Hạ Huyên trực tiếp đạp cửa chính của phủ thái sư ra ngoài.
Bình thường không ai dám lảng vảng trên con đường trước phủ của thái sư, lại thêm đang trong thời gian quốc tang nên đường phố vắng lặng như tờ. Bởi thế không ai thấy cảnh Hạ Huyên nghênh ngang đạp cửa phủ thái sư mới rồi công khai trở về phủ lão thái sư, nếu không chắc chắn sẽ lại khiến thiên hạ xôn xao bàn tán khắp kinh thành.
Hiện tại tất cả quan lại trong kinh đều đặt hy vọng vào Hạ Huyên.
Mạc Doãn quyền cao chức trọng, còn nắm trong tay Ngự Lệnh Xử và Cấm Vệ Quân, ngay cả một con chó trong kinh thành cũng phải nghe theo mệnh lệnh của hắn.
Nhưng thái độ của Mạc Doãn đối xử với chó còn tốt hơn nhiều so với đối xử với đồng liêu của hắn. Ít nhất hắn sẽ không sốt sắng tịch thu nhà cửa của chó và tống chó đi lưu đày.
Mạc Doãn không kết bè kết phái. Hắn tiêu diệt hết tất cả các đối thủ và loại bỏ các triều thần từng đứng về phía hắn để nịnh nọt hắn. Các thần tử còn sót lại trong triều ngoại trừ sợ hắn thì chỉ còn những người cũng rất sợ hắn!
Khi hoàng đế còn sống, một vài thần tử cũng bất chấp mạng sống để buộc tội Mạc Doãn. Khi đó, hoàng đế sủng ái Mạc Doãn, luôn nhẹ nhàng bâng quơ cho qua chuyện. Sau khi có tin hoàng đế qua đời, những thần tử đó liền tuyệt vọng, cùng nhau thắt cổ tự sát trong phủ mình. Nhưng dù vậy Mạc Doãn vẫn không buông tha những người đó, hắn tìm cớ đào xác họ lên, sau đó chặt đầu họ một lần nữa.
Có thù tất báo đến như vậy, nghe thôi cũng rợn cả người.
Nhân vật có thể một tay che trời đáng sợ như vậy, trừ khi trời giáng kì binh, nếu không thì đám người văn thần tay trói gà không chặt này thật sự không còn chút hy vọng nào.
Tin tức Hạ Huyên trở lại kinh thành khiến các triều thần như được bơm thêm sức mạnh tinh thần.
Hạ thị từ lúc khởi nguồn đã trung thành qua nhiều thế hệ. Ngay cả Nguyên đế đa nghi, giết sạch công thần vẫn nể mặt Hạ thị một phần. Nhưng kể từ khi Hạ thị bỏ văn theo võ, Hạ Huyên trở thành võ tướng, mọi chuyện cũng xoay chuyển theo đó.
Đủ loại sự tích của Mạc Doãn ở kinh thành, thật ra Hạ Huyên ở biên cảnh không biết nhiều lắm.
Trần Tùng là một người thận trọng, trong thư hắn ta gửi chỉ dám đề cập đến việc Mạc Doãn đã từng bước được thăng chức như thế nào.
Hạ Huyên cứ ngỡ với tài hoa của Mạc Doãn thì đó cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng y không biết rằng việc đầu tiên Mạc Doãn làm sau khi thăng chức là sử dụng những thủ đoạn cực kỳ tàn ác để tiêu diệt những người bất đồng chính kiến với mình.
Tệ hại hơn nữa là Mạc Doãn lại dám...
Ngay khi hai từ "giết vua" xuất hiện trong đầu Hạ Huyên, y cảm thấy máu trong người như đông cứng lại, không thể suy nghĩ rõ ràng được gì nữa. Từ khi còn là một đứa trẻ, y đã tiếp thu tư tưởng trung quân từ gia tộc của mình. Thêm vào đó sau bao nhiêu năm canh giữ biên giới, mấy chữ "trung quân giữ nước" đã thấm sâu vào xương tủy của y.
Năm đó khi y và Mạc Doãn cùng nhau trở về Sơn Thành, cái gọi là đại án mưu nghịch ấy có bao nhiêu lời vu oan hãm hại trong đó? Trong những giấc mộng đêm khuya của Mạc Doãn, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Mạc Doãn nhìn y như muốn có câu trả lời.
Hạ Huyên tự nhận bản thân mình chưa từng làm điều gì trái với lương tâm hay pháp luật, nhưng đối với chuyện này, y lại nhắm mắt làm ngơ, giả câm giả điếc như không biết gì. Y tự nhủ rằng, có lẽ đó thật sự là oán oan, những người đó cũng không hẳn là không hề vô tội, bọn họ đã hãm hại Mạc Doãn, đây chẳng qua chỉ là gậy ông đập lưng ông mà thôi.
Hạ Huyên ngồi trên chiếc ghế thái sư mà cha y từng ngồi.
Ghế thái sư tối tăm lạnh lẽo, ngồi lên chẳng thoải mái chút nào.
Thật ra y đã bao che cho Mạc Doãn từ lâu rồi. Ngay từ khi đè nén nghi ngờ, che giấu sự tồn tại của Mạc Doãn trong chiến báo, y đã vi phạm nguyên tắc sống và làm việc của chính mình.
Vì sao trước đây y phải làm như vậy...
Hạ Huyên mặt không biểu cảm nhủ thầm trong lòng: "Hạ Tàng Phong, bởi vì ngươi có tâm tư."
Biển vì có thể dung nạp trăm nghìn con sông mà trở nên rộng lớn, vách núi nghìn trượng sừng sững vì không mang dục vọng mới có thể giữ mình cương trực
Y đã không làm được điều đó.
Hạ Huyên cúi mặt, bả vai rộng lớn như núi cũng sụp xuống.
Bên ngoài có tiếng bước chân, Hạ Huyên lập tức ngồi thẳng dậ, thân vệ tiếng vào báo cáo: "Tướng quân, tất cả tai mắt đột nhập đã bị thanh trừ."
Hạ Huyên khẽ gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Truyền lệnh cho mọi người phải luôn cảnh giác."
"Dạ."
Thân vệ nhanh chóng rút lui.
Hạ Huyên ngồi trên ghế thái sư một lúc, tiếp đó dựa vào trí nhớ bắt đầu tìm kiếm ngăn bí mật trên giá sách. Sau khi gõ chỗ này chỗ kia vài lần, cuối cùng y cũng tìm thấy ngăn bí mật rỗng trên giá sách.
Trong ngăn bí mật có một chiếc hộp gỗ sẫm màu, mở hộp gỗ ra, bên trong có một cuốn sổ mỏng.
Cuốn sổ là tập hợp những đạo làm quan do Hạ Thanh Tùng tổng hợp và viết lại sau nhiều năm lăn lộn trên quan trường. Hạ Thanh Tùng rất tự hào về điều này, nhưng vì ông không muốn con trai tiếp tục làm quan nên dứt khoát để lại cuốn sổ trong phủ thái sư cũ, hoàn toàn cắt đứt quá khứ hơn 30 năm làm quan của mình.
Hạ Huyên mở cuốn sổ ra, không buồn liếc mắt đến những thứ gọi là đạo làm quan mà cha y để lại, trực tiếp lật đến trang cuối cuốn sổ tay.
*
Mạc Doãn không phái người đi ám sát Hạ Huyên nữa.
Nhân vật chính mặc định là bất tử rồi, cho dù phái bao nhiêu người đi nữa thì cũng chỉ làm pháo hôi mà thôi. Nói không chừng còn giúp vai chính trong tình huống nguy hiểm sẽ bộc phát tiềm lực lớn lao hoặc gặp được cơ duyên kỳ diệu nào đó thì toi!
Những điểm kiến thức này đều do hắn học được trong thời gian huấn luyện. Mặc dù sau khi hoàn thành nhiệm vụ chính thức đều hoàn toàn vô dụng, nhưng bắt đầu từ thế giới trước, Mạc Doãn nhận ra những kiến thức này quả thực có tồn tại. Cũng phải cảm ơn tài năng bẩm sinh của người tự nhiên là hắn đây, cho dù xem thường nó đi chăng nữa thì hắn vẫn học hành tiếp thu rất tốt.
Ở thế giới này, mâu thuẫn giữa hắn và Hạ Huyên đã bùng nổ.
Người đã từng bị quyền lực chà đạp rồi sẽ muốn nắm lấy quyền lực. Để khiến kẻ khác không còn cơ hội giãm đạp mình nữa, hắn phải ngồi ở vị trí cao nhất —— điều này rất hợp ý hắn.
Nhờ tia linh lực sót lại trong thế giới này, toàn bộ cảm giác của Mạc Doãn sâu sắc hơn thế giới trước, hắn có thể cảm nhận rõ ràng mình đang thay đổi.
Hắn thực sự không sợ rơi vào hoàn cảnh bi thảm như vậy một lần nữa, hắn chỉ cảm thấy vị trí đó phải là của mình.
Nhiếp chính vương chỉ là bước đầu tiên, chờ thêm vài năm nữa, hắn sẽ phế bỏ tiểu hoàng đế. À không, phải gọi là tiểu hoàng đế "một lòng một dạ" nhường ngôi cho hắn.
Mà Hạ Huyên hiển nhiên sẽ không tình nguyện trơ mắt nhìn hắn ngồi vào vị trí đó.
Trong đầu người này chỉ toàn là suy nghĩ "trung quân ái quốc". Mạc Doãn đã biết rất rõ điều này khi kề vai sát cánh chiến đấu cùng y ở biên giới.
Thần tử có bổn phận của thần tử, quân chủ tốt hay xấu không phải là việc mà thần tử có thể phê bình chỉ trích. Tất cả những gì thần tử phải làm là làm tốt tất cả những gì có thể, còn lại đó là việc của quân chủ.
Hiếu thảo phải tận tâm tận lực, trung thành thì bất kể sinh mạng.
Khá khen cho vị đại tướng quân ấy, vừa có lòng trung thành vừa có lòng hiếu thảo.
Mạc Doãn uể oải nằm ườn trên giường. Trong thế giới này, nguồn sức mạnh lớn nhất của Hạ Huyên rõ ràng là niềm tin trung thành của y, tất cả những gì Mạc Doãn phải làm chỉ là đánh thẳng vào niềm tin này, hạ gục nó, để Hạ Huyên nhìn vào hắn cướp lấy vị trí quyền lực tối cao.
Hắn sẽ bắt Hạ Huyên phải quỳ xuống thần phục mình.
Tâm trạng nặng nề lại trỗi lên hưng phấn, máu huyết trong cơ thể dường như cũng tăng tốc chảy nhanh hơn. Kết quả của sự hưng phấn quá mức là Mạc Doãn cuộn tròn trên giường, ho đến tối tăm mặt mũi.
Tỳ nữ nhanh nhẹn rót trà, đút cho hắn uống. Dòng nước trà nóng ấm chảy tràn vào cổ họng, Mạc Doãn không kiềm chế được lại khụ một tiếng, nước trà lẫn với máu đỏ chảy ngược vào trong bát trà. Tỳ nữ vừa nhìn thấy ngụm máu đỏ tươi thì hoảng hốt run tay, bát trà "choang" một tiếng vỡ tan tành trên mặt đất.
"Nô tỳ đáng chết."
Mạc Doãn lạnh lùng liếc qua: "Ngươi nhìn thấy gì rồi?"
Tỳ nữ nhanh trí lắc đầu: "Nô tỳ không thấy gì cả."
"Dọn dẹp rồi lui xuống đi."
"Dạ." Tỳ nữ run lẩy bẩy nói.
Mạc Doãn lấy khăn tay lau tơ máu vương trên khóe môi, có chút mệt mỏi nằm ngửa ra sau.
Nếu không phải hắn sớm cảnh giác với thế giới mới, mang theo một linh lực vào đây, thì hắn chắc chắn một điều rằng, với sức khỏe của cơ thể này, hắn đã chết trên đường lưu đày.
Thật ra ở thế giới thứ nhất cũng vậy. Trước khi tiến vào cơ thể, hắn nghe loáng thoáng rằng các bác sĩ gần như đã bỏ cuộc, chuẩn bị tuyên bố tử vong. Chỉ sau khi hắn tiến vào thì cơ thể mới lấy lại được sức sống một lần nữa.
Quả thật không hề có một chút xíu tố chất thể lực nào mà trùm cuối phản diện nên có.
Mạc Doãn trầm ngâm nhìn tấm màn giường u ám.
*
Thi thể của hoàng đế đã được cung nhân xử lý cẩn thận.
Mạc Doãn dẫn nhị hoàng tử đứng bên cạnh xem quá trình xử lý.
Cung nhân lấy bột phấn trắng cẩn thận bôi lên phần cổ xanh tím của hoàng đế. Nhị hoàng tử vừa nhìn thoáng qua đã sợ đến mức không dám ngẩng đầu lên nữa, đầu cứ cúi gằm xuống, không ngừng khóc nức nở, cả người run bần bật.
Cung nhân rất bình tĩnh và thờ ơ. Nhìn thấy dấu hiệu hoàng đế bị bóp cổ đến chết rõ ràng như vậy vẫn thản nhiên như thường.
Mấy năm qua, người trong cung đều đã âm thầm bị thay đổi. Những cung nhân cũ còn sót lại đều được điều đến những nơi không quan trọng trong cung.
"Điện hạ," Mạc Doãn nghiêng người nói nhỏ vào tai nhị hoàng tử đang khóc lóc, "Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta cam đoan ngươi sẽ sống lâu hơn phụ hoàng của ngươi."
Nhị hoàng tử run như cầy sấy, không biết làm gì khác hơn ngoài gật đầu. Truyện Light Novel
Dòng dõi tiên hoàng ít ỏi, toàn bộ hoàng thất chẳng có bao nhiêu người. Thi thể hoàng đế được đặt ở cung Chính Nguyên để tông thất lần lượt đến phúng viếng bái lạy. Đứng ở vị trí chủ trì là nhị hoàng tử vẻ mặt sợ hãi, đôi mắt sưng húp đỏ hoe vì khóc. Bên cạnh cậu là vị thái sư trên người khoác xích bào tựa như một bóng ma bao phủ toàn bộ hoàng triều. Nhìn kỹ thì vị trí của thái sư đứng còn chính diện hơn cả nhị hoàng tử.
Nhóm tông thất tuy là thành viên của hoàng thất, nhưng tiên đế đa nghi, chưa từng giao bất cứ quyền lực thật sự nào cho họ. Họ chỉ có thể nhẫn nhục triều bái về phía sắc đỏ ấy, trong lòng cũng uất ức nhủ thầm, rồi ngươi cũng chẳng đắc ý được bao lâu đâu. Tất cả các tướng lĩnh quân đội đều đang trên đường đến kinh thành để phúng viếng hoàng đế, cho dù ngươi có quyền lực đến đâu cũng không bằng một góc của quân đội.
Nhóm tông thất phúng viếng xong thì ra thiên điện dùng cơm trưa, dùng cơm trưa xong thì theo thường lệ sẽ rời khỏi cung điện. Mấy người chậm rãi đi đến cửa cung, lại phát hiện cửa cung đã đóng chặt từ khi nào không biết.
Độ chừng sau thời gian một nén nhang cuống quýt chạy khắp nơi hỏi han, mấy người trong tông thất mới kinh hãi không thể tin nỗi tình hình hiện tại của mình —— bọn họ đã bị giam lỏng.
Cửa cung sơn đỏ bị đập bị đá ầm ầm đến lung lay, người bên trong liên tục la hét chửi bới, kêu thả họ ra ngoài.
Đúng lúc này, một mũi tên "vèo" vút tới, bắn thẳng qua cổng cung cao vút.
Mũi tên mang theo lửa, âm thanh mắng chửi bên trong cổng cung nhanh chóng biến thành tiếng kêu cứu và rên rỉ.
Mạc Doãn đứng ở ngoài cửa cung, thản nhiên buông một câu: "Thiên hoàng hậu duệ quý tộc cũng chỉ có thế thôi."
Không có ánh hào quang của hoàng quyền, những người này có gì khác biệt với lũ cừu sắp bị giết thịt?
Đám thủ vệ không dám hó hé một câu, ném ánh mắt sợ hãi và sùng kính về phía thái sư của họ.
Đây là một người không hề sợ hãi trước bất kỳ quyền lực nào, bởi vì bản thân hắn chính là quyền lực.
Qua nửa canh giờ sau, cửa cung mở ra, các thành viên trong tông thất áo bào xộc xệch, mặt mày xám xịt nhếch nhác đứng vây quanh trong điện, trên mặt hiện lên biểu cảm mà Mạc Doãn quen thuộc nhất trong hai năm qua —— sợ hãi. Nỗi sợ hãi, thấm sâu vào tận xương tủy.
Rất tốt, hắn rất hài lòng.
Mãi cho đến ngày hôm sau Hạ Huyên mới biết được tin tức các thành viên trong tông thất vẫn chưa rời khỏi cung điện như đã định. Thật ra cũng xem như là y đã biết nhanh rồi đấy.
Lúc biết tin, Hạ Huyên lập tức hiểu được Mạc Doãn muốn làm gì, y không khỏi nắm chặt tay, dùng sức đập mạnh vào bàn, chiếc bàn gỗ nam tơ vàng suýt nữa thì đã bị y đập nát.
Lý Viễn kêu to: "Tướng quân ——"
Hạ Huyên trầm mặt đứng dậy, đi đi lại lại trong thư phòng như một con thú bị mắc bẫy. Y ngước nhìn tấm biển "Trung Nghĩa" do hoàng đế ban tặng trong thư phòng, mạch máu trên trán nổi lên.
Chiêu rút củi dưới đáy nồi này thật sự quá độc ác.
Tướng lãnh khắp nơi đều đang tụ tập về kinh thành, nhưng toàn bộ huyết mạch hoàng gia hiện giờ đều nằm trong tay Mạc Doãn.
Hạ Huyên tin chắc nếu bọn họ dám gây rối, Mạc Doãn sẽ dám tàn sát toàn bộ người nhà họ Lý.
Nếu không còn hoàng thất thì họ phò vua kiểu gì nữa?
Đến lúc đó, thiên hạ chắc chắn sẽ hỗn loạn...
Mạc Doãn nắm giữ nhiều con tin như vậy, quả thực có giá trị sánh ngang thiên quân vạn mã.
Nhưng một khi làm như vậy, hắn cũng đã bày tỏ tham vọng của mình một cách rõ ràng trước mặt mọi người, không hề chừa đường lui.
Lồng ngực Hạ Huyên thắt lại. Y phát hiện vào lúc này đây, y vẫn không chịu từ bỏ việc tìm kiếm một "con đường rút lui" để Mạc Doãn bình an vô sự trốn thoát.
Nhưng Mạc Doãn có cần nó thật không?
Ngoại trừ quyền lực chí cao vô thượng, trên đời này có lẽ đã không còn gì có thể làm hắn thỏa mãn.
Đường lui ư?
Mạc Doãn không cần đường lui, hắn cũng không hề rút lui.
"Lý Viễn," Hạ Huyên rời mắt khỏi tấm biển, "Gọi gia tướng tới đây."
*
Đêm khuya, toàn bộ kinh sư chìm vào giấc ngủ yên tĩnh, ngoại trừ những người cầm canh gõ mõ bên ngoài thì đường phố vắng tanh.
Trong một căn nhà bỏ hoang kín đáo ở ngoại ô kinh thành, vài người mặc y phục dạ hành lần lượt trèo tường vào trong.
Tòa nhà đã bị bỏ hoang đã lâu, mặt đất phủ đầy lá rụng. Nhóm người đi theo người cầm đầu tiến vào một căn phòng. Trong bóng tối, gậy đánh lửa được thổi sáng rực, ánh lửa yếu ớt chiếu sáng khung cảnh xung quanh. Người cầm gậy đánh lửa là Hạ Huyên.
Trên mặt đất có một lớp bụi dày, Hạ Huyên di di chân đo chiều dài, sau khi đếm mấy viên gạch thì giẫm lên một viên gạch, ra lệnh: "Đào ——"
Nhóm gia thần lập tức rút dao găm ra và bắt đầu đào. Hạ Huyên nương theo luồng sáng nhạt nhòa từ ánh lửa trên tay, nhìn chằm chằm vào khối đá trên mặt đất.
Đào hết viên gạch này đến viên gạch khác, cuối cùng có người thấp giọng kêu lên: "Công tử, ở đây!"
Một mảnh gạch bị ném sang một bên, Hạ Huyên đưa tay luồn vào bên trong, gió lạnh lùa qua ngón tay y.
Năm đó khi tiên hoàng và huynh đệ của mình tranh giành ngai vàng, suýt nữa thì rơi vào tình thế không thể cứu vãn. Để giải cứu tiên hoàng, Hạ thị đã bí mật đào một mật đạo từ ngoại ô kinh thành vào tận trong cung điện.
Sau đó, tiên hoàng tự mình thoát vây trong cung. Để tránh sự nghi ngờ của tiên hoàng, Hạ thị đã phong ấn lối mật đạo, xem như chưa từng làm việc này.
Hạ Thanh Tùng lúc đó vẫn ở độ tuổi trung niên, và chính cha y là người đã đưa ra quyết định. Trực giác của Hạ Thanh Tùng mách bảo ông phải giữ lại lối đi bí mật này, có thể một ngày nào đó sẽ cứu được mạng sống của gia tộc mình.
Ông đã ghi lại thông tin về mật đạo vào sổ ghi chép của mình, sau đó phong ấn nó ở kinh thành.
Nếu một ngày nào đó con cháu của ông phải quay về kinh thành và lại vướng vào vòng xoáy tranh giành vương quyền hỗn loạn, thế thì tất cả mọi chuyện đều sẽ do số phận.
Hạ Huyên vẫy tay ra hiệu, hít sâu một hơi: "Đào cửa động."