Nghề Đóng Vai Phản Diện

Thánh Thượng đang ở thời kỳ sung sức, sao lại đột ngột băng hà?

Tất cả các đại thần trong triều đều cảm thấy rất kỳ lạ.

Tầm tháng bảy, Thánh Thượng thường xuyên cảm thấy sợ hãi, ban đêm không ngủ được, tinh thần trở nên hoảng hốt, đau đầu không thôi, các ngự y đều bất lực không tìm ra nguyên nhân. Giám chính Khâm Thiên Giám xem thiên tượng, nói tinh tượng ở phương Nam đã thay đổi, có thể gây nguy hiểm cho Tử Vi Tinh, thế là khai đàn tố pháp trong cung, cầu Thánh Thượng nhịn ăn tắm rửa, đóng cửa cung cầu phúc bảy bảy bốn mươi chín ngày.

Hoàng đế nghe theo chỉ dẫn, nhịn ăn, tắm rửa và cầu nguyện trong Tinh điện.

Từ trước đến nay hoàng đế luôn thờ ơ lười nhác với việc triều chính, bây giờ lại có thái sư hỗ trợ, chưa kể ông ta chỉ vắng mặt 49 ngày không thượng triều thôi mà! Năm ngoái hoàng đế bị cảm lạnh, không hiểu vì lý do gì mà cứ nằm trên giường mãi, trong thời gian đó hầu như mọi việc trong triều đều do thái sư xử lý trơn tru, hoàn toàn không xảy ra vấn đề gì. Sau khi khỏi bệnh hoàng đế rất hài lòng.

Lần này hoàng đế đóng cửa cung điện để cầu phúc, mọi việc triều chính đều giao cho thái sư.

Trong Tinh điện, hoàng đế đang lần chuỗi hạt tụng kinh, cung nhân chậm rãi tiến đến thấp giọng bẩm báo: "Thái sư đến rồi."

Chuỗi hạt quấn quanh cổ tay, hoàng đế nhẹ nâng tay lên, cau mày thật chặt, được cung nhân đỡ đứng dậy đi đến thiên điện bên cạnh.

Không lâu sau, quan bào màu đỏ thẫm tiến vào cung, hoàng đế hơi nheo mắt lại, cung nhân đang xoa ấn đầu cho ông, mùi thảo dược tươi mát thoang thoảng trong không khí. Hoàng đế có vẻ rất thoải mái: "Tử Quy, ngươi tới rồi. "

"Hôm nay bệ hạ thế nào?"

"Vẫn như cũ thôi."

Hoàng đế không kiên nhẫn mở mắt ra.

Sắc mặt Mạc Doãn còn ốm yếu hơn cả ông, mặt mũi tái nhợt như tờ giấy, nhưng ánh mắt lại rất sáng. Nhưng cũng vì đôi mắt quá sáng lạnh nên càng làm nổi bật sự yếu ớt bệnh tật trên khuôn mặt. Hắn mỉm cười nhợt nhạt, "Bệ hạ, sắc mặt của ngài tốt hơn nhiều rồi."

Hoàng đế thở dài: "Thật sao? Sao trẫm vẫn cảm thấy khó chịu nhỉ?"

"Sổ sách..."

"Không cần đưa ta xem, tự ngươi quyết định là được." Hoàng đế giơ tay, "Trẫm đau đầu."

Mạc Doãn ho nhẹ một tiếng, "Hoàng thượng, ngài nhớ bảo trọng thân thể."

"Nói cho trẫm nghe xem," hoàng đế nói với giọng thân thiện, "Ngươi thì sao? Ngươi đã dùng thuốc bảo tâm của thái y kê toa chưa?"

"Thần vẫn luôn dùng ạ."

Mạc Doãn nói: "Nếu không nhờ thái y diệu thủ hồi xuân thì chắc thần đã không sống nổi mùa đông năm ngoái."

Đối với vị sủng thần tâm phúc này, hoàng đế cũng đã từng thăm dò rất nhiều lần. Hiếm có thần tử nào như Mạc Doãn, cô độc một thân một mình, không có gia đình, không có người thân, không có phe phái, thân thể thì yếu ớt bệnh tật đầy mình. Thái y đứng trước mặt Mạc Doãn không dám nói thẳng thừng, nhưng với hoàng đế thì thành thực báo lại rằng, thân thể Mạc Doãn đã suy yếu trầm trọng, hiện tại phải liên tục dùng dược liệu cực kỳ quý giá mới có thể duy trì mạng sống. Lượng thuốc bổ dưỡng nhiều như vậy cũng chỉ khiến mặt mũi hắn tươi tắn có tinh thần thế thôi, nhưng thực tế lại không hề có lợi cho việc hồi phục của hắn, giống như uống thuốc độc để giải khát.

Chính vì vậy mà hoàng đế mới hoàn toàn yên tâm giao phó quyền lực cho Mạc Doãn.

Một người chỉ sống ngày nào hay ngày đó thì còn đề phòng cái gì? Sợ cái gì? Ông ta chính là cửu ngũ chí tôn thiên hạ, lại có thêm Ngự Lệnh Xử giám sát chặt chẽ lời nói và hành động của mỗi quan viên trong triều đình. Nếu ai đó có tâm làm phản, ông ta sẽ biết ngay lập tức.

Hơn nữa, Mạc Doãn trước nay làm việc tận tâm tận lực, chưa bao giờ phạm sai lầm. Tuy Hoàng đế biết lòng hắn vẫn mang thù, luôn tận dụng tất cả mọi thời cơ để đuổi tận giết tuyệt Nghiêm đảng, nhưng ông vẫn mắt nhắm mắt mở làm ngơ. Dù sao người bình thường ai cũng đều có tâm tư, đối với tâm tư này, ông ta cũng không phải không thể cho Mạc Doãn toại nguyện. Cả đống người bị giết đó cộng lại cũng không đắc lực bằng một mình Mạc Doãn.

Hoàng đế đang nghỉ ngơi ở thiên điện, còn Mạc Doãn ngồi bên cạnh phê duyệt tấu chương. Bình thường sau khi phê duyệt xong thì hoàng đế sẽ đọc lại từng cái một. Nhưng trong thời gian này, hoàng đế thực sự đau đầu không chịu nổi, thường xuyên bị chóng mặt ù tai, nên chỉ đọc qua loa mấy quyển rồi gọi Ngự Lệnh Xử đến đọc cho mình nghe. Nghe được chốc lát thì hoàng đế xua tay, cau mày sai người mang thuốc đến.

Thái y vô dụng, bây giờ hoàng đế chỉ uống nước bùa mới có chút tác dụng.

Khó nhọc uống xong đống nước bùa đắng nghét, hoàng đế được cung nhân dìu nhẹ đến nằm trên trường kỷ ở thiên điện.

Cung nữ vừa ôm đống tấu chương ra khỏi cung, trong cung lại trở nên yên tĩnh. Hai cung nữ một đứng trên đầu, một đứng dưới chân thi nhau phe phẩy quạt. Ngoài điện có mấy người của Ngự Lệnh Xử đang ẩn nấp trong bóng tối.

Hoàng đế nhắm mắt lại, mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ.

Mạc Doãn im lìm không một tiếng động đứng ở bên giường, nhìn chằm chằm một lúc rồi vẫy nhẹ tay với hai cung nhân. Các cung nhân cung kính cúi đầu, lặng lẽ lui xuống.

Giữa mùa hè, bên ngoài Tinh điện rất yên tĩnh. Ngoại trừ người bên ngoài, tất cả sinh vật sống có khả năng gây ồn ào đều bị Ngự Lệnh Xử giải quyết. Trong điện ngoài điện yên ắng tĩnh mịch.

Trong cung chỉ còn lại Mạc Doãn và hoàng đế. Nếu lúc này hoàng đế có chuyện gì thì Mạc Doãn sẽ là nghi phạm số một.

Mạc Doãn chắp tay sau lưng, liếc nhìn khuôn mặt tự đắc của hoàng đế.

Hoàng đế luôn cho rằng hắn yếu đuối, không sống được bao lâu, cho rằng hắn không có ham muốn, dục vọng mà chỉ là người hẹp hòi, không thể tha thứ cho bất cứ ai liên quan đến Nghiêm đảng.

Thật ra hoàng đế không hoàn toàn sai.

Hắn không bao giờ tha thứ cho bất cứ ai có thù oán với mình.

Mạc Doãn vươn tay ra, bàn tay trắng bệch và lạnh lẽo, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên cổ họng của hoàng đế, chạm vào làn da nóng hổi và ​​cảm nhận dòng máu chảy bên dưới nó. Hoàng đế đã yếu ớt lắm rồi, nhưng ông ta vẫn còn sống.

Ngón tay dùng một chút lực, gần như ngay lập tức, hoàng đế liền tỉnh lại, ông ta tưởng mình lại gặp ác mộng vì sợ hãi, nhưng khi mở mắt ra mới cảm thấy hít thở không nổi, tỉnh táo lại mới nhận ra người trước mặt đang bóp cổ mình ——

"Hoàng thượng tỉnh rồi."

Sắc mặt Mạc Doãn tái nhợt, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, hai ngón tay cắm sâu vào cổ họng hoàng đế như móc câu. Hoàng đế muốn giãy giụa muốn hét lên, nhưng lại cảm thấy toàn thân mềm nhũn, tứ chi bồng bềnh trên không như say rượu, không thể tự chủ được bản thân. Hoàng đế kinh hoàng nhìn chằm chằm vào vị sủng thần luôn trung thành với mình trước mặt, sợ hãi nhưng bất lực như một con cừu non đang chờ bị làm thịt.

"Vốn là muốn để bệ hạ bình yên ra đi trong giấc ngủ, xem như là chu toàn tình nghĩa giữa quân thần chúng ta," Mạc Doãn khẽ mỉm cười, "nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ta vẫn cảm thấy ngươi không xứng đáng."

"Bệ hạ, trên đường lưu đày, thần vẫn luôn nghĩ, ta rơi xuống như vậy, thật ra là lỗi của ai?"

"Có phải là vì trong chốn quan quan trường ta không biết xu nịnh, hay là không có ai để dựa vào?"

"Là Nghiêm Tề một tay che trời, kéo bè kết cánh, đẩy ta ra thí mạng ư?"

"Nhưng ta cảm thấy bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ."

"Bệ hạ nói xem, cuối cùng đây là lỗi của ai?"

Mạc Doãn nhìn chằm chằm người đại diện cho quyền lực cao nhất trên thế giới này. Người được cho là có quyền lực chí cao vô thượng trong thế giới này, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một vật thể đang thở thoi thóp trong tay hắn.

Một thứ như vậy mà cũng xứng đáng có được quyền lực tối cao ư?

Ngón tay càng lúc càng dùng sức, vẻ mặt Mạc Doãn càng lúc càng thoải mái, nụ cười của hắn cứ như đã nhìn thấy một cảnh tượng mới mẻ thú vị nào đó.

Con ngươi hoàng đế trợn ngược lên, trong mắt lộ ra vẻ nham hiểm, như muốn nói: Đây là trong cung, ngươi dám hành thích vua sao?!

Mạc Doãn từ tốn thả lỏng áp lực trên ngón tay, hoàng đế lập tức khó khăn nói: "Ngự...Lệnh"

"Bệ hạ muốn gọi Ngự Lệnh Xử? Hay là để vi thần làm cho ngài nhé?"

"Người đâu ——"

Mạc Doãn nhẹ nhàng cất giọng.

Trong chốc lát, trong điện xuất hiện hơn chục người.

Người của Ngự Lệnh Xử đều đứng bên cạnh Mạc Doãn, "Thái sư."

"Gọi ngự y tới."

Mạc Doãn nhìn hoàng đế, cười nói: "Bệ hạ đột nhiên cảm thấy không khỏe, hình như sắp không chịu được rồi."

Hoàng đế bất lực nhìn đám người kia đều không buồn liếc mắt nhìn ông ta một cái, chỉ đáp: "Vâng, thưa thái sư." Liền sau đó lập tức kéo nhau ra ngoài. Tiên đế hiếm muộn ít con nối dõi, vừa sinh được hoàng đế liền phong làm Thái tử, thân phận cực kỳ tôn quý. Hoàng đế chính là người cao quý nhất thiên hạ, chưa từng có ai dám chà đạp và thách thức quyền lực của ông ta. Trong mắt ông ta, tất cả chúng sinh đều là con kiến ngọn cỏ, chỉ riêng mình ông ta là thiên tử.

Hoàng đế càng ngày càng khó thở, vẻ mặt chật vật đau đớn, lưỡi thè ra khỏi miệng phát ra tiếng "ư ư" chật vật.

"Hoàng thượng, ngươi thấy ta..."

Ánh mắt hoàng đế đã dần mê man, trong cơn đau ngạt thở chỉ có thể nhìn thấy một đôi ánh mắt như băng tuyết, lạnh lùng, sắc bén và đầy mỉa mai.

"...Có xứng với danh hiệu Thám Hoa không?"

*

Mọi người đồn rằng thời điểm hoàng đế băng hà, trong Tinh điện chỉ có hai người thái sư và hoàng đế. Không biết tin đồn này từ đâu ra, nhưng ai ai cũng biết, và không người nào dám thảo luận về nó.

Khi Ngự Lệnh Xử được thành lập, nhân số rất ít ỏi. Tổ chức này chỉ chịu trách nhiệm trước hoàng đế, không ai biết thật sự trong đó tổng cộng có bao nhiêu người, cũng như trách nhiệm của bọn họ là gì.

Có lần, người ta kể lại, có một vị quan vừa nói chuyện vừa cười đùa với vị thiếp trong nhà mình rằng: "Đỗ vũ thanh thanh, thúc giục người đến hiểu, không bằng về là." Thế là sáng sớm ngày hôm sau, người nọ liền bị bắt đến Ngự Lệnh Xử.

"Đỗ Vũ" là chim đỗ quyên, còn tên tự của Khu Mật Sứ là Tử Quy, vậy hóa ra đỗ vũ là đang ám chỉ Khu Mật Sứ hay sao? (*)

(*) 杜宇: chim đỗ vũ hay đỗ quyên còn có tên là Tử Quy (子規 Zǐguī). Còn tên Tử Quy của Mạc Doãn là 子规 ( đọc cùng âm)

"Thà về nhà còn hơn đến đón bình minh." Chẳng phải là ngầm ám chỉ Khu Mật Sứ có bệnh ho nặng, nguyền rủa hắn chết sớm ư?

Người này không sống nổi đến bình minh.

Sau khi hoàng đế biết được chuyện này liền khiển trách Khu Mật Sứ hai câu —— nhưng cũng chỉ khiển trách rồi thôi.

Có lẽ là do người này từng là thành viên của Nghiêm đảng, mà đây mới chính là nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của hắn.

Dù là lý do gì đi nữa thì tất cả các triều thần đều bị kinh sợ.

Đó là Ngự Lệnh Xử.

Nơi đây có thể tùy ý kết án mọi người mà không cần xét xử, cũng có thể giết chết một ai đó mà vẫn không hề hấn gì.

Hơn nữa, chuyện riêng tư như vậy lẽ ra có thể giải quyết trong êm đềm lặng lẽ mà không một ai hay biết, nhưng cố tình mọi người ai ai cũng biết rồi truyền miệng cho nhau nghe, là vì sao? Mục đích chính là để cho tất cả mọi người biết rằng, Ngự Lệnh Xử là một nơi kiêu ngạo hống hách như vậy đó, ngươi có thể làm gì được đây?

Kể từ đó, người nắm quyền Ngự Lệnh Xử một bước lên mây, thăng tiến như cưỡi mây lướt gió, cuối cùng chễm chệ trên ghế Thái sư.

Dưới một người, trên vạn người.

Đại Thịnh trải qua nhiều thế hệ hoàng đế, giữa các triều thần thường xuyên xảy ra tranh chấp phe phái, nhưng chưa bao giờ có một vị thần tử nào nắm trong tay quyền lực áp đảo như vậy.

Có lẽ là vẻ ngoài xinh đẹp của hắn, có lẽ do thân thể yếu đuối, hoặc cũng có lẽ là lời nói ngọt ngào của hắn đã làm thiên tử mê muội và trao cho hắn quá nhiều quyền lực. Từ khi người này trở thành cái bóng bao trùm lên Đại Thịnh, cả triều văn võ không một ai có sức phản kháng lại hắn.

Hiện tại, hoàng đế đã qua đời, trong lòng tất cả các đại thần đều có nghi hoặc nhưng không một ai dám hó hé. Hy vọng duy nhất của họ chính là vị đại thần có đặc quyền nào đó thôi.

Phong thư gửi ra biên giới chỉ có vỏn vẹn hai mảnh giấy viết thư.

Một trang báo cho Hạ Huyên biết tin tức về cái chết của hoàng đế, trang kia miêu tả một Mạc Doãn cực kỳ xa lạ với Hạ Huyên, một kẻ nịnh bợ khiến tất cả các quan viên trong triều đình đều cảm thấy sợ hãi! Thậm chí còn đang bị nghi ngờ là hành thích vua!

"... Triều đình đang lâm nguy. Xin tướng quân hãy lập tức quay về kinh sư để cần vương."

Những nét bút cuối cùng cực kỳ cẩu thả, hình như được viết trong trường hợp khẩn cấp. Có lẽ sau khi gửi thư đi, người viết cũng đã gặp chuyện không may.

Hạ Huyên cầm bức thư hồi lâu không nhúc nhích.

Lý Viễn vẫn đang đắm chìm trong cú sốc dữ dội trước cái chết của hoàng đế, hắn quay người qua, nhìn thấy Hạ Huyên thổi lửa, đốt một tờ giấy khác.

"Tướng quân," Lý Viễn vẫn còn kinh hãi không thôi, "Thánh Thượng chính trực tráng niên, sao lại đột ngột băng hà?"

Hạ Huyên vẫn im lặng, lá thư trong tay cháy đến đầu ngón tay mới nhẹ nhàng thả xuống, tro tàn lặng lẽ rơi xuống đất không còn dấu vết.

"Thánh Thượng vẫn chưa lập thái tử," Lý Viễn lải nhải tiếp, "Trong triều không phải sẽ loạn lắm sao?"

"Câm miệng."

Lý Viễn theo bản năng ngậm chặt miệng lại, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Hạ Huyên tối tăm đến cực điểm, hắn ta không khỏi lùi lại nửa bước.

Ngoại trừ trên chiến trường, Lý Viễn chưa bao giờ nhìn thấy sát khí dữ tợn như vậy trên người tướng quân của họ.

Trong lều nhất thời yên tĩnh, cho đến khi ngoài lều truyền vào giọng một tên lính đưa tin muốn báo cáo.

"Vào đi ——"

Hạ Huyên hét lên.

Người tới mang đến một lá thư khác.

"Tướng quân, có thư từ nhà."

"Không xem!"

Thân vệ ngẩng đầu, khó xử nói: "Lão thái sư có dặn dò thêm một câu."

Hạ Huyên lạnh lùng liếc nhìn.

Thân vệ nuốt khan nói: "Lão thái sư nói, nếu như tướng quân không xem bức thư này thì về sau không cần mang họ Hạ nữa."

Bức thư mở ra.

Lần này, Hạ Thanh Tùng g không thúc giục con trai quay về lập gia đình, trái lại, ông nghiêm túc dặn dò Hạ Huyên không được quay lại dù là Nam Hương hay kinh thành, đặc biệt bắt buộc y phải ở lại biên cảnh tiếp tục canh giữ biên giới.

Nam Man ở biên cảnh chỉ còn sót lại một vài bộ tộc rải rác, sớm đã không còn là mối lo ngại. Di Lan được thiên nhiên ưu ái có rào chắn phòng thủ tự nhiên, Hạ Huyên tạm thời chưa thể chinh phục được. Nhưng người Di Lan lại sợ bị đánh giết, không dám bước ra khỏi rào chắn nước mình, mấy năm nay triều cống cũng thực hiện đều đặn không hề qua loa, biên cảnh hoàn toàn gió êm sóng lặng.

Vậy mà lúc này đây Hạ Thanh Tùng lại nhất quyết bắt buộc y phải ở lại biên giới.

Nếu nói bức thư vừa rồi của Trần Tùng vẫn khiến Hạ Huyên nửa tin nửa ngờ, trái lại trong thư của cha y mặc dù không hề đề cập đến tình hình ở kinh thành nhưng lại khiến trái tim Hạ Huyên hoàn toàn chìm xuống.

Hạ Thanh Tùng sợ nhất điều gì? Sợ y sẽ bị cuốn vào cuộc tranh đấu chốn quan trường, chết không toàn thây, thế nên mới thà rằng đồng ý cho y tòng quân, ra trận mất đầu còn hơn là để y vào triều làm quan.

Tình thế hiện giờ ở kinh sư hẳn là vô cùng nguy hiểm...

Thánh Thượng tổng cộng có ba vị hoàng tử, người lớn nhất cũng chỉ là một đứa nhỏ hỉ mũi chưa sạch.

Hoàng đế đột ngột qua đời, chưa lập Thái Tử.

Trong đầu Hạ Huyên hiện lên một dòng chữ —— bắt vua làm con tin để sai khiến chư hầu.

"Điểm binh."

Lý Viễn sững người ra.

Hạ Huyên hung hăng liếc hắn ta một cái, "Hồi kinh."

*

"Thái sư, thư Trần Tùng đã tới rồi."

"Tốt."

"Hạ Thanh Tùng cũng gửi thư tới biên giới."

Mạc Doãn ngước mắt lên: "Hử? Ông ấy nói gì?"

"Bảo tướng quân tuyệt đối không được xen vào chuyện triều chính."

Mạc Doãn mỉm cười, ho nhẹ một tiếng: "Lão thái sư năm đó có thể bình an vô sự trốn thoát, quả nhiên là người phi thường. Ông ấy rất thức thời, biết khuyên con trai mình đừng quay về chịu chết."

Chu Dũng không dám lên tiếng.

"Nhưng với tính tình của Hạ Huyên, chắc chắn y sẽ không nghe lời khuyên của cha mình đâu, cứ tiếp tục theo dõi hướng đi của y."

"Dạ."

"Được rồi, ngươi lui đi."

Chu Dũng theo lệnh lui ra ngoài, lặng lẽ nhìn thoáng lên trên.

Trên chiếc ghế rồng sáng rực, Mạc Doãn mặc quan phục màu đỏ, trên ngực thêu hình hạc cưỡi mây bay, vẻ mặt lãnh đạm, một tay cầm bút đỏ phê duyệt sổ sách Hộ Bộ. Từng nét bút, định đoạt sự sống chết của thiên tử, khiến thiên hạ phải chìm trong tang thương.

Thiên hạ còn điều gì mới có thể chạm đến trái tim của hắn? Và còn ai có thể đánh bại hắn?

Chu Dũng hít một hơi thật sâu, rùng mình lùi lại.

14/O6/2O24


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui