trạch bỗng dừng lại, như máy móc bị kẹt.

Lê Hạo: “….”.

Cậu co rút khóe miệng, vội vàng phối hợp với Nghiêm Trạch diễn tới nghiện:

– A Trạch, A Trạch, anh sao vậy?

Mọi người trong đoàn cũng khẩn trương đứng lên, chỉ sợ Nghiêm Trạch có chuyện gì.

Một lát sau, Nghiêm Trạch lại lần nữa mở miệng.

– Vừa nãy nói tới đâu rồi?

Anh xoa cằm, ra vẻ tự hỏi:

– À… Hình như nói đến đoạn hóa điên rồi. Người hóa thân của vị thần kia tên là—-

“….”

Mọi người trầm mặc.

Nháy mắt sau.

– Aaaaaaaa!

Nguyên Sướng cùng với bọn Tiểu Triệu bị dọa đến hét rầm trời.

Lê Hạo nhìn về tên lầm bà lầm bầm nửa ngày – Hướng Tây Đông.

– Aaaaaaaaaa!

Hướng Tây Đông kêu còn to hơn nữa.

Chờ mọi người hét xong, Nghiêm Trạch mới thả tay, vô tội nói:

– Rồi rồi, tôi kể xong.

Anh xem thường nhìn về Hướng Tây Đông, người bị dọa đến chui cả vào gầm giường, làm bộ ngơ ngác:

– A, Hướng đại sư, sao lại lăn xuống gầm giường thế?

Đèn bàn trên đầu giường Nguyên Sướng lại run run.

Hướng Tây Đông xấu hổ, tìm cách giải thích:

– Tôi chỉ là, chỉ là…. Trên giường hơi nóng, tôi mới xuống đất ngồi!

Nghiêm Trạch: “….”

Xem ra so mặt dày, thì Hướng Tây Đông vẫn thắng, lợi hại.

– Chuyện ma của Nghiêm ca thật hay…

Tràng vụ Tiểu Triệu lòng còn sợ hãi vuốt vuốt ngực, trấn an trái tim vẫn còn đập thình thịch. Lúc này, đoàn người mới hiểu Nghiêm Trạch hồi nãy là diễn lừa bọn họ, mới thở phào nhẹ nhõm.

Ai ngờ lúc này lại có một âm thanh trầm thấp vang lên:

– Cái người gọi là Sắt Thản kia có phải cười như vầy không —- hì hì hì hì hì hì.

Nguyên Sướng: “….” Cái cảm giác đáng sợ vcl này là gì—–!!!!

– Aaaaaaaaaaa!

Hướng Tây Đông trực tiếp bị dọa lăn vào gầm giường.

Không đợi đào kép được Nghiêm Trạch sắp xếp lên sàn, Nguyên Sướng đã ở trước mặt mọi người, lật mắt, lưu loát hôn mê bất tỉnh.



Ba ngày quay chụp rất nhanh đã trôi qua.

Sau khi kể chuyện ma dọa ngất Nguyên Sướng, ngày thứ ba, Nghiêm Trạch vẫn dùng lí do như hôm trước nói cho Nguyên Sướng, nhưng mà lần này cậu ta có chết cũng không tin tất cả chỉ là ác mộng—-

Cậu ta hỏi đoàn người, ai cũng nói rằng tối hôm qua trừ cậu ta, cả đoàn bao gồm Hướng Tây Đông đều tin đó chỉ là một cái “Ác mộng”.

Nếu nói ác mộng tập thể của ngày đầu tiên là trùng hợp, vậy ác mộng ngày hơm sau, cũng không thể dùng cách nào để lý giải.

Lúc ra khỏi tòa nhà, đoàn kịch lòng còn sợ hãi: Gian nhà này khẳng định có cổ quái!

Lúc này, Trầm đạo bèn tự lấy tiền túi, mời vài vị đại sư đến tòa nhà làm phép, siêu độ oan hồn bên trong, cũng xin oan hồn giơ cao đánh khẽ, đừng ghi hận tổ kịch, ám lấy đoàn kịch— đương nhiên, những chuyện này đều nói sau.

Mà Lê Hạo thật ra rất thoáng, rất nhanh đã tiếp nhân sự thật thế giới này là thật sự có quỷ — hoặc là nói, cậu chết lặng.

Dù sao chỉ cần vị đại thần như Nghiêm Trạch ở, thì ba cái bọn ma quỷ đó chỉ có thể bị đùa bỡn mà thôi.

Mà Hướng Tây Đông cũng bị dọa phải ở với Nguyên Sướng cả một đêm. Nếu không phải gầm giường còn đáng sợ hơn trên giường, cậu ta cũng dám ngủ một đêm dưới đó quá.

Buổi sáng dậy, Hướng Tây Đông cũng biết quá là bẽ mặt, rõ ràng tự xưng đại sư, vậy mà lại bị chuyện ma cùng ác mộng dọa ngất.

Cũng không dám chào hỏi người, cậu ta một đường hắt xì, tiu nghỉu thu dọn áo quần chạy về nhà.

Thấy Hướng Tây Đông bị mình trị đến ngoan, Nghiêm Trạch cũng thấy vui: một khoảng thời gian nữa, tên đó hẳn là sẽ không có mặt mũi xuất hiện trước mặt anh.

Mà Nguyên Sướng lúc quay xong cũng không thể ngủ ngon.

Cực kì không may là, lúc rời tòa nhà, Nghiêm Trạch đã quên mất lấy về con quỷ đào kép bị anh “nhét” trong đèn bàn.

Vậy nên, ác quỷ liền theo Nguyên Sướng về nhà.

—– Chuyện sau đó, có thể tưởng tượng.

Vì có ma, nên đêm nào Nguyên Sướng cũng gặp ác mộng, bị dọa suýt nữa hồn cũng thăng. Chờ đến lúc Đào Hân mời một vị đại sư làm phép, cuối cùng mới đuổi được oan hồn trong đèn bàn đi ra. Nguyên Sướng lập tức bị bệnh nặng.

Đáng tiếc là đến khi khỏi bệnh, thì tâm bệnh cũng không thể cứu chữa, muốn chết muốn sống cũng không chịu tham gia《Hơi thở sinh tồn》.

Đào Hân không có cách, cũng chỉ có thể cắn răng xin rỗi đoàn kịch, xin cho Nguyên Sướng tạm thời rút khỏi đoàn kịch, an tâm ở nhà dưỡng bệnh.

Nguyên Sướng đột nhiên rút, kéo theo cả tổ kịch nhức đầu, nhưng biết làm sao, cũng chỉ có thể ráng quay lại một lần. Thế là thời gian quay kì bốn của ‘chân nhân tú’ bị dời xuống nửa tháng sau, cốt là để tổ kịch tìm một người thay vào vị trí của Nguyên Sướng.

Vốn là, Nghiêm Trạch cũng phải đau đầu với việc này.

Dù sao giờ anh cũng đã nghĩ kĩ rồi, chính anh phải nổi tiếng, mới có thể quay về rạp hát tiếp tục làm một vị diễn viên kịch nói nho nhỏ.

Hiện giờ Nguyên Sướng rút ra, kịch tổ kéo dài thời hạn quay, tức là cơ hội ra mắt của anh cũng bị dời lại.

Khán giả và fan đều rất dễ quên, muốn thu hút mọi người, thì phải có một con đường ổn định lúc nào cũng đặt trước tầm mắt mọi người.

Nếu trong quá trình ra mắt công chúng bị đứt gãy, sẽ tạo thành ảnh hưởng rất nhiều với nghệ nhân: Giống nướng bánh mì vậy, cứ nung nóng rồi tắt, sẽ không ngon bằng nấu liên tục.

Nhưng mà, Tái ông mất ngựa, an tri họa phúc(1)

Nghiêm Trạch vận khí không tệ, gặp xui biến may.

—-

Bên trong khách sạn.

Lê Hạo cẩn thận cầm lấy dây buộc tóc, vén mái tóc màu trắng đằng sau lên. Cậu cũng không phải quá chuyên nghiệp, tuy làm trợ lý nửa năm cho Nghiêm Trạch nhưng ở phần tạo hình thì cũng chỉ có thể đưa ra một số gợi ý về trang phục, vậy thôi.

Phải làm việc tạo hình, cậu cũng chỉ có thể theo mấy bước của mấy vị tạo hình chuyên nghiệp trong trí nhớ nhỏ bé của mình. Loay hoay nửa ngày, cũng chỉ đến mức tạm được.

Lúc này, Nghiêm Trạch thân mặc một bộ đạo bào(2) màu trắng điểm hoa văn màu lam, trên đầu là tóc giả màu trắng, một bộ tiên phong đạo cốt.

Màu trắng không giống màu đen, không dễ phối. Nhất là mặc cả cây trắng, trừ khi người mặc có khí chất lỗi lạc, còn nếu không, đồ như vậy mà mặc bậy thì nhìn sẽ chả ra cái gì cả.

Nhưng mà căn cơ Nghiêm Trạch quá tốt, khuôn mặt tuấn dật, khí chất lạnh lùng, lúc không nói còn vương một khí chất cao lãnh.

Bây giờ một thân trắng phau, không những không kì lạ, còn phụ trợ cho khí chất lãnh khốc của anh.

Buộc tóc xong, lúc mới nhìn vào tổng thể, Lê Hạo dù tự nhận đã nhìn quen gương mặt đập trai này gần nửa năm vẫn không thể không bị choáng ngợp một phen.

Quả nhiên nhan sắc vô địch!

Lê Hạo buồn bực. Nghiêm Trạch ăn mặc rất suất, tới cả loại thẳng nam inox như cậu còn không nhịn được mà tim đập lệch vài nhịp.

(Tui: Ù uôi, thằng nào trước khi cong mà chả nói thế)

Cũng khó trách Kỉ Trầm lúc trước tìm trăm phương ngàn kế muốn lăng xê mình bằng Nghiêm Trạch… Lê Hạo nghĩ, dù lấy điều kiện như của Lâu Ngộ Bạch, Kỉ Trầm mà cứ diễn “Di tình biệt luyến”, thật chẳng khác nào hạ thấp giá trị bản thân cậu ta cả.

Mà Nghiêm Trạch mặc dù không nổi tiếng như Lâu Ngộ Bạch, nhưng chỉ dựa vào khuôn mặt này, hoàn toàn có thể sánh bằng Lâu Ngộ Bạch.

Lê Hạo không chút khiêm tốn nói, mình Nghiêm Trạch tương đương với tám Lâu Ngộ Bạch.

– Suất, quá suất, A Trạch, sao anh lại suất như vậy chứ.

Lê Hạo cố gắng dùng vốn từ ít ỏi của mình khen Nghiêm Trạch.

Nghiêm Trạch mặt không đổi:

– Gay, quá gay, Lê Hạo, sao mùi gay nồng thế.

(Tui: Ha ha ha)

Lê Hạo: “….”

Có điều, Lê Hạo cũng không nói quá. Nghiêm Trạch nhìn mặt mình trong gương, cảm thấy cũng khá là đẹp. Bèn tự giác lụm ra điện thoại, tự chụp một tấm, đăng lên weibo.

Diễn viên Nghiêm Trạch V một phút trước vừa cập nhật weibo.

Ngày mai đi thử vai, hy vọng thuân lợi ^ ^.

[Hình ảnh]

Một lát sau, weibo Nghiêm Trạch nổ tung.

Lúc đang quay kì ba chân nhân tú, thì kì dã ngoại sinh tồn đã được phát sóng.

Nghiêm Trạch ở kì một biểu hiện rất bình thường, chỉ có một lần bắt thỏ đó là đặc sắc. Nhưng nhờ vào nhan sắc, nên cũng thu được một lương fan kha khá.

Vốn khán giả theo dõi《Hơi thở sinh tồn》hơi hướng về hai người Nguyên Sướng với Kỉ Trầm, làm fan qua đường, bây giờ bỗng xuất hiện suất ca, hơn xa hai người đó… Nhóm người qua đường nhất thời phản chiến, thành fan của Nghiêm Trạch.

Số theo dõi trong weibo Nghiêm Trạch thẳng tắp tăng lên, sớm hơn trăm vạn. Tuy rằng so với mấy vị tiểu sinh mấy nghìn người, hay triệu người theo dõi thì con số đó chả là gì, nhưng số theo dõi đang tăng, chỉ thế là đủ.

Hôm nay hạ mưa nơi phố cổ: aaaaaaa tôi xỉu!

Mưa giăng đầy cuối cùng cũng mưa: Khẩn cấp tiêm thuốc an thần.

Thanh niên mô-đen vui vẻ tỏa sáng bảy màu: Đại thần thiệt soái! Đúng rồi đại thần, tôi là người tháng trước ngồi cạnh anh lúc thi đấu! Đừng quên tôi mà đại thần, cậu add bạn, cầu mang theo ((╥╯^╰╥)

Kêu meo meo kêu meo meo kêu meo meo V: Đây hẳn là cos thuần dương kiếm chủ Triệu Thiên Dương trong《Huyễn kiếm thiên ân》! A Trạch chuẩn bị đi thử vai bên Huyễn kiếm?

Celie_Cat: Lão công mau thượng em [liếm màn hình] [liếm màn hinh] [liếm màn hình]

Mãi mãi yên bình trong ngày: Vị dâm nữ trên, xin đừng tao vậy.jpg

Hôm nay dưới ánh nắng rất ồn ào náo động: Phó hội trưởng bão đảm xã lao động.jpg(3).

Nghiêm Trạch tùy tiện lướt weibo vài lần rồi đóng lại.

Cái người kêu meo meo kia không tồi. Anh mặc đồ này, quả thật là của nhân vật nổi tiếng nhất đương thời trong《Huyễn kiếm thiên ân》, tạo hình của thuần dương kiếm chủ Triệu Thiên Dương.

Mấy ngày hôm trước, người phát ngôn《Huyễn kiếm thiên ân》hết hợp đồng, đối phương không đồng ý kí tiếp, trực tiếp chấm dứt hợp đồng với《Huyễn kiếm thiên ân》.

Mà bên《Huyễn kiếm thiên ân》khi chấm dứt hợp đồng phát ngôn cũng không vội đi tìm người đại diện mới, mà muốn nhân cơ hội kỷ niệm năm năm, tính chơi lớn — bọn họ quyết định chọn ra hai người đại diện, trong đó một người là từ giới giải trí chọn ra, người còn lại sẽ chọn từ trong số người chơi.

Lê Hạo lúc giới thiệu cho Nghiêm Trạch về《Huyễn kiếm thiên ân》đã nhắm tới vị trí người phát ngôn, muốn Nghiêm Trạch lấy được đại ngôn của《Huyễn kiếm thiên ân》.

Hoạt động tuyển chọn cũng rất rầm rộ, lúc chọn cũng không chọn nội bộ, mà thả tin ra, yêu cầu người muốn làm đại diện thì phải đến công ty test thử.

Sau khi test một lượt, thì sẽ công khai người dự thi, để người chơi chọn ra người phát ngôn.

—- Còn về phần đại diện cho game, thì sau khi tung game ra chừng một tháng sẽ tổ chức thi đấu, người tháng sẽ được.

Lúc《Huyễn kiếm thiên ân》chọn người phát ngôn. vừa vặn là nửa tháng lúc kịch tổ《Hơi thở sinh tồn》nghỉ quay. May là Nguyên Sướng đột ngột rút ra, làm cho kịch tổ phải dừng giữa chừng, nếu không thì Nghiêm Trạch không có thời gian tham gia lần tuyển chọn này.

Nói sao nhỉ, quả thật là tưởng họa mà được phúc.

Trước ngày test, Lê Hạo đặt riêng cho Nghiêm Trạch một bộ cos《Huyễn kiếm thiên ân》, xem hợp hay không. Bây giờ nhìn xem, quả thật rất hợp, rất vừa lòng.

– Được rồi, nếu không có bất ngờ, thì chúng ta chắc chắn sẽ lấy được vị trí đại diện này.

Lê Hạo nắm chặt tay.

Cậu hít sâu, chuẩn bị cho Nghiêm Trạch nghỉ ngơi, để đạt trạng thái tốt nhất cho lần test ngày mai. Nhưng mà, đập vào mắt cậu là cảnh…. Nghiêm Trạch mặc đồ cổ trang lặng lẽ mở máy tính ra.

Lê Hạo:

– Anh… làm gì đó.

Nghiêm Trạch chính trực nói:

– Đây là vì công việc — tôi sẽ lên game xem xét nhân vật Triệu Thiên Dương này.

Lê Hạo: “….”

Muốn chơi game mà có thể ngụy biện chính đáng như vậy sao???

Nhưng mà Lê Hạo cũng không phải loại người quá cứng nhắc, hoặc có thể nói, cậu đang cố gắng lấy lòng Nghiêm Trạch, hòng làm dịu quan hệ của hai người. Vậy nên, cậu cất máy tính của mình, tiến lại gần Nghiêm Trạch.

– Cậu làm gì đó?

Nghiêm Trạch bê nguyên câu của Lê Hạo trả lại cho cậu.

Lê Hạo đứng đắn nói:

– Tôi giúp đỡ anh làm việc.

Cậu tha thiết nói:

– Anh nói trò chơi này rất dễ mà, có thể cho tôi chơi thử sao? Tôi muốn thử nhaaaaa.

Vì muốn có chung tiếng nói với Nghiêm Trạch, cậu đã đặc biệt dành thơi gian xem thử nội dung với cách chơi trong《Huyễn kiếm thiên ân》, thậm chí còn nén đau lòng, thẳng tay mua một bộ trang bị đắt tiền.

Nghiêm Trạch muốn nói lại thôi, ngăn lại lời muốn nói.

Lê Hạo vì anh mà học chơi game?

Anh im lặng tránh xa Lê Hạo ra một chút, cố gắng xa Lê Hạo chút, một lần nữa nghi ngờ sâu sắc với thân phận thẳng nam thẳng như inox.

Nhưng mà… thêm Lê Hạo vào cũng chả sao. Sau khi log in vào trò chơi, Nghiêm Trạch mang Lê Hạo đến tràng thi đấu, chuẩn bị đánh cặp — nhân vật game của anh giống như thuần dương kiếm chủ, một thân trắng phau, mà nhân vật Lê Hạo chọn là La Sát của Ma giáo, một thân đen tuyền.

Hơn nữa vì biết ID của Nghiêm Trạch là Thiên Uy, Lê Hạo đã cố ý sửa tên, kêu Địa Lực (uy lực của đất:vvvv), nhân vật trong game hai người đứng sóng vai cạnh nhau, thật giống như một đôi tấu hài.

Nghiêm Trạch điều khiển nhân vật bay lên lôi đài, phát ra lời mời khiêu chiến, kêu Lê Hạo đi lên.

– Đây là sao?

Lê Hạo ngơ ngác.

Nghiêm Trạch lời ít ý nhiều:

– Xem trình cậu như nào.

Lê Hạo xấu hổ:

– Có lẽ đủ nhìn, nhưng anh biết làm gì?

Nghiêm Trạch mặt không đổi:

– Để xem tôi là một chọi hai, hay là…

– Hay là?

Ánh mắt Nghiêm Trạch suy sụp:

– Hay là một chọi ba.

Lê Hạo: “….”

Nghiêm Trạch sao lại coi thường cậu thế chứ!

Cũng may tuy kỹ năng chơi game của Lê Hạo là ráng đắp nặn lên, nhưng vì muốn thân thiết với Nghiêm Trạch, nên cũng ráng lôi ra kỹ thuật hồi còn học cao đẳng ra. Trơ mắt giằng co với Nghiêm Trạch đâu chừng bảy, tám phút mới bị chém chết.

Nghiêm Trạch liếc mắt nhìn cậu.

– Kỹ thuật tạm được, xem ra cậu cũng được đó.

Trình của Nghiêm Trạch thuộc loại đỉnh cấp trong nhóm gamer của《Huyễn kiếm thiên ân》, player bình thường gặp anh thì coi như gặp trùm thế giới, chỉ có thể chịu chết ăn shit.

Ngay cả Lâu Ngộ Bạch Nhất Dạ Tuyết, gặp Nghiêm Trạch cũng chỉ có thể đánh quá lắm năm phút, Lê Hạo có thể đánh lâu như vậy, trình cũng tạm ok.

Lê Hạo nhịn không được mỉm cười:

– Vậy là tốt rồi!

Thật ra trong lòng cậu cũng rất thấp thỏm, chuyện nịnh nọt người khác, đối với Lê Hạo chính là lần đầu tiên.

Nếu Nghiêm Trạch có thể buông khúc mắc trong lòng thì tốt rồi, cậu nghĩ thầm, rốt cuộc nghĩ lại vẫn thấy cắn rứt lương tâm.

Dù sao Nghiêm Trạch thật không hứng thú với giới giải trí, khi kí ước với mình, bị bắt phải dấn vào thứ diễn xuất với sân khấu mà anh ấy không thích, tất cả chỉ vì hiệp ước với Lê Chính Thù.

Nghiêm Trạch: “….”

Anh xoay mặt: Lê Hạo tên này có thật là thẳng nam không vại????

Sao cong vậy!!!!



Ngay lúc Nghiêm Trạch đang dẫn Lê Hạo lên tràng thi đấu ngược cẩu, Hướng Tây Đông cũng về tới Hướng gia.

Nằm trên giường, cậu ta ôm di động, lăn qua lăn lại lăn lông lốc.

Bài đăng của Nghiêm Trạch, Hướng Tây Đông vốn add vào theo dõi tự nhiên sẽ thấy được.

– Thảo thảo thảo.

Hướng Tây Đông hùng hổ.

– Tên chó má Nghiêm Trạch, sao lại suất như vậy chứ! Đáng ghét đáng ghét thật đáng ghét….

Miệng cậu ta chửi Nghiêm Trạch như vậy, nhưng thân thể rất thành thật ôm di dộng không rời tay, hận không thể liếm màn hình.

Lúc cậu ta đang quay cuồng trên giường, bỗng nhiên tiếng gõ cửa vang lên:

– Tiểu thiếu gia, Hướng tổng về rồi ạ.

— Là bảo mẫu của Hướng gia.

Hướng Tây Đông vẻ mặt không vui:

– Anh ta về thì liên quan gì tới tôi, cứ để anh ta tự chơi mình đi.

– Hửm? Để anh tự chơi một mình?

Một giọng nam trầm ấm vang lên.

Hướng Tây Đông bật người xuống giường, ba bước thành hai bước chạy tới mở cửa cho anh.

Làm mặt nghiêm, Hướng Tây Đông lúng túng cười:

– A! Anh về rồi, anh tìm em chi vậy?

Nam nhân đứng ngoài cửa thân cao như ngọc, đầu chải kiểu tóc slicked back*, trong tay vắt áo khoác, một bộ tinh anh của xã hội. Nhưng mà…. Hướng Tây Đông nhìn tóc của anh mình, muốn nói với anh là bị lộ mép tóc kìa.

Cậu cảm thấy anh ấy hẳn là

– Anh nghe bí thư nói, năm nay em bám theo một nam diễn viên, còn kêu la muốn bao dưỡng, có chuyện đó thật chứ?

Hướng tổng rụt rè nói:

– Anh tra tư liệu hắn, hình như gọi là Nghiêm Trạch, đúng chứ? Người rất đẹp, đúng kiểu người gặp người thích.

Con lớn của Hướng gia tên là Hướng Dĩ Lâm, xét về tên mà nói, tên hắn ta nổi bật hơn nhiều so với cái tên Hướng Tây Đông được tùy tiện chọn.

Tên hắn vốn định đặt là Hướng Ỷ Lâm, nhưng do Hướng gia dính tới đạo phái, nhờ một vị đại sư, ông nói hắn là ngũ hành khuyết thủy, tên sẽ bổ khuyết vào, nên cải danh cho hắn thành Hướng Dĩ Lâm.

Thấy người anh vốn mặc kệ mình, chỉ phụ trách chi tiền nuôi sống mình, bỗng nhiên quan tâm thằng em như cậu, Hướng Tây Đông lông tơ dựng hết cả lên.

– Anh! Anh không được hoàng đao đoạt ái! Em tới trước mà!

Cậu lớn tiếng.

Hướng Dĩ Lâm: “….”

Tên này là em hắn, thật sao? Sao mình tài giỏi ưu tú như vậy, mà lại có đứa em ngu như thế?

– Anh không hứng thú với hắn ta.

Hướng Dĩ Lâm hừ lạnh.

– Nhưng mà hình như hắn quen với Lê Chính Thù. Tên Lê Chính Thù này vốn là người bảo thủ, nhiều… năm vậy rồi, vẫn không chịu gia nhập hội, nói gì mà phải tuân theo lời thể của Lê gia. Thời bây giờ, nghề trảm yêu trừ ma sớm tàn lụi, nếu Đạo phái không liên kết lập ra một hệ thống, thì sớm hay muộn cũng sẽ bị chôn vùi. Lê Chính Thù là nhân vật đại biểu cho thế hệ trước, ông ta một ngày khôm gia nhập, thì nhóm người bảo thủ sẽ một ngày không gia nhập.

Nhưng mà, chỉ cần Lê Chính Thù cứng đầu nhất chịu nghe hắn, thì chuyện thuyết phục nhóm bảo thủ chỉ là chuyện trong lòng bàn tay.

– À.

Hướng Tây Đông biết nhà mình có liên quan tới Đạo phái.

– Nhưng chuyện đó thì liên quan gì tới Nghiêm Trạch?

Hướng Dĩ Lâm nghiêm mặt:

– Anh nghi ngờ, Lê Chính Thù đã hoàn thành “lời thề” trong lời nói của Lê gia, mà Nghiêm Trạch, có lẽ là người chúng ta muốn tìm.

– Các anh tìm ảnh làm gì?

Hướng Tây Đông nghi ngờ.

– Tất nhiên là để hắn ta đứng đầu lãnh đạo tinh thần.

Hướng Dĩ Lâm bình tĩnh nói.

– Nếu anh đoán đúng, thì người tên Nghiêm Trạch này, có lẽ là… chuyển thế của một vị trong thần thoại. Có người như vậy lãnh đạo linh hồn và tinh thần cho hiệp hội, thì Đạo giới vốn chia năm xẻ bảy có cơ hội hợp lại thành một—-

Hắn ta vẻ mặt kịch động, giống như

– Đạo giới được cứu rồi!

– Vậy anh định làm gì?

Hướng Tây Đông tò mò.

Hưỡng Dĩ Lâm tự tin tới cực điểm.

Hắn ta vuốt tóc, một bộ tổng tái khí phách đào bá duệ.

– Tất nhiên là….. Hừ, anh nói với em làm gì, em chỉ là một tên chưa mọc đủ lông cánh thôi.

(1)Nghĩa là: Ông lão ở biên giới mất ngựa, biết đâu là họa hay là phúc.

(2)

"5aa78b7fN8b0c0983jpgcc_350x449jpg")

(3)Tui không hiểu lắm chỗ ni, nguyên văn 劳资社保委员会副会长. jpg)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui